Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1857: Cự nhãn

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2225 chữ

"Rời nhất giới này là ý gì? Chẳng lẽ chính là… " Hàn Lập trợn tròn mắt, kinh nghi bất định hỏi.

"Chủ nhân đoán không sai! Vốn là lúc ở Ma Kim Sơn Mạch, sau khi thôn phệ một tia thần niệm của Thiên Ngoại Ma Quân thì bên trong nội thể ta đã có biến hóa long trời lở đất, mơ hồ cảm ứng được sự hấp dẫn của một giới diện khác. Cho nên chỉ đành ngủ dài không dậy ở trong Linh Thú Hoàn, tránh rơi vào kết quả không thể kiểm soát nổi. Mà mới vừa rồi, ta bị Cự Cầm do Lôi Thú biến thành thức tỉnh, không thể khống chế đem thiên lôi chi lực thu nạp vào thể nội. Lúc này thân thể ta đã hoàn toàn bị thiên địa lực lượng ở giới diện này bài xích rồi, sợ rằng trong khoảnh khắc nữa sẽ phải đến Chân Tiên Giới trong truyền thuyết a!" Đề Hồn lẩm bẩm nói, thần sắc cũng có chút hoảng hốt.

"Chân Tiên Giới! Ngươi khẳng định lần này gọi ngươi tới chính là Chân Tiên giới chi lực?" Hàn Lập ngây người một lúc thì khóe miệng vừa động, không khỏi nở nụ cười khổ.

Hắn cam mạo cửu tử nhất sinh nguy hiểm tu luyện đến nay, chẳng phải là mong một ngày kia phi thăng Tiên Giới, chân chính có thể trường thọ cùng thiên địa sao?

Nhưng khoảng cách hiện tại tới mục tiêu vẫn còn xa xôi không hẹn, trong khi Đề Hồn không cần tốn bao nhiêu tâm sức có thể vượt trên chủ nhân rồi.

Điều này khiến trong đầu hắn là một vùng hỗn loạn, mơ hồ mấy phần cảm giác muốn thổ huyết, hơn nữa còn có chút hoài nghi.

"Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng thật sự ta cảm giác được Tiên Giới lực lượng dẫn dắt ta. Trong đầu nghĩ ra nhiều thứ, cũng có không ít thứ liên quan đến Chân Tiên Giới." Đề Hồn thành thật trả lời.

"Ngươi biết chuyện tình nơi Chân Tiên Giới! Có thể nói cho ta một chút chăng?" Hàn Lập vừa nghe lời này, tâm động như lửa nóng.

"Chủ nhân đã muốn biết thì ta nói một chút tự nhiên không sao… Không ổn, không còn kịp rồi!" Đề Hồn đầu tiên gật đầu đáp ứng, nhưng sau một khắc bỗng nhiên thất thanh la lên.

Vừa dứt lời thì trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng muộn hưởng. Ở một chỗ trên cao sương mù dao động rồi tản ra, một vùng ngũ sắc quang hà lóe lên. Hào quang rực rỡ chói mắt vừa quay tròn vừa hạ xuống, hình thành một khối quang cầu hình dáng như một con mắt rất lớn cỡ một gian phòng ốc.

Chỉ thấy đồng tử bên trong mắt trong suốt như máu, chớp động hào quang yêu dị.

Con mắt quỉ dị vừa thoáng giật thì đồng tử nhìn thẳng Đề Hồn Thú phía dưới.

Một luồng khí tức khủng bố như muốn diệt cả thế gian thoáng chốc từ trên trời giáng xuống.

Hàn Lập chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, thân hình tê rần, ngay cả một ngón tay cũng không thể mảy may nhúc nhích.

Đây không phải xét về phương diện pháp lực cách xa nhau, căn bản là chính một cảnh giới ở trên tuyệt đối áp chế phía dưới.

Con mắt quỷ dị tựa hồ chỉ cần một ý niệm, liền đủ để khiến hắn hồn phi phách tán.

Sắc mặt Hàn Lập trở nên dị thường khó coi.

Thứ cảm giác sinh mệnh bản thân hoàn toàn nằm trong tay kẻ khác, không biết bao nhiêu năm hắn còn chưa cảm nhận được. Chính là cảm giác vô lực khi xưa đứa đồng tử ngây thơ đối mặt với Mặc đại phu.

Đề Hồn thú bị con mắt kia nhìn chăm chú thì cơ thể run rẩy, cũng dần đổ mồ hôi đầu đầy. Một cánh tay khẽ run giơ lên, nhưng chỉ nâng lên một nửa cuối cùng yếu đuối buông thõng.

Con mắt rất lớn kia thấy cảnh này thì lộ ra một tia châm biếm nhân cách hóa, đồng thời không trung truyền ra một trận thanh âm phạm âm quỷ dị.

Tiếp theo con mắt tựa hồ nháy một cái, lập tức một phun xuống một cột sáng huyết sắc thô to vô cùng!

Phốc một cái!

Đề Hồn thú bị cột sáng huyết sắc chiếu vào, thân hình vô hình bị chấn nhiếp kéo lên. Trong nháy mắt đã tới cao hơn ngàn trượng trên trời.

