Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1507: Phong vân tái khởi

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2198 chữ

"Tiền bối hiểu nhầm rồi, thứ vãn bối mang theo không phải là thánh vật trong tộc mà là vật phỏng chế do mấy vị đại nhân luyện chế cách đây không lâu. Kỳ thực gọi là Tiểu Thần Sào mới đúng. Bảo vật này chỉ có thể biến ảo thành một loại thánh trùng mà thôi, còn là loại cấp thấp nhất. Hơn nữa loại phỏng chế này chỉ có thể sử dụng một lần, sau khi dùng qua sẽ hoàn toàn bị hỏng." Huyết giáp khôi lỗi nói chi tiết.

"Tiều Thần Sào! Thú vị đấy, ta nghe đại danh Thần Sào của Phù Du Tộc đã lâu nhưng đáng tiếc vẫn chưa có duyên nhìn thấy. Nếu không thể nhìn thấy chính phẩm thì xem xét phỏng chế phẩm cũng không tồi. Ta có thể miễn phí triệu hoán bản thể của ngươi lại đây, chẳng qua muốn mượn tiếp Ngũ Long Trát thì không trả giá một chút không được…"

Vị Khương tiền bối này từ từ nói.

"Vãn bối chỉ đem theo một lọ quỳ tinh." Trong mắt huyết khôi lỗi chợt lóe huyết quang, chần chờ lên tiếng.

"Không sao hết, chỉ cần ngươi sử dụng xong Tiểu Thần Sào thì đem nguyên vật đã hỏng giao lại cho ta là được. Đợt trao đổi này cũng không quá khó chứ?" Khương tiền bối dường như sớm có cân nhắc.

"Tiền bối muốn Tiểu Thần Sào!" Vừa nghe lời này, thanh âm huyết giáp khôi lỗi thoáng lạc đi, do dự không quyết.

"Hắc hắc, ngươi cũng không cần như vậy, ta sở dĩ muốn vật ấy chẳng qua định xem một chút mà thôi. Chẳng lẽ ta còn có thể từ một đống phế vật mà tìm hiểu ra bí mật Thần Sào của các ngươi? Đương nhiên nếu ngươi không muốn trao đổi cũng không sao." Khương tiền bối nhạt giọng nói.

"Được! vãn bối trao đổi. Nhưng vãn bối cũng có một điều kiện, chờ sau khi dùng song Tiểu Thần Sào thì tiền bối cũng chỉ có thể cầm nó nghiên cứu trong một tháng, sau đó cần phải trả lại nguyên vật. Nếu không vãn bối không thể ăn nói được với trưởng lão trong tộc." Huyết giáp khôi lỗi suy nghĩ, cảm thấy chỉ bằng uy lực của Tiểu Thần Sào cũng không chắc mười phần có thể đối phó với đám người Lục Túc nên cắn răng đáp ứng.

"Ha ha! Có lời này của ngươi là được rồi. Ta sẽ giúp ngươi thi pháp triệu hoán bản thể lại đây."

"Cũng may là ngươi còn một tia phân thần tại đây, nếu không muốn phá giới nhiếp nhân lão phu cũng không thể làm được." Trong động khẩu vang lên một tràng cười vang. "Phanh!" âm thanh trầm thấp vang lên, một chùm ngân ti bắn tới huyết giáp khôi lỗi sau đó cuốn nó vào trong động.

Chỉ chớp lên vài cái, huyết giáp khôi lỗi đã biến mất không thấy bóng dáng.

Khoảng một tuần trà sau, trong bạch sắc sơn mạch bỗng nhiên cuộn trào một cỗ linh áp cường đại, tiếp đó một đạo kim hoàng sắc quang trụ từ dưới bắn thẳng lên trời cao.

Âm phong từng trận cuồn cuộn hướng về phía quang trụ, tiếng ông minh mãnh liệt, bốn phía hiện ra vô số hắc khí.

Một loạt thiên tượng đem vùng hư không phụ cận che kín, từ bên ngoài không thể thấy rõ tình hình bên trong chút nào. Không bao lâu sau, một đạo kinh lôi như thương long hoành thiên chợt lóe trong hắc khí, bỗng nhiên một tiếng hú to vang lên.

Tiếng hú này tựa hồ oán độc vô cùng, kèm theo sát khí trùng trùng.

Hàn Lập thở dài một hơi, hai mắt tĩnh lặng, trên mặt lộ rõ vẻ hoan hỉ.

"Hàn đạo hữu, ấn ký cuối cùng cũng đã luyện hóa xong." Âm thanh dễ nghe của Nguyên Dao vang lên từ sau lưng.

"Đa tạ hai vị đạo hữu đã xuất thủ tương trợ. Không ngờ rằng ấn ký cuối cùng lại cường ngạnh như vậy, cứ như mọc rễ trong cơ thể ta khó có thể khu trừ. Vậy nên đành phải mất một phen công phu trực tiếp luyện hóa trong cơ thể. Hiện giờ bốn ấn ký điều bị hủy diệt, cuối cùng cũng hóa giải được đại họa trong lòng." Hàn Lập đứng dậy xoay người lại, hướng về phía nhị nữ ôm quyền thi lễ, thần sắc đầy vẻ thành khẩn.

