Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
"Tham kiến Thanh Long trưởng lão, không biết trưởng lão đến đây là có việc chi?"
Tên tu sĩ Luyện Hư kỳ cầm đầu cung kính dị thường hướng Thanh Long thượng nhân, cung kính nói.
Hiển nhiên người này đã biết được Thanh Long thượng nhân đã trở thành một trong những trưởng lão của Thiên Uyên thành, lúc này mới xưng hô như thế.
"Lập tức mở truyền tống trận ra, ta có chuyện quan trong muốn rời thành một chút."
Thanh Long thượng nhân hướng ánh mắt truyền tống trận bên trong đại điện quét qua một cái, không khách khí phân phó một câu.
"Gì cơ? Trưởng lão tính vận dụng truyền tống pháp trận? Xin hỏi trưởng lão có thủ dụ hoặc tín vậy gì không?"
Luyện Hư kỳ tu sĩ nghe vậy liền ngẩn ra một chút, có chút chần chờ hỏi.
"Hừ, bổn toạ thân là trưởng lão, dùng truyền tống trận một chút không cần phải phiền toái như thế chứ? Còn không mau mau mở truyền tống trận ra!"
Thanh Long thượng nhân hai mắt nhíu lại, sắc mặt trầm xuống, nói.
"Thanh Long trưởng lão, không phải là vãn bất kính với người, nhưng hai ngày trước trưởng lão hội đã có phân phó xuống, bất kể thân phận, tất cả tu sĩ muốn dùng truyền tống trận đều phải do trưởng lão hội đồng ý mới được. Thanh Long trưởng lão hay là đừng làm đám vãn bối khó xử, nếu vãn bối trái mệnh chắc chắn sẽ bị nghiêm trị."
Luyện Hư kỳ tu sĩ mặt hiện lên vẻ khó xử, nói.
"Có chuyện như vậy sao? Đã như vậy bổn toạ cũng không làm khó ngươi nữa. Ta sẽ đi trưởng lão hội lấy một phần tín vật là được rồi!"
Thanh Long thượng nhân sắc mặt hơi đổi, nhưng sau một lúc tự cân nhắc, vẻ mặt dừng lại một chút liền nói.
"Đa tạ trưởng lão thông cảm, vãn bối trước cung tiễn. A, Thanh Long tiền bối, người muốn làm gì!"
Luyện Hư kỳ tu sĩ vẻ mặt nguyên bản đang cười làm lành nhưng ngay sau đó lại đột nhiên phát giác ra không khí phụ cận có chút khác thường, toàn bộ thân thể không cách nào nhúc nhích được.
Không riêng gì hắn, đám tu sĩ nghênh đón khác đều bị một cỗ vô hình cự lực giam cầm tại chỗ, trên mặt nhất thời cả đám đều nhao nhao hoảng sợ.
"Không cần kinh hoảng, chỉ là bổn toạ trên người có chuyện quan trọng, trì hoãn chút nào là nguy chút đó, chỉ có thể chính mình truyền tống rời đi."
Thanh Long thượng nhân lúc này mới âm thầm đem pháp quyết trong tay buông lỏng xuống, trên mặt lộ ra một chút sắc lạnh, nói.
Sau đó, Thanh Long thượng nhân giơ một tay lên, trong tay đột nhiên có thêm một khối ngọc bài màu trắng hướng về phía cửa điện tầng tầng cấm chế nhoáng lên một cái. Nhất thời, phiến ngọc bài phun ra một đạo bạch sắc quang trụ, nơi nào quang trụ đi qua nơi ấy cấm chế tầng tầng tan rã.
Thanh Long thượng nhân thấy vậy trên mặt lộ ra một chút vui mừng, lúc này mới mang theo hai đệ tử bước nhanh vào đại điện, cũng tìm một cái truyền tống trận chuyên dùng loại nhỏ rồi lập tức bước vào.
Thanh âm "vù vù" nổi lên!
Pháp trận thoáng cái liền được kích phát ra, sau một trận bạch quang hiện lên, Thanh Long thượng nhân cùng hai gã đệ tử ba người nhất thời ở trong bạch quang biến mất không thấy bóng dáng.
