Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2210: Minh Trùng

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2368 chữ

Giữa mảng trời bên trên khu đầm lầy đen đặc sền sệt ở Ma giới, một cái động tối om chợt rung lên ông ông. Từ sâu trong hang bất ngờ bắn ra một vệt sáng vàng rực. Đến khi làn sáng tắt đi, giữa cửa động đã có thêm ba bóng người đang đứng.

Đúng là ba người nhóm Hàn Lập mới xâm nhập vào Ma giới.

Ánh mắt của Hàn Lập nhìn khắp bốn phía rồi cau mày. Chung quanh hoàn toàn trống rỗng, một bóng người cũng không có.

Hàn Lập hơi đắn đo, rồi không nói lời nào đã phóng thần niệm ra khắp nơi quanh đó. Kết quả là hắn liền phát hiện ra một số tòa kiến trúc bằng đá khá lớn được dựng lên ven khu đầm.

Thoạt nhìn khu nhà ở này có khoảng vài trăm gian, cái cao cái thấp khác nhau. Hơn nữa xung quanh còn được bố trí trận pháp để bảo vệ.

Chỉ là giờ phút này toàn bộ trận pháp đã bị xé toang, không còn cấm chế nào có tác dụng. Thần niệm của Hàn Lập thoải mái tiến vào bên trong, nhưng cũng không thấy bất kỳ bóng dáng tên Ma tộc nào.

"Đi thôi, chúng ta cứ đến thẳng một tòa thành gần đây nhất để xác định vị trí của mình rồi tính sau." Hàn Lập thầm cảm thấy ngạc nhiên, hắn suy tính một lúc, rồi đưa ra được quyết định.

Lần xâm nhập Ma giới này so với trước đây hoàn toàn khác biệt. Với tu vi Đại Thừa Kỳ của mình, lại có thêm Giải Đạo Nhân giúp đỡ thì cho dù có gặp phải ba tên Thủy Tổ của Ma tộc hắn cũng không sợ.

Ba ánh hào quang léo lên, cả bọn liền bay thẳng ra khỏi khu đầm lầy.

Bay về hướng tây liên tục nửa ngày, bỗng vẻ mặt của Hàn Lập khẽ động, hắn lập tức dừng lại giữa trời cao rồi tỏ ra nghi nghi hoặc hoặc.

Ánh mắt của Giải Đạo Nhân chợt lóe rồi cũng dừng lại.

Còn Ngân Nguyệt chỉ thấy bầu trời phía trước là một vùng trống không. Nàng không nén nổi tò mò, liền hỏi:

"Hàn huynh sao vậy? Hai người đã phát hiện ra điều gì sao?"

"Ừ, đằng trước có gì đó khá lạ đang tiến lại đây." Hàn Lập vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nhẹ nhàng trả lời.

Ngân Nguyệt nghe vậy liền ngẩn ra. Cặp mắt long lanh chớp chớp, cố gắng nhìn ra thật xa.

Một lúc sau, ở chân trời xa xa truyền đến từng đợt tiếng vo ve kì quái. Hơn nữa có vẻ như âm thanh càng ngày càng to, càng lúc càng gần.

Ngân Nguyệt không khỏi tỏ vẻ giật mình.

Nhưng Hàn Lập và Giải Đạo Nhân vẫn đứng im không nhúc nhích. Vẻ mặt cũng chẳng thay đổi chút nào.

Lại qua thêm một lúc, phía chân trời chợt lóe lên vài đốm sáng, thì ra đó la mấy trăm vệt hào quang đang nối đuôi nhau điên cuồng bay lại gần nơi này.

Tất nhiên đó là mấy trăm tu sỹ của Ma tộc và ma thú có tu vi khác nhau đang liều mạng chạy trốn. Hình như phía sau họ đang có một thứ gì đó rất khủng khiếp đuổi theo vậy.

Ngân Nguyệt chớp chớp làn mi cong, cố gắng nhìn thật xa để xem là cái gì đang đuổi theo đám Ma tộc và ma thú. Nhưng đúng lúc đó ở chân trời vang lên những âm thanh vù vù thật lớn. Một mảng mây đen mờ mịt nhanh chóng hiện ra, rồi không chút do dự đuổi sát theo những vệt hào quang đang bay ở phía trước.

