Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2331: Máu của Tổ Long

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2636 chữ

Tổ Long (祖龙): Tổ tiên của rồng

Một mùi thơm ngát từ trong khe hở tuôn trào ra, nháy mắt đã lan tràn đi khắp nơi, tới cả những chỗ hẻo lánh trong quảng trường. Những dị tộc nhân dưới đài đấu giá và lão tổ Đại Thừa tại các Thạch Ốc (phòng đá) bên trên đều cảm giác thân thể thư thái vô cùng.

"Là Linh Dược sao? Vật phẩm cuối cùng được đem ra đấu giá lại là một kiện Linh Dược áp trục!"

Cơ hồ trong thâm tâm tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Tất cả bọn họ dù sao cũng khó có thể tin rằng vật phẩm thứ ba lại là một món Linh Dược. Tinh thần bọn họ không khỏi phấn chấn hơn.

Linh Dược không giống pháp bảo hay công pháp được đấu giá trước đó. Ai cũng có thể cần dùng đến Linh Dược, còn pháp bảo hay công pháp lại chưa hẳn là như vậy. Thương Minh đã đem nó làm vật phẩm áp trục cuối cùng, tự nhiên càng không thể là một món Linh Dược phổ thông, điều này đã làm cho tất cả mọi người càng thêm mong đợi.

Bên kia, một bàn tay của Hồ Ngọc Song nhẹ nhàng chụp vào bên trong khe hở hư không, lấy ra một cái bát màu bạc lớn cỡ chén cơm.

Khi biết được mùi thơm lạ lùng kia là từ bên trong cái bát nhỏ kia phát ra, hơn phân nửa dị tộc nhân bỗng chốc càng thêm kinh ngạc.

"Có lẽ rất nhiều đạo hữu đối với vật phẩm bên trong này đã hết sức tò mò. Đã như vầy, thiếp thân sẽ để mọi người trước tiên tự nhìn qua một chút." Hồ Ngọc Song cười nhẹ một tiếng, liền ném cái bát về hướng mọi người. Khi cái bát đang lơ lửng trên không trung, thị một lần nữa bấm niệm pháp quyết, liên tiếp đã có mấy đạo pháp quyết nhanh chóng bắn vào bên trong cái bát.

Sau vài tiếng "PHỐC PHỐC", cái bát bộc phát ra ánh sáng lạ thường. Một màn sáng đang lưu chuyển nhẹ nhàng bên ngoài bát bỗng trở nên trong suốt như thủy tinh, bộc lộ rõ ràng hết thảy bên trong.

Dưới quảng trường, những di tộc nhân đều giật mình không thôi. Tức thì đã có những âm thanh hoảng hốt lan truyền ra khắp nơi. 

Bên trong cái bát trong suốt lại chứa đựng một thứ chất lỏng rất khó tả. Ướp trong đó là một con Ngũ Trảo Kim Long (con rồng màu vàng năm móng) đang vùng vẫy. Con Kim Long chỉ dài vài tấc, chẳng những ngũ trảo đầy đủ, mà toàn thân lân phiến (lớp vảy) biến hoá liên tục, không cho người ta nhìn thấu ra được bản thể thật sự. Phía trên miệng có bốn cái xúc tu (râu) hết sức nhỏ đang phất phơ, nhìn giống hệt Chân Linh Thiên Long trong truyền thuyết.

"Đây là con cháu của Thiên Long! Hồ đạo hữu, các ngươi điên rồi sao? Dám đi bắt con cháu của Thiên Long, lại còn dám trực tiếp đem ra đấu giá!"

"Nếu Chân Linh Long tộc nhất mạch vì vậy mà muốn tới “hỏi thăm” Linh giới chúng ta, lúc đó Phong Nguyên đại lục …. không, toàn bộ Linh giới sẽ gặp phiền toái càng thêm nặng nề. Đây cũng không phải là việc chúng ta có thể gánh vác!"

"Ta còn nhớ, trước kia tại một giới diện khác cũng phát sinh việc hậu duệ của Thiên Long bị đánh cướp. Kết quả là một số giới diện nhỏ bị Long tộc trực tiếp phá tan tành. Các giới diện lớn hơn cũng bị Long tộc đến trả thù khiến nguyên khí tổn thương không nhẹ."

