Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
"Nguyên lai là như vậy! Sở tỷ tỷ, thật sự là ngươi đã quá vất vả."
Thiếu nữ thần sắc vừa động, chậm rãi nói.
Không có gì, ta ở Mộc Tộc vài năm cũng không bị bạc đãi, cũng nắm giữ không ít bí mật của Mộc Tộc. Cuối cùng cũng hoàn thành trọng trách với bổn tộc chúng ta. Chẳng qua hiện giờ ta bị bại lộ, nên ta không cách nào tiếp tục ở lại Mộc Tộc." Diệp Sở cũng không hề để ý mà nói ra toàn bộ như vậy.
Hàn Lập nghe xong trong lòng khẽ động.
"Thiên Uyên Thành có thể lập tức bùng nổ đại chiến. Nếu không xảy ra việc này thì gia chủ cũng tính toán tới việc triệu hồi tỷ tỷ. Với tu vi hiện giờ của tỷ tỷ mà tiếp tục tiềm phục tại Mộc Tộc thì quả là quá lãng phí nhân tài…" Thiếu nữ áo bào trắng nhẹ giọng cười.
Tiếng cười này tựa hồ đã tác động đến nội thương của nàng ta, việc này làm cho nàng ho khan vài tiếng, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
"Thiếu chủ không sao chứ, nếu không hãy nuốt một viên Phượng Linh hoàn?" Diệp Sở vừa thấy tình cảnh thiếu nữ, sắc mặt liền lo lắng mà mở miệng khuyên nhủ.
"Không cần! Phong Linh hoàn còn lại không nhiều lắm, ta giữ lại vì còn có lúc cần dùng đến." Thiếu nữ lại nói.
"Thế nào, Diệp cô nương bị nội thương rất nặng sao?" Ánh mắt Hàn Lập khẽ chớp lên.
"Bị tên ngân giai mộc linh kia đánh một chưởng, ngươi nói xem bị thương có nặng không?" Thiếu nữ áo bào trắng nhìn Hàn Lập bĩu môi, bộ dáng có vẻ tức giận.
"Nếu chỉ là nội thương, tại hạ còn có vài loại đan dược, có lẽ đối với vết thương này sẽ có chút tác dụng." Hàn Lập thản nhiên nói, tay áo rung lên, phóng ra mấy bình thuốc.
Hai hàng lông mày Thiếu nữ áo bào trắng nhíu lại, tay nâng lên nhận lấy bình thuốc sau đó mở ra đưa mũi ngửi vài lần.
"Đan dược tốt, Bách Thánh hoàn, Hồi Linh thủy. Hàn huynh quả là người hào phóng, lại có loại thuốc tiên này để chữa thương. Đã như vậy, tiểu muội sẽ không khách khí." Thiếu nữ dường như cũng biết không ít về các loại đan được, nháy mắt đã nói ra tên vài loại đan có chút giật mình.
Mấy loại linh dược này thiếu nữ cũng chuẩn bị một ít, nhưng lúc này chúng lại được một gã Hóa Thần tu sĩ một hơi xuất ra, tự nhiên vẫn còn có chút khó tin.
Đôi mắt thiếu nữ khẽ chớp vài cái rồi không chút khách khí nhận hết các bình dược, sau đó cũng nuốt luôn vài viên. Ánh mắt thiếu nữ nhìn Hàn Lập tín nhiệm dị thường.
Hàn Lập thấy nữ tử này quyết đoán như vậy, hắn cũng có vài phần bội phục.
Đương nhiên tám chín phần, đó cũng do nàng ta có bí thuật gì đó, căn bản không sợ hắn động tay chân trong đan dược.
Đúng rồi, Hàn huynh làm sao tới đây tìm được tiểu muội? Loại phù ẩn nấp vừa rồi tựa hồ là ngân khoa phù, không biết kêu tên gì? Ngân khoa linh phù cao minh như vậy, tiểu muội mới lần đầu nhìn thấy." Sau khi thiếu nữ nuốt đan dược, khí sắc chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, nhãn châu chuyển động rồi bỗng nhiên mở miệng hỏi thăm về Thái Nhất Hóa Thanh Phù.
"Tại hạ tìm kiếm đạo hữu thực sự cũng có chút tâm ý. Về phần linh phù kia gọi là Thái Nhất Hóa Thanh Phù là tại hạ vô tình lấy được, phương diện ẩn nấp thực có chút thần diệu. Diệp cô nương liếc mắt một cái mà có thể khám phá mới làm cho tại hạ giật mình, không biết đạo hữu làm thế nào có thể nhìn thấu, cho dù là luyện hư tu sĩ, cũng không dễ dàng nhìn thấu." Hàn Lập mỉm cười, hỏi lại một câu.
"Tiểu muội tu luyện công pháp, hơn phân là có công hiệu khắc chế nửa công pháp ẩn nấp, nên có thể khán phá linh phù của Hàn đạo hữu, đó không phải là việc gì kỳ quái. Hàn huynh không cần quá để ý." Cô gái bĩu môi, hàm hồ nói.
