Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Tự nhiên Ngân y nữ tử chính là Băng Hải chi chủ năm xưa, là thập cấp Băng Phượng hóa thành, lúc này sắc mặt thật khó coi.
Phải biết rằng chính mắt nàng thấy Hàn Lập tiến cấp từ Nguyên anh trung kỳ đến Nguyên anh hậu kỳ, nhưng chỉ trong vòng mấy trăm năm thời gian, đối phương lại tiến giai lên Hóa Thần kỳ, thật là tạo hóa ủng hộ quá đi.
Dù sao ở Nhân Giới, Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ có lẽ hơn trăm người, nhưng số lượng Hóa Thần tu sĩ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
"Hắc, hắc, Phượng tiên tử cũng đồng dạng tiến giai lên Hóa Thần đó sao. Mặc dù không biết đạo hữu vì sao biết đến nơi này, nhưng khẳng định cũng vì không gian tiết điểm mà đến. Đã là như thế, nếu không ngại thì hãy cùng Hàn mỗ diện đàm đôi câu. Chuyện này chúng ta cũng không phải là không thể hợp tác một lần."
Hàn Lập khẽ cười, truyền âm nói từ tốn.
Cùng với lời nói vừa dứt, cự phong đang quay cuồng cùng lôi hỏa băng phong liền tán loạn biến mất, cấm chế xung quanh liền ngừng lại. Bốn tên Kết đan tu sĩ đang bay tới, tự nhiên cũng sớm được Hàn Lập truyền âm thông báo, biết nữ tử trước mắt là một Hóa Thần yêu tu, sắc mặt trắng bệch. Lập tức bọn chúng phân ra hai bên cung kính, tựa hồ bay đến đây là để nghên đón Ngân y nữ tử vậy.
Băng Phượng tiên tử trầm mặt, nhíu mày, nhưng cũng không thèm nhìn bọn này, hóa thành một đoàn ngân quang, hướng tiểu đảo đáp xuống.
Mà bốn tên thủ hạ của Hàn Lập, khe khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức theo sát nữ tử, dẫn nàng đến một tòa lầu các trên đảo.
Băng Phượng tiên tử từ xa đã nhìn thấy một tên thanh niên, quần áo bay trong gió, đứng ngay lối vào, mặt đang mỉm cười.
Còn không phải tên nhân loại tu sĩ mà nàng từng hận đến nghiến răng nghiến lợi, thì còn là ai khác nữa?
"Hàn đạo hữu động tác thật nhanh a, đi trước một bước chiếm cứ nơi này rồi. Không gian tiết điểm ở nơi nào?"
Ngân y nữ tử sắc mặt bất thiện, dừng tại nơi cách Hàn Lập khoảng mười trượng, không khách khí hỏi thẳng.
Hàn Lập cười, trước khoát tay chặn bốn tu sĩ Kết Đan kỳ lại, bốn tên này liền thức thời lập tức rút lui.
Sau hắn mới từ từ trả lời:
"Đạo hữu đã đến đây, bất tất nóng vội làm gì. Khôn gian tiết điểm cách nơi này không xa. Chờ chúng ta nói chuyện đôi câu, tại hạ sẽ lập tức dẫn đạo hữu đi đến đó ngay, đạo hữu thấy thế nào?"
"Ta có cái gì hảo đàm với ngươi? Chẳng lẽ ngươi cho rằng khi tiến giai Hóa Thần có thể áp chế được ta?"
Gương mặt nữ tử băng lạnh, nhưng trong lời nói có chút mất tự nhiên, có vẽ sợ hãi một phần đối với Hàn Lập.
"Đạo hữu muốn tìm không gian tiết điểm, chắc cũng muốn đi đến Linh Giới. Mục đích giống như của Hàn mỗ nên chúng ta hợp tác một lần"
Hàn Lập thần sắc bất động, nói.
"Hợp tác? Với nhân loại tu sĩ các ngươi?" Băng Phương tiên tử khóe miệng nổi lên một tia chế giễu.
"Kết quả của bọn Hướng Chi Lễ, hẳn tiên tử cũng đã biết, nếu không tiên tử cũng không xuất hiện ở nơi này. Đạo hữu có không gian thần thông thiên phú, có thể xé rách không gian, xuyên toa qua lại. Nay tiến vào không gian tiết điểm, thần thông đại hữu dụng đối với cách giới chi lực. Đạo hữu cũng thấy thần thông của tại hạ tuyệt không dưới đạo hữu… Hơn nữa, tại hạ mang trong người hai kiện Thông Thiên Linh Bảo, tuyệt sẽ không liên lụy đến tiên tử. Ta và ngươi liên thủ sẽ ổn thỏa hơn nhiều nếu chỉ có một người đơn thân độc mã. Tiên tử cũng đã thấy kết quả của bọn Hướng Chi Lễ như thế nào rồi. Nghe nói Xa lão yêu cũng tiến vào một không gian tiết điểm khác. Mặc dù lão không để lại bổn mạng Nguyên Thần Đăng nên không biết kết quả thế nào. Nhưng không gian tiết điểm ở đó cuồng bạo hơn bên này nhiều, kết quả chắc cũng không lạc quan cho lắm…" Hàn Lập không chút hoang mang khuyên bảo.