Sau khi mọi người nêu ý kiến xong, toàn bộ quảng trường liền trở nên hỗn loạn. Không ít dị tộc nhân đều hoảng hốt đứng dậy, nhìn con Kim Long nhỏ bên trong cái bát với ánh mắt như thể đang gặp sát tinh vậy. Trong đó có rất nhiều người không nể nang gì mà chất vấn Hồ Ngọc Song.

Những lão quái Đại Thửa trong các Thạch Ốc phía trên cũng hoảng sợ vô cùng. Nhưng không biết tại sao vẫn có thể giữ trạng thái trầm lặng.

Thiếu phụ xinh đẹp vẫn đang nhìn mọi người với dáng vẻ tươi cười. Khi thấy quảng trường bỗng chốc trở nên hổn loạn mất kiểm soát, lông mày thị không khỏi có chút nhíu lại.

"Tất cả yên lặng!" Bỗng nhiên có một Thương Minh trưởng lão đang ngồi xếp bằng trong một góc đài đấu giá trợn mắt lạnh lùng nói.

Thanh âm cũng không tính lớn cho lắm, nhưng không biết tại sao trong tai tất cả mọi người đồng thời ớn lạnh, da gà nổi lên. Bọn họ vốn đang kích động không thôi, khi nghe được âm thanh đó giống như được đổ một xô nước lạnh vào đầu, mọi người đều tỉnh tảo trở lại vài phần. Bọn họ lúc này mới nhớ lại là mình đang ở bên trong địa bàn của Thương Minh, hơn nữa đối phương còn có mấy lão tổ Đại Thừa đang toạ trấn tại đây.

Sau khi giật mình một hồi, tất cả đều chán nản ngồi xuống. Những người đang ồn ào bàn tán vì vậy cũng lập tức ũ rủ cúi đầu xuống, nguyên một đám ồn ào vậy mà trở nên rất biết nghe lời.

"Cổ đạo hữu, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lão thân làm sao có thể tin, Thương Minh các ngươi thực đã làm ra loại chuyện bắt người cướp của con cháu của Thiên Long. Nhưng con Kim Long này là sao? Đừng nói với chúng ta nó không có bất kỳ quan hệ nào với Thiên Long nhất mạch, và cũng đừng nói nó không giống với những gì chúng ta đang suy nghĩ. Những lão gia hỏa chúng ta ở đây đều cảm ứng được khí tức Chân Long trên người nó." Vị nữ Đại Thừa của Thiên Minh tộc rốt cuộc không nhịn được hỏi vài vấn đề. Nhưng nàng ta không hỏi Hồ Ngọc Song, mà hỏi tên trưởng lão gầy gò của Thương Minh lúc trước từng nói chuyện.

"Đúng vậy, việc này không phải chuyện đùa, quý minh cũng nên cho chúng ta một cái công đạo mới được đấy." Một Đại Thừa dị tộc lạ lẫm khác cũng lần đầu mở miệng.

Hồ Ngọc Song nghe được mấy lời này, thần sắc không khỏi hơi thay đổi, liền há miệng muốn giải thích thêm đôi điều.

Nhưng tên trưởng lão Thương Minh gầy gò kia lại khoát tay chặn lại, mặt lộ vẻ đắc ý nói: "Giải thích thêm gì nào? Mọi người nên xem xét kỹ cái được cho là con cháu của Thiên Long thêm vài lần, sau đó cũng sẽ minh bạch sự huyền diệu trong đó."

Vừa nói xong lời này, lão già gầy gò lại nhắm hai mắt không hề để ý tới bất luận kẻ nào nữa.

Hành động của lão như vậy lại khiến cho mọi người một hồi rối loạn cả lên. Vô luận những dị tộc nhân bình thường tại quảng trường hay là những tồn tại Đại Thừa vẫn ở bên trong Thạch Ốc đều sôi nổi kinh ngạc cẩn thận dò xét cái bát bên trong có con Kim Long nhỏ một lần nữa. Tức thì có những luồng lực thần niệm mạnh mẽ dồn dập quét qua cái bát.

Hai mắt Hàn Lập cũng nhắm lại, từ trong mắt một đoàn lam mang lóng lánh chói mắt phát ra.

"Ồ, bản thể thật sự thế mà lại là …" Trên mặt Hàn Lập hiện lên nét kinh ngạc, suy đoán ban đầu nhanh chóng thay đổi.

Không riêng gì Hàn Lập, một số lão tổ Đại Thừa khác cũng có Linh Mục cùng tinh thông bí thuật quỷ dị bí thuật khác.