Hàn Lập nghe xong, tự nhiên chỉ có thể cười khổ một tiếng.
Tuy rằng biết rõ đối phương nói như vậy chỉ là ứng đối cho qua, nhưng hắn cũng không hỏi thêm nữa.
"Ta đã không còn gì đáng ngại! Sở tỷ tỷ, chắc hẳn mang theo tư liệu tình báo của Mộc Tộc trên người. Thừa dịp lúc này bình yên vô sự, hãy đem ngọc giản truyền cho Thiên Uyên Thành đi, để tránh có việc gì ngoài ý muốn xảy ra." Thiếu nữ bỗng nhiên hướng Diệp Sở nói.
"Dạ, Thiếu chủ." Nữ tử da xanh nghe vậy, lập tức đáp lại một tiếng.
Hàn Lập thần sắc trên mặt vẫn như thường, nhưng trong lòng tự nhiên là mừng rỡ.
Lúc này thiếu nữ áo bào trắng đã từ trữ vật thủ trạc lấy ra một cái pháp bàn lập lòe, nữ tử da xanh hé miệng ra, từ trong miệng bay ra một khối ngọc giản xanh biếc.
Trên người Hàn Lập cũng có một khối pháp bàn, cũng có thể đem tin tức truyền tống về Thiên Uyên Thành, truyền tống xong thì pháp bàn cũng bị hỏng không cách nào dùng nữa.
Hiện tại nếu thiếu nữ dùng truyền tống pháp bàn của nàng thì đối với Hàn Lập cũng không vấn đề gì. Phương pháp này nghe nói là do Luyện Khí Tông sư của Thiên Uyên Thành gần đây mới nghiên cứu ra. Nếu không lúc trước, Mộc Phượng nửa người nửa yêu này đã trực tiếp mang về không cần đám người Hàn Lập chạy tận tới đây.
Tay thiếu nữ khẽ nhấc, hướng về phía pháp bàn đánh ra một đạo pháp quyết, nhất thời pháp bàn cầm trong tay bạch quang chợt lóe, linh quang đại phóng.
Đem pháp bàn hướng trước người ném đi, bỗng chốc biến thành một đoàn nhũ quang lớn hơn một xích, chuyển động quay tròn không ngừng, đồng phát ra tiếng động vù vù.
"Mau lên một chút, mặc dù là Truyền Tống trận loại nhỏ nhưng lại có thể hấp dẫn người Mộc Tộc." Thiếu nữ vội vàng nói.
Diệp Sở cũng biết điều này nên không lưỡng lự ném ngọc giản vào bên trong trận.
Thiếu nữ sắc mặt ngưng trọng lại bấm niệm pháp quyết.
Trong pháp trận bỗng nhiên hiện ra ngân sắc phù văn quay cuồng không ngừng, ngọc giản phát ra một tiếng thanh minh rồi biến mất.
Trong nháy mắt quang đoàn cũng tán loạn biến mất, ngân sắc pháp bàn hiện ra nguyên hình.
Nhưng lúc này pháp bàn đã không còn nguyên vẹn, minh ấn pháp trận trên mặt đã bị hủy hoại, toàn bộ đầy những vết rạn, hoàn toàn không thể dùng nữa.
Hàn Lập lại trong lòng vui sướng, tay khẽ lật chuyển, trong tay xuất hiện một khối thanh sắc ngọc phù. Ánh mắt mọi người nhìn vào đó không hề chớp chút nào.
Đây đúng là nửa khối vạn lý phù mà cao tầng Thiên Uyên Thàn trước khi xuất phát đã đưa.
Thiếu nữ thấy vậy liền cười, đem pháp bàn hỏng thu lại rồi lấy ra mai vạn lý phù, ánh mắt sáng như minh châu chăm chú nhìn vào.
Diệp Sở nét mặt bất biến vẫn đứng tại chỗ thần sắc như thường.
Trong lúc nhất thời, cả ba người đều không lên tiếng khiến không gian yên tĩnh không tiếng động.
Ước chừng qua một tuần trà, vạn lý phù trong tay Hàn Lập cùng thiếu nữ linh quang đồng thời lóe lên, thoáng hiện ra một hàng văn tự.
Hàn Lập trong lòng nhanh chóng đem từng văn tự trên ngọc phù ghi nhớ.
Vô số văn tự xuất hiện trên khắp ngọc phù, sau khi bạch quang chợt tắt ngọc phù lại trở lên ảm đạm.
Lúc này, trên mặt Hàn Lập lại tràn đầy vẻ tươi cười.
Thiên Uyên Thành truyền tống tới thứ này, quả nhiên là văn tự giảng giải về cách giải trừ cấm chế trên bình Diệt Trần Đan, giống với ước định trước khi đi. Xem ra trong thành đã nhận được tin tức, bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, rốt cục có được tự do của bản thân.
Hàn Lập trong lòng hưng phấn dị thường, đảo mắt qua thiếu nữ áo bào trắng phía đối diện.
