Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 834: Thông đạo

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2243 chữ

Phía trên tế đàn hơn trăm trượng xuất hiện một đạo quang hồ dài hơn ba mươi trượng.

Chỗ rộng nhất của nó chỉ có bốn, năm trường, hình dạng như vầng trăng khuyết vậy. Đây đúng là một cái khe hở không gian to lớn hiếm thấy. Chỉ là không biết lúc trước bị cấm chế gì che lấp mà với nhiều tu sĩ Nguyên Anh kỳ ở đây như vậy vẫn không phát hiện ra nó.

Chẳng lẽ đây chính là lối vào Linh Miểu viên.

Nhìn mắt thường có thể thấy được không gian đang vặn vẹo biến hình, cho dù là Ngụy Vô Nhai cũng tuyệt đối không dám xông vào vì lực cắt của nó, tu sĩ thế giới hiện tại đâu thể chịu đựng được. Khó trách mà Ngụy Vô Nhai lại nhịn không được giận dữ quát lên.

"Linh Miểu viên nguyên vốn tồn tại ở giữa Linh giới và Nhân giới nên muốn đi vào nhất định phải lợi dụng khe hở không gian. Chỉ hơi vặn vẹo một chút nhưng lại trực tiếp mở ra thông đạo Linh Miểu viên. Các ngươi yên tâm, ta đương nhiên sẽ không để mấy vị cứ như vậy xông vào mà có biện pháp truyền tống tạm thời. Bất quá cũng sẽ gặp một chút nguy hiểm nhất định, xác suất thành công chỉ nắm chắc khoảng sáu, bảy thành. Tu sĩ Kết Đan Kỳ không nên đi vì tu vi bọn họ không đủ, đi chỉ là chịu chết mà thôi." Nho sinh đảo mắt liếc mọi người một cái rồi thản nhiên nói.

"Nắm chắc sáu, bảy thành? Tại sao trước khi tới đây ngươi lại chưa bao giờ nói qua việc này?" Sắc mặt Môn chủ Quỷ Linh môn có chút bất thiện hỏi.

"Nói hay không đâu có gì khác nhau. Đừng nói là sáu bảy thành, cho dù hai, ba thành thì mấy vị nhất định cũng không buông tha!" Nho sinh cười lạnh một tiếng trả lời.

Môn chủ Quỷ Linh môn nhìn nho sinh, hàn quang trong mắt chớp động rồi đột nhiên khoát tay, một cái lệnh bài đỏ như máu xuất hiện.

"Ngươi muốn làm gì?" Nho sinh vừa thấy lệnh bài này thì sắc mặt đại biến, kinh hoàng bay thụt lùi lại, đồng thời lớn tiếng hỏi.

Nhưng Môn chủ Quỷ Linh môn một câu cũng không nói, nhẹ nhàng giơ lệnh bài trong tay lên, huyết quang trên lệnh bài đại thịnh. Nho sinh đang bay giật lùi nhất thời hét thảm một tiếng, trực tiếp rơi xuống mặt đất. Đồng thời trên da thịt hắn hiện ra phù văn màu đỏ, không ngừng di động, tựa như được khắc vào cơ thể, thực vô cùng quỷ dị.

"Kinh Hồn chú?" Vương Thiên Cổ vừa thấy cảnh này thì thất kinh, trên mặt không khỏi lộ vẻ hoảng sợ.

Ngụy Vô Nhai nghe được lời này thì thần sắc cũng khẽ động.

"Đây là Kinh Hồn chú – một trong những mật chú của Quỷ Linh Môn sao? Nghe nói bí thuật này so với Cấm Thần thuật bình thường còn ác độc hơn ba phần. Tu sĩ nào bị hạ chú thì hồn phách của người đó sẽ biến mất cơ hồ chỉ do một ý niệm của người hạ chú mà thôi." Ngụy Vô Nhai nhìn chằm chằm nho sinh đang lăn lộn trên mặt đất, bất động thanh sắc nói.

"Hắc hắc! Ngụy huynh quả nhiên là người biết nhiều hiểu rộng. Tại hạ chính xác đang sử dụng Kinh Hồn chú. Tinh hồn kia bất quá chỉ là một phân thần hóa thân của Thương Khôn thượng nhân mà lại cứ tưởng rằng bản thân chính là Thương Khôn thượng nhân tung hoành vô địch năm xưa. Loại không biết tốt xấu như thế, bổn môn chủ tự nhiên phải trừng phạt một chút." Môn chủ Quỷ Linh môn xoay chuyển ánh mắt, mỉm cười trả lời.

Ngụy Vô Nhai gật đầu không nói gì nữa. Đối với bọn họ mà nói, một cái tinh hồn cho dù có lai lịch to lớn đến đâu thì cũng là một tinh hồn mà thôi.

Còn nho sinh kia dường như đang chịu nhiều đau khổ, huyết sắc phù văn trên người cứ chớp động một cái thì thân thể sẽ run rẩy một lần. Hai tay hắn ôm đầu, lăn lộn trên mặt đất, khuôn mặt rúm ró tràn đầy vẻ thống khổ không chịu nổi.

