Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Với tu vi bây giờ của hắn, lúc đầu bởi vì độn thuật này vô cùng bá đạo, dù sau khi kết nguyên đan không thể nắm được tốc độ và phương hướng, nhưng đã được giải quyết khi lên Hóa Thần.
Cho nên, Hàn Lập lập tức phi độn hơn trăm dặm, một bên thần niệm lập tức quét về phía sau.
Kết quả là phát hiện ra ba người Hoàng Lương Linh Quân biến thành độn quang theo sát phía sau, đuổi theo không bỏ, nên trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Nếu đối mặt với tu sĩ Luyện Hư kỳ, Hàn Lập cũng không kỳ vọng chỉ có thể dựa vào huyết ảnh độn mà chạy thoát đơn giản như vậy.
Hắn trong huyết quang, bàn tay vừa chuyển, bỗng nhiên xuất ra hai viên châu thần bí hồng sắc chớp động, không chút chần chờ quăng về phía sau.
Hai tay lập tức bấm niệm pháp quyết, trong niệm ầm thầm lẩm bẩm liên tục.
Lúc này, huyết quang dưới sự khống chế của hắn đã vượt qua cốc khẩu.
Mà ba người phía sau đã nhanh chóng đuổi tới đây.
Hai khỏa viên châu quanh tròn, phát ra những tiếng vù vù, rồi truyền đến một tiếng nổ kinh thiên.
Một đỏ một đen, hai luồng sáng hơn mười trượng thoáng hiện ra.
Một cổ phong cuồng tứ tán có thể thấy bằng mắt thường, trong phút chốc hình thành một cơn gió lốc cuồng mãnh vô cùng, làm cho vài dặm gần đó cuốn vào.
Ba người phía sau theo sát Hàn Lập, thấy được pháp lực cao thâm như vậy, tốc độ truy đuổ cũng tăng lên, hơn nữa còn dùng bí thuật thúc dục tốc độ độn quang lên, để vượt qua cơn gió lốc đó.
Nhưng thật ra, hai người phía sau Hoàng Lương Linh Quân, bởi vì khoảng cách khá xa, nhất thời cả kinh, nên phương hướng độn quang biến đổi, sượt qua hai bên sườn gió lốc.
Nhưng như thế, một người một yêu cũng không quên cơ hội này mà ném đá xuống giết đối với Húc Thiên.
Hoàn Thiên Kỳ vung tay áo lên, một cỗ yêu phong màu xám cuồn cuộn hiện ra, mà Hoàng Lương Linh Quân thì vung cụ phong lên, nhất thời một quang trụ hoàng sắc chợt lóe ra.
Công kích của hai người trong gió lốc, nhất thời nổ ra những tiếng ầm ầm, làm cho Húc Thiên bên trong lập tức rống to dị thường.
Xem ra trúng phải chiêu này, nhất thời không thể lập tức thoát vây được.
Một người một yêu nhìn nhau cười, độn quang chớp động, rồi cũng rời khỏi cốc khẩu.
Lúc này, Hàn Lập biến thành độn quang, bởi vì thiên tiên châu lược nhất ngăn cản, nên tại chân trời đã trở nên mơ hồ dị thường.
Hai người cũng không thèm để ý, tiếp tục thôi động bí thuật để truy cản, thì đột nhiên thạch bích trên trên cốc khẩu truyền ra hai tiếng ầm ầm.
Trong âm quang chớp động, hai đạo hỏa trụ màu bạc cuồng phun, lao thẳng đến hai người.
Bởi vì cốc khẩu không lớn, mà tốc độ phun ra của hỏa trụ lại nhanh kinh người, nên ngọn lửa màu bạc đã lập tức đến trước thân thể của bọn họ.
Hoàng Lương Linh Quân trong lòng cả kinh, không suy nghĩ nhiều, vung tay bổ ra, một kiếm khí hoàng sắc trảm xuống, muốn bổ đôi hỏa trụ này.
Nhưng kiếm khí vừa tiếp xúc với ngân diễm, thì xèo một tiếng, bốc cháy, trong nháy mắt đã bị ngân diễm nướng đen thui.
Hỏa trụ màu bạc khí thế đại thịnh, hung hăng đánh tới, dù chưa chạm vào hai người, nhưng nhiệt độ cao đến mức làm cho vị tu sĩ Nhân tộc khô cả miệng lưỡi.
Hoàng Lương Linh Quân thấy vậy, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, hốt lên một tiếng:
"Diệt Linh Bạch Cốt hỏa!"
Sau đó, hai tay như xà hạt bấm niệm pháp quyết, thân hình chợt biến mất tại chổ, hỏa trụ màu bạc đã vồ trúng khoảng không.
