Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 983: Ngân sí dạ xoa

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2244 chữ

Lấy tốc độ mà nói, hiển nhiên kim mang do Hàn Lập xuất ra so với Hồn Ti vẫn nhanh hơn một chút, ngay sau đó ba tiểu kim kiếm đã cắm vào lồng ngực tam thi.

Mà cùng lúc đó Hồn ti cũng đã tới ngay trước mặt Hàn Lập, chuẩn bị quấn lấy người hắn.

Nhưng Hàn Lập lại quát khẽ một tiếng, một tầng thất sắc quang mang hiện ra, bụi ti đụng trúng quầng sáng này nhất thời bị ngăn lại.

"Thất sắc linh quang!" Hắc y mỹ phụ ở phía xa thấy cảnh này không khỏi sửng sốt.

Hàn Lập sắc mặt không đổi lui xa khỏi tam thi.

"Ầm ầm ầm", ba tiếng sét vang lên, ba thanh tiểu kim kiếm đồng thời bắn ra một đạo kim hồ (tia sét), trong khoảnh khắc hiện ra điện võng vây lấy tam thi, hồ quang (tia lửa điện) bắn ra tứ phía.

Tam thi một tiếng rên cũng không có, nhất thời thân thể trong kim hồ bạo liệt thành hư ảo, sau đó ba đạo hắc khí xuất hiện.

Ba đạo khí này vừa bị kim hồ đánh tan lại tiến hành tự dung hợp, tuy bị Ích Tà thần lôi kìm chế nhưng vẫn có khả năng tái sinh, giống như bất tử chi thân.

Hàn Lập thấy thế thì nhướng mày.

"Đó mới chính là bản thể của luyện thi, không ngờ bọn chúng lại đem sát khí dung hợp thành một thể, trong thời gian ngắn có lẽ khó có thể diệt sát chúng nó. Chỉ nên dùng phép cấm chế, tạm thời phong ấn chúng." Hắc y mỹ phụ thấy Hàn Lập đắc thủ lập tức mừng rỡ thu lại quang mạc bay đến, thấy tình thế như vậy liền lên tiếng đề nghị.

"Cũng chưa ổn lắm, đám tà vật này còn không biết còn ẩn chứa thần thông quỷ dị gì, cấm chế bình thường chỉ sợ không thể phong ấn được. Hay là cứ làm cho xong thì hơn."

"Làm cho xong???"

Mỹ phụ kinh ngạc, còn chưa kịp hiểu ý tứ thì Hàn Lập đã vỗ vào túi linh thú bên hông. Một đạo ô quang bắn ra, xoay một vòng dừng lại trên mặt đất, hiện ra một hắc tiểu hầu.

Đề Hồn thú!

Đề Hồn thú bị thi khí thu hút lập tức trở nên hưng phấn, không chờ Hàn Lập ra lệnh đã hiện hình, hướng về phía trước dùng mũi hừ một cái.

Nhất thời một đạo hà quang từ mũi phóng xuất ra, hà quang đem cả kim hồ cùng hắc khí tất cả thu vào, sau đó liền thu nhỏ lại rồi chui vào miệng Đề Hồn thú.

Đề Hồn thú sau một hồi điên cuồng cắn nuốt, hai tay xoa bụng hưng phấn nhảy dựng lên tựa hồ vô cùng vui mừng.

Mỹ phụ đứng bên kia thì há hốc mồm cả kinh.

Linh thú có khả năng cắn nuốt linh hồn quỷ vật trên thế gian tuy không nhiều lắm nhưng không phải là không có. Nhưng giống như tiểu hầu trước mặt có khả năng dễ dàng đem quỷ vật sát khí nuốt vào, thì nàng chưa bao giờ nghe nói qua. Hơn nữa tiểu hầu này lại có thần thông cắn nuốt quỷ vật như linh thú vậy, chỉ có Bích Tình Linh Viên là có khả năng này, nhưng nhìn thế nào thì bộ dáng của tiểu hầu này cũng không giống.

Trong lúc mỹ phụ còn đang run sợ, Hàn Lập liếc nhìn Đề Hồn thú, thấy nó vẫn vô sự nên yên lòng.

Hắn cũng không thu hồi linh thú ngay, suy nghĩ một hồi lại vẫy tay một cái.

Đề Hồn thú lập tức lộn một vòng, nhu thuận ngồi xổm lên vai Hàn Lập.

"Đi thôi, không biết bọn Phú huynh truy bắt Âm Chi Mã ra sao rồi." Hàn Lập liếc mắt nhìn hắc y mỹ phụ, nhàn nhạt nói.

"Chắc cũng không mất thời gian lắm, Thi Lang đã bị Hàn huynh đánh bị thương không thể đi quá xa, hơn nữa còn có hai vị đạo hữu Nguyên, Bạch tương trợ." Nữ tử họ Thường cố gắng áp chế tò mò về Đề Hồn thú, mỉm cười đáp.

Hàn Lập khẽ cười, đang muốn nói tiếp bỗng chấn động, mỹ phụ đối diện đang mỉm cười cũng biến sắc.