Hàn Lập tuy không thể nhúc nhích nhưng vẫn có thể miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn Đề Hồn ở trong cột sáng một cái. Ánh mắt hắn ẩn chứa sự dị thường phức tạp.

Cuối cùng Đề Hồn chợt lóe nhập vào trong con mắt ngũ sắc cực lớn kia. Tiếng phạm âm chợt dừng, con mắt chậm rãi khép lại, sau một tiếng nổ thì biến mất không thấy tại không trung.

Sương mù mơ hồ lần nữa cuồn cuộn kéo lại, cả không trung lại khôi phục như lúc ban đầu!

Khi con mắt ngũ sắc biến mất thì khí tức khủng bố khiến người run sợ cũng đồng thời tiêu thất không còn.

Hàn Lập được khôi phục tự do nhưng vẫn đứng bất động tại chỗ, bộ dáng nhìn trời cao còn có chút run sợ.

Không biết bao lâu sau một tiếng thở dài truyền ra. Hàn Lập vẫn cúi đầu, trên mặt ẩn một tia cô tịch.

Đề Hồn bắt đầu đi theo hắn từ Loạn Tinh Hải cho đến nay đã phi thăng Linh Giới. Trong đó không biết bao lần đã cứu sinh mệnh hắn. Hiện giờ chỉ cách một chút mà lại đến Tiên giới, nơi đó họa phúc còn không biết, bảo hắn không chút lo lắng là không thể.

Con mắt thật lớn rõ ràng là tiên giới chi vật. Ở trước mặt nó hắn chỉ như một con kiến hôi, không mảy may có năng lực kháng cự, đành trơ mắt mà nhìn.

Cũng may xem bộ dáng trấn định của Đề Hồn lúc gần đi, xem ra ở Chân Tiên giới hơn phân nửa không quá nguy hiểm. Nếu về sau hắn có thể phi thăng, đương nhiên có thể gặp lại nó.

Duy nhất tiếc nuối chính là nó phi thăng quá nhanh. Không kịp đề cập cho hắn một số sự tình Chân Tiên giới. Nếu không về sau khi độ kiếp phi thăng, nói không chừng sẽ hữu ích đối với hắn.

Bỗng nhiên thần sắc Hàn Lập vừa động, ngẩng đầu nhìn một hướng khác trong hư không.

Chỉ thấy trên không trung chợt lóe kim quang nhàn nhạt, một đạo kinh hồng kim sắc kích xuất mà đến. Độn tốc cực nhanh, mấy cái chớp động đã tới trước mặt Hàn Lập.

Tròng mắt Hàn Lập hơi co rụt, thấy rõ vãng khách trong độn quang thì trên mặt lộ nụ cười mỉm.

Độn quang chợt tắt, trước mặt hiện ra một tuyệt sắc nữ tử thân hình nổi bật, da thịt trắng như tuyết.

"Nguyên cô nương, nhiều năm không gặp vẫn được mạnh khỏe!" Hàn Lập hai tay ôm quyền hỏi.

"Hàn huynh, quả thật là ngươi!" Nguyên Dao mặc một bộ cung trang lục sắc, vừa thấy Hàn Lập thì không khỏi vui mừng ra mặt.

Thần niệm Hàn Lập đảo qua trên người nàng, thấy rõ tu vi đối phương thì trong mắt cũng hiện tia ngạc nhiên:

"Nguyên cô nương cũng đã tới cảnh giới Luyện Hư hậu kỳ, xem ra Thanh Nguyên Tử tiền bối thật không tiếc hao tổn tâm lực bồi tài đạo hữu."

"Hừ, Dao nhi chẳng những là đồ đệ của lão phu mà mới đây không lâu đã bái ta làm nghĩa phụ! Thanh mỗ sao lại có thể vô tâm"

Đột nhiên thanh âm của một nam tử hừ lạnh một tiếng truyền đến. Tiếp theo bỗng một đạo thanh quang từ trong tay áo Nguyên Dao bay ra, xoay vòng một cái hóa thành một tiểu nhân màu xanh mờ nhạt.

Tiểu gia hỏa này mặc một bộ áo bào tro, lưng đeo một thanh tiểu kiếm màu lục oánh. Bất quá thân hình chỉ cao một tấc. Trên khuôn mặt bình thường là bộ râu dài, chính là Thanh Nguyên Tử thu nhỏ lại nhiều lần.

"Nguyên Anh cố hình!" Hàn Lập vừa thấy tiểu nhân này thì không khỏi sửng sốt kêu một tiếng.

"Sao, Nguyên Anh lão phu xuất khiếu lại khiến ngươi giật mình như vậy sao? A, thiếu chút nữa đã quên, tu vi chưa tới Đại Thừa kỳ thì nếu Nguyên Anh ly thể trong thời gian dài thật rất nguy hiểm. Bất quá lão phu đã tiến vào Đại Thừa kỳ không biết bao nhiêu năm, Nguyên Anh luyện đến cố hình như mức này, đối lão phu mà nói thì thân thể không hẳn là không thể thiếu. Về điểm này đợi khi ngươi tiến giai Đại Thừa kỳ tự nhiên sẽ hiểu. Huống hồ theo Dao nhi đến đây, bất quá chỉ là một Nguyên Anh trong tam đại hóa thân của ta mà thôi." Thanh Nguyên Tử cười hắc hắc nói.

