Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
"Hay a. Tay chân mình không có cảm giác gì khác nhưng bề ngoài lại có thể biến hóa đến mức như vậy."
Thạch Côn biến thành ám thú, vừa nhấc chân trước, hai mắt nhìn trước nhìn sau, bỗng phát ra tiếng cười lớn.
"Nếu Thiên Biến Huyễn Diện không có công hiệu bực này, tiểu muội cũng không đem chúng nó ra để nhị vị đạo hữu cười chê."
Liễu Thuý Nhi mỉm cười nói.
"Đa tạ Liễu đạo hữu. Có bảo vật này rồi, bọn ta lên đường lại càng thêm được một tầng yểm hộ."
Ám thú miệng nói tiếng người, bộ dạng vui vẻ ra mặt.
Hàn Lập tận mắt nhìn thấy Thạch Côn sau khi biến thân, cũng đối với cái mặt nạ này rất có lòng tin nhưng sau khi suy nghĩ một chút thì hướng nữ tử mặc áo choàng cảm ơn vài tiếng, sau đó lại đề nghị:
"Hiện giờ Liễu tiên tử cùng tại hạ còn không có da thú. Nhưng chúng ta cũng không nên trì hoãn ở chỗ này nữa, chi bằng cứ lên đường trước, dọc đường xem xem có ám thú đi lẻ không, rồi thuận tay giải quyết là được."
"Hàn huynh nói vậy cũng vừa đúng ý tiểu muội. Ba người chúng ta có chút khẩn trương về thời gian, tự nhiên là không nên lãng phí chút nào mới là tốt."
Liễu Thuý Nhi mở miệng tán đồng.
Còn Thạch Côn thì tự nhiên lại càng không có ý kiến gì khác.
Cho nên ba người thừa dịp đêm tối, từ trong động lặng lẽ đi ra. Trong đó Thạch Côn trực tiếp hóa thành hình dáng ám thú nhưng từ trong miệng phun ra một đoàn hoàng vân, sau khi rơi xuống thân mình, liền lập tức biến thành một đạo hoàng khí nhàn nhạt.
Ám Thú sâm lâm ban đêm mơ hồ dị thường, Thạch Côn sau khi thi triển phương pháp này, nếu không nhìn kỹ trong vòng mười trượng gần đó, thì tuyệt đối không thể phát hiện ra thân hình đang ẩn nặc.
Liễu Thuý Nhi lấy ra từ bên hông một bảo vật cổ quái nhìn như ngọc bội, sau đó ném về phía trước người liền biến thành một con ngọc thử trắng noãn chừng dài hơn một trượng. Nàng này chuyển mình một cái, liền đứng ở trên lưng ngọc thử. Sau đó ngọc thử này toàn thân nổi lên bạch quang nhàn nhạt, một lúc sau bao bọc lấy cả Liễu Thuý Nhi ở trên thân mình. Thân hình ở trong bạch quang dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến thành một đạo hư ảnh trong suốt, như có như không.
Về phần Hàn Lập lại càng đơn giản. Thanh Trúc Phong Vân Kiếm sau khi trải qua tinh chế lại là bảo vật mộc thuộc tính vô cùng tinh thuần, ở trong rừng rậm mà mộc thuộc tính nồng đậm tới bậc này, phi độn lại càng cực kỳ khó phát hiện.
Hàn Lập chỉ phất tay áo một cái, một ngụm thanh sắc tiểu kiếm dài vài tấc bay ra, xoay quanh một chút liền biến thành một đạo thanh hồng cao vài trượng quét xuống người. Một lát sau, một đạo thanh quang cơ hồ nhạt như không thấy liền lóe lên.
Cứ như vậy, ba người sau khi thi triển thủ đoạn che đậy thân hình xong xuôi, rốt cục bắt đầu chính thức lên đường, hướng vào sâu trong Ám thú sâm lâm.
