Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1796: Tử sam nữ tử

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2070 chữ

Hải Đại Thiếu nghe thì hai mắt tỏa sáng, không hiểu dị Linh căn chân chính trong cơ thể, nhịn không được hỏi:

"Theo như lời sư tôn thì lai lịch Ẩn Linh căn ảnh hưởng lớn tu luyện, cuối cùng đồ nhi đã hiểu vài phần. Nhưng vì sao chỉ có Ẩn Lôi Linh căn cùng số hiếm khác mới được coi trọng, trong này còn điều gì kỳ lạ sao?"

"Ngươi rất thông minh, nghe một chút đã hiểu được điểm tối mấu chốt. Về Ẩn Ám Linh căn thì không nói, Loại Linh căn này còn hiếm thấy hơn cả Ẩn Lôi Linh căn của ngươi. Ẩn Lôi Linh căn khi tu luyện thì khó khăn hơn các loại linh căn khác, có điều có thể tu luyện Lôi Đình chi đạo, chính là một trong mấy loại phụ trợ hiếm hoi trên thế gian có thể ngăn cản lôi kiếp." Hàn Lập chậm rãi nói.

"Phụ trợ người ta ngăn cản lôi kiếp? " Hải Đại Thiếu còn chưa phản ứng thì Khí Linh Tử nghe xong lại chấn động. So với luyện thể sĩ như Hải Đại Thiếu. Hắn thân là tu sĩ, tự nhiên hiểu được phân lượng trong lời nói vừa rồi của Hàn Lập.

"Không sai! Người có Ẩn Lôi Linh căn khó có thể bồi dưỡng, nhưng chỉ cần tu luyện đến cấp cao thì các tông môn tu tiên không tiếc tài lực. Bất quá nếu không tu luyện đến đại thành cao giai, như vậy cho dù có Ẩn Ám Linh căn thì cũng không có tông môn nào đi làm điều vô dụng này. Có điều ta nhận ngươi là do là thể chất cùng Linh căn của ngươi thích hợp kế thừa công pháp pháp thể song tu của ta. Cho dù thời điểm Linh căn tiêu thất, ngươi cũng có thể tu luyện luyện thể thuật, sẽ không lãng phí thời gian. Thứ hai là ta cũng am hiểu một số về Lôi Đình chi đạo, có thể truyền thụ cho ngươi. Vạn nhất ngươi thực sự tu luyện đại thành, ở thời điểm ta độ kiếp có thể ra tay tương trợ. Đến lúc đó có thể giảm bớt một phần gánh nặng cho ta, nói không chừng quan hệ đến sự thành bại khi ta độ kiếp!" Hàn Lập cũng không giấu diếm ý định thu đồ đệ, thản nhiên nói ra.

"Chỉ cần Nguyệt Thiên có một ngày tu luyện đại thành, tuyệt đối toàn lực phụ trợ sư tôn độ kiếp." Hải Đại Thiếu không chút lưỡng lự hướng về Hàn Lập cung kính thi lễ, nghiêm nghị dị thường nói.

"Ha ha, ngươi cũng đừng quá để ý việc này. Ta cũng là lo lắng vạn nhất, sự tình trên còn không biết là chuyện của bao nhiêu năm sau. không thể đoán trước nên không cần cưỡng cầu. Ta thu hai người làm đồ đệ cũng có phẩm tính hợp với ta, hẳn là có một đoạn duyên phận sư đồ. Bất quá lúc trước hai tiểu tử ngươi kêu một hồi "Hàn huynh " khiến ta thực có hại không nhỏ." Hàn Lập đầu tiên là gật đầu, bỗng nhiên lại thần sắc thoải mái cười rộ lên.

Nghe Hàn Lập nói như thế, Hải Đại Thiếu cùng Khí Linh Tử tự nhiên ngây ngô cười xấu hổ một trận.

"Được rồi, hiện cũng nên xuất phát. Ta còn hứng thú gặp qua một số đạo hữu cùng cấp. Nghe nói trong đấu giá hội có thể có tộc nhân khác xuất hiện, gần nhất ta càng muốn gặp một phần. Nhìn xem là dị tộc nào từ xa lặn lội tới đây." Nụ cười trên mặt Hàn Lập chợt tắt, trầm giọng phân phó.

"Dạ, sư tôn!" Hai người Hải Đại Thiếu vội vàng đáp ứng.

Hàn Lập gật đầu mang theo hai người đi khỏi đại điện. Vừa thông qua Truyền Tống trận rời Nghênh Tiên Cung, liền nhìn thấy không trung xa xa chớp động linh quang, từng đội giáp sĩ tuần tra ở các tầng trời thấp, đồng thời ở xa hơn thấy được có thân ảnh tu sĩ chớp lên, nhưng nếu tới gần Nghênh Tiên Cung trong vòng mười dặm lập tức bị vệ sĩ chung quanh ngăn cản lại. Hiển nhiên là ngoại nhân muốn ra vào Cửu Tiên Sơn.

