Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1792: Khuyến giới

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 1975 chữ

Hàn Lập đương nhiên hiểu lời Hải Đại Thiếu, cơ mặt không khỏi khẽ giật một chút.

Tên này thật đúng là dở hơi!

Chỉ nghe con Cự quy ở xa xa hướng lên không trung phát ra một tiếng gầm rú kinh thiên động địa, tứ chi cùng đầu co rụt lại.

Thân hình Cự thú biến thành một ngọn núi đen sì, nhất thời bất động tại chỗ.

Lúc này, đám tu sĩ tại tòa Hắc thành trên ngọn núi mới bắt đầu hành động.

Cả một đám Lôi Vệ bay lượn trên không trung. Các hắc sắc giáp sĩ tách thành đội, lấy ra khí cụ bày trận quanh ngọn núi màu đen.

Một lát sau, tầng tầng pháp trận cấm chế đã được bố trí xong ngay tại "Hắc Sơn", đồng thời một tầng sương mù màu đen cuồn cuộn tỏa ra, che phủ hoàn toàn Hắc thành trên ngọn núi.

Những hắc sắc giáp sĩ làm xong lập tức bay vào trong hắc sương vụ, một lát không còn không thấy bóng dáng.

Nhất thời trong hắc sương vụ im ắng trở lại, tình cảnh so với khi nãy thì tương phản hoàn toàn.

Đúng lúc này, trên đỉnh một ngọn núi khác phát ra một tiếng rồng ngâm, một đạo kim quang bắn nhanh ra, chớp động mấy cái đã hiện phía trên không màn sương vụ màu đen.

Hào quang chói mắt chợt tắt, hiện ra một con Giao Long ánh vàng rực rỡ, trên đầu có một chiếc sừng màu bạc dài tới hơn mười trượng.

Đứng trên lưng Giao Long là một bạch y nam tử đang mỉm cười.

Chính là Thiên Nguyên Thánh Hoàng!

"Huyền Vũ đạo hữu, nhiều năm không thấy. Phải chăng nên ra gặp Thiên Nguyên ta một chút."

"Hừ, thì ra là lão gia hỏa nhà ngươi, muốn gặp người thì trực tiếp tiến vào là được. Tuy ngươi không phải Thiên Diệu, nhưng chỉ là một ảo trận chắc không ngăn được Thánh Hoàng đại nhân chứ?"

Lúc này trong sương vụ màu đen truyền ra thanh âm lạnh lùng, không chút khách khí đối với Thiên Nguyên Thánh Hoàng.

"Ha ha, bổn hoàng đã thất lễ!" Thiên Nguyên Thánh Hoàng mỉm cười, như không thèm để ý tới ngôn ngữ bất hảo của đối phương, chân dẫm nhẹ vào Kim Giao, nhất thời hóa thành một kim sắc quang cầu bắn vào trong sương vụ màu đen, không còn thấy bóng dáng.

Tức thời trong tầng sương mù lại trở về với sự im ắng lạ thường.

Các Hợp Thể tu sĩ ở chung quanh bị kinh động do Huyền Vũ Phách Hoàng đã đến. Cả những kẻ liên can khác cũng không dám ở xem náo nhiệt, cả một đám bay trở về nơi cư ngụ.

Hàn Lập cũng ôm quyền hướng về Liễu Thanh, đang định cáo từ thì nàng thản nhiên cười nói:

"Hàn đạo hữu nếu không chê, xin mời đến chỗ của thiếp thân. Nơi đó có một vị đạo hữu khi xưa đã từng gặp qua đạo hữu."

"Từng gặp qua!" Trên mặt Hàn Lập hiện chút kinh ngạc.

"Không sai. Kỳ thật đó là một vị cố nhân ta vừa mới gặp trên đường, nên liền cùng nhau vào Nghênh Tiên Cung. Còn người đó rốt cuộc là ai. Hàn đạo hữu đi gặp tự nhiên sẽ biết." Thiếu phụ thản nhiên cười nói.

"Liễu tiên tử nói như thế khiến Hàn mỗ có chút tò mò. Vậy ta đành quấy quả tiên tử một phen." tâm niệm Hàn Lập thay đổi, bất động thanh sắc nói.

"Hàn đạo hữu nguyện ý thì không thể tốt hơn. Nói đến cũng khéo, thiếp thân ngụ ở tầng trên chỗ của Hàn đạo hữu. Nơi này cũng không còn gì náo nhiệt, chúng ta cùng nhau trở về là được" Liễu Thanh khẽ hé miệng, nhìn không ra đây là một thân khôi lỗi.

Trách không được nàng được xưng Nhân tộc Khôi Lỗi thuật đệ nhị. Thần thông khác thì chưa đề cập, riêng luyện chế pháp khôi lỗi giống người như đúc đã thật bất phàm.

