Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1733: Mật động Nhung Tộc

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2405 chữ

Tại một mảnh sơn mạch, bên phía dưới một cái khe nứt sâu hoắm, một đoá bạch vân phiêu lãng lơ lửng trên không. Bên trong bạch vân, hai gã dị tộc nhân Nhung Tộc lông mao bao phủ toàn thân đang ẩn nấp trong đó thấp giọng nói chuyện với nhau.

"Huyên huynh, hai tên Thiên Vân tộc kia đã chạy thoát gần một ngày rồi, như thế nào mà những người truy sát vẫn chưa quay lại, sẽ không có cái gì ngoài ý muốn chứ!"

Một gã trên tránh có một nốt ruồi xanh đang có chút lo lắng nhỏ giọng nói với đồng bạn.

"Ngoài ý muốn? Có thể có cái gì ngoài ý muốn đây! Hai gã đào tẩu nguyên khí đều đại thương, nhóm đuổi theo tầm bốn người, không có vấn đề gì đâu. Hơn phân nửa là hai tên Thiên Vân Tộc kia đã sử dụng tới bí thuật kích thích tiềm lực cho nên mới hao phí nhiều thời gian như vậy."

Gã Nhung Tộc còn lại toàn thân mặc một bộ chiến giáp màu đỏ đậm, bộ dáng không cho là đúng nói.

"Ân, hai tên Thiên Vân Tộc kia đích xác tinh thông một ít độn thuật quỷ quái, nếu không ngày đó sao chúng thoát đi dễ dàng như vậy được."

Tên mở miệng lúc trước tựa hồ bị thuyết phục, gật gật đầu đáp.

"Bất quá, bên trong mật động thiên Kim triện văn công pháp hoàn chỉnh kia ai ngờ lại phải dùng tới mấy khối Nghiễm Hàn Lệnh mới có thể giải trừ được cấm chế. Thật sự là ngoài ý muốn. Như thế mà nói, chúng ta thật sự không thể đợi đội ngũ khác quay lại đây được, mà cũng không biết hai khối Nghiễm Hàn Lệnh này có thật sự đủ dùng hay không. Nói không chừng cần đến ba bốn khối, nếu như vậy thì e là chúng ta chỉ đem được một phần công pháp quay về mà thôi."

Gã chiến giáp Nhung Tộc thở dài một hơi, nói.

"Phần cuối cùng của thiên Kim triện văn công pháp này cùng với mấy bộ phận phía trước khác nhau rất lớn, hiển nhiên là phần trọng yếu nhất. Nếu thật sự khuyết thiếu phần khẩu quyết cuối cùng này thì ngay cả Tiên giới pháp quyết có thần diệu đi chăng nữa e là cũng rất khó mà tu luyện thành công. Đáng tiếc chính là bọn ta cũng không hiểu nhiều về loại linh văn này. Nếu không thực sự có thể tìm hiểu một chút nội dung mấy phần trước, như vậy cũng đỡ phải canh cánh trong lòng."

Nhung Tộc có nốt ruồi bộ dáng cũng có chút buồn bực nói.

"Nếu là Kim triện văn công pháp, bọn ta sao có thể dễ dàng buông tha như vậy được. Phiền toái chính là đội ngũ gần chúng ta nhất lộ trình còn cách chúng bốn năm ngày đường. Nếu thật sự cần nhiều Nghiễm Hàn Lệnh mà nói, chúng ta chỉ có thể dồn sức phá cấm trong mấy tháng còn lại. Như thế thì kế hoạch bế quan tiềm tu đột phá tu vi đều có chút phiền nhiễu."

Chiến giáp Nhung Tộc sắc mặt âm trầm vài phần, nói.

"Đích thật là có chút phiền phức nhưng nếu thiên Kim Triện văn này thật sự kì diệu như trong truyền thuyết, nói không chừng có thể khiến cho toàn tộc chúng ta cường đại thêm vài phần. So với tăng tiến tu vi cũng không tính là cái gì a."

