Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Hàn Lập biết rõ rằng sở dĩ đối phương rút lui là bởi vì đã dính Nguyên khí chi kiếm, phải áp chế tu vi nếu không máu sẽ chảy hết. Mặt khác là bởi vì uy danh Phệ kim trùng cùng với khí thế cường hoành mà mình biểu diễn lúc cuối, làm cho đối phương khôgn muốn mạo hiểm, lúc này mới không thể không tạm thời đào tẩu.
Trên thực tế, lão già chỉ cần dựa vào thân pháp cùng đấu pháp trì hoãn, vô luận là xuất huyết do Nguyên khí chi kiếm tạo thành hay việc điều động phệ kim trùng, đều không thể duy trì lâu dài.
Đến lúc đó ai chết thì thật đúng là khó nói. Hàn Lập cũng khôgn nghĩ vô duyên vô cớ chặn đường một tên Hợp thể kỳ, huống hồ mặc dù nơi này cách Lục quang thành khá xa, nhưng viện binh Giác Xi tộc vẫn có thể tùy thời chạy tới.
Lúc cuối hắn khôgn tiếc triệt hồi kiếm trận, ngoài nguyên nhân dùng Nguyên khí chi kiếm được ăn cả, ngã về không, thì nguyên nhân khác là muốn uy hiếp lão giả. Hắn liếc nhìn tử ảnh vài lần, tử ảnh sau khi lóe lên thì biến mất vô tung vô ảnh.
Hàn Lập không chút chần chờ đem công pháp cùng bảo vật trong tay thu lại, đồng dạng hóa thành thanh ti phá không chạy đi. Nhưng phương hướng hắn bỏ chạy lại lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Chỉ một latsau, thanh ti liền biến mất tại cuối chân trời. Mà rừng cây trải qua trận tranh đấu, cuối cùng lần nữa an tĩnh lại.
Nhưng một khắc sau, linh quang trên trời chợt lóe, hai đạo kinh hồng khí thế hung hãn từ hướng LỤc quang thành hiện ra.
Chỉ sau vài lần chớp động đã tới ngay bầu trời trên rừng cây.
Độn quang thu lại, hai đạo nhân ảnh hiện ra.
Một người đúng là lão giả họ Đồ rời đi lúc trước, giờ phút này đã khôi phục hình thái ban đầu. Người khác thì đúng là một vị Hợp thể kỳ khác, là ngân bào trung niên nhân.
"Quả nhiên đã rời đi, lấy độn tốc của người này, chỉ cần chút thời gian là đủ để độn ra mười mấy vạn dặm". Ánh mắt lão giả đảo qua phía dưới, không cam lòng nói.
"Khẳng định là vậy, người này cũng không điên, như thế nào lại trì hoãn nơi đây. Cự ly xa như thế, cho dù vận dụng THiên Huyền la bàn cũng vô dụng, huống hồ hôm nay Thiên Huyền la bàn đã dùng qua một lần, lần vận dụng sau đó phải là ba ngày sau. Ta có chút tò mò, chỉ là một gã Luyện hư kỳ, như thế nào có thể đả thương được Đồ huynh". Trung niên nhân nhìn hố đất thật lớn phía dưới, nghĩ tới điều gì đó liền hỏi.
Vừa nghe trung niên nhân hỏi, trên mặt lão giả hiện ra một tia xấu hổ, nhưng sau khi ánh mắt đảo qua đầu vai thì thần sắc trở nên dữ tợn vài phần.
"là ta có chút khinh thường, không cẩn thận lâm vào kiếm trận của người này, mà uy lực to lớn của kiếm trận kia thật sự không phải chuyện đùa. Hơn nữa người này còn am hiểu vài loại thần thông khác, pháp bảo vật trên người cũng không tầm thường, cho nên bất đắc dĩ mới phải thối lui. Đúng rồi, đối phương còn có mười phệ kim trung thành thục". "Cái gì, phệ kim trùng!" Nghe đến đây, thần sắc trung niên nhân đại biến. "Nếu khôgn như thế, lão phu như thế nào lại cấp bách quay về". Lão già oán hận nói.
"Hơn mười con thì cho dù là thánh tôc chính thức cũng có vài phần kiêng kỵ. Bất quá chỉ cần không có hơn trăm con, dùng bảo vật đỉnh giai mộc thạch cũng có thể tạm thời vây khốn". Thần sắc trung niên nhân biến đổi vài lần, rốt cuộc khôi phục vài phần trấn định.