Hai người thất kinh nhìn nhau, tay áo bào Hàn Lập run lên, mỹ phụ cũng động tay vào túi trữ vật, lật một cái lấy ra một cái trận bàn.

"Ấn ký của Nguyên đạo hữu đã biến mất, Thường đạo hữu, phần của ngươi thế nào?" Hàn Lập hít sâu một hơi, ngưng trọng hỏi.

"Ấn ký mà ta hạ trên người Nguyên đạo hữu cũng đã biến mất, chẳng lẽ đã gặp chuyện? Nhưng chúng ta cùng bọn họ mới chia tay không lâu!" Hắc y mỹ phụ lên tiếng, vẻ mặt khó có thể tin được.

"Không rõ lắm, có thể Phú huynh gặp phải cường địch hay Nguyên đạo hữu bị cấm chế vây khốn, có một vài cấm chế có thể ngăn cản pháp thuật của chúng ta." Hàn Lập trấn định trả lời.

"Hàn đạo hữu đã nói vậy, hay là chúng ta mau nhanh quá đó xem sao. Theo tiêu ký mà nhìn, bọn họ hẳn là chưa đi quá xa." Hắc y mỹ phụ có chút lo lắng nói.

Hàn Lập không có ý kiến gì, gật đầu đồng ý.

Sau đó hai người hóa thành hai đạo thanh quang bay về hướng thông đạo.

Sau khi đi qua liên tục bảy tám thông đạo, bay thêm mười dặm nữa, trước mặt hai người bỗng trở nên sáng ngời, phía trước không ngờ lại là một nơi trống trải, khắp nơi đều là khoáng thạch.

Hai người cẩn thận đi tới, độn tốc cũng dần chậm lại.

Nhưng sau khi đi hơn trăm trượng, khoáng thạch cũng dần biến mất, lại xuất hiện một quảng trường nhỏ.

Ở giữa quảng trường mà một thúy lục cự trúc (cây trúc lớn màu lục), đỉnh trúc phóng thẳng lên đỉnh động không thấy bóng dáng, phía dưới lại bố trí một cự trận cơ hồ trải khắp quảng trường, mà bốn phía lại có hơn mười lăm cột đá, trên mỗi cột dùng xích sắt trói một hắc kiền thi ( thây đã khô đen), cùng với dạng lúc trước Hàn Lập thấy qua giống nhau, tất cả đầu bị mổ bụng phanh ruột.

Mà khiến cho Hàn Lập cùng mỹ phục giật mình chính là, dưới thúy trúc xuất hiện một lục mao địa nhân ( quái vật lông xanh hình người), quái vật này ngồi tại đó, bàn tay đang kéo theo một thi thể không đầu, đầu thì đang cúi xuống nhai thứ gì. Nhìn phục sức ăn mặc của thi thể rõ ràng là của đại hán họ Nguyên.

Cạnh lục mao quái vật còn có một quái vật to lớn, rõ ràng là cùng loại với thi lang lúc trước.

Không ngờ được, trên tay của quái vật kia chính là đầu của đại hán họ Nguyên kia, giờ đã hoàn toàn vô hồn, không còn một tia sinh mạng.

Mà Âm Chi Mã còn đang nằm bất động cạnh thi lang.

Nhìn thấy cảnh này, tròng lòng Hàn Lập phát lạnh.

Sắc mặt hắc y mỹ phụ tái nhợt, đôi mắt khẽ đảo xem qua mọi nơi xung quanh, sau đó kinh hãi kêu khẽ một tiếng.

"Phú sư huynh!"

Lúc này nàng đang nhìn chằm chằm vào không trung, thần tình vô cùng kinh hãi.

Hàn Lập nhìn theo, lúc này mới phát hiện tại không trung hai bên quảng trường có hai cái kén xám đang trôi nổi phiêu phù, mà bên ngoài là một tầng sợi tơ màu xám, chính là Sát Hồn Ti vừa mới được kiến thức qua.

Mà trình độ kết thành một lớp dày đặc thế này, kiền thi (thây khô) lúc trước không thể sánh được.

Mà hai kén này, một thì không ngừng bạo liệt vang liên tiếng "oanh long long", còn cái kia lại yên lặng đến kỳ lạ.

Thoạt nhìn thì Phú lão giả cùng Bạch Dao Di đang bị nhốt tại đó, xem ra vẫn còn sống.

Nhưng chỉ trong khoảng nửa khắc, ba gã tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ một chết hai bị bắt, tuy Hàn Lập vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng đã bắt đầu hoảng sợ.

Hắc y mỹ phụ mặc dù quan tâm đến tình hình của lão giả họ Phú nhưng cũng biết đây không phải lúc thích hợp để cứu người. Sau khi nhìn qua cái kén xám, nàng liền thu ánh mắt lại nhưng tay áo lại lơ đãng run lên, đem phật môn pháp luân cầm trên tay.

Nhưng lục mao quái vật kia vẫn không để ý đến hai người, chỉ tiếp tục cúi đầu ăn không ngừng.

"Rắc.rắc" hai tiếng giòn giã vang lên, một cánh tay trên thi thể đã bị quái vật kéo xuống, thuần thục bỏ vào miệng.