Màn hành hạ duy trì liên tục tầm khoảng một bữa cơm cho tới khi thân ảnh của tinh hồn bắt đầu trở nên mơ hồ thì Môn chủ Quỷ Linh môn mới vung lệnh bài lên, chấm dứt bí thuật Kinh Hồn chú.

"Ngươi bây giờ hẳn là đã được nếm một chút giáo huấn. Cho dù trí nhớ của ngươi không khác gì Thương Khôn Thượng Nhân ngày xưa nhưng hôm nay người cũng chỉ là một cái tàn hồn mà thôi. Nếu làm chuyện gì ngu xuẩn thì trừng phạt tiếp theo cũng sẽ không nhẹ nhàng như thế. Tất nhiên bổn môn chủ nhất định phải tiến vào Linh Miểu viên nhưng tuyệt không muốn bị người khác dắt mũi. Bất quá ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi đàng hoàng dẫn đường, bổn môn chủ sẽ đáp ứng điều kiện của ngươi, quyết không nuốt lời." Môn chủ Quỷ Linh môn thi triển đủ cả ân uy nói.

"Ta biết rồi. Để ta mở lối vào." Lúc này phía sau người nho sinh lóe lên lục quang, thân thể trong nháy mắt đã ngưng đọng lại nhưng thần sắc vẫn cực kỳ bình tĩnh nói.

Môn chủ Quỷ Linh môn nhìn thấy vẻ mặt nho sinh như vậy thì cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Đồng tử hắn co rụt lại đang muốn nói gì đó thì lục quang quanh thân nho sinh tiếp tục chớp động, thân hình phiêu phù bay lên, hướng về phía khe hở không gian.

Lời còn chưa nói của Môn chủ Quỷ Linh môn vừa ra tới cổ họng đã phải nuốt xuống. Dù sao so với việc giáo huấn đối phương thì chuyện mở ra lối vào Linh Miểu viên vẫn quan trọng hơn.

Mấy người Ngụy Vô Nhai không lên tiếng, lạnh lùng nhìn cử động của nho sinh. Không biết hắn rút cuộc có biện pháp gì có thể giúp bọn họ đi qua liệt phùng đáng sợ kia.

Chỉ thấy nho sinh bay đến cách khe hở không gian khoảng hai mươi trượng thì dừng lại.

Sau khi ngẩng đầu nhìn nó, sắc mặt hắn lộ ra một tia cổ quái rồi đột nhiên hé miệng phun ra một đoàn lục quang. Trong lục quang có một viên châu đen nhánh như mực, to cỡ ngón tay cái. Sau khi quay tròn trước người vài vòng thì lơ lửng trên không trung.

Sau khi phun ra viên châu này, sắc mặt nho sinh tái nhợt không còn chút máu, tinh thần uể oải, giống như đã bị viên châu lấy hơn phân nửa hồn lực.

"Đi!"

Cứ như thế, nho sinh miễn cưỡng điểm chỉ về phía viên châu, trong miệng khẽ hô.

Linh quang bên ngoài viên châu chợt lóe, nhất thời bắn nhanh về phía khe hở không gian kia

Đám người Môn chủ Quỷ Linh môn thấy cảnh này, trên mặt cũng hiện ra vẻ kinh ngạc. Một viên châu như vậy liệu có thể mang lại hiệu quả gì?

Ngay lúc đám người Quỷ Linh Môn trong lòng đang kinh nghi thì viên châu mới vừa đến gần khe hở không gian mấy trượng đã bị nó hút lấy.

Bạch quang chợt lóe, không gian phụ cận vặn vẹo một chút rồi hạt châu trong nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng.

Trong lúc nhất thời, khe hở không gian vẫn như thường, không có bất cứ chuyện gì phát sinh.

Nhưng nho sinh nguyên bản đang ở gần khe hở không gian, thân hình nhoáng lên một cái, đã hạ xuống phía dưới, trong nháy mắt đã ở khoảng cách khá xa.

Trong lúc đám người Ngụy Vô Nhai giật mình, không rõ hắn có dụng ý gì thì từ khe hở không gian đột nhiên truyền ra thanh âm nổ ầm ì.

Tiếp theo ở giữa khe hở không gian có một đoàn lục quang chớp động, theo sau lục quang nhanh chóng biến lớn, phát ra những âm thanh xé gió.

"Tiếp theo phải xem thần thông của chư vị. Chỉ cần cố gắng rót linh lực vào lục quang là có thể hoàn toàn mở ra thông đạo vào Linh Miểu viên." Nho sinh sau khi đáp xuống tế đàn, thản nhiên nói.

Ngụy Vô Nhai cùng Vương Thiên Cổ thấy cảnh tượng quỷ dị như thế thì không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt lộ ra một tia kinh nghi.

"Tạm thí nghiệm một chút xem liệu có hữu hiệu hay không?" Môn chủ Quỷ Linh môn vô cùng quyết đoán, sau khi ngẫm nghĩ liền nói.

