Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1421: Kinh chập thập nhị biến

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2340 chữ

Kim Duyệt cũng không nói gì, ở trên không thu hai cánh lại, cả người dần dần thu nhỏ lại, nhanh chóng khôi phục lại dáng người như ban đầu.

Một tiếng chim đại bàng hót từ trong miệng vang lên, linh quang chói mắt chợt léo, biến ảo ra một nam tử xích lõa, hai tay bóp quyết, một mảnh thanh hà vây lại, từ từ hạ xuống.

Cô gái mở to hai mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm trước ngực nam tử xích lõa.

Trước ngực là một đồ án đại bằng có màu xanh yêu dị, trông rất sống động, phát ra linh qunag.

Nam tử này hiển nhiên chính người dung hòa vào trong chân huyết của Côn Bằng rồi luyện hóa cùng với xá lợi, Hàn Lập.

Chân thánh pháp tương! Đây chính là thân cụ chân thánh chi huyết, hơn nữa còn kích phát toàn bộ tiêu chí. Có hơn phân nữa là thánh tử, trên người đều đã xuất hiện dị tượng.

Có pháp tương này trong người, các tộc còn lại cho dù hiểu rằng không phải là Thiên Bằng chân chính, chỉ sợ cũng không có cách nào tìm ra lý do dể không cho hắn tham gia thí luyện.

Kim Duyệt u ám thở dài một hơi, sau khi tự an ủi mình một phen, cũng trở nên bình tỉnh hơn nhiều.

Nhưng thật ra hai người Tư trưởng lão cùng mỹ phụ, nhìn thấy đồ án trước ngực Hàn Lập, càng có chút không được tự nhiên.

Một gã tộc nhân khác, trên người lại có chân thánh tinh khiết mà đại bộ phận cao tầng trong tộc cũng không có, hiển nhiên làm cho bọn họ buồn bực không thôi.

Ngân quang chợt lóe, trên người Hàn Lập xuất hiện một trường bào màu bạc, lập tức rơi xuống trước mặt ba người, hai tay ôm quyền nói:" Đa tạ ba vị tiền bối ra tay tương trợ, ta đã nắm giữ được 7-8 phần Thiên Man Huyễn Hóa Chi Thuật. Có gì không ổn, mong ba vị tiền bối chỉ bảo."

Thái độ của hắn có vẻ cực kỳ thành khẩn! "Huyễn hóa chi thuật của ngươi không tệ. Chúng ta cũng không có gì để chỉ điểm. Ngươi có thể trở về. Hai tháng sau, trước khi ta mang ngươi đi tham gia thí luyện, xin mời xuất thiên bằng chi thệ phó quyển, cho ngươi lưu danh bên ngoài. Lúc ở trong đây, ngươi chỉ cần không ly khai Thánh thành, có thể tự do hoạt động."

"Được rồi, còn phải nói cho ngươi một chuyện. Mặc dù giúp người luyện hóa xá lợi Côn Bằng, nhưng trong xá lợi này sát khí quá nặng, vẫn còn chưa thanh trừ hết. Chúng nó vẫn ẩn ở trong cơ thể người, nhưng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không phát tác. Chờ ngươi thí luyện trở về, ta lại giúp người thanh trừ sạch sẽ." Cô gái thản nhiên nói.

Hàn Lập nghe vậy sắc mặt khẽ biến, nhưng trong chớp mắt liền khôi phục lại bình thường.

"Tiền bối yên tâm, hai tháng sau, vãn bối nhất định tham gia thí luyện này."

Cô gái gật đầu.

Hàn Lập lúc này lập tức thi lễ ba người, rồi hóa thành một đoàn thanh quang rời đi.

Cô gái ba người đưa mắt nhìn Hàn Lập biến mất nơi chân trời, không nói một lời nào, nhưng thần sắc khác nhau.

