Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 993: Chia phần đan

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2416 chữ

Những tu sĩ Độc thánh môn không biết rằng vị Nguyên sư đệ đã sớm nằm trong miệng của Ngân Sí Dạ Xoa rồi. Cho nên bọn họ tán gẫu trong chốc lát rồi nhanh chốc phi độn so với lúc trước còn nhanh hơn đi tới trước.

Đến sớm ngày nào đối với họ thì càng tốt chừng đó.

Tại phổ vân phủ, nơi tiểu hồ đã tụ tập mấy trăm tu sĩ tu vi không đồng nhất, tụm năm tụm ba lại với nhau.

trong đó có không ít người còn trực tiếp bay lên không trung lấy bảy cột ánh sáng làm trung tâm, yên lặng tìm hiểu cái gì đó.

Trên mặt đất cũng có không ít người mang thổ độn phù tinh thông một chút thổ độn thuật, cũng không ngừng chui vào lại chui ra, hưng phấn nói với mấy đồng bạn trên mặt đất cái gì đó.

Hiển nhiên là bí mật dấu dưới phong ấn không lồ đã bị mọi người phát hiện.

Phong ấn này rất lớn, khe rách do các tu sĩ Nghiệp gia gây ra vẫn chưa bị người khác phát hiện ra.

Nhưng mà như vậy thôi cũng làm cho các tu sĩ khác hưng phấn dị thường, đều tranh thủ phát ra truyền âm phù về tông môn hoặc gia tộc của mình thông báo tình hình, còn có người suốt ngày đêm phi độn về trực tiếp thông báo tình hình.

Hôm nay tụ tập tại đây phần lớn là tu sĩ trúc cơ kì, luyện khí kì và kết đan kì cũng chiếm không nhiều lắm. Trong đó đa số là tán tu do thấy dị tượng phát sinh mà tìm đến, phần còn lại thì nghe tin đồn mà tìm đến, các thế lực lớn nhỏ xung quanh đây đều phái người đến thăm dò.

Cho nên đã qua một khoản thời gian mà chưa thấy Nguyên anh kì tu sĩ nào xuất hiện.

Điều này cũng khó trách, tiểu hồ này vốn nằm nơi vắng vẻ, xung quanh không có danh sơn đại xuyên nào. Cũng không có đại gia tộc tu tiền cùng tông môn nào thì tu sĩ Nguyên anh kì không vô cớ mà đi đến nơi thâm sơn cùng cốc này làm gì.

sau khi biết được tin tức, các tu sĩ Độc thánh môn lập tức khởi hành, thì lúc này cũng còn tới hai ngày lộ trình.

Bất quá đại bộ phận các tán tu thành tinh. Khi phát hiện phong ấn ngầm khổng lồ làm cho người ta khó lòng tưởng tượng ra, tuy trong lòng vạn lần không muốn nhưng vẫn lựa chọn sáng suốt là rời đi.

Bọn họ hiểu rất rõ, vô luận bên trong phong ấn có bảo vật gì, thì việc tranh đoạt này cấp bậc như bọn họ thì không thể nào xen vào được. nếu tiếp tục đi xuống dưới phong ấn thăm dò, vạn nhất bị dính vạ lây khi các tu sĩ cao cấp tranh đấu, thật.

đương nhiên vẫn có một số tu sĩ cấp thấp tuổi trẻ khí thịnh không muốn bỏ đi. Bọn họ muốn nhìn thấy rốt cục vật gì bị phong ấn bên dưới. Mặc khác bọn họ vẫn còn muốn hử xem vận số của mình có may mắn không. Bọn họ tự biết tu vi của mình không cao, nhưng vạn nhất cơ duyên đến cũng không có khả năng là sẽ được đục nước béo cò. Bọn họ muốn đánh cuộc một phen.

Cho nên khoản thời gian này nơi đây trở thành địa phương long xà hỗn tạp. Ai cũng mang tâm địa đen tối.

Chẳng qua mọi việc xảy ra bên ngoài phong ấn đối với Hàn Lập đang trong lòng ngọn đại sơn đều không một chút quan hệ.

