Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
"Hắc, hắc. Ta nói như vậy là còn ít đấy. Nếu muốn phát huy uy lực chân chính của Xích Hồn Phiên, chỉ sợ phải cần ngàn vạn sinh hồn. Chỉ vì nhu cầu của đạo hữu nên ta đã châm chước giảm bới một ít. Chân chính Xích Hồn Phiên tuy không phải là Thông Thiên Linh Bảo, nhưng cũng không kém quá xa. Đặc biệt thần thông không gian của nó, không biết làm cho bao nhiêu tu sĩ động tâm" Đồng tử cười nhạt, nói.
"Ngàn vạn sinh hồn! Trừ phi ta đồ thành diệt đảo nếu không căn bản không thể tìm ra nhiều sinh hồn như vậy. Di, có lẽ cũng không cần làm sự tình này, ta cũng có biện pháp khác" Lúc đầu, Hàn Lập liên tục lắc đầu, nhưng trong đầu chợt lóe linh quang, kinh hô nhớ ra điều gì đó.
"Như thế nào? Đạo hữu có diệu pháp khác?" Đồng tử có chút ngoài ý muốn.
Hàn Lập nghe vậy nhưng không trực tiếp đáp lời, mà đưa tay lục lạo trong túi trữ vật, kết quả lục quang chớp động, hai can đạm lục sắc tiểu phiên xuất hiện trong tay.
Hai kiện phiên kỳ chỉ xấp xỉ có mấy tấc, nhưng lục quang mênh mông, phù văn phân bố khắp bề mặt, vừa nhìn thấy đã biết không phải là bảo vật tầm thường.
Cái này là do lức trước trong hành trình đến Đại Tấn, hắn đã đoạt được hai cây Quỷ La Phiên, trong đó một cây lấy từ Càn lão ma. Còn một cây đã bị ma khí trệ thể, chuyển hóa thành ma phiên, hiện đang nằm trên tay đệ nhị Nguyên Anh.
"Đây là?"
Đồng tử ánh mắt chớp động, tỏ vẻ không biết cây phiên này. Điều này cũng khó trách. Trong hành trình tại Côn Ngô Sơn, linh trí của Thiên Lan thánh thú chưa khai mở, tự nhiên không biết Hàn Lập thu bảo vật này. Nhưng hai cây Quỷ La phiên truyền ra hồn khí kinh người, như thế nào mà Đồng tử lại không thấy.
"Không biết đem âm hồn trên phiên này tế luyện lại, có dùng được trên Xích Hồn Phiên?" Hàn Lập nhìn Đồng tử, ngưng trọng nói.
"Chỉ cần là tinh hồn là được. Nhưng ta xem hai bảo vật này tuy chưa sánh hằng Xích Hồn Phiên nhưng cũng không phải là bảo vật bình thường. Nếu tế luyện lại có thể chúng sẽ bị hủy hoàn toàn. Hơn nữa chỉ dựa vào tinh hồn trên hai cây này cũng không đủ để tế luyện Xích Hồn Phiên" Đồng tử cẩn thận đánh giá trong chốc lát, nhắc nhở Hàn Lập.
"Vô phương. Hai kiện bảo vật này tuy uy lực không tồi, nhưng ta đã có linh bảo, đối với cấp giai của ta cũng vô dụng. Về phần vấn đề số lượng tinh hồn không đủ, nếu có hơn mười cây phiên kỳ như vầy hẳn cũng đủ tế luyện?" Hàn Lập sờ sờ cằm, nói hàm ý sâu sắc.
"Hơn mười cây? Ta hiểu, đây chỉ là hai kiện trong trọn bộ bảo vật. Chẳng lẽ trong tay đạo hữu còn có mấy cây khác?" Đồng tử ngẩn ra.
"Hiện trong tay ta không có cây khác, nhưng ta biết địa phương nào có. Kỳ thật, ta còn biết một bảo vật còn có nhiều tinh hồn còn viễn xiêu hơn Quỷ La Phiên. Đáng tiếc nó lại nằm trong tay của một yêu thú Hóa Thần Kỳ nên ta không thể trêu chọc tới" Hàn Lập lại nghĩ đến một kiện bảo vật khác, thần sắc lộ vẻ đáng tiếc.
Hắn nói như vậy, tự nhiên là nhắc tới Vạn Yêu Phiên trong tay của Xa lão yêu ở Vạn Yêu Cốc. Ngày đó, bản thân hắn đã nếm đau khổ từ Vạn Yêu Phiên, trong Phiên này sở hữu số lượng yêu hồn mà Quỷ La Phiên còn xa mới sánh bằng. Nếu dùng Vạn Yêu Phiên để tế luyện Xích Hồn Phiên thì càng thích hợp.