Ngân Nguyệt dốc hết pháp lực trong cơ thể vào hai mắt, cố gắn quan sát đám mây bụi thật kỹ. Kết quả sau đó khiến cho thiếu nữ có tu vi Hợp Thể Kỳ này tái mặt.

Bời vì đám mây đen mờ mịt kia được tạo bởi vô số những con côn trùng có hình dáng kì quái.

Nhỏ nhất trong đó cũng phải là những con quái trùng lớn bằng nắm tay, mà những con lớn nhất thì không thua gì so với thân hình một đứa trẻ. Có con mình mảy đầy gai nhọn sắc bén, có con miệng lại mọc toàn răng nanh. Cả đàn con nào con nấy đều dữ tợn cực kỳ, hoàn toàn khác với các loại côn trùng bình thường ở Ma giới.

Ma khí quay cuồng trong đám mây, quái trùng chi chít, nhiều không sao đếm xuể. Thật không biết đám mây này do bao bao quái trùng tạo nên đây.

Với số lượng khủng bố như thế, lại toàn là những côn trùng có hình dạng hung tợn, bảo sao Ngân Nguyệt lại tỏ vẻ kinh hoảng đến vậy.

Trong khoảnh khắc, một vài tên Ma tộc hoặc ma thú chậm chạp phía sau liền bị đàn quái trùng cuốn lấy.

Những tên Ma tộc và ma thú này bị rơi vào đường cùng, chỉ còn mỗi cách vừa chống trả vừa bỏ chạy. Trong khoảnh khắc, tiếng thú gào thét, tiếng người la hoảng đan xen vào tiết tấu vù vù dưới nền trời cao.

Nhưng tốc độ của mấy con ma thú và đám người đó hơi chập lại, chỉ đợi có thế, đàn quái trùng từ phía sau tràn tới. Rồi tất cả đều bị cuốn vào trong đám mây côn trùng mờ mịt.

Từng tiết kêu thảm thiết vang lên. Cho dù là ma thú có giương nanh múa vuốt, hay là các tu sỹ của Ma tộc đang điều khiển ma khí để phòng hộ, chỉ trong nháy mắt họ đều bị hóa thành một gợn bụi mà tan biến đi giữa biển côn trùng.

Hàn Lập thấy hết thảy mọi chuyện, rốt cuộc vẻ mặt cũng hiện lên nét giật mình. Bỗng nhiên hắn quay lại hỏi Giải Đạo Nhân:

"Giải huynh, ngươi thấy những quái trùng này có gì khác biệt so với côn trùng khác ở Ma giới không?"

"Khí tức có vẻ không giống lắm. Ma khí mà chúng tỏa ra không được tinh thuần, dường như không phải loại Ma trùng được sinh ra từ Ma giới." Ánh mắt của Giải Đạo Nhân quét về đám mây, khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ đờ đẫn trả lời.

"Đúng thế! Xem ra những quái trùng kia có quan hệ với Minh Trùng Mẫu." Hàn Lập thở dài.

"Có phải Minh Trùng Mẫu chính là nguyên nhân gây ra đại kiếp nạn cho Ma giới sao? Cũng bởi nó mà tổ phụ của muội và Mạc tiền bối buộc phải chấp nhận đến đây!" Ngân Nguyệt nghe vậy liền như hít phải một ngụm khí lạnh buốt.

"Đúng vây! Đúng là con trùng chúa này!" Hàn Lập cười khổ.

"Những quái trùng kia có thể có quan hệ với Minh Trùng Mẫu, lại còn ngang nhiên xuất hiện ở đây. Như vậy chăng lẽ Minh Trùng Mẫu đã thoát ra?" Vẻ mặt của Ngân Nguyệt trông cực kỳ khó coi.

"Điều này cũng không nhất định, có lẽ là do một ít con cháu của nó lén trốn thoát khỏi phong ấn thôi." Hàn Lập hơi trầm ngâm, xong lại lắc lắc đầu.

