Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1519: Xuân Lê, Thanh Bàn

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2235 chữ

Hàn Lập bước từng bước, nhìn động tác không nhanh nhưng thân hình nhoáng một cái đã đi ra bảy tám trượng. Chỉ một lát, hắn đã đi được mấy chục dặm.

Đây là do hắn còn cẩn thận không dám dùng hết tốc độ, nếu toàn lực mà đi thì sớm đã được hơn trăm dặm.

Lúc trước, khi ở ngoài phiến Hắc Minh vụ hải này cho dù muốn đảo qua nửa vòng dưới tình trạng toàn lực phi độn cũng tiêu tốn đến một hai tháng mới được.

Hiện giờ, tuy rằng hắn không biết bản thân ở nơi nào của vụ hải nhưng hắn cũng không nghĩ rằng chỉ mấy ngày là đi ra khỏi khu vực vụ khí này.

Cho nên Hàn Lập cũng không quá vội vã, chỉ thong dong đi về phía trước. Vừa đi vừa tự cân nhắc lại quá trình ở Địa Uyên và Minh Hà chi địa, ở nơi này mạo hiểm thiếu chút nữa hắn đã bị mấy đại yêu vương hóa thành khôi lỗi nhưng cũng thu hoạch được không ít.

Đầu tiên là từ Mộc Thanh biết được phương pháp sử dụng Ích Tà Thần Lôi, ngoài ra còn có một bình Ngũ Sắc Khổng Tước chân huyết; lại từ chỗ Địa Huyết lão quái có được phương pháp luyện chế khôi lỗi linh thị, cũng do đó mà lĩnh ngộ ra thuật luyện chế Cửu Cung Thiên Càn Phù cùng Giáp Nguyên Phù. Tiếp đó ở trong Minh Hà chi địa lại được Khương lão giả truyền thụ Tân Thanh Nguyên Kiếm Quyết, cùng phương pháp tinh luyện Thanh Trúc Phong Vân Kiếm. Chỉ cần về sau bỏ công nghiên cứu thì đủ khiến kiếm trận nâng cao uy lực thêm một bậc.

Chẳng qua những thứ này đều không giá trị bằng việc lão giả đồng ý trao đổi Minh Hà thần nhũ.

Hắn giờ đã biết được thần nhũ có công hiệu nghịch chuyển thể chất, khiến thân người có thể hấp thu thêm nhiều thiên địa nguyên khí. Thứ thần kỳ như vậy hắn đương nhiên không định bỏ qua.

Có thần nhũ này tương đương với việc tiết kiệm được nhiều thời gian tu luyện. Đối với một kẻ tư chất bình thường như Hàn Lập mà nói thì là một chuyện rất trọng yếu.

Cho dù danh sách đồ vật mà lão giả yêu cầu có hơn phân nửa đều là thứ khó tìm nhưng chỉ cần kiếm được hơn phân nửa thì cũng không phải không có hy vọng.

Dù sao tràng giao dịch này cũng không thể hoàn thành lập tức, chỉ cần trong ngàn năm hắn mang đến là được. Với thời gian dài như vậy, Hàn Lập có vài phần tự tin có thể hoàn thành.

Chẳng qua việc hắn cần làm bây giờ là trở về động phủ, đem tất cả những gì thu được trong lần này tiêu hóa, đóng cửa khổ tu pháp lực. Sau khi đạt tới Hóa Thần hậu kỳ đỉnh phong hắn sẽ lấy Hắc Viêm Đan để trùng kích cảnh giới Luyện Hư.

Lần ra ngoài này hắn liên tiếp đụng vài nhiều tồn tại Hợp Thể như vậy, lại tận mắt nhìn thấy bọn họ thi pháp chiến đấu nên mơ hồ cảm nhận được việc bản thân đột phá cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ có vài phần nắm chắc.

Tuy rằng lúc trước những tồn tại đó mới chỉ điểm cho hắn một chút, nhưng Mộc Thanh so với hắn hơn hẳn hai đại cảnh giới, nên thu hoạch cũng không nhỏ. Dù sao tu sĩ bình thường có mấy người được tận mắt thấy tu sĩ Hợp Thể tranh đấu. Hàn Lập suy nghĩ, trong phút chốc đã sắp đặt xong kế hoạch tu luyện tiếp theo của bản thân. Tiếp đó, từ trong trữ vật thủ trạc lấy ra một khối ngọc giản, đây đúng là vật mà Khương lão giả đưa cho hắn, bên trong ghi lại Tân Thanh Nguyên Kiếm Quyết.

Hàn Lập chia thần niệm làm hai, một phần nhỏ để khống chế bản thân tiếp tục đi về phía trước, phần còn lại tiến vào trong ngọc giản, bắt đầu nghiên cứu bộ kiếm quyết này.

Lúc đầu, vẻ mặt hắn vẫn bình đạm như cũ, nhưng càng nghiên cứu tiếp thì thần sắc hắn càng trở lên nghiêm túc, cuối cùng chau mày không thôi!