Hàn Lập không nói gì mà tay áo rung lên, một vầng thanh quang trong tay áo bay ra, đem hai người Hải Đại Thiếu cuốn lấy, lập tức bay lên trời.

Cửu Tiên Sơn vốn có cấm không chi lệnh nhưng đối với Hợp Thể tu sĩ như Hàn Lập tự nhiên không có tác dụng.

Một số giáp sĩ tuần tra chung quanh vừa thấy Hàn Lập từ Nghênh Tiên Cung bay ra thì chẳng quan tâm, giống như không thấy.

Ba người Hàn Lập hóa thành một đạo thanh hồng, nhằm hướng Phi Tiên Phong kích bắn đi.

Trong độn quang từ trên cao nhìn xuống, rõ ràng thấy sơn mạch khi trước vốn yên tĩnh dị thường mà giờ phút này hoàn toàn bị biển người Nhân Yêu hai tộc bao phủ.

Tuy rằng không thể nói là đầu người lố nhố, nhưng liếc mắt một cái, chỉ thấy khắp cả dãy núi bóng người chớp lên.

Đặc biệt trong một số kiến trúc chuyên sử dụng cho đại hội lần này đã lấp đầy người của Nhân Yêu hai tộc. Càng tới gần chín tòa sơn phong, làn sóng người càng thêm mãnh liệt.

Hai người Hải Đại Thiếu ở độn quang vô cùng hưng phấn còn Hàn Lập sớm tham gia đại hội thế này không biết bao nhiêu lần, tự nhiên thần sắc vô cùng bình thản.

Hắn căn bản không để ý tới phía dưới, từ không trung bay vút qua.

Nửa khắc sau, một tòa phong sơn cao tới cả vạn trượng hiện ra trước mắt. Chính là nơi cao nhất trong Cửu Tiên Sơn.

Phi Tiên Phong!

Tuần tra vệ sĩ nơi đây nhiều hơn hẳn các địa phương khác, còn số một số Lôi Vệ cưỡi Lam sắc Phi lang bắt đầu xuất hiện ở không trung.

Hàn Lập độn quang mới vừa cách bảy tám trượng, rốt cục có Lôi Vệ thúc dục tọa kỵ ngăn cản.

"Vị tiền bối này, chúng vãn bối có lệnh trong người, cần xem xét thiệp mời của tiền bối một chút." Cầm đầu là một lão giả cao lớn, tuy rằng không xuống cự lang nhưng vòng hai tay ôm quyền kính cẩn nói.

Ánh mắt Hàn Lập đảo qua này mấy người, không nói mà tay áo rung lên, một đạo kim quang bắn về đối diện.

Lão giả trên cự lang nâng tay tiếp kim quang, thì ra là thiệp mời kim sắc chứng minh thân phận của Hàn Lập.

Đây rõ ràng là một luyện thể sĩ, cũng không biết sao lão giả có thể phân biệt ra thông tin ẩn trên kim thiếp, vuốt ve một chút liền lập tức nói:

"Nguyên lai là Hàn tiền bối, thứ cho vãn bối vừa rồi đắc tội. Tiền bối tới tham gia đấu giá đại hội. Để vãn bối dẫn tiền bối đến Vạn Bảo Đại Điện!"

"Cũng được, ngươi dẫn đường phía trước!" Hàn Lập gật đầu thản nhiên nói.

Lão giả đáp ứng một tiếng, khoát tay với mấy người bên cạnh, sai sử bọn họ tiếp tục tuần tra, còn lão thì thúc dục cự lang hướng Sơn đỉnh bay đi.

Phi Tiên Phong được biết từ cổ xưa, từ chân núi đến đỉnh núi thẳng tắp dị thường, căn bản không có đường lên, cực kỳ hiểm trở.

Nếu phàm phu tục tử muốn trèo lên căn bản là người si nói mộng, đừng nói tu tạo kiến trúc gì ở trên núi này.

Nhưng đối tu tiên giả điều này không đáng nhắc tới. Cũng không biết là vị chi sĩ nào thi triển thần thông, ở trên sơn đỉnh ngưng tụ thành một biển mây vô cùng rộng lớn, thông qua một cây cầu ngũ sắc uốn lên tới hơn hơn trăm trượng nối liền vách đá cùng biển mây, trực tiếp tương liên khiến cả hai trong như một thể.

Vạn Bảo Đại Điện nằm trong biển mây trên Sơn đỉnh.