Vài ngày sau, một đầu ám thú hình thể mảnh khảnh, bước từng bước ưu nhã, giẫm trên từng lớp lá dầy, chậm rãi tiến về phía trước. Đột nhiên từ trong một cây đại thụ cao chọc trời, từng mảng lam sắc quang hà bay vụt ra cuốn lấy thân hình con thú này. Đầu ám thú này vô cùng kinh hãi, trong miệng phát ra âm thanh bén nhọn, hai bàn chân nổi lên hắc sắc trảo mang hướng lam sắc quang hà quơ một trảo. Nhưng lam sắc quang hà này chỉ xoay tròn một vòng, bỗng nhiên biến thành một quang cầu khổng lồ, mang con ám thú giống cái kia hoàn toàn bao vây lấy.
Tiếng kêu nhỏ từ miệng ám thú chỉ mới phát ra được một nửa, liền ngay sau đó trở nên trùng xuống không thể nghe thấy, đồng thời móng vuốt nhìn như sắc bén dị thường kia sau khi bắt được lam hà cũng chỉ khẽ lay động vài cái, bộ dạng không thể nào bằng một trảo mà có thể phá vỡ nó. Lúc này mặt ngoài đại thụ bạch quang chợt lóe, một thân ảnh thướt tha từ bên trong thoáng chốc hiện ra.
Chính là Liễu Thuý Nhi!
Nàng một tay kết ấn, miệng niệm chú, một tay nâng một viên lam sắc tinh cầu lớn chừng nắm tay, hướng về phía lam sắc quang hà, trong miệng lẩm nhẩm.
Một màn quỷ dị xuất hiện.
Lam sắc quang hà sau khi nàng này thúc dục, từ từ khuếch tán mở ra, chỉ sau chốc lát công phu, liền biến thành một cái lồng bao phủ gần lam sắc quang mạc. Sau đó Liễu Thuý Nhi khẽ lật bàn tay, đem lam sắc tinh cầu thu lại, đồng thời đầu vai nhoáng lên một cái, liền hóa thành một đạo bạch ảnh nhập vào trong màn sáng kia.
Đầu ám thú bên trong thấy vậy, liền không chút chần chừ hùng hổ bổ nhào tới phía nàng này, giữa chừng, thân thể uốn éo một cái, liền phân thành ba đạo bóng đen khác. Liễu Thuý Nhi không chút hoang mang, môi anh đào khúc khích một tiếng, một chùm lam ti tinh tế liền bắn ra. Sau khi lam ti tản ra, liền biến thành một tấm lam sắc quang tráo, hướng ám thú cùng những hắc ảnh hóa thân kia bao bọc lại.
Ám thú thấy vậy cũng không cam chịu yếu thế, miệng há ra, một đạo hắc sắc quang trụ liền bắn ra, còn bóng đen thì giương nanh múa vuốt, huyễn hóa ra chi chít móng vuốt nhọn hoắt nghên đón lam sắc quang tráo. Ngay tức khắc liền có tiếng ùng ùng phát ra từ trên lam sắc quang mạc, hai loại quang mang hắc lam kỳ lạ đan xen vào nhau, tiếng bạo liệt liên miên không dứt.
Lam sắc quang mạc hiển nhiên có cách đoạn thần thông, linh khí kịch liệt thay đổi, cùng với những tiếng đinh tai nhức óc kia sau khi truyền tới ngoài quang mạc, liền biến thành cực kỳ yếu ớt.
Liễu Thuý Nhi cùng ám thú liền bắt đầu khai chiến.
Ở bên ngoài Lam sắc quang mạc, thanh quang cùng hoàng khí vừa hiện ra, thân ảnh Hàn Lập cùng Thạch Côn không tiếng động liền hiện ra. Hai người cùng quan sát tình hình trong lam sắc quang mạc, thần sắc có phần khác nhau.
"Hắc hắc, Liễu đạo hữu thật đúng là phiền toái, cứ nhất định phải tìm một con ám thú giống cái mới bằng lòng hạ thủ."
Thạch Côn lắc đầu nói.
"Liễu tiên tử nếu đã làm như thế, hẳn là đang kiêng kỵ điều gì đó."
