Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1283: Đuổi Giết

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2167 chữ

Mẹ tôi đang thương lượng sự tình với Trương lĩnh đội, Tần sư huynh mời vào!" Phan Thanh Niên trả lời, sau đó tiếp đón Hàn Lập ở phía sau.

Hàn Lập với vị Thiếu chủ hiệu buôn Thiên Đông này không có ấn tượng gì quá xấu, đương nhiên sẽ không thất lễ, cũng gật đầu đáp lại, thuận tay để nữ đồng đang ôm dính trên người xuống đất.

Nhưng hai chân nữ đồng vừa mới chạm đất, thân thể lại nhào tới, dán chặt người Hàn Lập như kẹo da trâu, đồng thời bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo hắn.

Mặc dù đã dự liệu trước vài phần, nhưng khi thực sự nhìn thấy cảnh này, Hàn Lập vẫn thở dài có chút buồn bực, không thể làm gì khác hơn là cứ như vậy mang theo một cái đuôi nhỏ đi vào nhà gỗ.

Do phòng được dựng tạm thời, nên diện tích cũng không lớn lắm, xem chừng chỉ khoảng bảy tám trượng, nhưng được thu dọn sạch sẽ, thậm chí còn có một bộ gia cụ đàn mộc tinh mỹ bày biện trong đó.

Bộ gia cụ này tự nhiên không phải là vật chế tạo tạm thời rồi!

Vị Phương phu nhân dung mạo xinh đẹp, đang ngồi ở chỗ chủ tọa nói chuyện gì đó với Trương Khuê, bên cạnh còn có sáu người khoanh tay đứng thẳng.

Một đôi đại hán áo bào tro, chính là thị vệ ngày đó nếm qua một trận đòn nhỏ ở trong tay Hàn Lập, bốn cô thiếu nữ, chính là bốn thị nữ của Liễu Nhi.

"
Tần tiên sư, các người cuối cùng đã trở lại. Ta định bảo Trương lĩnh đội đi một chuyến với các người. Ồ, Hàn lĩnh đội được các người mang về rồi à, vậy thì tốt quá, vậy cũng không cần thiếp thân cử thêm nữa. Đây. đây không phải là cháu gái của Triệu thành chủ sao?" Phương phu nhân vừa thấy Hàn Lập, lộ vẻ kinh hỉ. Ánh mắt quét qua nữ đồng bên cạnh Hàn Lập, trên mặt lại hơi giật mình.

Những người còn lại nhìn thấy Hàn Lập và nữ đồng kia, đều kinh hãi.

Nhưng bốn thị nữ của Liễu Nhi thì lại có chút vui mừng.

"
Triệu thành chủ? Chẳng lẽ người phu nhân nói chính là Triệu thành chủ An Viễn Thành?" Nam tử mặc cẩm bào ngơ ngác.

"
Ngoại trừ vị Triệu thành chủ này, còn có thể là vị nào nữa?" Phương phu nhân lộ vẻ cổ quái.

"
Triệu thành chủ một thân luyện thể thuật cơ hồ không thua gì tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, dù cho thành bị phá, hẳn là cũng có thể chạy thoát được. Nếu biết cháu gái mình bình yên vô sự, chắc hẳn sẽ mừng như điên. Cũng không biết ở đây, còn có gia quyến nào của Triệu thành chủ nữa không?" Nam tử họ Tần như có điều suy nghĩ nói.

"
Hình như có một lão quản gia Triệu phủ và mấy hạ nhân ở gần đây. Tôi phái người đi tìm liền". Phương phu nhân cười cười, quay đầu phân phó một vài câu với đại hán, để hắn rời khỏi phòng, nhưng lại không hề có ý hỏi nữ đồng tại sao lại ở cùng với Hàn Lập.

"
Hàn lĩnh đội có thể ở trong bầy thú vẫn bình yên vô sự, thật đúng là khiến thiếp thân có chút bất ngờ. Có điều lần này, lại có bốn đàn thú đồng thời công kích một mình An Viễn Thành, tôi dù thế nào vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn". Chờ nhóm nam tử mặc cẩm bào nhập tọa, Phương phu nhân lại nhíu mày nói.

"
Chuyện này thật khó nói, cũng có thể thật sự là trùng hợp mà thôi, có điều mặc kệ chân tướng chuyện này thế nào, đều không phải là chuyện loại dân đen chúng ta có thể nhúng tay vào, việc này tự sẽ có tiền bối Thiên Nguyên thành tới điều tra". Nam tử mặc cẩm bào lắc đầu trả lời.

"
Tần tiên sư nói rất có lý, chúng ta không nên nhiều chuyện. Trên thực tế, nếu An Viễn Thành lại có thêm trăm tu sĩ Trúc Cơ ra tay giúp đỡ, còn sợ gì những loại thú này". Phương phu nhân sau khi làn hỏa ba lưu chuyển, đột nhiên nói thế.