Kim Duyệt nhìn lên bầu trời, mặt không chút thay đổi, mà hai người Tư trưởng lão sắc mặt lại trở nên u ám, tựa hồ đang âm thầm suy nghĩ cái gì đó.

Gần nữa ngày sau, Hàn Lập đã ở trong một gian phòng ngủ trong Quý Tân quán, hai mắt khép hờ khoanh chân ngồi trên mép giường.

Hai tay bóp quyết, trên người thanh quang không ngừng xuất hiện.

Khuôn mặt vừa động, hiện ra một vẻ thống khổ, từng hạt mồ hôi từ trên trán rơi xuống.

Thở dài một hơi, Hàn Lập buông lỏng pháp quyết trong tay, thanh hà thu liễm, mở hai mắt ra.

"Có chút ý tứ, không nghĩ tới cái người gọi là Hồng Vân trưởng lão Thiên Bằng tộc, lại lưu lại tinh thần lực hung ác như thế. Nếu không phải Đại Diễn Quyết cũng không yếu, chỉ sợ rằng lưu lại hậu hoạn khó lường vô cùng. Cũng may hoàn toan không có linh tính tự chủ, trước tiên có thể trấn áp, sau đó từ từ luyện hóa." Hai mắt Hàn Lập sau khi chớp động vài cáu, liền cúi đầu tự nói vài câu.

Kỳ thật cho dù là một bộ phận thần niệm, nhưng thân là tồn tại cấp Hợp Thể Kỳ, phần tinh thần lực này mạnh làm cho người ta nghe mà sợ hãi. Sợ rằng phải tốn trăm năm mới thể thể luyện hóa hoàn toàn. Nhưng mà vì vậy, sau khi luyện hóa xong cũng có hiệu quả kinh người, làm cho thần thức của hắn tăng lên một nữa.

Về phần trong xá lợi còn một ít sát khí, hắn căn bản không để trong lòng. Phạm thánh chân ma công chính là khắc tinh của thứ này.

Hàn Lập trầm ngâm một chút, nắm tay đột nhiên hướng lôi bào trên người phất một cái.

Sau một trận sét đánh, lôi bào trên người hóa thành vô số kim ngân thu vào bên trong cơ thể.

Cúi đầu nhìn xuống, hiển nhiên là nhìn thấy một cái đồ án màu xanh trước ngực.

"Hừ, thiên bằng pháp tương? Phải nên gọi là kinh chập pháp tương." Trên mặt Hàn Lập xuất hiện một tia quỷ dị, đột nhiên vươn ngón tay ra, hướng lên trên đồ án điểm nhẹ một cái.

Một màn khó tin xuất hiện, đồ án Đại Bằng màu xanh, đột nhiên léo ra quang mang ngũ sắc, một lát sau liền biến thành một không tước năm màu, tiếp theo kim quang đại phóng, lại hóa thành một đồ án kim viên điên cuồng. Cuối cùng sau khi bạch quang đại phóng, đồ án liền biến mất vô ảnh vô tung.

Nếu Kim Duyệt ba gã trưởng lão Thiên Bằng tộc nhìn thấy một màn này, tuyệt đối sẽ cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

Chân thánh pháp tương này, sao có thể đổi tới đổi lui như vậy, cuối cùng còn có thể tự biến mất.

Nói đại khái, một khi đồ án chân thánh pháp tương xuất hiện ra bên ngoài, căn bản là cả đời đi theo chủ nhân, không thể dễ dàng biến hóa.

Hàn Lập nhìn chằm chằm ngực mình, lộ ra vẻ hài lòng.

"Kinh chập thập nhị biến, hiện tại đã nắm giữ ba loại khẩu quyết, mặc dù thiếu chân huyết của ngũ sắc không tước cùng sơn nhạc cư viên, nên không thể biến ra chân linh hóa thân, nhưng thân thông mạnh mẽ như thế này, cũng rất là kinh người." Hắn thì thào tự nói vài câu.