"Không tốt! Mau mau đem chuyện tình ở nơi này hướng Trưởng lão hội báo cáo. Mấy người các ngươi lập tức đem cấm chế lần nữa khôi phục lại như lúc ban đầu!"
Tu sĩ cầm đầu kinh sợ một trận, thân hình vừa khôi phục lại như thường liền kinh hoảng hướng đám thủ hạ dưới tay lớn tiếng phân phó.
Đám tu sĩ còn lại nghe vậy có chút cuống quít mà lấy ra đủ loại pháp bàn truyền tin, lại có mấy người lấy ra trận kỳ trận bàn các loại, bắt đầu khôi phục lại phòng hộ cấm chế mà Thanh Long thượng nhân vừa phá vỡ.
Toàn bộ đại điện lúc này đã hoá thành một mảnh hỗn loạn.
Mà đúng lúc này, toà truyền tống trận mà Thanh Long thượng nhân vừa mới sử dụng đột nhiên lần nữa phát ra một tiếng thanh minh trầm thấp, không ngờ lại một lần nữa bị kích phát. Bên trong linh quang chớp động, một cái thân hình thấp bé vô cùng chợt loé lên rồi cũng bị nhanh chóng truyền tống đi.
Vậy mà đám tu sĩ trong điện lại không một người thấy rõ cái bóng nhỏ xíu kia đến cùng là thứ gì.
"Vừa rồi có đúng là có thứ gì mới truyền tống hay không vậy?"
Cả đám tu sĩ trừng mắt mà ngẩn ngơ, một trong số tu sĩ thủ vệ đó đột nhiên nuốt một ngụm nước miếng lẩm bẩm nói, bộ dáng rất là hoài nghi chình mình vừa rồi có đúng là hoa mắt hay không.
Lúc này, Thanh Long thượng nhân mang theo hai gã đệ tử đang ở trong một toà mật thất được kiến tạo ở trong lòng một ngọn núi phi độn mà đi, sau mấy cái chớp động liền từ trong một cái động khẩu được xảo diệu che kín bay ra, sau đó hơi phân biệt phương hướng một cái liền bay đi.
Mà ngay lúc ba người Thanh Long vừa mới rời đi khỏi một giây, một đạo kim quang nhàn nhạt khác cũng từ trong cái động khẩu vừa rồi theo ra, cũng không chút dừng lại đuổi sát theo Thanh Long thượng nhân mà bay đi.
Nửa ngày sau, cách Thiên Uyên thành không biết bao nhiêu vạn dặm, trên không một khu đất hoang vu, một đạo thanh quang thô to bao lấy ba đạo nhân ảnh phá không bay qua. Ở trung tâm độn quang, Thanh Long thượng nhân sắc mặt âm trầm, ánh mắt chớp động không thôi, bộ dáng giống như đang tự định giá điều gì đó. Mà lúc này phía cuối chân trời, một đạo hoàng tuyến mơ hồ có thể thấy được đang âm thầm theo sát sau.
Không ngờ bọn hắn muốn bay ra khỏi khu hoang vắng này trốn vào một mảnh sa mạc khôn cùng bên trong.
Đúng lúc này, phía sau độn quang màu xanh bất quá chỉ vài chục trượng đột nhiên bạo liệt ra hai tiếng nổ!
Hai đạo kim ảnh nhàn nhạt thoáng cái từ trong hư không bắn ra, chỉ chớp lên một cái liền xuất hiện cách độn quang gần trong gang tấc. Hai tiếng trảo mang thê lương vừa vang lên, dưới trảo ảnh rợp trời đem Thanh Long thượng nhân cùng chúng đệ tử hoàn toàn bao phủ vào trong.
Ngay chỗ trảo mang hiện lên, hư không nơi ấy vỗn dĩ trống không đột nhiên xuất hiện chi chít tơ vàng, rậm rạp đan vào nhau thành một cự võng, khiến cho người ta căn bản là không thể tránh được.
Thanh Long thượng nhân kinh hãi, trên mặt lại hiện ra biểu tình sợ hãi cực kỳ.
"Hàn tiểu tử, ngươi tính chém tận giết tuyệt sao!"