Mặt mày Ngụy Vô Nhai hơi nhăn nhó nhưng sau khi liếc mắt nhìn lục sắc quang đoàn một cái thì không nói gì. Vương Thiên Cổ tự nhiên càng không có ý tứ phản đối.

Lúc này ba người tách ra, đồng thời bắt quyết, sau đó giương tay, ba đạo quang trụ nhan sắc khác nhau phun ra, trực tiếp đánh vào lục sắc quang đoàn trong khe hở không gian. Tu vi ba người sâu cạn như thế nào, lúc này chỉ nhìn là biết.

Lục sắc linh trụ do Ngụy Vô Nhai phát ra có đường kính to bằng miệng bát. Còn quang trụ của Môn chủ Quỷ Linh môn cùng Vương Thiên Cổ thì nhỏ hơn, sai biệt không nhiều lắm nhưng nhìn rất rõ ràng.

Sau khi ba đạo linh trụ không ngừng rót linh lực vào lục sắc quang đoàn thì thanh âm bén nhọn, xé gió chợt tăng, kích thước của nó bắt đầu mở rộng.

Một lát sau, ở giữa lục quang dần dần hình thành một cái khổng động (lỗ hổng) đen ngòm. Lúc đầu chỉ to cỡ một thước, bên trong sâu không lường được, không biết thông đi nơi nào.

Đám người Quỷ Linh Môn thấy vậy, trong lòng lại nhất thời mừng rỡ. Có dị tượng này xuất hiện chứng tỏ nho sinh nọ đã không lừa gạt bọn họ.

Lúc này linh lực toàn thân ba người lưu chuyển. Cột sáng phát ra càng to thêm vài phần, lục sắc quang mang trong khe hở càng phát ra ánh sáng nồng đậm.

Sau thời gian khoảng một chén trà nhỏ, chỗ trung tâm hắc động đã mở rộng tới ba thước. Tựa hồ miễn cưỡng có thể để cho một người tiến vào nhưng nho sinh đang đứng ở một bên đột nhiên mở miệng nói:

"Bây giờ mặc dù có thể tiến vào nhưng cửa vào Linh Miểu viên vẫn chưa ổn định. Tại hạ lại không còn Phá Giới châu nữa. Mấy vị đạo hữu nếu không muốn sau khi tiến vào mà không quay trở về được thì tốt nhất là tiếp tục rót linh lực để củng cố nó."

Vừa nghe nói thế, ba người Ngụy Vô Nhai cả kinh nhưng sau khi nhìn hắc động còn có chút lấp lóe thì cũng thật sự không dám thu hồi linh lực bản thân. Bọn họ không thể làm gì khác hơn là tiếp tục điều động pháp lực.

Nhưng hiển nhiên để ổn định thông đạo thì linh lực tiêu hao lại càng nhiều nhưng qua thêm một hồi nữa, nó vẫn chẳng thay đổi gì.

Lần này trong lòng Môn chủ Quỷ Linh môn có chút nghi hoặc nhưng lại mở miệng phân phó mấy gã đệ tử Kết Đan kỳ.

"Ba người các ngươi cũng lại đây hỗ trợ đi. Mặc dù tu vi hơi thấp một chút nhưng chung quy thêm người vẫn mạnh hơn."

"Vâng, Môn chủ!"

Ba gã đệ tử nọ nghe vậy thì không dám chậm trễ, đồng dạng đem linh lực ngưng tụ thành mấy đạo linh trụ bắn về phía khe hở không gian kia.

Trong khi đó nho sinh vẫn đứng ở tại chỗ nhìn chăm chú, trên mặt không chút biểu tình.

Thời gian trôi qua, khi đám người Ngụy Vô Nhai đem non nửa linh lực rót vào khe hở thì thông đạo màu đen nọ rút cuộc cũng đã ổn định, không hề chớp động nữa.

Đám người đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thu quang trụ lại

"Thông đạo này thật sự đi vào Linh Miểu viên sao?" Môn chủ Quỷ Linh môn mới thu lại pháp lực đã nhíu mày hỏi.

Nho sinh nghe lời này thì không có trả lời, ngược lại Ngụy Vô Nhai lại mở miệng nói:

"Hẳn là không giả. Ta đã cảm ứng được đầu kia của thông đạo có một chỗ rất rộng." Ngụy Vô Nhai liếm liếm môi, thần sắc khẽ động.

Những người còn lại thần thức không đủ mạnh nên không có cách nào tra xét được nhưng vừa nghe như thế thì nhất thời đều mừng rỡ.

"Nếu Ngụy huynh đã nói như thế thì chắc là đúng rồi. Bất quá để cẩn thận hay là chúng ta nên thử một lần rồi hẵng nói." Vương Thiên Cổ mạnh mẽ đè nén sự hưng phấn trong lòng xuống, vung ống tay áo lên, một đoàn sương mù màu đen bắn ra, bên trong mơ hồ có một con tiểu quỷ trực tiếp bay về phía thông đạo.