Giờ phút này Hàn Lập cùng Bạch Dao Di đang ngồi nhìn chằm chằm lão già họ Phú, mí mắt cũng không chớp lấy một lần.

Nói nhìn chằm chằm vào lão già họ Phú thì cũng không đúng, thật ra là nhìn chằm chằm vào cái lô đỉnh phát ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Lô đỉnh đang huyền phù cách mặt đất khoảng ba thước, đang chậm rãi chuyển động.

Từ trong miệng lão già họ Phú phun ra từng đợt anh hỏa xanh biết, hai tay đan lại tạo thành những pháp quyết không biết tên không ngừng hướng vào lô đỉnh đánh ra. Mỗi một đạo pháp quyêt đánh vào đều bị lục hỏa bên trên lô đỉnh bao lại tạo nên vầng sáng ngũ sắc vô cùng huyễn lệ.

Bên trong đỉnh lô truyền ra từng làn dược hương, hương thơn thuần hậu mê người, làm cho người ta khi hít phải có cảm giác vui vẻ thoải mái lâng lâng.

Pháp quyết trên tay lão già họ Phú càng ngày đanh ra càng nhanh, thần sắc càng trở nên nghiêm trọng, việc luyện đan đã đến giai đoạn mấu chốt.

Hàn Lập ở một bên thần sắc vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng lại có một chút khẩn trương.

Âm chi mã cùng một số loại tài liệu trân lần lượt được ném vào trong lô đỉnh. Nếu mà việc luyện đan không có thành công thì bọn họ cũng không có Âm chi mã thứ hai để mà tiếp tục luyện chế thuốc.

Cho nên mặc dù nghe lão già họ Phú nói đối với việc luyện ra Bồi nguyên đan vô cùng nắm chắc, nhưng nay chinh mắt chứng kiến việc luyện đan trong lòng cũng lo lắng đến việc được mất.

Bạch Dao Di cũng giống với Hàn Lập trên mặt không lộ ra chút lo lắng nào, nhưng thỉnh thoảng đôi mắt nàng lộ ra vẻ nóng bỏng, hiển nhiệt trong lòng nàng tỏ ra vô cùng hỗn loạn.

Đột nhiên đỉnh lô ngưng chuyển động, bên trong đỉnh lô truyền ra âm thanh vù vù. Dược hương bên trong đỉnh lô truyền ra nồng đâm hơn ba phần.

Hai mắt lão già họ Phú sáng ngời, pháp quyết trên tay cùng anh hỏa trong miệng cùng dừng lại, bàn tay lộn lại liền xuất hiện một cái hồ lô nhỏ sơn son kích cở khoảng bốn năm tấc.

Ngón giữa bàn tay còn lại chợt búng ra, "Phanh" một tiếng, Một đạo bạch sắc quang đạn bắn vào trên nắp lô đỉnh.

Kết quả lô đỉnh run lên rồi từ trên không hạ xuống

Âm thanh vù vù trong lô đỉnh chợt dừng lại, lập tức bên trong lô đỉnh có năm viên thuốc to bằng nắm tay bắn ra, phía bên trong bạch quang là một viên thuốc hình tròn màu xanh biếc, bóng loáng, phát ra ánh sáng lấp lóe.

Năm viên đan dược tạo thành những viên quang cầu bay quanh lô đinh, sau đó bắn ra bốn phương tìm đường chạy trốn.

Nhưng lão già họ Phú đã sớm chuẩn bị, vôi vàng giơ tiểu hồ lồ ra, từ trong miệng hồ lô bắn ra mộ mảng sáng mờ mờ.

Linh quang liền lóe lên đêm tất cả các quang cầu bao lại sau đó thu vào trong hồ lô.

"Tốt lắm. đại công cáo thành!" Lão già họ Phú lúc này mới thở ra một hơi, trên mặt mở một nụ cười nói với Hàn Lập.