"Tiền bối pháp lực thông thiên, vãn bối vô cùng bội phục!" Hàn Lập khẽ khom người, thành tâm nói.

"Chút thủ đoạn này của ta không tính gì, nhưng bất quá Hàn tiểu tử ngươi mới mấy trăm hỏa năm không gặp đã tiến giai Hợp Thể kì. Tốc độ cực nhanh đến lão phu năm đó cũng theo sau không kịp. Xem ra những năm nay, tạo hóa của ngươi thật không phải nhỏ a." Tiểu nhân màu xanh nhíu hai mắt, tựa cười mà không phải cười nói một câu.

"Tiền bối quá khen. Đây cũng là vãn bối có chút cơ duyên mà thôi. Nào dám cùng so với tiền bối năm đó!" Hàn Lập tự nhiên khiêm tốn nói một câu.

"Quá khen hay không trong lòng lão phu còn không cân nhắc được sao. Bất quá, lúc trước khi tới đây, ngươi đã tranh đấu cùng người khác? Hơn nữa nơi này lưu lại khí tức tựa hồ thập phần cổ quái!" Ánh mắt Thanh Nguyên Tử đảo qua một vòng, khẽ cau mày hỏi.

Hàn Lập nghe lời này, trong lòng vừa động cùng có chút ngoài ý muốn.

Lúc trước con mắt ngũ sắc chiếu xuống khí tức đáng sợ. Theo lý cho dù cách rất xa thì với thần thông của Thanh Nguyên Tử cũng có thể trực tiếp cảm ứng được một chút. Nhưng hiện tại nói ra câu này, chẳng lẽ khi con mắt phát ra khí tức đã thi triển thêm thần thông nào đó, đem khí tức bao phủ trong phạm vi nhất định, không thoát ra ngoài chút nào.

Nếu như thế thì con mắt ngũ sắc so với suy đoán còn đáng sợ hơn vài phần.

Hàn Lập trong lòng như thế nghĩ nhưng nhẹ bâng quơ trả lời:

"Không có gì, khi vãn bối truyền tống cũng có một cừu gia thuận thế tiến vào. Bất quá vừa rồi đã bị ta giải quyết. Thù gia xuất thân kỳ lạ, nên lưu lại khí tức cũng có chút khác lạ."

"Thì ra là thế, là lão phu đa tâm. Được rồi, đây không phải là nơi nói chuyện, Hàn đạo hữu cùng Dao nhi về chỗ của ta đi. Lần này địa điểm ngươi tiến vào có chút sai lệch, cách chỗ ở của ta lộ trình khoảng nửa ngày. Nếu không phải vừa dịp ta mang Dao nhi đi ra thử nghiệm một loại bí thuật thì sẽ không nhanh như vậy đã tới nơi này gặp ngươi" Thanh Nguyên Tử như có thâm ý liếc mắt nhìn Hàn Lập một cái, liền thản nhiên nói.

Tiếp theo cũng không chờ Hàn Lập đáp lời mà thanh quang chợt lóe, tiểu nhân hóa thành một đạo thanh hồng hướng về phía xa phá không mà đi.

Hàn Lập thấy vậy cũng nhếch miệng đáp ứng một tiếng, thao túng độn quang theo sau.

Nguyên Dao lại cười dài, cũng hóa thành một đạo kim hồng, sóng vai cùng Hàn Lập bay đi.

"Hàn huynh, ta còn nghĩ một thời gian nữa huynh mới trở lại nơi đây. Dù sao những tài liệu nghĩa phụ muốn huynh thu thập đều là vật phẩm hãn hữu thế gian." Nguyên Dao vừa bay vừa nhẹ giọng truyền âm.

"Nguyên cô nương sao dám khẳng định là do ta thu thập đủ tài liệu mà Khương tiền bối cần nên trở lại nhất giới này, nói không chừng đến là có sự tình khác." Hàn Lập khẽ cười truyền âm đáp lời.

"Người khác thì không biết nhưng tính tình Hàn huynh thì tiểu muội hiểu rõ một phần. Nếu không đủ chỗ tốt thì Hàn huynh tuyệt không phí sức trở lại nơi đây. Mà thứ ở nơi này có thể khiến đạo hữu coi trọng, hơn phân nửa chỉ là Minh Hà Thần Nhũ có rất có tác dụng với Hàn huynh." Nguyên Dao thản nhiên cười, khuôn mặt kiều diễm như hoa.

"Tiên tử thật hiểu rõ không ít về tính tình Hàn mỗ. Lần này trở lại, tại hạ thật đúng là vì Minh Hà Thần Nhũ." Hàn Lập trầm mặc một thoáng liền cười khổ một tiếng trả lời.