Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Nhưng phương thức làm này hiển nhiên vô cùng khó khắn, dù dựa vào những thao tác mẫn tiệp xuất phát từ tinh thần tập trung và đôi mắt nhanh nhạy của Hàn Lập cũng liên tục thất bại, tất cả đều vỡ tung ra.
Sau bảy tám lần, cuối cùng một tấm "Cẩm mạt" ánh vàng rực tỡ cũng xuất hiện, trôi nổi giữa không trung không chút lay động.
Chiếc khăn này chỉ to như lòng bàn tay, ở giữa có lôi vân dị thường, chớp động thần bị dị thường, Hàn Lập vừa nhìn thấy vật ấy hình thành, sắc mặt cũng thay đổi, nhấc tay lên với lấy chiếc khăn lay động, đang nhẹ nhàng rơi xuống.
Chiếc khăn mềm mại dị thường, mặt ngoài bóng loáng, dáng vẻ còn tinh xảo hơn lụa thật vài phần, nếu không dùng linh mục nhìn kỹ, cơ bản không thể nhận ra bất cứ điều gì không ổn.
Hàn Lập vuốt nhẹ chiếc khăn màu vàng, rồi lại nghiên cứu tiếp một lát, ánh mắt chợt lóe lên, đột nhiên ném chiếc khăn vào giữa không trung, dùng pháp quyết đánh vào.
Chiếc khăn hóa thành một luồng ánh sáng vàng chói bay lên đỉnh đầu, xoay tròn, tiếng sét rền vang truyền ra.
Chiếc khăn vỡ vụn ra từng mảnh, trong ánh sáng vàng, xuất hiện hư ảnh như lôi vân, màu đạm kim, tồn tại dưới dạng bán trong suốt, đồng thời một cổ linh áp từ lôi vân xuất hiện hướng thẳng lên bầu trời.
Đúng là luồng sức mạnh thần bí đã tiêu liệu trước.
Hàn Lập hai mắt híp lại, tập trung nhìn kim vân giữa không trung, trong lòng vô cùng phấn khích.
Dù y chưa quyết pháp kích phát triệt để lôi vân trong không trung, nhưng linh lực ẩn chức trong đó vô cùng mạnh mẽ, hơn mười lần sức mạnh tạo ra chiếc khăn này của ích tà thần lôi. Nếu là sức mạnh để tấn công, sợ rằng căn phòng hiện tại dù có cơ quan bảo mật cũng tuyệt đối không thể chịu đựng nổi.
Trong lòng tự đánh giá như thế, Hàn Lập xuất một chiêu vào lôi vân trong không trung.
Một tiếng sét đánh vang lên, lôi vân lóe sáng! Trở lại hình dáng chiếc khăn ban đầu, một lần nữa được thu về trong tay.
Sau đó Hàn Lập lại phóng ra kim cung, lại dùng ích tà thần lôi, bắt đầu luyện vật có lôi vân thứ hai. Cũng phải sau một phen thất bại, một vật có lôi vân khác mới xuất hiện trước mặt.
Vật xuất hiện lần này, không phải khăn mà là một viên ngọc ánh vàng rực rỡ, bề ngoài viên ngọc này dường như có những lôi vân yếu ớt lóe sáng.
Hàn Lập mỗi tay một vật, tỉ mỉ quan sát sự khác biệt của hai đồ vật.
Sau một lát, y nghĩ ra một điều gì đó, vừa mở miệng, bỗng nhiên một ngọn lửa khói bạc phun ra từ miệng, hai tay bấm vào huyệt, điểm vào giữa ngọn lửa.
Nhất thời trong ngọn lửa phát ra một tiếng "phình", ngọn lửa trở nên lớn hơn, vô số ngân hoa tứ tán khắp phía.
Hàn Lập lẩm nhẩm trong miệng, thần niệm vừa chùng xuống, ngân hoa ngưng kết thành hình, hóa thành từng sợi lửa mảnh mai.