Nhung Tộc có nốt ruồi nhướng mày, chậm rãi nói.

"Lần Nghiễm Hàn Giới mở ra này chính là cơ hội tuyệt hảo cho chúng ta tiến vào thánh tộc. Ta cũng không muốn cơ hội lần này qua đi."

Chiến giáp Nhung Tộc có chút buồn bực nói.

"Hiện tại mà nói đã có chút khác biệt rồi. Chỉ có thể đợi mấy đội ngũ còn lại nhận được tin tức mà mau chóng đem Nghiễm Hàn Lệnh tới. Ngẫm lại cũng có chút bất đắc dĩ, từ xưa tới nay có ai từng nghĩ tới chư tộc trên Lôi Minh đại lục lại đều sử dụng chìa khoá cấm chế mật động này để tiến vào giới này chứ. Mỗi một lệnh bài đổi một cấm chế, cũng có khi một cấm chế lại dùng tới hai ba cái lệnh bài. Lần sau Nghiễm Hàn Giới mở ra phải hồi bẩm tộc trưởng chú ý tới chuyện này nhiều hơn a."

Cứ như thế, hai gã Nhung Tộc ở bên trong tầng bạch vân tán gẫu một hồi nhưng nếu ở bên ngoài tầng bạch vân thì âm thanh đàm thoại của hai tên kia cũng không có chút nào thoát ra ngoài. Bọn họ ẩn thân trong đám bạch vân này đúng là do một tầng cách âm cấm chế hình thành, hai người này tất nhiên là có nhiệm vụ cảnh giới thủ hộ tại cửa của mật động nhưng hai gã này lại không hề biết ngay tại lúc bọn họ tán gẫu, một đạo nhân ảnh mơ hồ cơ hồ không thể dùng thần niệm dò xét được phiêu lãng cách bọn họ chưa tới trăm trượng trên cao, không kiêng nể gì đánh giá hai người.

Cấm chế trong bạch vân tựa hồ không thể ngăn cản được ánh mắt của người này. Đạo nhân ảnh đó chính là Hàn Lập, người đã hao phí gần nửa ngày trời toàn lực phi độn tới đây. Tuy bạch vân cấm chế có chút huyền diệu nhưng đối với linh mục thần thông của hắn từ sớm đã nhìn thấy hai tên dị tộc nhân này. Lúc này từ khoảng cách rất xa hắn đã sử dụng tới Thái Nhất Hoá Thanh Phù, đem thân hình hư hoá sau đó mới chậm rãi bay đến nơi này.

Hắn bằng vào thần niệm viễn siêu hai người phía dưới, căn bản cuộc tán gẫu của hai người phía dưới đều nghe rõ mồn một. Từ trong lời nói, hắn biết được Nhung Tộc căn bản là chưa đắc thủ, trong lòng thở phào một hơi nhưng khi nghe tới đoạn mật động cấm chế cần phải có Nghiễm Hàn Lệnh mới có thể mở ra được thì thần sắc lại hơi đổi một chút.

Nhưng ngay sau đó hắn chợt nhớ tới cái gì đó liền rất nhanh khôi phục lại như lúc ban đầu.

Trong mắt hắn hàn quang chợt loé, nhìn xuống phía dưới liếc mắt một cái, thân hình vừa động từ từ bay xuống dưới. Phía dưới, hai gã dị tộc nhân như thế mà không thể phát giác ra được có người đang lặng lẽ xâm nhập, nếu mà Hàn Lập có ý định động thủ ngay lúc này tự nhiên là có thể dễ dàng giết chết hai người này. Bất quá, tưởng tượng tới hai người này trên người đều có mang bản mệnh bài linh tinh gì đó, nếu thật sự giết đi chỉ sợ lập tức kinh động đến những tên Nhung Tộc khác dưới mật động.