Đồng tử tự nhiên không biết Hàn Lập nhắc tới bảo vật gì, nhưng cũng không có hứng thú truy vấn, nhàn nhạt nói:
"Nếu đạo hữu có đủ số lượng tinh hồn, bản thân ta có thể truyền thụ cho ngươi miễn phí phương pháp luyện chế Xích Hồn Phiên. Dù sao công pháp Nguyên Từ Thần Quang xem ra cũng có chút ý tứ, ta cũng muốn nhìn xem đạo hữu tu luyện đại thành ra sao, rốt cuộc uy lực đến đâu. Hàn đạo hữu dự tính sau khi trở về Thiên Nam, liền lập tức bắt tay vào làm việc này?"
"Việc này cũng không gấp. Phải chờ cho ta tu luyện tới đỉnh của Nguyên anh hậu kỳ đã, lại hoàn toàn luyện thành hàn diễm của Ngũ Ma. Dù sao các Quỷ La Phiên còn lại còn nằm trong tay của một số Nguyên anh ma tu, nên tu vi ta phải tinh tiến thêm một chút rồi mới thực hiện được. Hiện tại ta nên quay về Thiên Nam" Hàn Lập lắc đầu, đáp lời.
"Tùy ý ngươi. Sau khi trở về, ta trước hết đem phương pháp luyện chế Xích Hồn Phiên giao cho ngươi. Đạo hữu nên tranh thủ thu thập trước một số tài liệu phụ trợ đỡ phải mất thời gian về sau" Đồng tử lơ đễnh, thân hình nhoáng lên một cái, hư ảnh liền tán loạn tiêu thất.
Hàn Lập nghe vậy, trong lòng vui vẻ, phất tay áo một cái, thanh quang toàn thân đại phóng, hóa thành một đạo đạm thanh ảnh phá không mà đi, một lát sau, đã biến mất trên mặt biển. Mấy tháng sau, Hàn Lập thông qua thượng cổ Truyền Tống Trận, lại quay về Thiên Nam.
Hắn thu lại đám Lục Dực Sương Công canh giữa Truyền Tống Trận, sau đó phá hủy Truyền Tống Trận, rồi yên lặng li khai động quật. Tiếp hai tháng sau, một lần nữa Hàn Lập về tới Vân Mộng Sơn Mạch của Khê Quốc. Chính mình dùng Truyền Âm Phù thông báo cho Lữ Lạc một tiếng, rồi cũng không gặp mặt vị Lữ trưởng lão này, trực tiếp bay về Tử Mẫu Phong. Lúc này Nam Cung Uyển vẫn bế quan.
Hàn Lập tự nhiên không đến quấy rầy nàng tu luyện. Thời gian rời đi chỉ vỏn vẹn một năm, đối với người tu đạo mà nói cũng chỉ là công phu trong nháy mắt.
Tu Tiên giới ở Thiên Nam thậm chí không biết vị đệ nhất tu sĩ ở Thiên Nam này đã từng tới Lạc Vân Tông một thời gian. Lữ Lạc thu được tin tức Hàn Lập trở về, trong lòng đại nhẹ nhõm. Hiện Lạc Vân Tông có an toàn hay không hoàn toàn dựa vào uy danh của Hàn Lập chống đỡ, trừ phi trong môn có thêm ba bốn danh tu sĩ Nguyên Anh. Nếu không có Hàn Lập, địa vị siêu cấp của Lạc Vân Tông hiện giờ xem ra có chút miễn cưỡng.
Chẳng qua khi Hàn Lập vừa về tới động phủ, lại dùng phi kiếm truyền thư cấp cho Liễu Ngọc một ngọc giản, trên đó có ghi đầy đủ các ài luyện phụ trợ để tế luyện Xích Hồn Phiên, nhằm tranh thủ trong lúc hắn bế quan, Liễu Ngọc sẽ giúp hắn thu thập đầy đủ.
Sau đó hắn liền tiến nhập mật thất, bắt đầu tiếp tục tu luyện tầng cuối cùng của Thanh Nguyên Kiếm Quyết đồng thời luyện chế hàn diễm của Ngũ Ma.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, tuế nguyệt lưu đào. Bất tri bất giác, hơn năm mươi năm đã trôi qua. Trong lúc này, Hàn Lập cảm ứng được Nam Cung Uyển xuất quan, bèn ngưng tu luyện, chính mình xuất quan gặp vị bạn lữ này một phen, cùng nhau đi du lịch hơn nửa năm.
Ở thời điểm du lịch, Hàn Lập đã "ăn" Nam Cung Uyển, không khí ôn nhu triền miên, vô cùng tận hứng. Sau khi trở lại Tử Mẫu Phong, hắn liền bắt đầu thời gian tu luyện buồn chán.
Lại nói tiếp, các tu sĩ đều có chung một nỗi bi ai, họ có thần thông mà phàm nhân không có cùng thọ nguyên cực dài, nhưng không lúc nào lại không lo lắng khi hết thọ nguyên, nên không thể ngừng tu luyện một khắc nào, chính là nuôi một tia hy vọng xa vời trường sinh bất tử.