Một cảnh nữa xuất hiện tương tự, chỉ khác điều lần này các sợi lửa khi mới đan vào nhau được một nửa, thì ầm một tiếng, hóa thành một quả cầu lửa màu bạc.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Hàn Lập lộ ra như có chút nhớ ra điều gì đó, đồng thời tâm niệm nhất động, quả cầu lửa màu bạc hóa làm một con chim lửa, sải hai cánh bay vút lên, một đầu chui vào thân Hàn Lập không thấy bóng dáng.
Sau đó Hàn Lập lại dùng pháp lực của mình, thử qua một lượt linh tơ màu xanh ngưng tụ lại, kết quả giống với lần trước, trong trạng thái mới thi triển được một nửa, lại vụt tan biến mất, Hàn Lập không tiếp tục thử nữa, mà dừng lại ngồi suy nghĩ hồi lâu.
Rõ ràng sức mạnh thần bí từ hai vật là cùng một nguồn, nhưng những điểm nhỏ nhất lại không giống nhau chút nào. Lôi điện trong chiếc khăn ổn định tinh khiết, còn lôi điện trong viên ngọc lại như muốn bộc phát, vô cùng nguy hiểm, tựa hồ muốn phóng ra bất cứ lúc nào.
Hạn Lập chơi đùa với hai vật có lôi vân, sau một phen suy nghĩ kỹ lưỡng, trên mặt hiện lên một nụ cười mỉm.
Nếu y đoán không sai, loại lôi vân này chính là một ký hiệu kỳ diệu của thiên nhiên tạo thành, mỗi một loại hoa văn đều có những công dụng riêng biệt, có sự tồn tại của những hoa văn giống như ngân khoa văn của tiên gia.
Nhưng loại lôi vân này có điều gì thần kỳ, và làm cách nào để vận dụng thuần thục, không thể nào hiểu rõ trong thời gian ngắn được. Hàn Lập đặt hai vật có lôi vân vào trong một cái hộp ngọc, cẩn thận phong ấn thêm mấy lá bùa, mới đem cất cùng với rương ngọc kia.
Thời gian còn lại, Hàn Lập thả lỏng tâm thần, nhắm đôi mắt lại, thực sự đi vào trạng thái nghỉ ngơi.
Buổi sáng ngày thứ ba, Hàn Lập mở mắt ra, thu lại phong ấn của căn phòng, đẩy cửa đá đi ra ngoài.
Vừa mới đi ra khỏi thạch thất, theo thói quen từ xưa của Hàn Lập, thần niệm lập thức hướng ra mọi nơi, tiềm thức đảo qua mọi chỗ trong điện phủ.
Kết quả lập tức có âm thanh gì đó truyền đến tai.
Kết quả y nghiêng đầu sang một bên, hơi nhíu mày.
Nhưng chân không ngừng chút nào, đi về phía đại sảnh.
Chưa hoàn toàn đi đường chính, Hạp Lập bỗng nhiên nghe thấy tràng cười giòn giã của một nam tử: "Hưa tiên tử, dám đánh cuộc dám chịu thua, ngươi không thể làm được việc đã hẹn. Phải không, nên nhận lời cầu hôn của Tiểu Đồ đi thôi!"
Tiếng cười này vô cùng xa lạ, cực kỳ khó nghe.
Hàn Lập điềm tĩnh đi ra đường chính, ánh mắt đảo qua, thu hết thảy những gì có trong sảnh vào mắt.
Chỉ thấy giữa sảnh có bốn người chia hai phe đang giằng co.
Trong đó một nam một nữ đứng một bên, người nữ chính là vị nữ tu họ Hứa, nhưng sắc mặt trắng bệch, còn người nam kia lại đại hán mắt biếc trác trung, sắc mặt cũng khó coi dị thường.