Ước chừng khoảng một bữa cơm sau, ngọc giản trong tay Hàn Lập chớp lên thanh quang rồi biến mất, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ trầm ngâm suy tư. Đại khái hắn cũng đã xem qua một lượt về bộ tân kiếm quyết này.

Bộ tân kiếm quyết này ở mười ba tầng dưới cũng không có thay đổi quá lớn, không ảnh hưởng đến sở học trước kia của hắn. Biến hóa chủ yếu nằm ở năm tầng sau của kiếm quyết.

Năm tầng này phân biệt đối ứng với ba giai đoạn của Hóa Thần cùng hai giai đoạn sơ kỳ và trung kỳ của Luyện Hư. Nếu tu luyện hoàn tất có thể tiến vào cảnh giới Luyện Hư hậu kỳ. Nếu Hàn Lập không tu luyện Phạm Thánh Chân Ma Công thì quả thức cảm thấy hứng thú với công pháp này.

Hiện giờ hắn chỉ có thể ở trong năm tầng kiếm quyết về sau chọn ra một ít bí thuật thần thông để tu luyện mà thôi. Dù sao hắn đã là pháp thể song tu, không thể tiêu phí thời gian tiếp tục tu luyện công pháp này.

Đây cũng là do hắn có mười ma tầng kiếm quyết ban đầu làm cơ sở, hơn nữa bản thân cũng là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ. Nếu không gặp phải một tu sĩ cấp cao khác lấy được bộ kiếm quyết này thì cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn, hơn phân nửa không thể tu luyện.

Chẳng qua trong tân kiếm quyết mới này, thứ Hàn Lập cảm thấy hứng thú nhất chính là hai bộ kiếm trận mới.

Một bộ có tên Xuân Lê, một bộ có tên Thanh Bàn

Hai bộ kiếm trận này nếu phối hợp vối năm tầng kiếm quyết phía sau sẽ vô cùng lợi hại, đủ để vượt cấp khiêu chiến tồn tại cấp cao hơn. Cho dù không có năm tầng kiếm quyết phía sau duy trì thì vẫn có thể bày ra hai bộ kiếm trận này. Chỉ là yêu cầu đối với phi kiếm vô cùng cao, nhất định phải là phi kiếm thuần túy mộc thuộc tính được bồi dưỡng đến một mực độ cực cao.

Với bảy mươi hai cây Thanh Trúc Phong Vân Kiếm hiện nay của Hàn Lập thì đúng là không thể thỏa mãn yêu cầu của hai bộ kiếm trận này, mà cần phải rèn luyện một phen nữa.

Trong đó thì Xuân Lê kiếm trận chỉ cần phi kiếm của hắn thỏa mãn điều kiện là có thể lập tức tu luyện, còn bộ kiếm trận Thanh Bàn thì sau khi hắn tiến giai lên Luyện Hư trung kỳ mới có thể tu luyện. Kể từ đó, Hàn Lập tập chung tinh lực nghiên cứu phương pháp tinh luyện phi kiếm được ghi lại ở phần cuối. Chỉ là đọc đến đây, thần sắc hắn lại tỏ ra chần chừ không quyết.

Bộ pháp môn này không có gì phức tạp, nhưng quá trình rèn luyện phi kiếm lại tương đối lâu dài, mà trong lúc đó phi kiếm vô cùng yếu nhược, không thể dùng để đối địch.

Chỉ sau khi tinh luyện hoàn thành, tiếp tục bồi luyện đến khi kiếm tâm thông linh thì mới có thể chân chính phát uy.

Chiếu theo những gì ghi lại thì Canh Tinh ban đầu hắn nhập vào phi kiếm cũng phải khu trừ. Nếu như vậy, Đại Canh Kiếm Trận về sau cũng không thể bố trí. Điều này khiến Hàn Lập không khỏi do dự.

Thời gian dài một chút cũng không thành vấn đề, tạm thời không vận dụng phi kiếm cũng không sao bởi hắn không phải chỉ dựa vào một bộ Thanh Trúc Phong Vân Kiếm này để đối địch. Nhưng mất đi Đại Canh Kiếm Trạn khiến hắn không khỏi tiếc nuối.

Tuy rằng nói hai bộ kiếm trận mới Xuân Lê, Thanh Bàn có uy năng hơn xa Đại Canh, cho nên bỏ đi Đại Canh là đương nhiên.

Nhưng Hàn Lập vẫn chưa tận mắt chứng kiến uy lực hai loại kiếm trận này, còn Đại Canh Kiếm Trận lại không chỉ một lần trợ giúp hắn khắc địch chế thắng, cho nên trong lòng không tránh khỏi do dự.

Hắn không có ý định tu luyện năm tầng còn lại của Thanh Nguyên Kiếm Quyết, mà chỉ căn cứ theo đó mà tinh luyện lại phi kiếm mà thôi, còn về sau có thể phát huy uy năng của hai loại kiếm trận đến trạng thái nào cũng là chuyện khó nói.