Hắn oán độc hét lớn một tiếng, hai tay áo đột nhiên run lên, một kim một ngân linh bút chui ra, phù văn kim ngân đầy trời tuôn ra hoá thành một tầng quang mang đem ba người chặt chẽ bảo hộ vào trong. Tiếp đó, thân hình hắn lại chợt loé lên, tầng tầng lân phiến màu xanh theo tứ chi cùng khuôn mặt hiện lên, lại khẽ động một cái liền hoá thành một cỗ cuồng phong hướng cự võng cuốn tới.
Mà thân hình hắn cùng với đám trảo mang kia trong chớp mắt trước khi va chạm với nhau lại hé miệng phun ra một đoàn thanh quang đánh vào trảo mang trước một bước.
"Phanh" một tiếng!
Trảo mang rậm rạp trông như sắc bén vô cùng kia vậy mà vừa mới tiếp xúc với thanh quang liền dễ dàng bị xé toạc ra.
Thanh Long thượng nhân thấy vậy liền ngẩn ra một cái, theo đó liền mừng như điên mà chớp động thân hình hoá thành một cơn cuồng phong xông ra, độn quang lại nhoáng lên một cái liền xuất hiện ngoài hư không xa xa hơn trăm trượng.
Lúc này, tâm trạng hắn đã hơi buông lỏng một chút.
Nhưng cũng vào lúc này, hai tiếng kêu thảm thiết bỗng nhiên từ sau lưng hắn phát ra.
"Không tốt!"
Thanh Long thượng nhân thầm kêu một tiếng, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, hai tên đệ tử đi theo từ đầu tới giờ rõ ràng đã biến thành hai phiến huyết vũ đang từ trên cao nhẹ nhàng rơi xuống. Chẳng những bảo vật hộ thân căn bản không cách nào ngăn trở được trảo mang mà ngay cả Nguyên anh cũng không thể thoát ra được chút nào.
"Ngươi không phải là Hàn tiểu tặc! Ai? Rốt cục là ai cả gan dám ra tay với bổn toạ!"
Thanh Long thượng nhân hướng hai luồng hư ảnh kim sắc cẩn thận nhìn lại một cái, lập tức nhìn ra được điều gì đó mà giận dữ lớn tiếng quát.
"Hắc hắc, tính mệnh của ngươi còn cần công tử nhà ta ra tay sao? Chỉ cần ta ra tay là đủ rồi."
Một đạo thanh âm nữ tử khinh phiêu phiêu theo hai đạo kim ảnh hợp lại hoá thành một đoàn kim quang mà nhàn nhạt truyền đến.
Ở trong kim quang, một đầu dị thú màu vàng tầm hơn một trượng lạnh lùng nhìn Thanh Long thượng nhân, đúng là đầu Báo Lân thú kia!
"Hợp Thể linh thú! Ngươi là linh thú của Hàn tiểu tử!"
Thần niệm của Thanh Long thượng nhân nhanh chóng hướng dị thú vừa hiện quét một cái, thần sắc biến đổi, không khỏi hít vào một ngụm lương khí.
"Nếu ngươi đã biết thì coi như chết không có hối tiếc rồi. Ta chỉ làm theo mệnh lệnh của công tử, cho ngươi biến mất khỏi thế gian này."
Báo Lân thú hai mắt hung quang chợt loé, nói.
"Hừ, chỉ bằng vào tu vi Hợp Thể sơ kỳ của ngươi mà cũng muốn lấy tính mạng của lão phu sao? Hàn tiểu tặc quá hy vọng hão huyền rồi."
Thanh Long thượng nhân trên mặt tuy rằng hiện lên một chút hoảng sợ nhưng lại lập tức tàn khốc quát to một tiếng.
"Ngươi bị công tử nhà ta đả thương, hiện tại pháp lực toàn thân chắc hẳn chỉ còn bảy tám phần mà còn dám trước mặt ta mạnh miệng sao! Chờ ta đem Nguyên anh của ngươi bắt ra, nhìn xem lúc đó ngươi còn dám kiêu ngạo nữa không!"
Báo Lân thú căn bản là không để ý tới lời của Thanh Long, dữ tợn nói.