Cơ hồ cùng lúc những âm thanh giật mình đồng thời vang lên.

"Con Kim Long này thế mà lại là linh vật biến hình mà thành, thật sự không thể tưởng tượng nổi, nhưng tại sao lại có khí tức Chân Long mạnh mẽ như vậy?"

"Ha Ha, lão phu rốt cục cũng đã nhìn ra vật này do linh vật biến hình rồi, nhưng bản thể là gì lại không cách nào nhìn ra. Trong các vị đạo hữu có người nào đã nhìn ra chưa vậy?"

"Đúng vậy, một linh vật có thể biến hình thành bộ dáng Long tộc, bản thể khẳng định không phải một linh vật phổ thông!" Nhất thời những âm thanh nghị luận từ các Thạch Ốc bên trên liên tiếp vang lên.

"Tại hạ đã nhìn ra bản thể vốn có của nó, cũng không biết là thật hay không nữa." Hàn Lập sờ cằm, bỗng nhiên hời hợt nói.

"Đạo hữu đã nhìn ra được rồi sao? Nếu không ngại có thể chỉ điểm cho chúng ta một chút." Lão giả Phù Du tộc nghe vậy, có chút ngoài dự liệu nói.

Tuy Hàn Lập đã đấu giá thành công Kim Khuyết Ngọc Thư, nhưng thủy chung lại không lộ một chút manh mối nào về lai lịch nguồn gốc chủng tộc. Nhưng bây giờ lại có thể thoáng nhìn qua mà đã biết được tướng mạo vốn có của linh vật biến hình trong cái bát màu bạc. Hắn có thể làm được việc mà một đám Đại Thừa của các đại tộc đều không thể làm được, nên đã làm không ít lão quái trong nội tâm rùng mình, liền nhộn nhịp hướng toàn bộ sự chú ý về phía Thạch Ốc của Hàn Lập.

"Nếu ta không nhìn lầm, bản thể chân thật của con Kim Long chỉ là một giọt linh huyết mà thôi." Hàn Lập cân nhắc một hồi, lại nói ra phán đoán của mình.

"Sao? Chỉ là một giọt linh huyết thôi ư?"

"Không thể nào! Một giọt linh huyết sao lại có thể thành công biến hình thành bộ dáng Long tộc được."

"Chẳng lẽ là chân huyết của Thiên Long hay sao?"

"Không đúng, chân huyết Thiên Long năm đó ta đã từng thấy qua, cũng không giống như vậy đâu."

Những lão tổ Đại Thừa nghe xong Hàn Lập nói như vậy, cũng đều kinh hãi bàn luận.

Về phần những tu luyện giả dị tộc bình thường bên dưới quảng trường cũng đang xì xào bàn tán không thôi, xem dáng vẻ hiển nhiên đều không tin như vậy.

Bên kia, Hồ Ngọc Song nghe được lời Hàn Lập thì thái độ lại khác hẳn mọi người, trên mặt thị không khỏi hiện lên một chút kinh ngạc. Hết thảy phản ứng của thị đều không thể giấu được mắt của Hàn Lập, lúc này hắn mới nhẹ giọng cười nói thêm: "Chư vị đạo hữu sao phải tranh luận, tướng mạo vốn có của bảo vật này rốt cuộc là cái gì, sao lại không để cho Hồ đạo hữu tự mình giới thiệu." 

"Đúng vậy, nếu Thương Minh đã đem vật ấy ra đấu giá, tự nhiên sẽ biết rõ lai lịch thật sự. Hồ đạo hữu không cần cố ra sức hấp dẫn mọi người, cứ trình bày trực tiếp đáp án rành mạch đi."

Lời này của Hàn Lập đã nhắc nhở các lão tổ Đại Thừa khác, lập tức đã có người tán đồng nói.

"Vãn bối nào dám ra sức hấp dẫn mọi người, chỉ là do lúc trước chư vị tiền bối căn bản không có cho vãn bối cơ hội mở miệng." Hồ Ngọc Song cười khổ một tiếng, mặt lộ vẻ đầy oan ức.

"Ha ha, như thế là chúng ta không phải rồi. Hiện tại ngươi có thể nói."