"Làm phiền Phú huynh rồi, không nghĩ tới là có thể luyện chế ra năm viên đan dược. vốn thiếp thân còn sơ số lượng quá ít đi." Bạch Dao Di đứng dậy, vui sướng nói, trên mặt có chút ửng đỏ, mang một vẻ vô cùng động lòng người.

"Phú mỗ lúc trước chuẩn bị nguyên liêu để luyện thuốc đủ để chế luyện ra năm sáu viên đan dược. Nếu không lúc trước lão phu đã không mời tới năm vị đạo hữu, đáng tiếc Thường sư muội cùng Nguyên đạo hữu không may gặp phải độc thủ." Nụ cười trên mặt lão giả chợt tắt nói.

Hiển nhiên lão giả cùng Hắc y mỹ phụ quan hệ không tầm thường, cho dù người tu tiên đã nhìn thấu sinh tử, nhưng nay thấy đan dược đã được luyện thành, nhưng vị Thường sự muội đã mất đi trong lòng cũng không tránh khỏi mất mát.

Nghe lão già họ Phú nói như vậy nụ cười trên mặt Bạch Dao Di chợt tắt, chợt thở dài một tiếng đồng cảm.

Hàn Lập thần sắc không đổi, nhưng trong lòng cũng trầm mặc không nói gì.

"Bạch đạo hữu có hộp đựng mang mộc thuộc tính không. Tốt nhất là không sử dụng hộp đựng bằng ngọc như vậy sẽ làm mất tác dụng của thuốc. Đan dược này dược tính rất lớn nếu bây giờ lập tức ăn vào thì ít nhất phải nửa năm mới luyện hóa được dược lực. Hiệu quả thuốc lúc đó cũng sẽ giảm dần." Vẻ thương cảm trên mặt lão già họ Phú rất nhanh mất đi, nghiêm giọng nói với Bạch Dao Di.

"Hộp gỗ đương nhiên là có. Đan dược trân quý như vậy, thiếp thân tất nhiên là không vội vã ăn vào rồi." Bạch Dao Di thản nhiên cười nói, bàn tay lật lại liền xuất hiện một hộp gỗ trên bàn tay.

Lão giả gật đầu, không nói hai lời, ngón tay dưới đáy hồ lô chợt búng ra một rặng mây đỏ, một viên quang cầu từ trong hồ lô bay ra bắn thẳng về phía Bạch Dao Di.

Bạch Dao Di một tay nâng hộp gỗ, tay kia hóa thành trảo chộp về phía viên quang cầu.

Đan dược hóa thành một viên quang đạn liền bị thu vào trong hộp gỗ.

Bạch Dao Di cẩn thẩn quan sát viên đan dược trong hộp gỗ vài lần, thần thức cảm ứng được linh lực kinh người ẩn chứa trong viên đan dược, lúc đó mới vui mừng đóng hộp gỗ lại. Sau đó bày tỏ sự cảm ơn chân thành đối với lão giả.

Lão giả nghe xong liền cười cười, duổi tay tới eo lưng sờ vào túi trữ vật một cái, trên tay liền xuất hiện một hộp gỗ màu xanh biếc.

Tiếp theo trước ánh mắt kinh ngạc của Bạch Dao Di, hắn đồng dạng lấy ra từ hồ lô một viên đan dược bỏ vào trong hộp gỗ, sau đó liền đóng lại. Tiếp theo hướng về phía Hàn Lập cười gượng vài tiếng, đem hồ lồ có chứa ba viên đan dược toàn bộ đưa cho Hàn Lập.

Hàn Lập theo bản năng tiếp nhận lấy hồ lồ, nhưng trên mặt đồng dạng hiện ra vẻ ngạc nhiên.

"Đạo hữu đây là ý gì? Tại hạ chỉ xin đạo hữu hai viên đan dược thôi." Hàn lập nhướng mày chậm rãi nói.

"Phú mỗ thật sự không phải là người tham lam. Lúc này may mắn chưa chết có được linh đan tất cả đều dựa vào Hàn đạo hữu cả. Sự muội của tại hạ đã mất đi, Phú mỗ chỉ cần một viên linh đan là đủ. Hàn đạo hữu nếu không cự tuyệt lời nói của tại hạ, xin hãy thu nhận ba viên đan dược này đi." Lão giả nghiêm trang nói.