Hàn Lập cũng bất động thanh sắc trả lời.
"Nga, Liễu đạo hữu là nữ lưu có chút băn khoăn còn chưa tính. Hàn đạo hữu ngày đó sao cũng buông tha cho đầu ám thú hai ngày trước, điều này cũng làm cho Thạch mỗ trong lòng có chút kỳ quái."
Thạch Côn nghe vậy nhưng mặt lại lộ vẻ dị sắc nhìn Hàn Lập một cái.
"Cũng không có gì, đầu ám thú kia đã bị thương trong người, hơn nữa vết thương trên người lại chồng chất, Hàn mỗ cho dù có gỡ da lông của nó xuống, sau khi biến hóa sợ vẫn có chút không ổn. Tại hạ vẫn tính là thay một con khác."
Hàn Lập thản nhiên nói.
"Thì ra là như vậy. Ta còn tưởng rằng Hàn huynh ngày đó nhìn thấy đầu ám thú bị thương kia bên cạnh có vài đầu ấu thú khác, nhất thời lòng từ thiện nổi lên chứ. Nghĩ lại cũng phải, chúng ta là người tu luyện sao lại có cái ý nghĩ nông cạn như thế trong lòng chứ."
Thạch Côn đĩnh đạc nói.
Hàn Lập nghe vậy, liền cười hắc hắc không có tiếp lời.
Khi hai người đang thấp giọng nói chuyện phiếm, trong lam sắc quang mạc đột nhiên có một tiếng trầm muộn phát ra, cả màn sáng khẽ rung lên nhưng liền lập tức khôi phục như thường. Hàn Lập thấy vậy, không khỏi nheo mắt, mà Thạch Côn cũng lộ vẻ giật mình.
Lam sắc quang mạc đột nhiên vỡ vụn từng khúc, cuối cùng hóa thành vô số điểm linh quang biến mất không thấy. Chỉ thấy ở trung tâm màn sáng, Liễu Thuý Nhi lẳng lặng đứng đó, ở bên chân là con ám thú giống cái kia đang nằm sấp bất động, trên người ngoại trừ da lông ướt nhẹp, thì một vết thương cũng không có. Hàn Lập hướng thân mình con thú này thần niệm đảo qua, cũng biết đầu ám thú này đã mất mạng, hoàn toàn không có hơi thở.
"Thủ đoạn thật cao minh. Không nghĩ tới thần thông thủy thuộc tính của Liễu đạo hữu lại kinh người như thế, so với Thạch mỗ ngày đó còn nhanh hơn mấy phần."
Vẻ kinh ngạc trên mặt Thạch Côn dần biến mất nhưng miệng liên tục tán dương.
"Thạch huynh cần gì giễu cợt tiểu muội. Thạch huynh thân thể mạnh mẽ, ngày đó ta cùng Hàn đạo hữu cũng đã quá rõ ràng, sao những thủ đoạn nhỏ nhặt này của ta có thể sánh bằng."
Liễu Thuý Nhi giơ tay đem con ám thú kia hút đến tay, thản nhiên cười nói.
"Ha ha, nếu thần thông bậc này còn là thủ đoạn nhỏ, vậy vài điểm thần thông kia của Thạch mỗ chắc chẳng coi vào đâu được rồi. Hàn đạo hữu, hiện giờ ta cùng Liễu tiên tử cũng đã có da thú, chỉ còn một mình ngươi thôi đấy. Hơn nữa càng đi vào sâu trong rừng rậm, khả năng gặp phải ám thú càng lớn. Đạo hữu cũng nên sớm tính toán cho phải đi."
Thạch Côn bỗng nhiên quay đầu, thâm ý rất sâu sắc hướng Hàn Lập nói.
"Thạch huynh yên tâm, Hàn mỗ trong lòng hiểu rõ, tuyệt đối không lấy mạng nhỏ của mình nói giỡn đâu."
Hàn Lập cười nhạt trả lời.