Mà bên Hoàn Thiên Kỳ, tình hình cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Yêu phong hắn thổi ra, cũng bị ngọn lửa cắn nuốt, giật mình hoảng sợ, thân hình đổi hướng, sau đó thay đổi phương vị liên tục, mới có thể thoát khỏi sự truy kích của ngân diễm.
"Không đúng, không phải Thiên Linh Bạch Cốt Hỏa! Bạch Cốt Hỏa mặc dù là màu bạc, nhưng tràn đầy tà khí, chỉ có một mình Bạch Cố lão tổ mới có trong tay. Tuyệt đối không thể truyền cho người khác" Hoàn Thiên Kỳ xuất hiện bên cạnh Hoàng Lương Linh Quân, sắc mặt khó coi một mực phủ nhận.
Hai ngân diễm đối diện ngưng tụ lại thành một, hình thành một hỏa cầu có đường kính một trượng, sau đó hỏa cầu co rút biến hình, một con hỏa điểu màu bạc ưu nhã cực kỳ hiện ra.
"Hỏa linh!"
Một người một yêu nhìn thấy hỏa điểu, đều giật mình.
Nhưng hỏa điểu màu bạc lạnh lùng nhìn hai người, hai cánh chỉ nhẹ nhàng vỗ một cái.
Ngân quang chớp động, vô số đại hỏa cầu bằng nắm tay hiện lên xung quanh, sau một tiếng rống, tất cả hỏa cầu đều bắn về một phía, công kích tất cả phạm vi có hai người Yêu Nhân này.
Hoàng Lương Linh Quân nghe thấy không phải là Diệt Linh Bạch Cốt hỏa, trong lòng nhất thời thả lỏng, sau đó lại gặp hỏa cầu này, hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên, bát quát kính nhất thời xuất hiện trước người.
Mà Hoàn Thiên Kỳ thì hai tay lộn chuyển, điên quang màu xám lại xuất hiện trong tay.
Hai người mặc dù không biết rõ chân diện mục của ngân diễm, nhưng không dám khinh thị, dùng toàn lực ứng đối.
Nhưng lúc này, những hòa cẩu bắn nhanh đến đây, ngân quang chợt phóng ra, đột nhiên toàn bộ đều biến mất.
Nếu không phải không gian vẫn còn lưu lại nhiệt độ, thì hỏa cầu ấy chắc là sẽ giống như chưa từng xuất hiện tại đây.
Hoàng Lương Linh Quân ngẩn người, hai mắt không khỏi nhìn về phía hỏa điểu.
Kết qua thu được, chỉ nghe một tiếng "bịch" nhỏ.
Hỏa diểm tự phát nổ, ngân diễm tứ tán như một hỏa cầu, quỷ dị biến mất tại không trung.
Sắc mặt hhl âm trầm xuống, quay đầu nhìn thoáng qua Hoàn Thiên Kỳ.
Vị tộc trưởng này, khuôn mặt xinh đẹp đã mất tiêu, chỉ còn lại chút xanh mét.
"Ngọn lửa này tuy không phải là Diệt Linh Bạch Cố hỏa, nhưng chỉ sợ không phải chuyện đùa, tên tu sĩ Nhân tộc kia khẳng định rất có lai lịch, vậy tại sao bên Nhân tộc lại không có danh tiếng?" Hoàn Thiên Kỳ lạnh giọng hỏi, mơ hồ lộ ra một tia hoài nghi.
"Không nhận ra, có lẽ là tu sĩ lưỡng kính, không thể đang ở thiên không cảnh chúng ta, ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy. Bất quá nếu hắn chỉ dựa vào tiểu kỹ xảo này, mà muốn chạy thoát khỏi tay chúng ta, cũng không tránh khỏi đã tự cho là đúng rồi. Mặc dù trên người hắn vẫn chưa nắm bắt được dấu hiệu thần niệm, nhưng với thần niệm của chúng ta, một tu sĩ Hóa Thần này tại Lạc Nhật chi mộ, chỉ cần không chạy quá ngàn dặm, tuyệt đối không thể giấu được thần niệm của chúng ta" Hoàng Lương Linh Quân đầu tiên là lắc đầu, sau đó lập tức liếc mắt nhìn ra ngoài cốc, cười lạnh một tiếng.
Đằng xa, độn quang của Hàn Lập đã biến mất tại chân trời.
Hoàn Thiên Kỳ nghe xong cũng gật đầu, hiểu nhiên cũng đồng ý.
Vì thế, hai người đứng trên không trung nhắm mắt lại, chậm rãi thả thần niệm cường đại ra.
Nhưng chỉ lát sau, sắc mặt hai người thay đổi liên tục, tựa hồ như có chút kinh ngạc, lại có chút không thể tin được.
"Sao có thể, khí tức linh lực của hắn ta đã biến mất, không lưu lại một dấu vết" Hoàng Lương Linh Quân bỗng nhiên mở mắt ra, khiếp sợ nói.