Hiện tại Thiên Diệu Linh Hoàng đã ngã xuống, danh đầu Khôi Lỗi thuật đệ nhất tự nhiên được đặt lên trên người Liễu tiên tử này.

"Được! Hai người các ngươi cầm cấm chế lệnh bài, trước tiên quay về chỗ ở." Hàn Lập gật đầu rồi phân phó, đem một khối ngân bài ném cho hai người Hải Đại Thiếu.

Hải Đại Thiếu cùng Khí Linh Tử tiếp nhận lệnh bài, cung kính tòng mệnh.

Hàn Lập không quản hai người mà theo thiếu phụ hướng về Nghênh Tiên Cung.

Một một lát sau, trong một tòa điện phủ xanh biếc tại tầng sáu Nghênh Tiên Cung, Hàn Lập gặp một bạch y thiếu nữ niên kỷ mười sáu mười bảy.

Thiếu nữ này có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt trong sáng lưu chuyển không thôi.

"Diệp đạo hữu!" Hàn Lập vừa thấy nàng thì ngạc nhiên kêu lên.

"Diệp Dĩnh bái kiến Hàn tiền bối. Không ngờ năm đó từ biệt tại Mộc tộc, hiện tại tiền bối đã là Hợp Thể tu sĩ." Bạch y thiếu nữ đối diện Hàn Lập thì trên mặt lại lộ vẻ phức tạp, tuy vậy vẫn nhẹ nhàng chỉnh đốn trang phục thi lễ.

"Hàn mỗ cũng không ngờ được gặp Diệp Dĩnh tiên tử tại đây." Hàn Lập nở nụ cười, tay áo rung lên, nhất thời một sức mạnh vô hình tỏa ra ngăn cản đối phương bái lễ.

Đồng thời hắn đem thần niệm đảo qua, cẩn thận đánh giá đối phương một lần.

Diệp gia nữ tử này thật không hổ là có huyết mạch của Thiên Phượng, tốc độ tu luyện cực nhanh, vượt xa các tu sĩ bình thường. Hiện giờ đã đột phá bình cảnh, có tu vi Luyện Hư Sơ kỳ.

Năm đó Hàn Lập thu được một giọt Thiên Phượng chân huyết là từ chỗ của nàng, đương nhiên có vài phần khách khí với nàng.

"Gia mẫu năm xưa là hảo bằng hữu của Liễu di, mới khẩn cầu mang ta vào nơi đây." Diệp Dĩnh dịu dàng cười, giải thích vài câu.

"Dĩnh nhi không cần khách khí, ta và mẫu thân ngươi tình như tỷ muội. Lúc này nhìn thấy dòng dõi cố nhân, cao hứng còn không kịp. Chút sự tình nhỏ như thế nhớ làm gì." Liễu Thanh ở một bên khẽ nở nụ cười!

Diệp Dĩnh nghe xong, tạ ơn vài tiếng.

"Bất quá, Liễu đạo hữu cùng Diệp tiên tử mời ta đến, không hẳn chỉ là mỗi sự tình gặp Hàn mỗ đó chứ!" Hàn Lập trầm ngâm một chút, nghiêm chỉnh nói.

"Nếu tiền bối đã hỏi, vãn bối cũng không tiện giấu diếm." Diệp Dĩnh ngẩn ra, rồi có chút ngượng ngùng.

"Nếu Dĩnh nhi muốn thương lượng sự tình cùng với Hàn đạo hữu. Ta cũng không ở một bên lạm bàn, hai người chuyện cho tốt." Liễu Thanh vô cùng đích thức thời, tủm tỉm cười nói.

"Chậm đã! Liễu di, việc này kỳ thật có chút quan hệ tới người, mong người ở lại." Thiếu nữ vội ngăn cản Liễu Thanh.

"Ồ, còn có việc này sao? Dĩnh nhi, cô làm ta có chút tò mò a." Liễu Thanh kinh ngạc dừng chân.

Hàn Lập thì sờ sờ cằm, trên mặt lộ vẻ hứng thú.

"Lần này tìm đến nhị vị tiền bối, là có hai chuyện. Trong đó có một chuyện quan hệ với Hàn tiền bối nhưng đối với Liễu di có liên hệ không nhỏ." Thiếu nữ nghĩ một lát thì nghiêm sắc mặt nói.

"Quan hệ lớn đến ta?" Liễu Thanh nghe thì nhíu mi, tinh quang trong mắt lưu chuyển.

"Không sai, nghe nói từ sau khi Linh Hoàng tiền bối ngã xuống, đến nay bản thể của Liễu di chưa xuất quan. Nếu là như thế, có lẽ Liễu di quyết định muốn tranh đoạt Linh Hoàng chi vị chăng." Diệp Dĩnh nhìn Liễu Thanh, chậm rãi hỏi.