Nghe xong những lời nói của lão giả, Hàn lập nhìn nhìn hồ lô trên tay, đồng thời dò sét qua ánh mắt của lão giả, trên miệng không khỏi lộ ra nụ cười nhẹ.

Trong lòng lão giả nghĩ gì, Hàn lập cũng đoán ra một chút. Xem ra vị trưởng lão Cửu U tông này sợ Hàn Lập đột nhiên trở mặt ra tay cướp đoạt toàn bộ đan dược, nên mới tự thân luyện chế ra đan dược, sau đó cắn răng chỉ lấy một viên Bồi nguyên đan số còn lại toàn bộ đưa cho Hàn Lập để mua lấy bình yên.

Cùng lúc hắn tỏ ra vô cùng thành tâm đối với Hàn Lập, tận lực để không cho Hàn Lập nổi sát tâm với mình. Chỉ cần Hàn Lập không phải là loại người trở mặt vô tình thì sau khi nhận đan dược xong, phân nửa sẽ không động sát tâm với mình.

Có loại chuyện tốt như vậy đưa đến cửa tự nhiên Hàn Lập sẽ không từ chối.

"một khi Phú huynh đã nói như vậy, thì Hàn mỗ cũng không tiện từ chối."

Hàn Lập cũng không khách khí, trên tay chợt lóe ra quang mang tức thì hồ lô sơn son lập tức biến mất. nếu không chỉ sợ hai người kia nghi thần nghi quỷ.

"Ha ha Hàn huynh thật là quá khiêm tốn, cái này đạo hữu vốn phải được hưởng mà." Lão già họ Phú cười ha ha, thần sắc quả nhiên là buông lỏng.

Bạch Dao Di đương nhiên biết ẩn tình trong đó, ở một bên mỉm cười không nói gì.

Quan hệ ba người được kéo gần lại, sự đề phòng đã được giảm bớt.

"Một khi linh đan đã luyện thành, chúng ta hãy sớm tìm kiếm con đường ra ngoài. Thuận tiện tìm kiếm trên núi này không chừng có thu hoạch khác." Lão già nhìn về hướng động khẩu, mở miệng đề nghị.

Nhưng vừa nói xong thì cả sơn động chợt rung lên, liền sau đó từ bốn bên vách đá truyền đến từng trận oanh long, liên miên không ngớt.

Ba người Hàn Lập không khỏi ngẩn ngơ,không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

"Trong núi này còn có những người khác?" Bạch Dao Di cắn đôi môi đỏ mộng, mở miệng nói ra những lời kinh người.

"Không nhất định, cũng có thể tên Ngân Sí dạ xoa bỏ trốn gây ra!" Lão già lắc đầu nói, trên mặt hiện ra vẻ căm hận, hiển nhiên đang nghĩ đến sự bất hạnh của Hắc y mỹ phụ.

"Không quản là gì! Chúng ta sau khi rời khỏi đây nên cẩn thận một chút. Ba người chúng ta liên thủ, cũng không quá e ngại." Hàn Lập im lặng một sau đó nhàn nhạt nói.

Sau đó tay áo Hàn Lập chợt run lên, một mãnh thanh hà từ trong tay ảo thôi ra bốn phía.

Ánh sáng lướt qua những cấm chế trong sơn động hoàn toàn giải khai, trận bàn từ trong vách đá bắn ra bay vào trong tay áo Hàn Lập biến mất không thấy đâu.

"Đi thôi! Trước tiên rời khỏi nơi này rồi nói sau>"

Hàn Lập thu lại vùng ánh sáng mờ ảo, lập tức linh quang chợt hiện quanh thân, không chút do dự hóa thành một đạo thanh hồn dẫn đầu hướng phía ngoài sơn động bay ra.

Lão già cùng Bạch Dao Di liếc nhau, không dám chậm chễ phi độn bám xát theo.