"Ta cũng không tìm được người, tình huống này, chắc là tu vi của đối phương đã vượt xa dự đoán của chúng ta, hoặc là trên người thi triển bí thuật đặc biệt gì, có thể che chắn khí tức đi, ngay cả thần niệm của chúng ta cũng không thể dò xét được. Nếu không, chỉ sợ hắn đã rơi xuống, khí tức trong khoảng thời gian ngắn không thể bị tán hoàn toàn" Hoàn Thiên Kỳ cũng lầm bầm nói.
"Vậy khẳng định là nguyên nhân thứ hai! Đừng quên, người này từng ẩn núp trong cốc, mà chúng ta lại không phát hiện ra, xem ra người này thật sự tinh thông thần thông ẩn thân" Hoàng Lương Linh Quân nhăn mặt nói.
"Vậy thì phiền toái rồi! Nếu đã như vậy, ta căn bản là không thể tìm được người này!"
Khóe miệng Hoàn Thiên Kỳ không khỏi co quắp một chút.
"Nhưng không nhất định, ta vẫn còn cơ hội, ẩn thân thuật của người đó, khẳng định là không thể thi triển được độn thuật để đi xa, chỉ trong mấy ngàn dặm thôi. Chúng ta chỉ cần phát động nhân thủ, khống chế toàn bộ khu vực này, tìm kiếm một chút, hơn nữa dùng thiên nga chi thuật hiệp trợ tìm kiếm. Ta cũng không tin hắn có thể trốn ở nơi nào" Hai mắt của Hoàng Lương Linh Quân chợt lóe hàn quang, suy nghĩ một chút liền nghĩ ra một biện pháp.
"Thiên Nga Chi Thuật! Cái này thật sự hao tổn tinh nguyên của huyễn diễm. Được rồi, vì lý do này mà vận dụng thuật này, hẳn là cũng đáng giá, nhưng mà, khối Lạc Dương tinh." Hoàn Thiên Kỳ cũng không tình nguyện gật đầu, đột nhiên nhắc đến bảo vật trong tay Hoàng Lương Linh Quân.
"Hắc hắc, nếu có thể tìm được vật của Linh tộc, Lạc Dương Tinh tại hạ nhất định sẽ dâng hai tay, cho dù không đuổi được, tại hạ cũng sẽ chia cho Hoàn huynh một nửa Lạc Dương này" Hoàng Lương Linh Quân tựa hồ đã sớm tính toán trong lòng, không chút chần chờ trả lời.
"Hảo, có lời này của đạo hữu, ta cũng yên lòng."
Hoàn Thiên Kỳ mỉm cười, đang muốn nói cái gì, đột nhiên phía sau hai người truyền đến một hét lớn, tiếp theo, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, một cổ linh lực từ phía sau phóng cao lên.
Một người một yêu trong lòng rùng mình, lúc này cũng xoay người lại nhìn.
Chỉ thấy, cơn lốc sau lưng đã biến mất, nhưng mà ở đó lại xuất hiện một đóa sen hơn mười trượng không ngừng xoay tròn, mà ở trung tâm đóa sen, Húc Thiên mặt trầm như nước đang nhìn hai người.
Hiển là đã rất rõ hành động ném đá bỏ giếng của hai người vừa rồi.
"Húc Thiên đạo hữu, người vì sao muốn động thủ với hai ta? Cái tên lừa đồ của ngươi đã không biết trốn ở phương nào, ba người chúng ta mà còn trì hoãn, nói không chừng người này sẽ thật sự chạy mât" Hoàn Thiên Kỳ mặt không đổi sắc, ngược lại còn thản nhiên nói.
"Hừ, việc này bổn tôn sẽ không bỏ qua, sau này có cơ hội, tại hạ nhất định sẽ thử thần thông hai vị" Húc Thiên nhìn mọi nơi, vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Hàn Lập, lúc này mới trừng mắt nhìn hai người, lạnh lùng nói một câu.
Mà sau hắn, những cánh hoa sen cũng đột nhiên khép lại.
Đóa hoa sen chở Húc Thiên, gào thét bay ra ngoài cốc.
Không bao lâu sau, toàn bộ bóng dáng đã không thấy.
Hoàng Lương Linh Quân hai người lời uy hiếp của vị Huyền Linh này cũng không thèm để ý.
Đừng nói nơi này là địa bàn của hai tộc Yêu Nhân, Linh tộc căn bản không có khả năng đợi lâu, hơn nữa cho dù đối phương muốn ra tay, hai người bọn họ liên thủ cũng chiếm được thế thượng phong.
Cho nên, hai người sau khi thương lượng một chút, liền chia nhau ra làm việc.
Bọn họ chuẩn bị triệu tập nhân thủ, hoàn toàn phong tỏa toàn bộ khu vực này, nhất định phải bắt được tiểu tử thừa nước đục thả câu này!