Ba ngày sau, bên cạnh một dòng suối nhỏ quanh co trong ám thú sâm lâm, một đầu ám thú hình thể so với ám thú bình thường còn lớn hơn ba phần bị một mảnh thanh mông quang mạc vây lấy. Hàn Lập huyền phù phía trên quang mạc, hai mắt khép hờ, hai tay bấm niệm thần chú thúc dục pháp thuật nào đó, làm cho thanh sắc quang mạc liền khẽ chớp động, nhanh chóng sáng dần lên. Mà Liễu Thuý Nhi cùng Thạch Côn thì đứng ở một bên màn sáng. Đôi mắt đẹp chớp động không dứt, một chau mày nhưng trong lòng hai người đều hoảng sợ không thôi. Thanh sắc quang mạc này chẳng những dày đặc như thực thể, làm cho bọn họ căn bản không thấy được tình hình bên trong, thần niệm đảo qua cũng không chút khách khí bị bắn ngược trở ra.
Đây chính là Xuân Lệ kiếm trận do Hàn Lập bày ra!
Hàn Lập huyền phù trong không trung, bỗng đuôi lông mày nhảy dựng, pháp quyết trong tay dừng lại, một tay áo bào phất xuống, đồng thời miệng phun một chữ "Thu". Ngay lập tức thanh sắc quang mạc linh quang tản mát, trở lại thành mấy chục khẩu phi kiếm lấp lánh, dài vài xích, huyền phù đung đưa trong không trung. Hàn Lập hướng khoảng không phía dưới quơ một trảo, tất cả phi kiếm thanh quang chớp động, ào ào co lại chỉ còn vài tấc, sau đó lóe lên một cái, liền toàn bộ chui vào trong thân thể. Mà ở mặt đất khi trước kiếm trận bao phủ, đầu ám thú khổng lồ đã thất khiếu chảy máu, ngã xuống đi đời nhà ma.
Thấy cảnh này, nữ tử khoác áo choàng cùng Thạch Côn không khỏi nhìn nhau nhưng đều từ trong mắt đối phương thấy được vài phần kiêng kỵ. Hàn lập thoáng nhìn thấy cảnh này, cũng bất động thanh sắc từ từ hạ xuống, hai chân vừa hạ xuống bên cạnh thi thể ám thú.
"Nhị vị đạo hữu, có da của ám thú này, hiện tại chúng ta có thể hướng vào sâu trong rừng rậm mà đi được rồi."
Hàn Lập hướng hai người bật cười lớn nói.
"Có da thú, dĩ nhiên không thành vấn đề rồi. Nhưng quả thực không nghĩ tới, đại thần thông của Hàn huynh lại là kiếm trận trong truyền thuyết. Hai người chúng ta mặc dù không cách nào thấy tình hình trong trận nhưng đã có thể ngăn cách thần niệm ta cùng Thạch Côn đạo hữu thì có thể nói là bí hiểm."
Liễu Thủy Nhi khẽ cười khổ nói.
"Không sai. Từ khi đạo hữu dụ dỗ đầu ám thú này vào trong trận, đến khi đánh chết nó rồi triệt hồi kiếm trận, mặc dù so với hai người chúng ta động thủ mất thời gian hơn một chút nhưng không có chút âm thanh ba động nào lọt ra ngoài. Có thể thấy được kiếm trận này rất thần diệu. Đạo hữu có thần thông này rồi thì, hẳn là dưới thánh cáp cũng ít có địch thủ."
Thạch Côn cũng tán dương tự đáy lòng.
"Hắc hắc! Nhị vị đạo hữu cần gì phải dát vàng lên mặt Hàn mỗ như vậy. Xuân Lệ kiếm trận của ta mặc dù có chút uy năng nhưng nhị vị đạo hữu có thể được hai vị tiền bối giao trách nhiệm nặng nề, hẳn là bản lĩnh chân chính mới chỉ hiển lộ một hai phần mười thôi đi. Kiếm trận vừa rồi của ta sao có thể sánh bằng!"
Hàn lập cười hắc hắc, hời hợt trả lời.