Hàn Lập từ xa nhìn lại, chỉ thấy trong mây mù trắng xóa có các tòa điện phủ liên tiếp, xanh biếc như ẩn như hiện, có tiếng nước chảy róc rách cùng chim hót véo von truyền đến, giống như nhân gian tiên cảnh.

Tuy đã sớm nghe qua sự huyền diệu của Phi Tiên Phong nhưng hiện giờ chính mắt thấy, trong lòng Hàn Lập có chút cảm khái cùng kinh ngạc. Về phần Hải Đại Thiếu cùng Khí Linh Tử lại thấy vui vẻ thoải mái.

Lúc này ngoài ba người Hàn Lập còn có các tu sĩ từ bốn phương tám hướng tụ tập đến.

Bất quá những người này không thể như Hàn Lập tự do khống chế độn quang trực tiếp phi hành, mà là cùng đi vào chân núi, sau đó được một chiếc Lượng Phi Đan đưa lên sơn đỉnh, lại từ cây cầu ngũ sắc hình vòm tiến vào trong biển mây.

Hợp Thể tu sĩ như Hàn Lập chỉ ngẫu nhiên mới có thể trông thấy một hai vị, nhưng thân ảnh chợt lóe đều tiến vào trong mây.

Hàn Lập được tu sĩ kia trực tiếp dẫn vào tòa cung điện trên không, ở một lối vào yên lặng định hạ xuống.

Trước lối vào có hơn mười thủ vệ cùng với vài tên thị giả, phía trước ở bọn họ là một trung niên nhân mặc cẩm bào, thần tình tươi cười nhìn sang một hắc y phụ nhân, đang nói điều gì đó.

Nữ tử này dáng người cao gầy, trên người phát ra khí tức uy nghiêm không nói nên lời, tựa hồ là người nắm đại chưởng quyền.

Mà phía sau phụ nhân còn có một sam ý nữ tử bộ dáng thanh tú, niên kỷ độ mười bảy tám, khuôn mặt hình trứng ngỗng phi thường điềm tĩnh.

Tướng mạo thiếu nữ này không phải là nhất tiếu khuynh thành nhưng trên người có một khí chất thanh linh, động lòng nhân tâm thật sự thế gian hãn hữu.

Thủ vệ cùng thị giả biết đối phương thân phận tôn quý, nhưng là vẫn không nhịn được thỉnh thoảng nhìn sang tử sam nữ tử.

Mà tử sam nữ tử đối mặt nhiều ánh mắt nóng rực như vậy, thần sắc vẫn lẳng lặng như thường, mang một tia cười ngọt ngào nghe cẩm bào nhân cũng hắc y phụ nhân trao đổi.

Ánh mắt Hàn Lập đảo qua thì chỉ hơi dừng trên người tử sam nữ tử một chút, đến cẩm bào nhân cùng hắc y phụ nhân thì trên mặt có chút ngạc nhiên.

Ngay sau đó thanh quang chợt lóe, hắn liền mang hai người Hải Đại Thiếu hạ xuống một nơi cách đó không xa.

Cự ly gần thế này, đám thủ vệ cùng thị giả đang nói chuyện, tự nhiên phát hiện nhìn qua ba người.

Hàn Lập lúc này mới nhìn rõ dung nhan của hắc y phụ nhân. Chỉ thấy đại mi phượng mục, miệng hạnh mũi quỳnh, một bộ tuyệt đại giai nhân.

Phụ nhân này khi thấy rõ tướng mạo Hàn Lập cũng ngẩn ra, nhịn không được nhìn lại về tử sam nữ tử, trên mặt lộ vẻ cực kỳ cổ quái.

Mà tử sam nữ tử nhìn Hàn Lập trong phút chốc, khuôn mặt hiện một tia kinh hỉ, đồng thời trong đôi mắt đẹp nổi một tầng dị quang, nhưng chỉ lập tức chợt lóe rồi thu liễm.

"Ồ, vị đạo này có chút xa lạ! Xin hỏi có phải là Hàn Lập đạo hữu mới tiến giai năm gần đây!" Cẩm bào trung niên nhân dụng thần niệm đảo qua, la khẽ một tiếng nhưng nhớ tới điều gì, lập tức mỉm cười hỏi.

Đối phương cũng là một Hợp Thể sơ kỳ tu sĩ, Hàn Lập không dám chậm trễ liền ôm quyền, nhưng mặt lộ vẻ một tia chần chờ.

"Ha ha, tại hạ là Huyền Vũ thành phó Bành Quyết thành, cũng là quản sự phụ trách phương diện nhân tộc của đại hội lần này. Nhân tộc có thêm một vị Hợp Thể tu sĩ như Hàn đạo hữu, thật sự là đáng mừng!" Cẩm bào trung niên nhân khách khí dị thường nói.