Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Hàn Lập có chút ngạc nhiên. Ở Loạn Tinh Hải, hắn cũng đã có biết qua vài nữ tu, nhưng ở cấp độ Nguyên anh kỳ thì ngoài Lăng Ngọc Linh, tựa hồ không còn biết thêm ai.
"Ngươi là Hàn Lập? Năm xưa trong Hư Thiên Điện, bản phu nhân đã gặp qua ngươi một lần. Sau lại nghe nói ngươi lấy được Hư Thiên Đỉnh, không nghĩ tới ngươi né tránh được sự đuổi giết của lão ma, hiện giờ tu vi lại tinh tiến như vậy…" Nguyên Anh thanh âm hân thưởng, cổ quái nói.
"Ngươi… là Ôn phu nhân?" Vừa nghe đối phương nhắc tới Hư Thiên Điện, thêm vào thanh âm khá quen thuộc, trong đầu Hàn Lập linh quang chợt lóe, nhất thời nhớ lại, nhưng không dám quá khẳng định.
"Không ngờ đạo hữu còn nhớ tới lão thân" Nguyên Anh tắc lưỡi thở dài một hơi.
Nghe đối phương thản nhiên thừa nhận, trên mặt Hàn Lập tràn đầy vẻ kinh ngạc. Nguyên anh nữ tu này đúng là hắn đã từng gặp ở Hư Thiên Điện, là Ôn phu nhân trong Đại Điện năm xưa. Tuy lúc đó nàng này tu vi không thấp, nhưng vào Hư Thiên Điện chỉ để thu thập vài loại linh dược, nửa đường thì tự thoái lui. Nhưng vì đối phương cùng Lục Đạo xem ra rất có quan hệ nên Hàn Lập vẫn còn nhớ rõ.
"Nếu tại hạ không nhớ lầm, phu nhân tựa hồ là song tu bạn lữ với Lục Đạo?" Hàn Lập kinh nghi hỏi.
"Song tu bạn lữ? Ngươi đã gặp ai đem Nguyên anh bạn lữ song tu với mình giam cầm trong pháp bảo chưa? Bất quá, Hàn đạo hữu! lão tặc thật đã bị ngươi giết chết?" Ôn phu nhân hừ một tiếng oán độc, nhưng vẫn có chút hoài nghi hỏi.
Nghe Ôn phu nhân hỏi, Hàn Lập mỉm cười. Không nói hai lời, một tay hướng về nơi nhẹ nhàng điểm một cái. Ôn phu nhân ngẩn người nhìn theo.
Lúc này nàng mới phát hiện tại cách đó không xa, huyền phù một khối Tử Sắc Cự Băng, trong băng là một khối tàn thi, đích thật là nửa phần thi thể của Lục Đạo Cực Thánh.
Mà cùng lúc đó, Thanh Sắc Đại Thủ đang cầm giữ Nguyên Anh, đột nhiên lóe lên tiêu thất. Nguyên Anh của Ôn phu nhân liền tạm thời khôi phục tự do.
"Quả nhiên là lão tặc! Tốt lắm. Không nghĩ tới ngươi dùng trăm phương ngàn kế, ngược lại đi trước ta" Nguyên Anh vội vàng phi bắn tới, bay quang Tử Sắc Cự băng mấy vòng, sau đó phát ra tiếng cười cực kỳ thê lương.
Hàn Lập nhướng mày. Hắn không biết sự tình gì đã xảy ra. Nhưng dù cho giữa vị Lục Đạo và Ôn phu nhân có mối thâm cừu huyết hải thì hắn cũng không có hứng thú nghe. Lúc này tâm niệm hắn chuyển động, bắt đầu cân nhắc nên xử lý đối phương thế nào. Nguyên Anh rốt cục dần dần ngừng lại tiếng cười, sau đó đảo ánh mắt nhìn Hàn Lập, phát hiện dáng vẻ trầm ngâm của hắn, bèn trực tiếp nói:
"Hàn đạo hữu không cần phải lo lắng. Ta bị giam cầm trong pháp bảo trong một thời gian quá dài, Nguyên anh đã sớm suy yếu không còn chịu đựng thêm, không còn cách nào sống lại, phải lập tức tán đi Nguyên Anh, mới có thể luân hồi. Hàn đạo hữu giúp ta báo đại cừu, lão thân thật sự vô cùng cảm kích, Nhưng lấy thần thông của đạo hữu hiện giờ, ta cũng không biết báo đáp cái gì. Chỉ hi vọng kiếp sau báo đáp đại ân"
Nguyên Anh vừa nói dứt lời, tay đột ngột vỗ vào Thiên Linh Cái.
Một đoàn hồng quang chói mắt bộc phát, lập tức đem hoàn toàn Nguyên Anh bao lại, tiếp theo Nguyên Anh trong hồng quang vỡ vụn ra từng mảnh. Cuối cùng biến mất vô tung vô ảnh.