"
Chuyện này căn bản là không có khả năng. Tu tiên giả Tam Cảnh mặc dù nhiều vô số kể, nhưng lại vừa gặp lúc thú triều bùng phát xuất hiện ở thành thị nhân loại, hơn nữa người nguyện ý xuất thủ tương trợ, lại ít ỏi không có bao nhiêu. Dù sao thành thị nhân loại bởi vì người phàm quá nhiều, linh khí quanh đó loãng kém xa những địa phương còn lại, càng không thể so với những linh địa linh sơn kia. Người tu tiên nếu không phải tục sự quấn thân, căn bản là không muốn tới thành thị phàm nhân. Thậm chí phường thị của người tu tiên chúng ta, ngoại trừ vài tòa thành lớn do tu sĩ trực tiếp khống chế có thể thiết lập, những tiểu thành thị còn lại căn bản không có tư cách thiết lập. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân khiến mấy tòa thành thị lớn không có đàn thú bộc phát. Tu tiên giả xuất hiện mỗi ngày ở trong những thành thị kia, chỉ sợ tính sơ cũng phải trăm vạn. Đàn thú nào dám đi công kích thành thị bậc này chứ". Nam tử họ Tần nhàn nhạt trả lời.

"
Tính sơ cũng phải trăm vạn?" Hàn Lập mặc dù biết tu sĩ Linh giới số lượng kinh người, nhưng nghe được số lượng tu sĩ lưu động ở một thành thị kinh khủng như thế, khóe miệng cũng không khỏi giật giật.

"
Là thiếp thân có chút hy vọng xa vời. Tam Cảnh to lớn như thế, khu vực thành thị do phàm nhân khống chế chẳng qua là cửu vật nhất mao mà thôi. Tự nhiên sẽ không lọt vào mắt tiên sư môn rồi". Phương phu nhân hít khẽ một hơi.

Nghe lời nói của Phương phu nhân có chút bất mãn. Nam tử mặc cẩm bào thân cũng là người tu tiên chỉ có thể lộ ra nụ cười khổ.

Mâu thuẫn bây giờ giữa phàm nhân và tu sĩ, người nào cũng biết, gã chỉ là một tiểu tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thì sao dám tiếp lời tùy tiện chứ.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền vào một lời bẩm báo:

"
Khởi bẩm phu nhân, đã dẫn quản gia của Triệu thành chủ tới, có nên để hắn tiến vào không ạ?"

"
Đương nhiên là có thể, để hắn vào đi". Phương phu nhân trả lời không chút lưỡng lự.

"
Dạ!" Theo một tiếng đáp kính cẩn, cửa phòng mở ra, từ bên ngoài đi vào ba người.

Một người trong đó chính là tên đại hán áo bào tro kia, hai người còn lại là một cô gái dáng người thon thả và một lão già tóc hoa râm.

Vừa thấy hai người phía sau, nữ đồng liền nắm chặt vạt áo Hàn Lập, thân thể nhỏ xinh chấn động, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lần đầu tiên lộ vẻ cao hứng.

"
Đúng là tôn tiểu thư rồi, thật tốt quá. Đại Nhi tiểu thư, người không sao chứ, để Lan nhỉ nhìn thử một chút..." Cô gái thanh tú kia vừa thấy nữ đồng, lập tức chạy tới, thoát cái đã ngồi trước mặt nữ đồng, có chút nghẹn ngào nói.

Còn nữ đồng cũng lần đầu tiên buông vạt áo Hàn Lập ra, ôm cổ cô gái, khóc ồ lên.

"
Đa tạ Phương phu nhân tìm tôn tiểu thư về. Nếu không lão nô không biết nên ăn nói với lão gia thế nào đây". Lão già kia cũng vui mừng dị thường, luôn miệng cảm ơn Phương phu nhân.

"
Đây cũng không phải là công lao của thiếp thân, Triệu tiểu thư là do Hàn lĩnh đội ra tay cứu". Phương phu nhân không hề kể công, khẽ gật đầu với Hàn Lập.

"
Đa tạ vị công tử này, lão nô nhất định bẩm báo với lão gia việc này, để trọng tạ công tử".

"
Cứu tiểu thư của quý phủ, chẳng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. Không cần phải cảm ơn gì cả. Ông mang tiểu nha đầu này đi đi". Hàn Lập đánh giá lão già từ trên xuống dưới vài lần, sau khi xác định đối phương là người thường, liền khoát tay nói.

Kế tiếp, lão giả còn nói một vài lời cảm kích, sau đó mang nữ đồng và nữ tỳ nhìn như nha hoàn kia cáo từ rời đi.