Dù sao lần này tới đây cũng không phải là vì giết người mà tới. Trước khi hắn nhìn tận mắt nhìn thấy thiên Kim triện văn kia, hắn cũng không muốn gây ra động tĩnh gì kinh động tới đám phía dưới.

Trong lòng cân nhắc như thế, thân hình liền khinh phiêu xâm nhập vào bên trong hạp cốc mấy mươi trượng, đồng thời lam mang trong mắt chớp động liên tục hướng về phía hai bên sườn hạp cốc quét tới. Thần sắc hắn vừa động, ánh mắt có ngưng trọng nhìn tại một nơi nào đó trên thạch bích. Mảng thạch bích này có màu vàng nhạt, mặt ngoài có mấy đạo thạch văn nứt lở, trông tầm thường cực kỳ. Nhưng trong mắt Hàn Lập mà nói, theo mỗi góc độ thạch văn này hợp lại chính là một bức Bắc đẩu tinh đồ. Trên mặt hắn hiện lên một tia vui mừng, không chút do dự thúc dục thân hình liền lao thẳng xuống thạch bích phía dưới.

"Phốc" một tiếng!

Thạch bích mặt ngoài linh quang chợt loé, thân hình không chút trở ngại liền chui vào bên trong đó. Kết quả, Hàn Lập chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, bỗng nhiên hắn xuất hiện tại một cái thông đạo lớn dị thường. Bốn bức tường thông đạo được khảm vô số tinh thạch to bằng nắm tay, tản ra bạch quang nhè nhẹ. Mà ở phía trước mấy trượng phía trước xuất hiện một đại môn hai cửa màu xanh cao hơn mười trượng, mặt ngoài gồ ghề, hơn nữa một góc khuyết đi một bộ phận, bộ dáng như bị người nào đó dùng lực mạnh mẽ phá vỡ ra.

Hàn Lập khẽ nhíu mày nhìn về phía đại môn. Phía trên đại môn màu này có một chút kim quang lóng lánh, ẩn hiện có một chút đạm kim sắc phù văn. Tuy rằng hơn phân nửa không được trọn vẹn nhưng hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra tất cả đều là Kim triện vặn. Mà hai bên sườn của đại môn lúc này lại có hai gã Nhung Tộc một đen một trắng, bốn mắt khép hờ khoanh chân ngồi tại chỗ.

Hai gã Nhung Tộc này bộ dáng đồng dạng toàn thân được phủ một lớp lông mao dày đặc nhưng một tên thì trắng như tuyết, một tên thì đen như than củi, bộ dáng hai người có chút quỷ dị, chắc hẳn là được an bài trấn thủ tại đây.

Hàn Lập vừa nhìn thấy hai tên hắc bạch Nhung Tộc khoanh chân ngồi xuông cách phiến đại môn tầm ba bốn trượng, không khỏi nhíu mày lại.

Ngay cả hắn đối với Thái Nhất Hoá Thanh Phù tin tưởng mười phần, hơn nữa tu vi đã tiến xa so với trước đây cho nên khả năng ẩn thân hiện tại của Thái Nhất Hoá Thanh Phù đã hơn xa nhưng thật sự muốn từ giữa hai người mà qua thì thật đúng là phải mạo hiểm một chút, hơn nữa hắn cũng không nắm chắc mười phần lách qua mà không kinh động tới hai tên cùng giai với mình.

Bất quá, Hàn Lập cũng không có do dự lâu, âm thầm hít sâu một hơi, trong lòng khẽ động liền vô thanh vô tức hướng đại môn nhẹ nhàng lướt qua. Nếu đã tới đây rồi, hắn sao có thể quay đầu trở về. Cùng lắm thì lúc bị phát hiện, lập tức giết chết hai người này sau đó ngạnh xông vào mà thôi. Đấy tự nhiên không phải thượng sách gì nhưng mà khi tình hình đó xảy ra thì cũng chỉ có thể làm như thế mà thôi.