Ngân y nữ tử nghe Hàn Lập nói xong, mặt như băng sương, phong mục lóe lên ngân mang, lạnh lùng nói:
"Sau khi ta tiến giai lên Hóa Thần Kỳ, thọ nguyên liền tăng gấp bội, ở lại Nhân Giới vạn năm cũng không việc gì, hà tất phải vội vã phi thăng Linh Giới, nên càng không cần phải hợp tác với ngươi cái gì."
"Đúng. Nhưng khi đến kỳ hạn thọ nguyên thì tiên tử làm thế nào? Chẳng lẽ tiên tử cho rằng không gian tiết điểm dễ tìm như vậy sao? Mà nó cũng không tồn tại lâu để chờ tiên tử đâu?"
Hàn Lập sờ sờ cằm, mặt nửa cười nửa không.
"Lời này có ý gì?"
Ngân y nữ tử nghe vậy, biến sắc.
"Không có gì, ta chỉ muốn nói cho tiên tử biết, không gian tiết điểm ở đây, nhiều lắm là chống đỡ được trăm năm, sau đó sẽ sụp đổ biến mất. Phượng tiên tử nếu nắm chắc, có thể tìm vị trí không gian tiết điểm khác thích hợp hơn. Hàn mỗ không nói quá đâu"
Hàn Lập cười hắc hắc.
"Có chuyện như vậy sao, hay ngươi định lừa phỉnh ta?"
Ngân y nữ tử ngẩn người, vẻ mặt không tin.
"Có đúng hay không… tự bản thân tiên tử bỏ chút thời gian quan sát không gian tiết điểm ở đây rồi sẽ biết. Tại hạ cần phải rời khỏi đây một thời gian ngắn, sư tầm một chút biện pháp chống cự cách giới chi lực. Tại hạ có một nữ đệ tử trấn thủ tại không gian tiết điểm, đạo hữu có chuyện gì, cứ phân phó là được. Đương nhiên trong lúc rãnh tổi, đạo hữu có thể tùy ý chỉ điểm nó đôi điều, hàn mỗ thay mặt tiểu đồ đa tạ trước"
Hàn Lập cũng không chấp nhất, cũng không khuyên thêm điều gì, ngược lại chuyển đề tài nói.
"Ngươi muốn rời khỏi đây. Xem ra ngươi thật sự tính toán muốn tiến vào không gian tiết điểm. Coi như ngươi thành tâm, ta sẽ lưu lại đây một thời gian ngắn. Chỉ cần ngươi nói láo, ta sẽ quay đầu đi liền."
Băng Phượng tiên tử nghe vậy có chút ngoài ý muốn, nhưng đứng cân nhắc hồi lâu, bèn miễn cưỡng gật đầu, không cự tuyệt kế hoạch liên thủ của Hàn Lập.
Tự nhiên trong lòng Hàn Lập rất vui, lúc này hắn giơ tay, một đạo hỏa quang phá không bắn ra, lóe lên biến mất vào không trung.
Đó là một cái Truyền Âm Phù.
Hắn thong dong cùng Băng Phượng hàn huyên. Nhưng nàng này tựa hồ là loại không thích nói chuyện, chỉ nhàn nhạt ứng phó vài câu, sau cũng không nói nữa.
Hàn Lập không thèm để ý, nhưng cũng thức thời im miệng không nói chuyện nữa.
Sau đó một lúc, một đạo bạch quang phá không bay tới, xoay một cái, hạ xuống bên cạnh hai người, hiện ra một nữ tử dáng người thon thả, diện mục như họa, chính là Điền Cầm Nhi.
"Tham kiến sư phụ!"
Điền Cầm Nhi cung kính thi lễ với Hàn Lập, sau đó thúc thủ đứng ra một bên.
"Đây là thân truyền đệ tử của ngươi? Là Long Ngâm chi thể?"
Băng Phượng quét mắt nhìn Điền Cầm Nhi, thần sắc chợt động, mắt lộ dị quang.
"Đạo hữu kiến thức sâu rộng. Tiểu đồ thân là nữ tử, sinh ra lại có hể chất này. Thật là thị họa phi phúc. Tại hạ nghe nói Băng Phượng nhất tộc luyện bản mệnh Hàn Nguyên vô cùng kỳ diệu, có thể dịch kinh tẩy tủy, bình hành âm dương chi đạo, thần hiệu vô cùng. Không biết đạo hữu ban cho tiểu đồ vài giọt, để có thể thoát khỏi bó buộc, hoàn thành đại Đạo được chăng?" Hàn Lập mỉm cười, bỗng nhiên nói như vậy.
Chuyện Long Ngâm chi thể của Điền Cầm Nhi, mặc dù hắn chưa từng nhắc qua, nhưng đã từng tốn không ít thời gian tìm hiểu các loại điển tịch, mới tìm ra phương pháp duy nhất này để vượt qua hạn chế của thể chất này. Bây giờ có cơ hội này, hắn tự nhiên vô tình mà hữu ý chỉ điểm cho đồ đệ yêu biết được điều này.