"Ha ha, Hàn huynh đâu cần phải khách khí như vậy. Tính mạng của hai người chúng ta cũng là do Hàn huynh cứu lại!" Nguyên Dao mệt mỏi khẽ mở miệng cười.

Nghiên Lệ cũng đồng dạng mỉm cười, sắc mặt nàng cũng có chút tái nhợt.

Điều này cũng khó trách, cho dù ai thao túng đại trận hơn nửa ngày như vậy thì pháp lực tiêu hao cũng không ít.

Hàn Lập thấy vậy thì không nói lời nào, bèn lật tay lấy ra hai chiếc bình nhỏ xanh biếc phân biệt đưa tới trước mặt nhị nữ.

"Đây là hai bình Lục Âm Đan, thuộc tính âm hàn, hẳn là có tác dụng với hai vị đạo hữu." Hàn Lập mở miệng giải thích.

"Ta cùng sư muột quả thực đang cần vật này, nên không khách khí với Hàn huynh." Nghiên Lệ thản nhiên cười, lập tức vung tay cuốn lấy một bình dược.

Nàng mở nắp bình đổ xuống, tức thì một viên hắc lục sắc đan hoàn rơi xuống tỏa ra một cỗ âm hàn khí tức nồng đậm.

Nghiên Lệ thoáng chút đánh giá dược lực của loại đan này thì hai mắt sáng ngời, đoạn dùng hai ngón tay kẹp lấy đan hoàn để ngang trước mặt cẩn thận quan sát sau đó trực tiếp đưa vào trong miệng nuốt xuống.

Nàng tiếp tục nhắm hai mắt, trực tiếp vận công hấp thu dược lực.

Nguyên Dao bên kia thấy vật thì thoáng do dự một chút mở lời cảm ơn Hàn Lập rồi cũng đồng dạng nhận lấy bình dược trước người mở ra lấy đan dược cho vào trong miệng.

Hàn Lập yên lặng ở một bên chờ nhị nữ.

Lúc này, lốc xoáy trên không trung đã biến mất hoàn toàn, hắc sắc viên châu cũng đã thu nhỏ lại còn một trượng, hơn nữa cũng do pháp trận bốn phía đã dừng lại nên vụ khí bên trong từ từ tản ra, chỉ khoảng một lúc nữa sẽ hoàn toàn biến mất. Qua một bữa cơm, nhị nữ bắt đầu mở mắt, khí sắc trở lên tốt hơn rất nhiều.

"Hàn huynh, đan dược này của huynh sợ rằng rất quý giá! Âm lực hao tổn của ta và sư muội thoáng chốc đã khôi phục hơn phân nửa." Nghiên Lệ cao hứng nói.

"Hữu dụng với hai vị đạo hữu là tốt rồi." Hàn Lập mỉm cười nói.

"Hàn hụuynh! Nơi này cũng không nên ở lâu, chúng ta khi nào tiếp tục hành động? Theo kế hoạch lúc trước chúng ta thương lượng mới chỉ đến lúc thoát khỏi đám người quỷ bà mà thôi." Nguyên Dao lo lắng nói.

"Lời của Nguyên cô nương vô cùng chính xác, nơi đây quả thực không nên ở lâu cần lập tức rời đi. Trong nháy mắt ấn ký bị hủy diệt, đám yêu vương này vẫn có thể cảm ứng được phương hướng đại khái của chúng ta."

"Về phần tiếp theo hành động thế nào, tất nhiên là tìm biện pháp phá vỡ không gian nơi đây trở lại Linh giới. Đương nhiên việc này có chút khó giải quyết, ta mặc dù đã có tính toán nhưng cũng cần cùng hai vị phải bàn bạc kỹ hơn. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện." Hàn Lập đánh giá xung quanh một lượt, thần sắc nghiêm nghị nói.

"Được! vậy thì cứ theo lời Hàn huynh, chúng ta trước tiên thu hồi pháp trận rồi lập tức xuất phát." Trong ba người tu vị của Hàn Lập cao nhất nên nhị nữ đương nhiên lấy ý kiến của hắn làm chủ.

Thân hình nhị nữ thoáng động hóa thành hai đạo cầu vồng bắt đầu thu hồi khí cụ bố trận.

Hàn Lập trực tiếp giương tay hét lên một tiếng vang vọng đất trời, giống như tiếng sấm rền không ngừng lan rộng.

Đề Hồn Thú cùng Báo Lân Thú tại phụ cận lập tức hống to phản hồi, đồng thời nhắm hướng Hàn Lập bay vọt trở về.

Một đạo ô quang cùng một đạo kim ảnh đồng thời hiện lên rồi chui thẳng vào Linh Thú Hoàn trong tay áo Hàn Lập.

Một lát sau, nhị nữ cũng đã thu thập xong. Ba người chọn phương hướng rồi lập tức thôi động độn quang vội vã rời đi.