Nơi đây Nhung Tộc cũng có không ít, nếu du đấu thì hắn cũng không e sợ bao nhiêu. Hắn chỉ kiêng kị duy nhất chính là sợ Nhung Tộc chó cùng rứt giậu, đem thiên công pháp kia huỷ diệt đi, tổn thật thật sự là quá lớn, được không bằng mất.

Dù sao loại thượng giới bí thuật này, nếu mà thiếu đi mấy chữ thì đều có thể làm cho công pháp này không thể thuận lợi tu luyện thành công được.

Đương nhiên đây chỉ là tính toán của hắn mà thôi, khả năng xảy ra đều vô cùng thấp.

Nếu muốn nhanh chóng ổn định tình hình phía dưới này, thậm chí không tiếc vận dụng Huyền Thiên tàn nhận cùng Phệ kim trùng liền có thể đem toàn bộ Nhung Tộc trong mật động diệt sát hoàn toàn. Hàn Lập trong lòng phân tích lợi hại, nháy mắt liền thông suốt mới có thể hướng về phía hai gã dị tộc trực tiếp bay qua.

Ba mươi trượng, hai mươi trượng, mười trượng.

Hàn Lập hư hoá thân hình, trong nháy mắt liền đi tới sát bên cạnh hai gã hắc bạch Nhung Tộc nhưng vào lúc này, tên hắc mao Nhung Tộc đột nhiên mí mắt hơi động liền mở to ra, ánh mắt hướng về bốn phía quét qua một lượt.

Hàn Lập trong lòng thoáng chút rùng mình nhưng thân hình lại đứng im tại chỗ, không hề động đậy gì cả.

"Như thế nào, đạo hữu phát hiện ra cái gì sao?"

Gã đối bạch mao ngồi đối diện dường như cảm thấy đồng bạn của mình có hành động, cũng đồng dạng mở hai mắt đảo qua mọi nơi, có chút nghi hoặc hỏi.

Gã hắc mao Nhung Tộc cũng không có trả lời cái gì cả mà đem thần niệm phóng ra lướt qua chỗ Hàn Lập đang đang đứng rồi đem cả thông đạo phía trước quét qua một lần, sau đó lại thu về.

"Không có gì, vừa rồi tâm tình đột nhiên có chút khác thường, xem ra chỉ là ảo giác mà thôi. Lại nói, những lúc nhập định gần đây có đôi chút không yên, cũng không biết duyên cớ là sao."

Hắc mao Nhung Tộc chậm rãi nói.

"Thì ra là thế. Bất quá điều này cũng có chút kỳ quái, lão phu từ lúc tiến vào Nghiễm Hàn Giới này cũng như thế. Mấy ngày gần đây thần kinh của ta lúc nào cũng căng thẳng, thi thoảng cũng có chút dị thường."

Bạch mao Nhung Tộc sau khi cười cười một chút liền nói.

"Có lẽ thật sự là như thế."

Hắc mao Nhung Tộc cân nhắ một chút, nhíu mày nói.

Bất quá ngay sau đó, hắn bỗng nhiên tay áo bào run lên, một mảnh ngân ti từ giữa tay áo bắn ra, ngân mang đầy trời chớp động một cái liền đem toàn bộ thông đạo phía trước dưới một trảo này phủ xuống. Hàn Lập thấy vậy, đồng tử chợt co rụt lại nhưng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, mặc cho ngân ti này bắn lên trên thân hình hắn.

Một màn quỷ dị xuất hiện!

Một trận "binh ba" vang lên, ngân ti chợt loé lên, tất cả đều xuyên qua thân hình hắn mà đâm xuống dưới mặt đất. Chỉ thấy trên mặt đất có vô số ngưu mao ngân châm hàn quang lóng lánh, tất cả đều ghim vào sâu dưới mặt đất hơn phân nửa.

Hai gã Nhung Tộc nhìn về phía thông đạo trống rỗng, hai mắt tinh quang chớp động, sắc mặt không chút thay đổi!