Hàn Lập thấy tình hình như vậy, giật mình.
Không ngờ vị Ôn phu nhân này tính tình cương liệt như vậy. Không cùng hắn nói thêm cái gì, liền tự hành tán Nguyên Anh. Tựa hồ nàng không một chút nói rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kết cuộc ra sao?
Bất quá không cần suy đoán, cũng có thể thấy được. Chuyện giữa hai bên hẳn là bí sự khó có thể mở miệng. Nếu không cũng không quyết đoán không chút do dự như vậy.
Mặc dù có chút buồn bực, nhưng nàng này giải quyết như vậy cũng tốt. Đỡ cho hắn phải đau đầu nhức óc tìm cách xử trí đối phương.
Hàn Lập lắc đầu, thở nhẹ một hơi, sau đó mới giơ tay đem thu Lục Sắc Tiểu Bình vào trong tay, bỏ vào túi trữ vật.
Tiếp theo một đạo kim hồ quang đánh vào khối Tử Sắc Cự băng, khối băng liền vỡ vụn. Tàn thi lão ma biến thành nhiều điểm tinh quang, sau đó tiêu thất. Về túi trữ vật của lão ma, Hàn Lập không khách khí tiếp thu.
Thần niệm đảo qua bên trong, tuy rằng có vài món bảo vật, nhưng dưới ánh mắt hiện giờ của Hàn Lập, hắn cũng không để vào trong mắt. Thật ra bên trong có một ít ma đạo điển tịch cũng gây một chút hứng thú cho hắn. Nhưng sau khi xem xét kỹ, điều hắn quan tâm là Lục Cực Chân Ma Công lại không có.
Sau khi thu thập tàn cuộc, Hàn Lập hướng nhân hình Khôi Lỗi vẫy tay một cái, bản thân liền phóng đến Cốt Phiên. Mà nhân hình Khôi Lỗi nhoáng một cái, quỷ dị biến mất. Bên kia, năm con quỷ đã đem ba đầu khô lâu cắn nuốt sạch sẽ, thậm chí hiện tại cả thân Cốt Phiên bọn chúng không chịu buông tha, cũng đã cắn uốt được bảy tám phần.
Hàn Lập đi tới thấy cảnh này, lắc đầu, nhưng không nói gì thêm.
Cốt Phiên tuy có chút lai lịch, nhưng hung sát khí quá nặng, không thích hợp cho hắn lắm. Cho nên tuy hắn đã phát hiện hành động của Ngũ Ma ngay từ đầu nhưng vẫn không ngăn cản.
Một lát sau, Ngũ Ma đã thôn phệ hoàn toàn Cốt Phiên, năm con quỷ kêu lên tiếng ô ô kỳ quái, có vẻ vui mừng dị thường, đồng thời ma khí trên người cũng tăng thêm vài phần. Hàn Lập lẳng lặng đứng quan sát cảnh này. Nhưng sau đó thần sắc bất động, chờ Ngũ Ma ngừng kêu, liền hướng Ngũ Ma thúc giục pháp quyết.
Ngũ Ma có chút không cam lòng, nhưng đã nếm trải mấy lần bị đau khổ do cấm chế, cũng không dám phản kháng, bay lại, thành thành thật thật nằm úp sấp bên cạnh Hàn Lập. Hàn Lập cũng không dừng lại, nhưng không có ý thu hồi bọn chúng, sau đó hóa thành một đạo thanh hồng hướng Thiên Tinh Thành bay đi. Ngũ Ma hóa thành ma phong đi theo sát hắn.
Trận chiến giữa hắn và Lục Đạo cũng không quá dài, khoảng chừng hơn một bữa cơm một chút đã phân thắng bại. Với một khoảng thời gian ngắn như vậy, nếu Tinh Thành không thể chống đỡ, đã tan tác, Hàn Lập tuyệt đối quay đầu đi thẳng, không buồn xuống xem.
Thực lực Tinh Cung yếu như vậy không đáng để hắn tương trợ.
Nhưng hoàn hảo, sự tình so với dự đoán của hắn cũng không sai biệt lắm. Hàn Lập mang theo Ngũ Ma trở lại trong mắt trận của Phong hỏa Thiên Tuyệt Đại Trận. Trận chiến giữa các tu sĩ hai bên đã trải rộng trong phạm vi hơn mười dặm, đến lúc này thắng bại cũng chưa phân.
Kỳ thật chuẩn xác mà nói, Nghịch Tinh Minh hơi chiếm một chút thượng phong. Bởi vì Lam Thị Song Ma, thật sự hung hãn dị thường. Nơi Lam sắc ma khí và Phấn hồng hương vụ đi qua, tất cả Tinh Cung tu sĩ đều liên tiếp lui về phía sau. Triệu lão giả và Tử Bào đại hán đang đại chiến cùng Song ma, cũng chỉ có thể kềm chế đôi chút, căn bản không chút nề hà với Song ma.