Ba người Hàn Lập rời khởi gò đất này không quá nửa buổi thì trên không trung đã có lục quang lóe lên. Một đoàn lục quang phá không mà tới, trực tiếp xuất hiện phía trên bầu trời phụ cận.

Trung tâm lục quang là một thân ảnh thon thả mỹ miều đang đứng! Bóng người này thoáng đảo qua phụ cận, tìm đến gò đất chỗ ba người Hàn Lập bày trận thì hạ xuống, hiện ra thân hình.

Người này chính là Mộc Thanh1

Ánh mắt Mộc Thanh đảo qua mọi nơi một lượt, sắc mặt dần dần trở lên âm trầm.

Đối với người khác thì hết thảy mọi thứ ở đây đều bình thường, nhưng trong mắt nàng ta thì có vô số sơ hở chất chồng.

Nàng có thể dễ dàng nhận ra dấu vết lưu lại của pháp trận loại lớn, cùng với dao động cấm chế trên không trung vẫn chưa tan hết và một cỗ âm khí tinh thuần không hề tầm thường.

"Xem ra ta tới chậm một bước, bọn chúng rời đi đã được một đoạn thời gian. Hóa ra là mượn lực pháp trận để khu trừ ấn ký. Chẳng qua nếu đã ly khai nơi này thì để tìm được hắn khó lại càng thêm khó." Mộc Thanh thì thào vài câu, vẻ mặt thoáng chần chờ, tựa hồ có chuyện gì đó làm nàng do dự.

"Thôi vậy! Vì vật ở ma phần kia, ta hợp lại trong đất một lần vậy! Sớm biết như thế, lúc trước nên hạ thêm vài đạo cấm chế trên người Hàn tiểu tử." Mộc Thanh chân ngọc dẫm mạnh, mặt ngọc hiện ra vẻ kiên quyết.

Thân hình nàng lại lóe lên, hóa thành một đoàn thanh quang phá không bay đi.

Nhưng cũng tại lúc này, độn quang của nàng cũng không rời đi quá xa.

Hơn nửa canh giờ sau, thanh quang bỗng nhiên hạ xuống một sơn mạch nhỏ, trực tiếp đi vào một sơn cốc trong đó.

Tòa sơn cốc này âm khí rất loãng, thậm chí so ra còn kém các nơi bình thường phía ngoài sơn mạch, cho nên không hề có bóng dáng quỷ vật.

Đây quả là một nơi lý tưởng để Mộc Thanh dừng chân.

Nàng điều tra một lượt xung quanh sơn cốc, sau khi xác định không có dị thường thì mới an lòng.

Hai tay áo nàng rung lên, lục mang chợt lóe, vô số quang đoàn to bằng nắm tay bắn đi bốn phía.

Tất cả quang đoàn đều rơi xuống các nơi trong sơn cốc, chợt lóe lên rồi tiến nhập vào trong lòng đất biến mất vô ảnh vô tung.

Mộc Thanh cũng dẫm mạnh chân xuống dưới mặt đất.

Phía dưới eo nàng chợt lóe linh quang, bỗng nhiên biến thành một thân thanh mộc, vô số rễ tua đâm xuống dưới mặt đất tản đi bốn phương tám hướng, càng lúc càng sâu.

Miệng nàng lại tiếp tục lẩm nhẩm, hai tay bắt quyết. Mặt đất trong toàn bộ sơn cốc lập tức rung lên bần bật.

Lục sắc quang đoàn vốn đã tiến nhập trong lòng đất lại bắt đầu xuất hiện, từng thân cây xanh biếc từ chỗ chúng mọc lên, bằng mắt thường cũng có thể nhận thấy tốc độ sinh trưởng điên cuồng của chúng. Chỉ vài nhịp hô hấp đã biến thành từng cây đại thụ che trời cao hơn mười trượng.

Cả tòa sơn cốc bỗng chốc xanh um tươi tốt, mộc linh khí nồng nặc vô cùng.

Càng giật mình hơn nữa là một đám thụ mộc do Mộc Thanh dùng pháp quyết thôi động lại không chịu hạn chế bởi đất bùn bên dưới mà mơ hồ liên tục biến đổi vị trí.

Lát sau, một đại trận đầy vẻ cổ quái lấy Mộc Thanh làm trung tâm hình thành, cơ hồ trải rộng tới tất cả các nơi trong toàn bộ sơn cốc đem nơi đây phòng thủ kín mít, cơ hồ mưa gió không lọt! Làm xong hết thảy, Mộc Thanh bỗng nhiên há miệng phun ra một một viên châu nhũ bạch sắc lớn bằng quả trứng chim, bề ngoài của nó trải rộng hoa văn kim sắc, đầy vẻ lung linh.

Viên châu này ở cách người Mộc Thanh hơn một trượng, từ từ chuyển động! Mộc Thanh nhìn viên châu này một lúc lâu rồi thở dài, nàng vươn ngọc chỉ khẽ điểm nhẹ lên vật đó.