Chỉ thấy nàng ta vẫn đang nhìn vạn lý phù trong tay. Tựa hồ chưa xem hết, nhưng là khóe miệng nàng ta khẽ nhếch lên, rõ ràng mãn ý đối với nội dung trên ngọc phù.
Hàn Lập trong lòng khẽ động.
Nàng ta không có nhu cầu đến Diệt Trần Đan, không biết nàng được cao giai tu sĩ trong Thiên Uyên Thành hứa hẹn cái gì mà cam tâm mạo hiểm tới đây.
"Thế nào, Hàn huynh cũng đã nhận được thứ gì đó rồi chứ." Thiếu nữ xem xong nội dung trên ngọc phù, cầm trong tay ném qua Hàn Lập, cười hì hì.
"Quả thực là đã có được vật mong muốn." Hàn Lập mỉm cười trả lời.
" Một khi đã như vậy, hãy nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Cho dù đạo hữu có tính toán khác, nhưng chắc rằng cũng không nguyện ý tiếp tục lưu lại Mộc Tộc." Thiếu nữ thâm ý sâu sắc hướng Hàn Lập nói.
Hàn Lập ngẩn ra, ánh mắt ngóng nhìn thiếu nữ một lúc lâu, mới chậm rãi gật đầu.
Thiếu nữ thấy Hàn Lập đáp lại như vậy tựa hồ có chút cao hứng, sau đó quay sang bên kia phân phó vài tiếng với nữ tử da xanh.
Nữ tử này đáp lại sau đó đưa tay thả ra một loại bảo vật.
Vật này vừa mới xuất hiện chỉ lớn hơn một xích - Chính là một khôi lỗi mộc điểu màu vàng.
Nữ tử nhanh chóng thi triển pháp quyết khiến mộc điểu bay lên không, đồng thời hào quang quanh thân bắn ra tứ phía, trong nháy mắt liền biến thành lớn hơn mười trượng.
Thoạt nhìn trông rất sống động, thần tuấn dị thường.
Thiếu nữ cùng Diệp Sở không nói lời nào mà bay vụt lên. Hàn Lập khẽ do dự một chút rồi cũng bay lên.
Diệp Sở phát ra mệnh lệnh, mộc điểu mở cánh, nháy mắt hóa thành một đoàn hoàng quang nhanh chóng bay đi.
Từ khi Hàn Lập gặp được nhị nữ đến lúc hoàn thành nhiệm vụ, sau đó thoát khỏi nơi đây, Hàn Lập cùng thiếu nữ áo bào trắng từ đầu đến cuối cũng không nói đến Lũng Đông cùng Tiểu Hồng, coi như hai người chưa từng tồn tại.
Ngay khi mộc điểu rời đi được nửa ngày. Một đạo ngân hồng từ ngoại biên bay vụt đến, xoay quanh vài vòng, cũng chợt lóe rồi phá không bay đi, từ phương hướng rời đi mà xem thì đúng là hướng bay của mộc điểu.
Một tháng sau, một đoàn hoàng quang từ một hoang nguyên bay vụt qua - đúng là đám người Hàn Lập đang cưỡi mộc điểu bay qua.
Bọn họ kể từ ngày xuất phát, Diệp Sở vẫn đang toàn lực thúc dục mộc điểu, một đường đi nhanh như chớp, không dám dừng lại trên đường.
Có như vậy, bọn họ mới ở trong khoảng thời gian ngắn tới được nơi này. Phía trước cách đó không xa, chính là nơi nhập khẩu của Nhất Tuyến Thiên.
Hàn Lập cùng nhị nữ trong lòng không khỏi cảm thấy nhẹ nhàng.
Đúng lúc này, giữa không trung đột nhiên cuồng phong gào thét, lập tức bầu trời trở lên u ám, tiếng sấm rền vang từng trận, sắc trời trở nên âm u tối đen như mực, mây đen quay cuồng, che hơn phân nửa bầu trời. Trong tiếng nổ vang, mơ hồ truyền đến từng tiếng rống to.
Tiếng rống này không quá lớn trầm thấp dị thường, nhưng lại tràn ngập một sự uy nghiêm khó nói. Thiếu nữ áo bào trắng cùng nữ tử da xanh vừa nghe tiếng rống này thì sắc mặt nhất thời đại biến.
"Đây là…" Đồng tử Hàn Lập co rụt lại, trên mặt hiện ra vẻ chần chờ.
Mà đúng lúc này, bên trong không gian u ám xuất hiện mấy đạo ngân hồ thật lớn lóe lên, theo tiếng nổ rền vang một thứ trông như ngọn núi từ trong mây hiện ra, hai cặp kim sắc nhãn châu chớp lóe, gắt gao nhìn chằm chằm về mấy người ngồi trên mộc điểu phía xa xa.
Lúc này, dưới hai khỏa kim sắc nhãn châu đầy uy hiếp đó, Hàn Lập cảm thấy một cỗ hàn khí dâng lên từ phía sau lưng, nháy mắt hàn khí đã bao phủ toàn thân. Thế nhưng trong lúc nhất thời hắn không thể mảy may nhúc nhích.