Liễu Thanh nghe vậy sắc mặt hơi biến đổi, sau một lúc mới thở nhẹ rồi gật đầu.

"Không sai. Ta muốn kế thừa danh tiếng khôi lỗi bí thuật của Linh Hoàng đại nhân trước đây, luyện chế thành mấy con khôi lỗi cực kỳ lợi hại. Nếu lần này bế quan có thu hoạch, cho dù đối mặt Hợp Thể hậu kỳ tu sĩ cũng có thực lực đánh một trận!"

Thanh âm của nàng tuy không lớn nhưng lộ vẻ vô cùng tin tưởng.

"Quả nhiên Liễu di có ý tưởng này, nhưng gia mẫu đã căn dặn Dĩnh nhi chuyển lời tới Liễu di một câu. Sau trăm năm, ngàn vạn lần không nên tranh đoạt Linh Hoàng chi vị, chính là họa mà không phải phúc." Thiếu nữ cẩn trọng nói.

"Có chuyện này? Ta biết mẫu thân ngươi tinh thông tính toán tài tình, hơn nữa tài trí cao vời, nhưng sự tình còn chưa phát sinh, sao có thể suy tính đi ra? Như vậy có phải mẫu thân ngươi thu được chút tin tức gì chăng?" Liễu Thanh thông qua mấy câu nói đơn giản của thiếu nữ, như đoán ra điều gì.

"Liễu di quả nhiên bất phàm. Dĩnh nhi còn chưa đến cập mà người đã đoán trúng bảy tám phần. Hàn tiền bối, chuyện về sau vãn bối muốn nói, mong rằng người tạm thời có thể giữ bí mật." Thiếu nữ do dự một chút, quay sang Hàn Lập nói.

Thấy bộ dáng thiếu nữ thận trọng như thế, Hàn không chút lưỡng lự gật đầu:

"Hàn mỗ đáp ứng, chuyện tình của đạo hữu, ta tuyệt không truyền cho người thứ ba."

Tuy Hàn Lập không hứa hoàn toàn giữ bí mật nhưng Diệp Dĩnh cũng vừa lòng, bắt đầu nói ngọn nguồn sự tình.

"Kỳ thật chuyện thứ hai quan hệ rất lớn đến chuyện thứ nhất. Hàn tiền bối có lẽ không biết việc này nhưng nhất định Liễu di đã nghe nói tới. Chính là trong vòng ngàn năm, Ma kiếp sẽ hàng lâm Linh giới chúng ta." Trên mặt thiếu nữ hiện tia ngưng trọng.

"Ma kiếp!"

Liễu Thanh vẫn bình tĩnh, chỉ là sắc mặt hơi trầm xuống tựa hồ đã biết việc này. Riêng Hàn Lập thì giật mình đánh thót, không khỏi thất thanh hô lên.

Cũng khó trách, các Hợp Thể tu sĩ tiến giai đã ngoài ngàn năm, tự nhiên phong thanh nghe được các sự tình. Riêng Hàn Lập mới trở về Nhân tộc được mấy năm, còn chưa thực kết giao với các tồn tại cùng cấp, đối với Ma kiếp lần này hoàn toàn không biết gì.

Về sự tình ma kiếp chỉ truyền lưu trong các Hợp Thể tu sĩ, được giữ bí mật dị thường với các tu sĩ cấp dưới, phòng ngừa Cổ ma còn chưa hàng lâm thì hai tộc đã trở nên đại loạn.

Hàn Lập do xem trên một số điển tịch nhân tộc, đối với Ma kiếp có hiểu biết một phần. Chẳng qua không ngờ đại họa hai tộc sẽ bùng nổ trong ngàn năm.

Chẳng lẽ vận khí của hắn lại kém như thế sao? Đầu tiên là ở Thiên Uyên thành đụng phải lần dị tộc công thành trong mấy vạn năm mới có một lần, trở về lại vừa lúc gặp đại kiếp nạn hai tộc.

Bất quá hiện tại hắn hiểu được một điều, vì sao ở thời điểm vừa mới tiến giai Hợp Thể, nhiều thế lực vươn tay mời mọc hắn như thế, hơn nữa dùng các điều kiện thật là mê người.

Nếu không phải bản tính hắn cực kỳ chán ghét bị người ước thúc, đã bị hai ba điều kiện làm động tâm a!

"Diệp tiên tử đề cập ma kiếp, chẳng lẽ Linh Hoàng chi vị cùng ma kiếp bùng nổ có quan hệ?" Hàn Lập hít sâu một hơi, ánh mắt chợt lóe hỏi.

Chú ý: Người post tiếp, theo mẩu này