Bên đối diện là hai gã hắc am! Một người là lão nhân khuôn mặt gầy, dài, mang đôi mắt hình tam giác, thân mang thanh minh giáp. Người còn lại vóc người thấp bé, trên đầu thưa thớt một vài sợi tóc màu vàng, là một gã trung niên thấp mặt sần sùi.
Người đang cười lớn tiếng là lão nhân mắt tam giác!
"Hàn tiền bối!"
Thân hình Hàn Lập vừa xuất hiện ở đại sảnh, đôi mắt đại hán đã nhìn thấy, ý ngẩn ra một chút, sau đó lập tức nhanh chóng bước lên phía trước chào.
Vị nữ tu họ Hứa vừa thấy Hàn Lập, mặt mày rạng rỡ ra hẳn.
Hàn Lập vừa dừng bước, trong thoáng chốc tâm trí suy nghĩ vô cùng, nhưng thần sắc không chút thay đổi.
"Các hạ chắc là Hàn đạo hữu mới đến!" Điệu cười của lão nhân cũng dừng lại, có chút bất ngờ xem xét Hàn Lập.
Đồng thời, Hàn Lập cũng quan sát, phát hiện ra lão nhân chính là một tu sĩ hóa thần trung kỳ, cảnh giới cao hơn y một bậc, mi mắt không khỏi chớp một chút.
"Hai vị đạo hữu là người phương nào, cớ sao lại ồn ào tại đây?" Hàn Lập lạnh lùng hỏi.
Nhìn thấy thái độ Hàn Lập như vậy, lão nhân trong lòng đại nộ, rõ ràng tu vi của y cao hơn đối phương, lại dám nói chuyện với y như vậy, thật sự không biết tốt xấu.
Nhưng y thoáng chốc lại nghĩ tới thân phận Phi Thăng tu sĩ của Hàn Lập, ngọn lửa giận trong lòng vừa bùng lên, lại phải miễn cưỡng ép xuống, nhưng cũng lạnh lùng nói:
"Lão phu Hoàng Bảo, dẫn đầu đệ nhị thập thất tiểu đội, đến quý điện chỉ là có vài lời muốn nói với Hứa Tiên Tử mà thôi, đạo hữu không can thiệp vào thì tốt hơn.
"Ta cũng không có điều gì cần nói, việc này tựa hồ chỉ liên quan đến quý đồ thôi. Tiền bối đột nhiên nói can thiệp vào chuyện này, phải chăng có chút khi dễ ta?" Tu nữ họ Hứa hơi gằn giọng, nói từng chữ một.
"Sao, Hứa Tiên Tử muốn nuốt lời với tiểu đồ à? Tiên tử trước đó đã chưa từng nói rằng tiểu đồ không thể nhờ người giúp đỡ. Nếu đạo hữu có bản lĩnh, cũng vẫn đi nhờ người khác giúp đỡ. Bằng không, sẽ không thể nào giúp Hứa gia các người tránh họa lớn." Lão nhân lạnh lùng nói, đôi mắt độc địa nhìn chăm chăm vào cô gái.
"Chuyện cầu hôn liên quan gì tới chuyện của Hứa gia, tiền bối không thể liên kết như vậy được." Đôi mắt tu nữ họ Hứa không khỏi lộ ra vẻ kinh nộ.
"Hê hê, không liên quan như thế nào. Ban đầu khi ngươi và tiểu đồ đánh cuộc, Hứa gia trên dưới đều là người làm chứng. Đạo hữu không muốn giữ lời, Hoàng mỗ tất phải tìm đến những người làm chứng này." Lão nhân cười đắc chí. Hứa Tiên Tử nghe những lời này, sắc mặt lại trở nên tái hơn vài phần, đôi mắt chuyển động, bất giác nhìn tới Hàn Lập, tuy không nói lời nào, nhưng ánh mắt khẩn cầu không thể khác.
Đại hán mắt biếc đứng bên cạnh vẻ mặt cũng vô cùng bất đắc dĩ.
"Đánh cuộc gì?" Hàn Lập sờ mũi, thản nhiên hỏi.