Sau khi luyện hóa tinh thần lực của Hồng Vân, ngoài ý muốn được công pháp, trên lý luận hắn có thể biến hóa thành hình thái tồn tại của mười hai loại chân linh, uy lực mạnh mẽ như thế nào có thể tưởng tượng được. Nếu có thể tinh thông tất cả mười hai loại chân linh pháp tương này, có thể có được rất nhiều thần thông chân linh, chỉ sợ ngay cả thiên thượng chân tiên cũng phải tránh xa.

Đương nhiên đây chỉ là một loại hy vọng xa với mà thôi, cho dù đem kinh chập quyết tu luyện đến cảnh giới cao nhất, nhiều lắm cũng có được bộ phẩn nhỏ các loại thần thông chân linh mà thôi. Đáng tiếc là, cho dù là chân linh đại danh lừng lẫy Linh Giới, mặc dù trong thập nhị biến cũng có biến hóa thành chân long thiên phượng, nhưng khẩu quyết, lại ở sâu trong tinh thần lực còn chưa luyện hóa của Hồng Vân, còn không biết đến bao giờ mới có được. Nếu không, hơn nữa trên tay hắn còn một chút máu Long Thiên phượng, hắn có thể lập tức có thêm hai loại biến hóa.

Hàn Lập có chút tiếc nuối.

Về phần biến hóa côn bằng vốn là trụ cột biến hóa, ngày hôm trước vị đại trưởng lão bằng tộc tinh thông biến hóa. Nếu hắn không có thân thể cường dai05 dị thường, cũng không có thể năng vừa mới tiếp xúc với thiên bằng biến thân thuật này, liền dễ dàng nắm giữ tinh túy bê ngoài như vậy.

Hàn Lập lập tức nghĩ tới một chuyện, khóe miệng liền xuất hiện một tia trào phúng.

Mượn lực lượng khi Kim Duyệt luyện hóa xá lợi, trong khoảng thời gian ngắn hắn mặc dù không luyện hóa nhiều tinh thần lực lắm, nhưng cũng chiếm được một ít tin tức hữu dụng.

Vị đại trưởng lão Hồng Vân thiên bằng tộc này, thật đúng là kỳ tài ngút trời ngàn năm khó gặp, có thể thông qua đau khổ nghiên cứu thiên bằng pháp thân biến hóa thuật thần thông, vì để có thể chứa nhiều loại chân linh biến hóa thuật hội tụ trong cơ thể, vì thế sáng lập ra kinh chập quyết.

Nhưng đáng tiếc là, hắn ngay cả tồn tại Hợp Thể hậu kỳ, cũng hao tổn tâm cơ sưu tầm rồi chứa nhiều chân linh chi huyết, cũng chỉ có thể đem pháp quyết này sáng lập ra mười hai loại biến hóa, liền bởi vì thần niệm cùng lực lượng thân thể không cân bằng, cuối cùng bị chân huyết phản phệ, vì thế tự bạo mà chết.

Có chút cổ quái chính là, ngày hôm trước khi đại trưởng lão bằng tộc nổi điên, vẫn chưa lưu lại khẩu quyết phương pháp tu luyện chó thiên bằng tộc, hắn đối với việc này có chút nghi hoặc khó hiểu.

Hàn Lập hiển nhiên không biết, năm đó khi vị Hồng Vân này đảm nhiệm chức đại trưởng lão, là thời kỳ thiên bằng tộc cường thịnh. Hắn tự phụ là thiên tài, bằng vào pháp quyết kinh người, vì thế nhất thống cả thiên bằng tộc. Căn bản không hề mảy may tiết lộ thần thông pháp quyết cụ thể này ra ngoài.

Lúc ấy trưởng lão đồng tộc khác, chỉ biết là Hồng Vân có một thần thông gọi là kinh chập biến, còn lại thì không biết gì hết.

Kết quả trong lúc bị chân huyết phản phệ, vì thế sau khi chết đi, nội dung kinh chập quyết này hiển nhiên không một ai biết được.