Nếu uy năng của hai loại kiếm trận này do hắn sử dụng mà không bằng Đại Canh Kiếm Trận ban đầu thì quả thực là mất nhiều hơn được.

Ngay lúc Hàn Lập bởi vì kiếm trận mà chần chờ không biết thì bỗng thần sắc thoáng động, cước bộ ngừng lại đứng yên một chỗ, ánh mắt đảo qua phiến hắc vụ bên cạnh, sắc mặt hắn trầm xuống lạnh giọng nói: "Các hạ lén lút ở đó, chẳng lẽ muốn đánh lén tại hạ sao?"

Hắn vừa nói xong liền lập tức nhấc tay, tiếng sấm rền vang, một đạo kim hồ thô to bắn ra, trong chớp mắt tự động cuộn lại hóa thành một khỏa kim sắc lôi cầu.

Ở bề ngoài lôi cầu truyền tới tiếng sấm ì ùng không rứt, ẩn ẩn còn có kim sắc phù văn không ngừng chớp động, thanh thế kinh người!

"Các hạ không phải người Thiên Bằng Tộc?" Một thanh âm bỗng vọng tới từ phương hướng Hàn Lập quan sát.

"Ngươi là ai, sao biết được?" Hàn Lập nhíu mày, chậm rãi hỏi.

"Hắc hắc, nếu đã không phải Thiên Bằng nhân lại còn là một gã Linh Tướng nữa. Ngay cả một Linh Suất cũng không thể bình yên vô sự ở nơi này." Thanh âm kia lạnh lùng nói.

"Ồ, nghe khẩu khí của ngươi thì dường như biết rất rõ Thiên Bằng nhân cùng nơi này. Chẳng qua các hạ cần gì né tránh, còn không đi ra đây nói chuyện sao!" Lời của Hàn Lập vừa dứt thì lôi cầu trong tay đã nhoáng lên, lập tức biến mất không thấy bóng dáng.

Ngay sau đó, ở trong hắc vụ chợt lóe kim quang, lôi cầu từ trong hư không quỷ dị xuất hiện rồi lập tức nổ mạnh.

Trong kim quang chớp động, một bóng ảnh màu đen từ trong vụ khí lướt qua, chỉ chớp lên vài cái đã xuất hiện ở mười trượng phía trước Hàn Lập. Hàn Lập cẩn thận nhìn thì không khỏi ngẩn ra, kẻ đứng đằng trước trên đầu lại có một cặp ngưu giác màu trắng, vẻ mặt xanh lét.

Thần niệm đảo qua người đối phương phát hiện đây là một gã Luyện Hư kỳ, hơn nữa trên người hắn còn có một cỗ khí tức khá quen thuộc. Hàn Lập cảm thấy kỳ quái, trong lòng tự hỏi; bỗng nhiên hắn kinh ngạc nói:

"Hạo thú! Các hạ là cao nhân Hạo Thú Tộc! Không đúng, âm khí trên người ngươi nặng như vậy, nhất định là tu luyện công pháp quỷ đạo."

Ngưu giác thanh niên thấy Hàn Lập có thể nói ra lai lịch của mình thì thoáng biến sắc, nhưng trong mắt lập tức lóe lên sát khí, vẻ mặt dữ tợn: "Tiểu bối, lão phu vốn định tha cho ngươi một mạng nhưng hiện tại nếu đã nhận ra lai lịch của ta thì bất kể ngươi là người trong chi nào của Phi Linh Tộc cũng đừng nghĩ còn sống rời khỏi nơi này."

Vừa dứt lời, thanh niên hé miệng phun ra một cỗ âm phong cuồn cuộn thổi đến người Hàn Lập. Người này nói giết là giết không chút chần chờ.

Hàn Lập một chút lỡ lời nói ra lai lịch đối phương, vốn cũng có chút hối hận, nhưng thấy đối phương động thủ thì ngược lại còn mỉm cười.

Cũng không thấy hắn có hành động gì, hôi sắc hà quang trên cơ thể bỗng nhiên cuồng trướng quay tròn xung quanh cơ thể Hàn Lập. Hôi sắc âm phong vừa tới trước người Hàn Lập thì lập tức tách ra làm đôi chảy qua hai bên.

Thanh niên đối diện thấy vậy thì kinh hãi, liền vỗ lên lên trên đầu mình. Hai chiếc sừng trên đầu hắn vô thanh vô tức bay ra hóa thành hai thanh loan đao bạch quang lập lòe rơi xuống tay hắn.

Thanh niên cầm song đao trong tay, sự tự tin lên cao độ, hắn nhe răng cười một tiếng rồi dùng sức nhún mạnh, cả người hóa thành một chuỗi tàn ảnh lao về phía Hàn Lập.

Hàn Lập vừa thấy người này định cận chiến thì dị sắc trong mắt chợt léo liền đứng yên không nhúc nhích, trên người đại phóng kim quang, một tầng kim lân xuất hiện bao phủ bên ngoài cánh tay. Đồng thời sau lưng xuất hiện tiếng vang trầm thấp.

Một kim sắc hư ảnh ba đầu sáu tay hiện ra