"Hừ! Vài giọt? Hàn đạo hữu giỡn chăng? Bản mệnh Hàn Nguyên trân quý như thế nào, sao có thể tùy tiện ban cho một nhân loại. Đợi khi tâm tình ta tốt hẵng nói sau."
Băng Phượng tiên tử trả lời không chút khách khí.
"Cái này tất nhiên rồi. Cầm nhi, ngươi nghe tiên tử nói rồi đó. Phượng đạo hữu sẽ ở lại nơi này một thời gian ngắn, ngươi nhất định phải nghe phân phó cho thật tốt đó nghe chưa."
Hàn Lập vẫn không giận dữ, ngược lại cười ha ha, nói một cách thâm ý sâu sắc với Điền Cầm Nhi.
Điền Cầm Nhi đứng bên cạnh vừa nghe được có cách giúp mình vượt qua được Long Ngâm chi thể, hai mắt sáng lên, lại được Hàn Lập thức tỉnh, tự nhiên liên thanh vâng dạ.
Ngân y nữ tử liếc mắt nhìn Hàn Lập, nhưng không tức giận, mà cũng không nói gì thêm.
Chuyện kế tiếp liền đơn giản hơn.
Hàn Lập tự mình dẫn Băng Phượng đi xem không gian tiết điểm. Sau đó hắn ở lại đảo khoảng nửa tháng, thấy được Ngân y nữ tử đối với Điền Cầm Nhi cũng không có bài xích, mới an tâm lặng lẽ rời tiểu đảo, hóa thành một đạo thanh hồng bay xa bách vạn dặm.
"Hàn đạo hữu, ngươi thật sự tính cùng đầu Băng Phượng này liên thủ tiến vào không gian tiết điểm"
Từ trong ống tay áo của Hàn Lập bay ra một đoàn thanh quang, bao xung quanh một cái tiểu đỉnh, xoay quanh một cái, trôi nổi trước hắn, huyễn hóa thành một hư ảnh của một đồng tử.
Hàn Lập hơi kinh ngạc nhìn Đồng tử.
Trong mấy năm nay, trừ khi nói chuyện với hắn về một số tài liệu và đan dược, thì Đồng tử rất ít hiện diện, nhưng bây giờ lại đột ngột hiện ra hỏi vần đề này. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
"Đúng là ta muốn liên thủ với nàng. Không gian thần thông thiên phú của nàng rất hữu dụng khi tiến vào không gian tiết điểm…"
Hàn Lập thản nhiên nói.
"Điều này cũng đúng. Mặc dù Băng Phượng không phải là chân chính huyết mạch của Thiên Phượng, nhưng lại kế thừa một chút không gian thần thông thiên phú. Có nàng trợ giúp, tiến vào không gian tiết điểm sẽ an toàn hơn một chút. Bất quá trước khi rời Nhân Giới, nên chăng giải trừ hạn chế cho tại hạ, bài trừ thiên đỉnh khống chế đối với lão phu. Chẳng lẽ đạo hữu lại quên chuyện này."
Đồng tử gật đầu đồng ý, sau đó chuyển đề tài.
"Tự nhiên ta không quên. Nhưng Thiên Lan đạo hữu này, ta đã giao cho ngươi các tàn trang của Kim Khuyết Ngọc Thư đã nhiều năm như vậy, phải chăng ngươi cũng nên cấp cho ta một cái công đạo."
Hàn Lập thần sắc như thường, hỏi ngược lại vấn đề Kim Khuyết Ngọc Thư.
"Tàn trang sơn phù trù. Xác thực ta đã tìm hiểu ra một bộ phận của chi Đạo, nhưng có chính xác hay không ta cũng không dám cam đoan, hơn nữa cũng không có cách biểu thị ở Nhân Giới. Dù sao tiên gia phù lê này, ở Nhân Giới thiên địa nguyên khí loãng như vậy, thi triển chưa chắc thành công, người thi pháp có thể bị liên lụy. Ngươi xác định muốn ta tìm hiểu bộ phận của vật này hay sao?"
Đồng tử nhướng mày, từ chối cho ý kiến, nói.
"Tự nhiên muốn, hơn nữa Hàn mỗ dự tính sẽ thu hồi lại Kim Khuyết Ngọc Thư. Nếu có thể tới được Linh Giới sẽ tìm hiểu một phen"
Hàn Lập nhàn nhạt trả lời.
"Đã như vậy, Hàn đạo hữu! Hãy tiếp lấy!"
Đồng tử cũng không chần chờ, dẫm chân vào tiểu đỉnh bên dưới một cái, tiểu đỉnh liền chuyển động, lộ ra một khe hở.
"Phốc, phốc", hai cỗ linh quang một vàng một lục từ trong đỉnh bay ra được Hàn Lập nắm trong tay.
Đó là một cái kim sắc mộc hạp và một khối ngọc giản xanh biếc.