Nhìn thấy phần huyết nhục mơ hồ còn lại trên thi thể của đại hán họ Nguyên, đồng tử Hàn Lập co rụt lại, hai mắt nổi lên lam mang.

Mà lúc này, Đề hồn thú đang ngồi trên vai hắn lại phát ra tiếng thét bén nhọn, cả bộ lông toàn thân dựng hẳn lên, gắt gao nhìn lục mao quái vật, bày ra tư thế chiến đấu.

Hàn Lập thông qua minh hồn châu trong cơ thể, khẽ cảm ứng được sự kích động của linh thú, không ngờ hơn phân nửa trong đó là sợ hãi, bộ dáng như gặp phải thiên địch.

Hàn Lập lại càng cẩn trọng.

Lục mao quái vật vừa nghe tiếng thét của Đế hồn thú, động tác trong tay dừng lại, sau đó "Sưu" một tiếng, tàn thi của đại hán lập tức bay thẳng ra ngoài hơn hai mươi trượng mới đập mạnh xuống đất.

Hàn lập cùng mỹ phụ thấy thế sắc mặt khẽ biến.

Không ngờ khí lực quái vật này lại lớn như thế.

Lục mao quái vật không chút hoang mang, ngẩng đầu đi tới.

Lúc này Hàn Lập mới thấy rõ bộ dáng của nó.

Lục mao quái vật này khuôn mặt xấu xí, phảng phất như khỉ và vượn, nhưng khi nhìn kỹ lại khác xa.

Răng nanh của nó không những dài hơn tấc mà còn sắc nhọn vô cùng. Hơn nữa trên miệng quái vật đầy máu tươi, đôi mắt ngân bạch lóe sáng phảng phấc như không có đồng tử, hình tượng quả thật vô cùng quỷ dị.

Hơn nữa Hàn Lập lưu tâm ở chỗ, thân sau quái vật không ngờ lại loáng thoáng hiện lên hai khối thịt nhô cao, nhìn như hai cái bánh bao.

Lục mao quái vật nhìn hai người ánh mắt không ngừng đảo qua lại, sau đó nhìn chằm chằm vào Đề Hồn thú trên vai Hàn Lập, trên mặt lại lộ ra một biểu tình cổ quái, thoáng như kinh ngạc, lại giống như mê hoặc.

Đế hồn thú này bị lục mao quái vật nhìn chăm chú, cả người co lại, lông trên thân cũng không tự chủ chổng ngược lên.

Sau đó nó trực tiếp nhảy đến trước người Hàn Lập, hai tay vỗ vào trước ngực, hắc mang quanh thân đại phóng, thân hình phóng đại lên.

Trong nháy mắt, một con vượn lớn to hơn mười trượng hiện ra, trên lưng mang đồ án huyết sắc ác quỷ vô cùng rõ ràng, trông sống động như thực sự tồn tại vậy.

Sau khi Đề Jồn thú biến thân, lục mao quái vật tựa hồ cảm giác được điều gì, thân hình bỗng lùi lại vài bước đồng thời hai vai run lên.

"Phần phật" hai tiếng, hai cái bánh bao sau lưng vươn dài ra thành một đôi cánh, ngân quang chói lòa.

"Ngân Sí dạ xoa!"

Hắc y mỹ phụ bật thốt danh xưng của lục mao quái thú, đôi mắt đẹp lại lộ ra vẻ kinh hoảng.

Sắc mặt Hàn Lập cũng trắng bệch.

Ngân sí dạ xoa, đây chính là cấp bậc luyện thi gần đến kim thân nguyệt thi tồn tại trên nhân giới. Nói cách khác, đây là một loại quái vật khủng bố có thể so sánh với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.

Còn nghe đồn rắng, nếu là Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ bình thường cùng nó tranh đấu hơn phân nửa là chịu thất bại.

Bởi vì luyện thi đã đến mức này có thể dùng ngân sí phi thiên lên ngoài chín tầng trời hoặc lui xuống hoàng tuyền âm giới, lại được trời cho hai loại thần thông phong, thổ. Hơn nữa chẳng những thân thể rắn chắc vô cùng mà còn tinh thông ảo thuật.

Một đôi vô đồng ngân mục (mắt bạc không tròng) nhưng có thể khiến tu sĩ thần thức không đủ mạnh bị mê hoặc, ngoan ngoãn chịu lệnh nó mà không biết.

Các tư liệu về Ngân Sí dạ xoa nhanh chóng lướt qua đầu Hàn Lập, cứ mỗi lần nhận thêm một tin là môi hắn lại cắn chặt hơn.

"Không ngờ sau ba tên kia lại có thêm hai người dẫn xác đến. Ta cũng không còn nhớ rõ đã bao nhiêu năm không được nếm mùi huyết nhục tươi sống, hôm nay có thể một lần ăn thống khoái rồi." Ngân sí dạ xoa hay cánh sáng ngời vung lên, không hề sợ hãi khí tức của Đề Hồn thú, ngược lại còn nói một câu tiếng người.

Nhưng lời nói lại vô cùng dị thường, cơ hồ khác xa nhân loại.