Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1811: Khiên Dẫn sứ giả cùng vào cửa

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2281 chữ

Kế tiếp, lão đạo liền cung cấp cho Hàn Lập một số điều kiêng kị trong Hắc Vực đại hội.

Hàn Lập nghe xong liên tục gật đầu.

Liền như vậy thời gian trôi qua một tuần trà, lão đạo nhìn lên tầng không trung được che phủ bởi những đám mây sớm, lại mở miệng cười nói:

"Hiện tại thời gian đã gần tới, hai ta nên đến lối vào. Các cửa để nhập vào Hắc Vực có không ít. Nơi mà chúng ta chúng ta chờ, nhiều lắm chỉ có bốn năm người mà thôi. Nhưng trước tiên cần che giấu chân diện mới được. Cũng không cần thủ đoạn quá mức huyền diệu. Ở trong Hắc Vực có cấm chế hạn chế thần niệm. Thủ pháp che giấu bình thường cũng đủ tránh những người khác thăm dò. Vạn nhất lát nữa bị đám đồng đạo ở lối chờ vào cửa nhận ra cũng không sao. Bất quá trong trường hợp đó thì sau khi tiến vào Hắc Vực lại đổi thủ pháp che mắt khác, tuyệt tránh để bị nhận ra trong trao đổi hội."

Vạn Cốt chân nhân không hổ tham gia Hắc Vực đại hội nhiều lần, dễ dàng nói ra điểm phòng ngừa cần thiết nhất.

"Đa tạ Vạn Cốt đạo hữu chỉ điểm, Hàn mỗ đã biết nên làm như thế nào." Hàn Lập cười trả lời. Trong nháy mắt trên người hiện ra một tầng hào quang màu xám mờ ảo, đem cả thân hình che lấp ở trong.

Chính là Nguyên Từ Thần Quang được hắn bức ra bên ngoài cơ thể.

Có thần quang này bao bọc, thần niệm Hợp Thể tu sĩ khác rất khó xuyên thủng qua nhận ra tướng mạo thực.

Vạn Cốt chân nhân thấy bộ dáng này của Hàn Lập cũng cười hắc hắc. Tay vừa bấm niệm pháp quyết, một đạo hắc khí trên người cuồn cuộn tuôn ra che lấp thân hình.

Hai người tiếp tục độn quang, hướng phía ngoài Cửu Tiên Sơn kích bắn mà đi.

Nhất thời, đông đảo Hợp Thể lão quái cùng một số tu sĩ thần bí trong Cửu Tiên Sơn cũng rời khỏi chỗ ở, hướng nơi phía ngoài sơn mạch bay đi.

Chẳng qua những người này đi các địa phương bắc tròn nam vuông, khác nhau rất lớn.

Mấy canh giờ sau, sắc trời đã đứng bóng. Hàn Lập cùng Vạn Cốt chân nhân rời khỏi Cửu Tiên Sơn, tới một sơn cốc hoang vắng heo hút dị thường thì độn quang hạ xuống.

Lúc này đã có hai thân ảnh lẳng lặng chờ ở đây.

Một người toàn thân tỏa ra kim quang chói mắt, nhìn chói lòa như vầng thái dương khiến người không dám nhìn thẳng. Kẻ còn lại thì thân ảnh nhàn nhạt như sương khói, cho dù ánh mắt có chăm chú bao nhiêu cũng vô pháp nhìn rõ.

Hai người này một nam một bắc, đứng cách nhau khá xa. Thấy hai người Hàn Lập đến thì chỉ nhìn lướt qua mà thôi.

Hiển nhiên hai người này không phải cùng một đường như là Hàn Lập cùng lão đạo kia.

Hàn Lập cũng chỉ liếc mắt đánh giá hai người một lần. Hắn không vọng động thần niệm đảo qua. Bởi vì khi trước lão đạo đã nói rõ ràng.