Ngân Nguyệt nghe vậy trong lòng chợt băn khoăn như còn muốn hỏi thêm điều gì đó. Nhưng chỉ một thoáng trì hoãn như vậy, mấy trăm vệt hào quang đang chạy trốn ở đằng xa đã bị cắn nuốt mất hơn nửa. Chỉ còn lại ít ỏi vài chục đốm sáng đang cố gắng bay như điên, cũng đã đến rất gần chỗ này.

Tất cả bọn họ đều là Ma tộc cao cấp, có tu vi không kém chút nào. Vậy mà cả đám đang cực kì chật vật, vẻ mặt sợ hãi vô cùng.

Khoảng cách lúc này đã rất gần, bằng mắt thịt Hàn Lập cũng có thể thấy rõ khuôn mặt của ba tên Ma tộc bay gần nhất.

Những tên này thấy ba người nhóm Hàn Lập dửng dưng đứng trong không trung, làm như chẳng hề thấy đám mây côn trùng ở phía xa vậy. Vẻ mặt tên nào tên nấy đều trở nên ngẩn ngơ.

Trong đó có một thiếu nữ thoạt nhìn khoảng tuổi đôi mươi không do dự quát lớn về phía bọn Hàn Lập:

"Các ngươi còn đứng đó làm gì? Minh Trùng đã gần đuổi đến nơi, còn không mau chạy để giữ mạng đi!"

Vừa dứt lời, làn hào quang do nàng tỏa ra đã vọt ra phía sau ba người bọn Hàn Lập, rồi nhắm tới chỗ xa hơn phóng vọt đi.

Còn Hàn Lập chỉ mỉm cười, ánh mắt thoáng nhìn về đám mây xa xa, rồi bỗng nhiên phất khẽ tay áo.

Một tiếng nổ đinh tai!

Lập tức ba ngọn núi nhỏ xíu xuất hiện ngay trước mặt. Chúng khẽ nhoáng lên, rồi trong màn hào quang rực rỡ liền biến thành ngọn núi cao hàng vạn trượng. Tiếp đó cả ba ngọn núi liền phóng đi, ập thẳng vào phía đối diện với đám mây côn trùng.

Mà cùng lúc, đám mây màu xám hùng dũng lao tới, bao phủ lấy ba ngọn núi kín như hũ nút.

Hàng lông mày của Hàn Lập khẽ nhíu, ngón tay khẽ điểm ra phía xa.

Cả ba ngọn núi gần rú ông ông, rồi bắt đầu xoay tròn.

Ngọn màu đen lập tức phun ra một mảng sáng xám mờ mờ.

Mảng sáng xám tràn ra đến đâu, những quái trùng liền biến mất hút, nơi đó chỉ còn lại là một khoảng không trống trải.

Ngọn núi màu xanh nổ vang như sấm, rồi phóng ra vô số lưỡi kiếm khí vô hình!

Quái trùng ở xung quanh chợt thấy thân hình run lên, rồi bị chém thành muôn mảnh. Lập tức từ trời cao rơi xuống một trận mưa máu xanh xối xả.

Còn khối núi cuối cùng lại trông giống như một ngọn lửa năm màu rừng rực cháy. Hào quang sáng chói, một vầng sáng năm màu tràn ra. Những quái trùng vừa tiếp xúc với làn sáng liền kêu thảm thiết rồi bị nghiền nát thành thịt vụn trong nháy mắt, không cách nào chống đỡ nổi một đòn.

Trong nháy mắt, ba ngọn núi tạo thành ba lỗ thủng trong trung tâm biển quái trùng dày đặc.

Cho dù đàn côn trùng có hùng dũng xông vào thế nào, nhưng đều bị ba ngọn núi nuốt sạch không còn nổi một mảnh.

Chỉ trong khoảnh khắc, đám mây do quái trùng tạo thành đã trở nên thưa thớt.

Nhưng con côn trùng còn sót lại cảm thấy không ổn, con quái trùng có hai đầu vội rít lên một tiếng dài thê lương.