Nếu là hạng người trời sinh đã có nghị lực lớn thì cũng không cảm thấy việc tu luyện là thống khổ, nhưng đối với tu sĩ bình thường thì cũng có chút cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
Nếu tiếp tục tu luyện thì con đường trước mắt lại vô vọng xa vời, cả cuộc đời phải bế quan vượt qua dự buồn tẻ, nhưng không tu luyện, cả kiếp này khó có cơ hội bước lên con đường tu tiên, hi vọng nhỏ nhoi thành đại đạo, không ai dễ gì cam tâm buông bỏ. Huống chi ở mỗi tầng cảnh giới mới lại mang đến bội tăng thọ nguyên vô cùng hấp dẫn.
Do vậy, kể từ đó trong giới Tu Tiên tu sĩ phân hoá thành hai cực khác nhau. Một bên là các tu sĩ có tư chất và tu vi thấp, một khi có chút thành tựu, tự biết mình không có hy vọng lớn tiến giai, sẽ không cam tâm nguyện bế quan tu luyện, sẽ thích cưới vợ lớn vợ bé hưởng thụ cuộc sống, quay lại cuộc sống thế tục, mở mang gia tộc, làm vua một cõi.
Bên còn lại là các tu sĩ cao giai, tiếp cận con đường trường sinh, không lãng phí thời gian, đem toàn bộ tâm tư đặt ở việc tu luyện, đối với các chuyện khác đều thờ ơ không quan tâm.
Hàn Lập và Nam Cung Uyển tự nhiện thuộc tuýp người thứ hai. Một người là Nguyên anh hậu kỳ, một người là Nguyên anh trung kỳ, ở Nhân Giới cũng xem như là đẳng cấp tột cùng, chỉ cần có thể phi thăng Linh Giới, con đường trường sinh sẽ không còn xa nữa.
Cho nên hai người tuy đã kết thành bạn lữ ân ái dị thường, nhưng đều có thể kềm chế không truy cầu nam hoan nữ ái như thông thường.
Về mặt lý thuyết Song tu chi đạo có tác dụng đối với việc tăng tiến tu vi nhưng công pháp hai người tu luyện lại không liên quan đến Song tu, hơn nữa với cấp độ hiện tại thì song tu cũng không giúp tăng tiến được bao nhiêu. Ngược lại cả hai lại sợ quá mức sa đà vào chuyện này, ảnh hưởng đến tâm cảnh chi đạo, cho nên không cố ý theo đuổi chuyện nam nữ, chỉ lướt qua một chút rồi dừng.
Ngoài ra bởi vì có cùng chung ý tưởng theo đuổi Thiên đạo, hai người vô tình tâm đầu ý hợp, cảm giác ân ái giao hoà. Vì thế sau khi hai người bế quan cũng sẽ không dễ dàng xuất quan. Cho đến một ngày nọ, phía trên không trung Tử Mẫu Phong, đột nhiên phát ra thanh âm sấm sét vang thấu trời xanh, lấy vị trí ngọn núi này làm trung tâm kéo ra phạm vi mấy trăm dặm, thiên địa nguyê khí đều bị xao động.
Vô số linh khí quang đoàn cỡ đại quyền đầu màu sắc khác nhau từ trên núi, dưới đất, cây cỏ,… hiện lên hướng Tử Mẫu Phong tụ lại. Cuối cung trên không trung của Tử Mẫu Phong, hình thành một đoàn linh vân diện tích cỡ mẫu phát ra ánh sáng chói mắt, ở trên không trung xoay tròn không ngừng nhắm vào vị trí động phủ của Hàn Lập.
Động tĩnh kinh thiên như vậy, tự nhiên kinh động đến các môn hạ đệ tử của Hàn Lập ở phụ cận xung quanh. Cả Nam Cung Uyển đang bế quan cũng đi ra. Tất cả đều giật mình nhìn hiện tượng trên không trung.
Tử Mẫu Phong gần Lạc Vân Tông, tự nhiên các tầng lớp cao tầng cũng cảm ứng được điều này. Lập tức có hơn mười đạo độn quang chói mắt từ trong đại trận cấm chế của Lạc Vân Tông bắn ra, phóng nhanh đến Tử Mẫu Phong.
Hai người cầm đầu chính là Lữ Lạc cùng nữ tử họ Tống, người cũng đã tiến giai Nguyên anh. Sắc mặt hai người đều ẩn hiện vẻ ngưng trọng. Phía sau một chút là một đạo độn quang, là một Bạch sam nữ tử trên mặt ẩn hiện vẻ nửa mừng nửa lo, chính là Liễu Ngọc.
Trong mấy năm này, tu vi Liễu Ngọc không có tăng tiến nhiều nhưng quyền thế trong tông lại cực lớn, duyên cớ này là do nàng là đại biểu của vị đệ nhất trưởng lão Hàn Lập.
Cả Lữ Lạc và Tống nữ đối với nàng cũng khách khí dị thường.