Về phần vì sao trong xá lợi hắn lưu lại lại có kinh chập quyết này, hiển nhiên là chỉ có trời mới biết.

Có lẽ sau khi vị đại trưởng lão Hồng Vân này nổi điên ý thức vô ý xuất hiện, cũng có thể là trước khi chết đột nhiên tỉnh táo, đột nhiên muốn lưu lại khẩu quyết này cho người trong tộc, nên cố ý làm như vậy.

Hàn Lập đối với chuyện này không có suy nghĩ nhiều. Khẩu quyết này đã xuất hiện trong tay hắn, hiển nhiên sẽ không trả lại cho thiên bằng tộc.

Nếu không khi mấy vị trưởng lão trong thiên bằng tộc kia trong lúc vui mừng, điều thứ nhất nghĩ tới không phải là cảm tạ hắn như thế nào, hơn phân nữa là lập tức cao hứng xuất hiện ý niệm giết người diệt khẩu trong đầu. Để phòng ngừa khẩu quyết này tiết lộ ra ngoài.

Loại chuyện lấy lửa thiêu thân này, hắn tuyệt đối sẽ không làm.

Nét mặt Hàn Lập biến hóa không ngừng, cẩn thận suy nghĩ lại tất cả. Đột nhiên khóe miệng vểnh lên, lại lộ ra vẻ mỉm cười.

Lại nói tiếp, hắn lần này ngoại trừ dung hòa chân huyết côn bằng cùng xá lợi còn có được kinh chập quyết, còn có một đại thu hoạch làm cho người ta vui mừng khôn xiết.

Chướng ngại tu luyện của hắn, tại trước sau hai lần kích thích, liền đột phá một cách khó hiểu.

Hắn hiện tại, đã tới cành gới Hóa Thần hậu kỳ. Mà có chân thiềm thủy phụ trợ, lại có tu luyện chi đồ, đoạn đường sau này không gặp trở ngại gì.

Mà ba vị trưởng lão thiên bằng tộc chỉ là khiếp sợ đối với thiên bằng biến hóa thuật mà hắn nắm giữ thôi, đối với tu vị đột nhiên gia tăng cũng không có nói thêm cái gì. Không biết là căn bản không có chú ý tới, hay là một chút ấy tu vị gia tăng, đối với tồn tại Hợp Thể kỳ bọn họ mà nói, căn bản không đáng quan tâm.

Hàn Lập hai mắt híp lại suy nghĩ trong chốc lát, nắm tay vừa lật, đột nhiên lấy ra một cái bình ngọc màu xanh biếc, lấy ra vài khối đan dược.

Sau khi nuốt đan dược vào, hắn nhắm hai mắt lại, một lần nữa ngồi xuống tiếp tục tu luyện.

Hắn vừa mới tiến vào cảnh giới hậu kỳ, cần phải củng cố cảnh giới mới một chút mới được.

Một ngày sau, tinh thần Hàn Lập chấn hưng rời đi chổ ở, đi thẳng đền đại điện giao dịch.

Hiện tại hắn cùng vị điếm chủ Vạn Lôi phường kia có ước hẹn, đối với loại tình thế bắt buộc này, hắn tuyệt nhiên không thể lỡ hẹn.

Đoạn đường vô sự, Hàn Lập một lần nữa đứng ở giữa đại điện giao dịch chín tầng trong một gian cửa hàng, nhìn trung niên nam tử khô gầy trước mặt, sắc mặt hắn trở nên có chút khó coi.

"Chuyện gì xảy ra, nhưng người này vì sao xuất hiện tại nơi này. Chẳng lẻ ngươi không chỉ hẹn một mình ta." Người nói chuyện cũng không phải là Hàn Lập, mà là một gã vẻ mặt râu quai nón, đại hán hắc giáp uy vũ dụ thường.

Giờ phút này trong gian cửa hàng này, ngoại trừ Hàn Lập, còn xuất hiện ba người khác.