"Vâng! Kỳ thật vừa rồi vị tiền bối kia nói không sai biệt cho lắm, bản thể của linh vật biến hình này hoàn toàn chính xác chỉ là một giọt linh huyết mà thôi." Hồ Ngọc Song thở ra một hơi nói, bỗng nhiên một tay phất ra bạch quang, năm ngón tay đã hướng cái bát vỗ một cái.

"PHỐC!" một tiếng.

Chất lỏng bên trong cái bát trong suốt lắc lư một hồi, liền phát ra mùi thơm nồng gấp bội so với trước.

Cùng lúc đó, thứ đã biến hình thành Kim Long bắn lên quay cuồng rồi biến thành một giọt chất lỏng màu vàng hết sức lạ lẫm. Chất lỏng màu vàng này cứ chuyển động không ngừng, bên ngoài tản ra kim quang lộng lẫy, thần bí vô cùng.

"Chẳng lẽ thật sự là một giọt chân huyết Thiên Long?" Nhìn thấy tình hình này, có người vô cùng ngạc nhiên hỏi.

"Đương nhiên không phải. Hách Liên Thương Minh chúng ta cũng không phải chưa từng đấu giá qua Thiên Long chân huyết. Và sao có thể lừa gạt được con mắt chư vị." Lúc này đây, Hồ Ngọc Song một mực phủ nhận nói.

"Vật này rốt cuộc là gì?”

"Không biết. Bổn minh chỉ biết đây là một giọt chân huyết, lại biết thêm là nó không giống tất cả các loại chân huyết của các tồn tại cường đại hiện có. Không, nói cho đúng phải là chân huyết của tất cả các loại tồn tại cường đại hiện có đều không thể so được chủ nhân của giọt chân huyết này." Hồ Ngọc Song sau khi hít sâu một hơi, chậm rãi nói.

"Không thể so được, chẳng lẽ còn hơn cả Chân Linh Thiên Long?" Có người kinh ngạc mà hỏi.

"Đương nhiên là tính cả Chân Linh Thiên Long. Không dối gạt chư vị đạo hữu cùng tiền bối, chúng ta cũng đã so sánh kỹ càng linh huyết này với các loại linh huyết đã tích trữ. Những thứ khác không nói, ngay cả so với chân huyết Thiên Long thì năng lượng ẩn chứa bên trong giọt linh huyết này cũng mạnh hơn gấp trăm lần. Các vị có lẽ đã rất rõ ràng giọt linh huyết này có tác dụng như thế nào rồi." Hồ Ngọc Song thần sắc ngưng trọng nói.

"Hơn gấp trăm lần, điều này sao có thể? Chẳng lẽ chủ nhân của linh huyết này là tồn tại so với Thiên Long còn cường đại hơn gấp trăm lần?" Vị phu nhân Thiên Minh tộc lên tiếng, giọng nói tỏ ý nghi ngờ. Nàng ta muốn kiểm chứng là mình không nghe lầm.

"Cho dù không phải, cũng tuyệt đối sẽ không dưới trăm lần đâu." Thiếu phụ xinh đẹp đáp.

"Còn cường đại hơn gấp trăm lần so với Cổ Chân Linh Thiên Long, tồn tại bậc này khẳng định không thể là sinh linh bên trong giới diện của chúng ta được, chẳng lẽ là tồn tại cường đại trên Thượng Giới?" Nữ Đại Thừa Thiên Minh tộc hoảng sợ nói.

Thượng giới theo như lời nàng, tự nhiên là ám chỉ Tiên Giới rồi.

"Máu của Tiên Nhân? Không đúng, linh huyết này nhiễm khí tức của Thiên Long, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Trong số các Đại Thừa khác cũng có người lập tức hỏi lại một câu.

"Chư vị tiền bối đã quên rồi sao, Tiên Giới cũng có tồn tại Chân Long đấy." Hồ Ngọc Song lại trả lời.

"Hồ nha đầu, ngươi ám chỉ chính là Tổ Long trên Tiên Giới? Chẳng lẽ đây là một giọt chân huyết của Tổ Long." Có người âm thanh đầy run sợ nói.

"Tuy không có cách nào khẳng định, nhưng bổn minh trước nay luôn suy xét đại sự hoàn toàn chính xác, chúng ta cho rằng đó là đáp án thích hợp nhất. Đây cũng là lý do vì sao bổn minh không dám chiếm làm của riêng, hôm nay đem nó ra bán đấu giá." Hồ Ngọc Song thản nhiên trả lời.