Các tu sĩ thấp giai, vừa chạm tới lam khí và hương vụ, người thì kêu thảm thiết da tróc thịt lủng, người thì như kẻ say trực tiếp rơi xuống đất. Kể từ đó, sự hung hãn của Song Ma tăng vọt đến tận trời.
Trong tình thế loạn xạ như vậy, sự trở về âm thầm của Hàn Lập không ai chú ý đến.
Hàn Lập trước hết liếc mắt quan sát Phong Hỏa Cự Trụ, tiếp theo dừng sự chú ý lên Lam thị Song Ma, cười lạnh, trên mặt hiện lên vẻ tàn khốc. Hắn không nói hai lời, hướng Song ma chỉ một cái, Ngũ Ma đứng bên cạnh nhất thời gầm nhẹ, lập tức hóa thành hóa thành năm cỗ hôi bạch khí lao thẳng tới Song Ma.
Tiếp theo, Hàn Lập không chút do dự vỗ vào túi linh thú bên hông, một đoàn Kim Sắc Trùng Vân bắn ra, xoay quanh một cái, liền huyền phù phía trên đỉnh đầu. Hàn Lập giơ tay đánh ra một đạo pháp quyết, trong miệng quát khẽ một tiếng, trùng vân phát ra thanh âm vù vù. "Phanh….", hóa thành mười đoàn Kim Vân hướng ra bốn phía bay đi.
Mà sau khi thi pháp, Phong Lôi Sí sau lưng Hàn Lập khẽ rung lên, thân hình như một cỗ gió nhẹ biến mất vô tung vô ảnh. Tuy xung quanh Cự Đại Phong Hỏa trụ, các danh Nguyên anh tu sĩ của Nghịch Tinh Minh đều đã ra tay nhưng phía đỉnh của Cự Trụ, vẫn thủ lại vài tên Kết Đan Kỳ tu sĩ nhằm ngăn ngừa Tinh Cung xuất kỳ bất ý phá hủy mắt trận.
Mấy tên này đang đứng khe khẽ nói chuyện với nhau, mắt thấy Nghịch Tinh Minh đang dần chiếm thế thượng phong, trên mặt không ngăn được sự vui mừng. Một gã trung niên tu sĩ vận trang phục nho sinh, quay đầu muốn nói điều gì với các tu sĩ đứng phía sau, nhưng ánh mắt đảo qua, "Á", sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.
Các tu sĩ khác thấy vậy cũng vội quay đầu nhìn lại.
Bởi vì cách cự trụ khoảng mười trượng, một gã thanh niên vô thanh vô tức phiêu phù tại nơi đó, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt cười cợt. Mà gã thanh niên này chính là cùng rời đi với minh chủ của bọn họ lúc trước, một danh Đại tu sĩ. Như thế nào chỉ còn có một mình đứng ở đây?
Một trận băng hàn dâng lên trong lòng bọn Kết đan kỳ tu sĩ. Nhưng không chờ bọn này cân nhắc nên chạy trốn hay hướng các Nguyên anh tu sĩ khác kêu cứu, sắc mặt Hàn Lập bỗng trầm xuống, mười ngón tay giấu trong tay áo bỗng đạn chỉ ra. Nhất thời hơn mười đạo Kim sắc kiếm khí bắn nhanh ra. Lúc này có vài tên mới kinh hãi, muốn hóa thành độn quang để đào tẩu.
Nhưng kim quang tuy đi sau mà đến trước, nơi kiếm khí đi qua, tất cả bọn tu sĩ đều bị xuyên thủng thân thể mà chết, không ai chạy thoát.
Có kẻ cũng kịp tế ra pháp bảo, nhưng cũng không thể mảy may ngăn cản. Luận trình độ hiện giờ của Hàn Lập, sự sắc bén của Thanh Phong Trúc Vân Kiếm khi thi triển tuyệt không dưới đỉnh giai pháp bảo. Nguyên anh tu sĩ cũng không dám tùy tiện đón đỡ nói chi đến Kết đan tu sĩ.
Sau khi chém giết sạch sẽ cả bọn Kết đan tu sĩ canh giữ, Hàn Lập thần sắc không thay đổi, thản nhiên liếc nhìn Kình Thiên Cự Trụ phía trước, tay áo đột nhiên run lên, một trận thanh minh truyền ra. Hơn mười khẩu Kim Sắc Tiểu Kiếm từ trong tay áo bay ra, lập tức cuồng trướng đến vài thước, hội tụ lại giữa không trung. Kim quang đại phóng, một Kim Sắc Cự Kiếm dài mấy trượng được hình thành, bay đến phía Cự Trụ.