Nói thực, nếu Hứa Tiên Tử không phải là hậu duệ của Băng Phách Tiên Tử, y vẫn nhớ tới tình nghĩa này, sẽ không hỏi những lời này.
Trên cơ bản dựa vào thân phận của y, khi hỏi những lời này, cơ hồ thể hiện ý định nhúng tay vào chuyện này.
Sắc mặt lão nhân có chút biến đổi! "Rất đơn giản, khi tại hạ cầu hôn với Hứa Tiên Tử, nhưng là Hứa Tiên Tử tự giữ băng tinh kiếm hàn lạnh vô cùng, đã từng đích thân hứa với tại hạ, chỉ cần pháp bảo bổn mệnh có thể chịu được một nhát kiếm đâm, không bị băng phong tỏa, sẽ đồng ý chuyện hôn sự này. Hiện tại tại hạ đã thực hiện được việc này, nhưng tiên tử lại muốn bội ước, lại trốn đến tận đây." Gã lùn con ngươi đảo khắp, cười nói.
"Thực có chuyện này?" Hàn Lậ hỏi chương hỗ khuê nữ.
"Đúng, việc này không giả, nhưng là do pháp bảo bổn mệnh đã bị thay đổi, bằng không chỉ dựa vào trình độ tu sĩ sơ cấp của hăn, sao có thể chặn được nhát kiếm của ta." Hứa Tiên Tử vẻ mặt tức giận nói, dùng ánh mắt không phục nhìn lão nhân một cái.
Lão nhân tuy không nói gì thêm, đôi mắt tam giác lại lộ ra vẻ đắc ý.
"Không cần biết là nguyên nhân gì, hiện tại Băng tinh kiếm không thể nào phong tỏa được Lục Ba Nhẫn của tại hạ, đâu chính là sự thực! Điểm này, tiên tử cũng nên thừa nhận đi thôi!" Gã lùn cười nói.
Hứa Tiên Tử đanh mặt không nói gì nữa.
"Hóa ra là vậy! Nhưng tại hạ cũng không tin Băng Tinh kiếm của Hứa đạo hữu lại không phong tỏa được pháp bảo của các hạ. Các người làm lại một lần nữa trước mặt tại hạ xem, nếu đó quả là sự thực.
Hàn mỗ cũng không muốn căn thiệp vào chuyện này. Nếu không phải, mời hai vị đạo hữu rời xa chỗ này, đây là nơi ngũ thập lục tiểu đội đóng quân, không phải của nhị thập thất tiểu đội." Hàn Lập mắt lóe hàn quanh, giọng đanh lại.
"Tiền bối ta…"
"Được, cứ làm như thế đi. Hi vọng Hàn đạo hữu có thể nhớ rõ lời mình nói."
Hứa Tiên Tử nghe những lời này vô cùng kinh ngạc, muốn nói gì đó, nhưng đã bị lão nhân vui vẻ đáp ứng.
Bởi nể thân phận Phi Thăng tu sĩ của Hàn Lập, nếu không phải trong trường hợp bắt buộc, y cũng không muốn kết oán.
Gã lùn cũng hứng khởi lập tực há miệng, phun ra một chiếc phi đao màu xanh biếc, không ngừng xoay vòng quanh thân y, đồng thời trên mặt nở ra một nụ cười bí hiểm.
Ánh sáng từ chiếc đao này rực rỡ lóa mắt, tỏa ra linh quang kinh người, xem ra quả thực không dễ xem thường.
Hàn Lập hơi nheo đôi mắt, đồng tử chợt lóe, đã cầm phi đao này chém một nhát xuyên trong ngoài.
Sở dĩ gọi là "Lục Ba Nhẫn", bởi bên trong đồng thời chứa hai loại linh lực khác nhau ngưng tụ lại. Một loại hơi yếu, một loại mạnh mẽ dị thường! Quả nhiên vật báu nàu đã thay đổi.