Những quái trùng khác nghe thấy âm thanh này liền quay đầu, mau chóng bỏ chạy về hướng ngược lại.

Hàn Lập thấy vậy, hai mắt chợt lóe, ngón tay lại điểm lên đỉnh núi màu đen ở xa xa.

Ngọn núi liền chớp lên, rồi chợt biến mất ngay giữa làn sáng màu xám.

Liền đó, không gian bên trên con trùng lớn có hai đầu hơi dao động. Không một dấu hiệu nào, ngọn núi đen bất chợt hiện ra. Từ đáy của ngọn núi tỏa ra làn sáng xám mờ mờ cuốn xuống.

Con quái trung phía dưới chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, thế rồi giống như những con khác, thân hình nó liền tan biến đi giữa làn sáng xám trắng.

Lúc này, những quái trùng nhanh chân chạy trước đã đến chỗ cách đó rất xa. Chúng lập tức phân tán, tách nhau ra rồi biến mất hút trong tầm mắt.

Mà hình như Hàn Lập cũng chẳ hứng thú với việc đuổi theo mấy con quái trùng này. Hắn chỉ phẩy tay bâng quơ về phía xa xa.

Ba ngọn núi nổ vang, thể tích mau chóng thu nhỏ lại, một lần nữa chúng chỉ còn là những ngọn núi cao khoảng một thước như ban đầu. Sau khi hơi mờ đi, cả ba đều biến mất tăm hơi.

Ngay sau đó, làn áo trên tay Hàn Lập chợt nhoáng rung nhẹ, ba ngọn núi nhơ cỡ một tấc chợt hiện ra, rối lóe lên biến mất.

Từ lúc Hàn Lập quăng ba ngọn núi ra tiêu diệt hơn nửa đàn quái trùng rồi thu bảo vật về, giỏi lắm cũng chỉ cỡ vài cái chớp mắt ngắn ngủi.

Mà thiếu nữ Ma tộc đang liều mạng bỏ chạy vô ý quay lại, lập tức quỹ đạo của nàng trở nên loạng choạng, thiếu chút nữa là ngã nhào từ trên cao xuống.

"Sao có thể như vậy!" Người này nhìn cũng khá xinh đẹp. Nàng thét lên một tiếng chói tai.

Những tên Ma tộc khác đang chạy vừa thấy biểu hiện kinh ngạc của thiếu nữ liền ngẩn ra rồi nhìn lại phía sau, cả bọn liền sợ hãi.

Vốn là đám mây côn trung đang sợ dọa bọn họ chết khiếp. Thế mà giờ đây đã biến mất không còn một mống.

Nhưng vệt hào quang của bọn họ không khỏi dừng hẳn lại, rồi tất cả cùng dùng một ánh mắt mờ mịt nhìn về phía ba người nhóm Hàn Lập.

Bất cứ ai trong bọn họ đều rõ ràng, việc biến mất của đám mây do côn trùng tạo thành nhất định có liên quan đến ba người đằng kia.

Thiếu nữ Ma tộc thoạt nhìn cỡ đôi mươi vừa rồi đã tỉnh lại sao cơn kinh hoảng. Nàng cố gắng ổn định lại thân hình của mình giữa không trung, ánh mắt nhìn về phía ba người Hàn Lập, trong lòng đang thầm cân nhắc liệu có nên bay qua bên đó hay không.

Nhưng đúng lúc này, trong tai những Ma tộc đó chợt vang lên giọng nói bình thản của Hàn Lập:

"Các vị đạo hữu qua bên này một chút đi, ta có vài lời muốn hỏi thăm các vị."

Thiếu nữ Ma tộc khẽ rùng mình, hơi do dự một luc rồi cũng đành phải ngoan ngoãn đi qua.

Còn những Ma tộc khác khi nghe được lời nói này liền không dám phản kháng.

Với thần thông có thể dễ dàng đánh tan đàn trùng, vậy nên hành động vừa rồi của Hàn Lập cũng không khiến bọn họ cảm thấy tức giận.