"hắc hắc, nếu là hơn trăm phệ kim trùng thành thục thì ta như thế nào còn dám rủ ngươi quay lại, sớm đã trốn mất rồi". Lão giả cười khổ nói.
"Phệ kim trùng thành thục nếu càng nhiều, số lượng lên tới ngàn vạn thì sợ rằng thánh tộc bị nhốt trong đó cũng có thể chết. Nghe nói nhiều năm trước, tại Lôi Minh đại lục từng xuất hiện một đàn phệ kim trùng thành thục, số lượng đạt tới mấy vạn.
Kết quả ba bốn tiểu tộc gần đó đều dễ dàng bị đàn trùng tiêu diệt, nếu không phải lúc cuối bị một vị siêu cấp đại tộc dùng Huyền thiên chi bảo "Phá thiên chùy" phá một khe không gian, đem tất cả linh trùng đó truyền đến một nơi khác ở linh giới, thì nói không chừng còn có nhiều tộc gặp độc thủ". Trung niên nhân như nghĩ tới điều gì đó chậm rãi nói.
"Nhưng cũng phải nói lại, bồi luyện phệ kim trùng là chuyện rất hao tổn tâm thần, khôgn biết phải tốn bao nhiêu tâm huyết mới có thể may mắn thành công. Nó là một trong vài loại linh trùng khó bồi luyện nhất, người này có thể một chút khu sử hơn mười con, không biết thân phận thế lực hắn thế nào, chẳng lẽ là người trong THiên Vân mười ba tộc?" Trung niên nhân như nghĩ đến điều gì, thần sắc vừa động hỏi. "không phải, pháp khí ta mang theo không hề có cảm ứng, bộ dáng hắn cũng bình thường, không biết là thuộc tộc nào". Lão giả nhớ lại, cuối cùng lắc đầu. "Nếu như thế thì có chút phiền phức, vạn nhất trên người hắn thật sự có ngọc hạp thì chúng ta rất khó lấy được". Trung niên nhân cau mày. "Nanh đạo hữu, ngươi cũng chiếm được vài hộp chứ?" Ánh mắt lão giả chợt lóe, bỗng nhiên hỏi.
"Được hai hộp, tên vạn cổ nhân kia cũng giảo hoạt, muốn phá hủy hộp để đào tẩu, nhưng không nghĩ đến ta lại am hiểu Hóa Huyết ly hồn đại pháp, âm thầm đánh lén, cho nền liền ra tay chế trụ, lục soát". Trung niên nhân vừa nói, bàn tay lật lại, hiện ra hai hộp ngọc giống nhau, phía trên còn dán cấm chế phù triện.
Tên đại đầu dị tộc kia sau khi cấp cho đám người Hàn Lập mỗi người một hộp ngọc, bản thân hắn lại mang theo hai cái.
Lão già gật đầu, đồng dạng cũng lật tay, xuất ra một ngọc hạp, chính là cái trên người Lục phu nhân.
"Nói như thế thì trong tay chúng ta có ba cái, Hoằng Văn truyền tin, nói là trong tay vạn cổ nhân có vài cái là thật chứ?" lão gải không biết là thật sự quên, hay nghĩ muốn xác nhận thêm một chút, liền nhìn đồng bạn hỏi. "Năm sáu cái! Tin tức của hắn cũng khôgn thật sự chuẩn xác". Chần chờ một chút, trung niên nhân nói. "Nếu thật vậy thì đúng là phiền toái, nói như vậy ít nhất trên người người này cũng có".
"Sợ rằng đích xác như thế, hơn nữa thần thông người này không nhỏ, vô luận về tư hay công, chúng ta cũng không thể để người này chạy thoát". Hàn mang trong mắt trung niên nhân chợt lóe, thanh âm âm hàn.
"Nhưng hiện tại đã không thấy bóng dáng người này, chúng ta như thế nào đuổi theo?" Lão giả nghi hoặc hỏi một câu.
"Chỉ bằng vào chúng ta thì hiển nhiên không được, nhưng Đồ huynh chớ quên, thành thị khu vực này hơn phân nửa đã rơi vào tay bổn tộc, chúng ta lập tức dùng Vạn lý phù truyền tin đến những thành thị gần đây, yêu cầu bọn họ lập tức phong tỏa những con đường quan trọng, phái ra lượng lớn nhân thủ tìm người này. Người phái đi cũng không cần tu vi cao, chỉ cần đả thảo kinh xà, làm cho hành tung người này bại lộ là được, sau đó chúng ta dùng truyền tốgn trận đuổi theo". Trung niên nhân cố gắng suy nghĩ chu toàn, đề nghị nói. "Cũng chỉ có thể như vậy". Lão giả họ Đồ mặc dù cảm thấy hy vọng không quá lớn, nhưng hắn lại không nghĩ ra cách gì tốt hơn, nên gật đầu đồng ý. TIếp theo lão giả vung tay lên, trong tay đột nhiên hiện ra một khối lục sắc thạch phiến.