Tiếp đó, thân hình nó thoáng mơ hồ một chút, hư không phụ cận nhất thời xuất hiện một chút kim quang, lại thoáng ngưng tụ lại rồi huyễn hoá ra trên trăm đầu dị thú kim sắc có một không hai.
"Phải không! Bổn toạ cũng thiếu một tấm da linh thú tốt, chắc phải mượn của ngươi bổ sung vào rồi!"
Thanh Long thượng nhân nghe vậy trong lòng giận dữ cực kỳ, sau khi nói một tiếng nhàn nhạt liền giương tay áo lên, bốn năm kiện bảo vật đồng thời được thả quay chung quanh thân hình hắn. Đồng thời, song bút trong tay lại điên cuồng điểm ra, vô số phù văn nhất thời bắn ra.
Báo Lân thú gầm nhẹ một tiếng, tất cả thú ảnh khẽ động, làm trên trăm đạo kim quang hướng đối diện bay đi.
Thanh Long thượng nhân thấy vậy không khỏi hít sâu một hơi, muốn thúc dục tất cả bảo vật đem những đầu thú ảnh này đánh tan đi. Nhưng ngay lúc hắn vừa mới điều động đại lượng pháp lực trong cơ thể sắc mặt liền tái đi, một tầng hắc khí quỷ dị thoáng cái hiện ra đem toàn bộ gương mặt hắn phủ kín vào trong.
Năm ngày sau, Hàn Lập đang ngồi đả toạ ở bên trong một gian mật thất bỗng nhiên vẻ mặt khẽ động, hai mắt chậm rãi mở ra. Một lát công phu sau, nguyên bản đại môn mật thất đã được đóng chặt chợt loé linh quang, một đạo kim quang xuyên thủng đại môn mà bay vào, sau khi xoay quanh một cái liền biến thành một đầu tiểu thú kim sắc tầm một thướng.
"Nga, ngươi rốt cục đã trở lại. Chuyến này ra ngoài thời gian dài như thế, chẳng lẽ sự tình có gì không thuận lợi sao?"
Hàn Lập lãnh đạm cười, hỏi.
"Chủ nhân, ngươi rốt cục đã động tay động chân gì lên người Thanh Long thượng nhân vậy? Trông hắn vậy mà chưa động thủ bao lâu với ta liền lộ ra một bộ trúng độc nghiêm trọng. Giống như không cần ta động thủ hắn sẽ lập tức đi đời nhà ma vậy."
Báo Lân thú trừng to mắt hướng Hàn Lập hỏi.
"Hắc hắc, ta chẳng qua chỉ đem một tia Linh Tuyền ta quang lẫn vào Phệ Linh chân hoả đánh vào cơ thể hắn mà thôi. Hắn nếu không điều động nhiều pháp lực thì sẽ không sao, nhưng lúc vận tới đại lượng pháp lực thì tà quang sẽ lập tức phát tác. Lấy kỳ độc chi lực của tà quang này, chỉ cần nó bộc phát ra cho dù là tu sĩ Hợp Thể kỳ cũng khó có thể chịu nổi. Trừ phi hắn hảo hảo ngồi xuống luyện hoá hoặc tạm thời đem pháp lực toàn lực trấn áp. Nhưng hai cách này trong lúc kịch liệt chiến đấu với ngươi tự nhiên một loại đều không thể làm được. Như vậy, hắn tự nhiên chỉ có đường chết mà thôi."
Hàn Lập không có chút giấu diếm gì, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
"Chủ nhân thần thông thật sự là càng phát càng sâu, tự nhiên có thể động tay động chân lên người đối thủ cùng giai mà lại khiến cho đối phương vô pháp phát hiện được."
Báo Lân thú sách sách cười lấy làm kỳ, nói.
"Hắc hắc, không có gì. Loại thủ đoạn này cũng là trước đó không lâu ta mới lĩnh ngộ ra, cũng chỉ là tiểu thủ đoạn thôi. Nếu không phải Thanh Long thượng nhân không có thời gian hảo hảo yên tĩnh tự kiểm tra bản thân thì ta cũng sẽ không dễ dàng đắc thủ như vậy được. Tốt lắm, ngươi còn chưa nói kết quả. Thanh Long đã chết chưa?"
Hàn Lập giải thích thêm hai câu liền nhíu mày hỏi.