Nữ đồng tên Đại Nhi kia mặc dù không si mê cuốn lấy Hàn Lập, nhưng trước khi ra cửa vẫn quay đầu liên tục nhìn về phía Hàn Lập, trong đôi mắt to đen láy ẩn hàm bộ dạng không muốn.

Thấy bộ dạng nữ đồng đáng yêu giống chú chó nhỏ, Hàn Lập đột nhiên nổi tính trẻ con làm một cái mặt quỷ với cô bé, sau đó lại nghiêm mặt.

Động tác này của Hàn Lập, tự nhiên chọc cho nữ đồng cười khanh khách một hồi, cuồi cùng mang theo nụ cười ngọt ngào mà rời khỏi phòng.

"
Xem ra Hàn huynh đệ rất có hảo cảm với tiểu nha đầu này nha, có điều Triệu thành chủ dù thật sự bình yên vô sự, nhưng thành trì bị phá, nhiều người chết dưới đàn thú như vậy, cho dù có lấy nhiều cớ thế nào, cũng chịu tội không nhỏ. Tình cảnh Triệu gia cũng không được tốt cho lắm". Nam tử mặc cẩm bào vẫn âm thầm chú ý hành động của Hàn Lập, bỗng nhiên nói như vậy.

"
Chuyện đó thì có liên quan gì tới Hàn mỗ chứ. Chuyện Triệu gia tự nhiên là phải do người họ Triệu lo rồi". Hàn Lập liếc nhìn nam tử họ Tần một cái, vẻ mặt có chút lạnh nhạt dị thường.

"
Ha ha, vậy là do Tần Kỳ Quyền nhiều chuyện. Phương phu nhân, Hàn huynh đệ nếu như đã trở lại. Chúng ta không phải cũng nên đem một chút chuyện nói rõ với Hàn huynh đệ à?" Nam tử mặc cẩm bào cười hắc hắc, đột nhiên chuyển đề, nói với Phương phu nhân.

"
Nói rõ? À, đây là chuyện đương nhiên. Nếu muốn xin Hàn công tử trợ giúp, hiển nhiên là phải nói rõ sự tình một chút. Lần này chỉ sợ Hàn công tử phải hiệp trợ Tần tiên sư một chuyến rồi". Phương phu nhân nghe vậy ngẩn ra, nhưng lập tức phản ứng lại, thoáng cái đã trở nên khách khí.

"
Phương phu nhân hãy nói nghe thử một chút, lỡ như quá mực trọng đại, vượt quá phạm vi năng lực của tại hạ. Tại hạ cũng không làm chậm trễ đại sử của phu nhân và Tần tiên sư". Hàn Lập sờ sờ cằm, nói lấp lửng.

"
Chuyện là như vậy, một thương đội dưới tay tôi trong lúc vô tình phát hiện một thứ, có thể khiến tỷ lệ tu sĩ kết đan tăng lên nhiều..." Phương phu nhân sắp xếp lại suy nghĩ, chầm chậm giải thích.

Hàn Lập ung dung thản nhiên lắng nghe, ai cũng không nhìn ra trong lòng hắn suy nghĩ như thế nào cả.

Cũng không ai biết, cơ hồ cùng một thời gian, ở một rừng cây nhỏ cách đó vạn dặm, một luồng ánh sáng tím đang bay rất nhanh, chỉ là ở phía sau lại có hai con cầm thú một lớn một nhỏ đuổi theo, hình thể lớn kinh người, toàn thân con thú nhỏ lại ánh xanh lập lòe, chính là hai yêu thú cầm đầu từng xuất hiện ở An Viễn Thành trước kia.

Còn trong ánh tím chớp động phía trước, ẩn ước có một người đang ngự khí phóng như bay.

Đột nhiên ánh tim phía trước rung động một trận, tia sáng chợt tắt, hiện ra một gã đại hán mặc bào tím. Vật gã đạp dưới chân, đang rơi xuống dưới, xem ra tựa hồ đã mất đi khống chế.

Hai yêu cầm phía sau thấy vậy, tự nhiên mừng rỡ, sau mấy cái chớp động liền đuổi theo, một con trong đó có hai cánh, lập tức bắn ra vô số gai nhọn màu vàng, chụp về phía đại hán mặc bào tím đang rớt xuống, còn con yêu cầm nhỏ thì lại há miệng ra, tiếng sấm lập tức vang lên, bắn ra một vòng cung chói mắt.

Đại hán mặc bào tìm thấy vậy, trong lòng khẩn trương, quát lớn một tiếng, hai chân đột nhiên đạp mạnh vật dưới chân, thế rơi tăng nhanh gấp bội, cả người giống như sao băng vừa vặn tránh thoát những công kích này, thoáng cái chui vào rừng cây phía dưới, không thấy bóng dáng đâu nữa.