Lão giả dùng tay chỉ lên thạch phiến, giống như viết thư, phía trên lập tức hiện ra một loạt văn tự màu vàng nhạt. Một lát sau, lão giả viết sao, tay vỗ thạch phiến một cái, nhất thời dưới ánh sáng mờ chớp động, văn tự biến mất khôgn thấy.
"Trước tiên chúng ta phản hồi chiến thuyền. Tên vạn cổ nhân đã ở dứoi thành lắp đặt một cái pháp trận tự bạo, nhưng sau khi phát hiện thì đã gọi người đến gỡ bỏ, nhưng sự tình phát sinh sau đó vẫn không ít, đủ để hai chúng ta bề bộn một phen". Trung niên nhânn cười nói. "Trước tiên cũng chỉ có thể như thế": Lão giả hiển nhiên không hề ý kiến, vì vậy hai người độn quang bay đi.
Hàn Lập một hơi bay ra xa trăm vạn dặm, khi tin rằng người của Giác Xi tộc không thể đuổi theo thì hắn mới giảm tốc độ lại, thời gian phi hành dài như thế khiến hắn cũng cảm giác ăn không tiểu.
LÚc này trong độn quang, hắn vỗ vòng trữ vật một cái, trên tay nhất thời hiện ra hai khối lục sắc tinh thạch.
Đúng là hai khối linh thạch đỉnh giai mộc thuộc tính.
Mặc dù linh thạch quý hiếm, nhưng hiện tại đang trong hiểm cảnh, Hàn Lập cũng không keo kiệt, bắt đầu lấy một khối hấp thu linh lực.
Cũng may gần đó đều là chỗ hoang vu. Hàn Lập tùy ý tìm một ngọn núi vắng vẻ, dưới một tàng cây cực kỳ bí mật khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu toàn tâm khôi phục pháp lực. Xuân Lê kiếm trận mặc dù uy lực cực lớn, nhưng pháp lực cũng tiêu hao rất nhiều, đặc biệt là một chém cuối cùng của Nguyên khí chi kiếm kia, thiếu chút nữa đã làm cho hắn không còn chút lực nào. Trong thời gian kế tiếp, Hàn Lập yên lặng ngồi xếp bằng trên đỉnh núi. Nửa ngày sau, một thân pháp lực của Hàn Lập cũng khôi phục được bảy tám phần.
Hàn lập vui mừng mở mắt, không có ý trì hoãn tại nơi này, hắn thu linh thạch trong tay lại, nhất thời lần nữa hóa thành một đạo thanh hồng bay lên cao.
Kinh hồng sau khi bay ra hơn trăm trượng thì quỷ dị chợt lóe, lập tức biến mất khôgn thấy.
Thân trong độn quang, Hàn Lập lấy ra một khối ngọc giản.
Đúng là một cái hải vực đồ.
Tuy nói rằng Hỏa Hô hải vực không tương thông với Lôi Minh đại lục,nhưng mọi thứ trên bản đồ vẫn không quá khác biệt. Hàn Lập đem thần niệm chìm vào ngọc giản, bắt đầu tìm một con đường thích hợp.
Mặc dù hắn không biết tình hình phân bố của Giác Xi tộc ở nơi này, nhưng hắn khẳng định sẽ không đi những thành thị gần đây, mà ý định sẽ đi những thành thị khác, thẳng đến thành thị lớn nhất Kim Giáp thành.
Nghe nói bởi vì vị trí quá mức quan trọng của thành này, cho nên là nơi tập trung nhiều quân đội tinh nhuệ của mười ba tộc, đồng thời cũng có lượng lớn tồn tại cấp cao trấn thủ nơi đây.
Nếu Giác Xi Tộc chưa tấn công hết những thành thị xung quanh, thì tuyệt đối khôgn thể lập tức tấn công thành này.
Trong lòng bình tĩnh suy nghĩ, Hàn Lập nhìn mặt trời, sau khi xác định phương hướng thì lần nữa thúc dục độn quang bay về phía xa.