Bắt đầu từ khi sắp tiến vào Hắc Vực, tồn tại hội nhân yêu lưỡng tộc đều cực kỳ kiêng kị dụng thần niệm dò xét người khác.

Nhẹ thì xem như khiêu khích, nặng thì lập tức trở mặt ra tay giáo huấn.

Đối với quy định này, Hàn Lập đương nhiên đồng tình. Bằng mắt thường không thấy rõ mặt hai người kia thì lập tức đem ánh mắt thu trở về.

Tuy rằng hắn tự tin có Minh Thanh Linh Mục, tám chín phần có thể nhìn thấu sự che dấu nhưng chỉ e vạn nhất đối phương tu luyện bí thuật đặc thù, có thể cảm ứng ra thần thông của hắn thì không ổn.

Hắn đương nhiên không muốn, còn chưa tiến vào Hắc Vực đã tùy tiện gây ra phiền toái nào đó.

Vì thế Hàn Lập cùng Vạn Cốt chân nhân tìm một chỗ địa thế tương đối cao ở khá xa hai người kia, cũng lẳng lặng đứng bất động.

Bốn người ở đây đều ẩn tàng chân diện, không ai có hứng thú đàm đạo với nhau cái gì.

Nhất thời không khí nơi đây có vẻ quỷ dị! Ngoài trừ tiếng gió thổi vi vu thì không còn bất luận âm thanh gì khác.

Hàn Lập nheo hai mắt, trong lòng thầm tính toán thời điểm tiến vào Hắc vực.

Qua thêm nửa canh giờ, phía chân trời lại có tiếng xé gió truyền đến.

Tiếp theo một đạo quái quang màu lục ở trên cao phía xa hiện ra, lướt qua hướng bên này kích bắn mà đến.

Chớp động mấy cái, lục quang tựa như vẫn thạch từ trên cao rơi thẳng xuống, có điều mắt thấy hung hăng muốn va vào mặt đất lại thì đột ngột dừng lại, không phát ra một chút tiếng động nào.

Hàn Lập lơ đễnh liếc mắt một cái, chỉ thấy trong lục quang mơ hồ có một thân ảnh.

Vị trí thân ảnh này rơi xuống lại đúng ở giữa chỗ mấy người Hàn Lập.

Thân ảnh trong lục quang đưa mắt ánh giá quang cảnh cùng bốn người còn lại, tựa hồ nhếch miệng cười. Sau đó hắn vững vàng khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, không có ý xê dịch một chút nào.

Hàn Lập thấy thế thì ngẩn ra, tiếp theo mỉm cười tựa hồ như cảm thấy người này có chút điểm thú vị.

Nhưng lão đạo ở một bên, ánh mắt âm trầm nhìn bóng người trong lục quang, tựa hồ nhớ tới điều gì, chân mày hơi nhăn lại.

Dựa theo lời Vạn Cốt chân nhân, năm người bọn họ đương nhiên tới ở chỗ này chờ tham gia Hắc Vực đại hội.

Lại qua hơn nửa canh giờ, Hàn Lập bỗng nhiên cảm thấy trong y phục truyền ra dao động khác thường, lúc này thần sắc vừa động.

Tay thò vào bên trong một trảo, trên tay đã một lệnh bài tam giác cỡ bàn tay!

Lệnh bài có màu đen thùi nhưng lúc này, trên mặt có bạch quang nhàn nhạt chớp động lúc sáng lúc tắt không thôi, tựa hồ như đang cảm ứng cùng thứ gì đó.

Hàn Lập trong lòng vui vẻ, ngẩng đầu nhìn sang mấy người khác.

Chỉ thấy Vạn Cốt chân nhân cùng ba người khác đều lấy từ trên người ra một cái bài lệnh độc nhất vô nhị, mặt trên cũng có bạch quang nhàn nhạt chớp lên không thôi.

Đúng lúc này một thanh âm trầm đục ầm vang, từ trên không sơn cốc truyền xuống.

Tiếp theo một vùng không gian dao động mãnh liệt, nhộn nhạo như muốn tách ra.

Năm người ở phía dưới cả kinh, đồng thời nhìn lên không gian truyền ra dao động.

Chỉ thấy trên không sơn cốc vốn đang trời quang mây tạnh, giờ phút này hiện ra một đám mây đen khổng lồ u ám.

Ở trong đám mây đen chợt hiện vô số đạo hồ quang màu bạc chớp động, tiếp theo lóe lên rồi đan vào nhau, nháy mắt ngưng tụ một đoàn.

Đột nhiên một tiếng sấm sét rền vang chấn động cả ngàn dặm ầm vang bên tai, không ngờ trong điện quang chớp động lại hiện ra một cánh cửa màu bạc cực lớn!

Cửa này cao hơn mười trượng, mặt ngoài có hoa văn phong cách cổ xưa huyền ảo, bốn phía cũng có phù văn màu bạc cuồng chuyển không chừng.

Đáng khen cho một cảnh tượng kinh người!

Năm người trong cốc vốn không phải tồn tại bình thường. Từng gặp qua không ít trường hợp quỷ dị thế này. Cả một đám đứng yên bất động tại chỗ, vẻ mặt vẫn tỏ ra tự nhiên.

Đột nhiên cánh cửa cực lớn màu bạc vù vù một tiếng, phù văn bốn phía đang rung động nhất thời trở nên ngưng trệ.

Đại môn từ từ mở ra một khe hở hẹp.

Một đạo hắc quang từ trong khe cửa bắn ra, thân ảnh nhoáng lên một cái, một gã tu sĩ thần bí thân vận trường bào màu đen chợt lóe mà ra, khoanh tay trôi nổi lơ lửng phía trước cánh cửa cực lớn.

Người này toàn thân có hắc khí quỷ dị quấn quanh, dùng ánh mắt lạnh như băng đến tận xương lạnh lùng nhìn đám người phía dưới, không nói một lời.

Hàn Lập nheo hai mắt nhìn Hắc bào nhân, trong lòng khẽ rùng mình.

Khí tức trên thân người này cực kỳ cổ quái, thoáng chốc trở nên cường đại dị thường nhưng thoáng chốc lại yếu nhược như không, một thân tu vi dường như không ổn định.

Đây là công pháp gì? Trong ấn tượng của hắn chưa bao giờ nghe nói qua. Nét mặt Hàn Hập hiện một tia ngạc nhiên, đồng thời tâm niệm chuyển động.

"Các hạ chính là Khiên Dẫn sứ giả đến từ Hắc Vực!" Người có toàn thân lóe ra kim quang, tựa hồ lần đầu tham gia Hắc Vực đại hội, thanh âm phảng phất như chuông đồng hét lớn hỏi.

"Các ngươi đã đem theo Khiên Dẫn Lệnh? Nếu có thì bản sứ giả liền mở Khiên Dẫn chi môn, đón tiếp các ngươi tiến vào bên trong Hắc Vực. Còn người không có Khiên Dẫn lệnh mà tiến vào Hắc Vực ….Giết!"

Hắc bào nhân như không nghe thấy câu hỏi của Kim quang nhân, ngược lại hai mắt chớp động lục quang dị thường.

Ngữ khí tràn đầy sát khí mà thanh âm lại lanh lảnh chói tai, nhất thời không thể phân biệt là nam hay nữ.

Kim quang nhân kia hừ lạnh một tiếng, tựa hồ có chút bất mãn với sự cuồng vọng của Hắc bào nhân, nhưng chung quy không nói thêm gì.

Về phần đám người còn lại, tự nhiên không ai mở miệng.

Hắc bào nhân thấy năm người phía dưới không có dị nghị, cũng không khách khí đưa đơn thủ lật một cái, trong tay hiện ra một kiện Pháp khí là một cây dùi trống tỏa ra ngân quang chói lọi.

Đơn thủ của hắn trở ngược dùng Pháp khí hướng về phía cánh cửa cực lớn gõ một cái.

Đang một tiếng thanh thúy vang lên, khe hở hẹp nơi Ngân môn trong tiếng gầm rú trầm thấp hoàn toàn mở ra.

Hàn Lập tự nhiên ngưng thần nhìn vào trong cửa.

Chỉ thấy bên trong là một vùng đen tuyền không chút ánh sáng, giống như một thế giới hắc ám khôn cùng, thật không hổ là danh là Hắc Vực.

Ngay tại lúc hắn đang mừng thầm thì đột nhiên cảm giác Khiên Dẫn lệnh bài trong tay nóng dần lên, ngay sau đó Phanh một tiếng, nó bạo nổ hóa thành một đoàn hắc quang dần tỏa rộng ra, đem thân hình hắn bao phủ lại.

Cùng lúc đó, Hàn Lập chỉ cảm thấy bốn phía chung quanh như có một sức mạnh cuồng đại vô hình, đẩy thẳng thân hình hắn bay đến cánh cửa màu bạc cực lớn trên không trung.

Hàn Lập cả kinh nhưng xoay chuyển ánh mắt, thấy bốn người còn lại cũng đều bị hắc quang độc nhất vô nhị hút bay lên trời. Tức thời trong lòng bình tĩnh trở lại.

Trong nháy mắt, năm người dưới cái nhìn chăm chú lạnh lùng của Hắc bào nhân, tất cả đều nhất nhất tiến nhập vào trong cánh cửa màu bạc cực lớn.

Hắc bào nhân thấy không chút gì dị thường. Lúc này Pháp khí trong tay hướng hai bên hư không cánh cửa cực lớn khẽ gõ, cứ như thế thân hình cũng bay vào trong cửa.

Tiếng động vang ầm ầm tái khởi. Cánh cửa màu bạc cực lớn từ từ khép lại, tiếp theo sau một tiếng sấm sét rền vang thì lại hóa thành vô số hồ quang tản ra.

Đám mây đen lập tức quay cuồng một trận rồi tiêu thất trong hư không.

Nguyên bản sắc trời đang ảm đạm dần khôi phục lại sự sáng rõ ban đầu.

Hàn Lập ở trong hắc quang, không ngừng đánh giá bốn phía, trên mặt tràn đầy vẻ tò mò.

Sau khi tiến vào cánh cửa màu bạc cực lớn, hắn cùng bốn người khác vẫn bị hắc quang bao phủ, xếp thành một đường lẳng lặng trôi nổi ở trên hư không.

Thân đã trong không gian thần bí sau cánh cửa cực lớn. Hàn Lập với không gian gọi là "Hắc ám thế giới " xem rõ ràng một lần.

Bốn phía nơi nơi có hắc khí tạo thành một biển sương vụ màu đen. Trong này có những tia hắc khí từ từ lưu chuyển như bình thường. Lại có hắc khí cuồng bạo không thôi, cuồn cuộn xoay quanh bay múa, đem bốn phía hết thảy điên cuồng xé rách, hình thành từng cơn lốc màu đen sâu rộng mênh mông, nhìn qua nguy hiểm dị thường.

Càng khiến thần sắc Hàn Lập khẽ động chính là, ở trong hơn một số vùng hắc khí xa xa, hắn đã cảm ứng được khí tức của một loại yêu thú kỳ quái rất khác so với yêu thú bình thường. Số lượng của chúng vô cùng đông đảo.

Chúng ẩn thân ở trong sương mù xa xa, bộ dáng chằm chằm nhìn mấy người nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà e dè không dám đến gần.

Nhưng cho dù cách xa như thế, Hàn Lập vẫn có thể cảm nhận được đám yêu thú này phát ra bạo ngược chi khí, xem ra không thể coi thường.