Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
"Ngươi tưởng rằng lão phu không việc gì không biết, không việc gì không hiểu sao? Thứ này lão phu chưa bao giờ thấy qua, nhưng nếu có thể kháng cự thần thức của ngươi thẩm thấu, xem ra cũng tạm coi là một kiện dị bảo đi. Hỏi chi tiết một chút xem đối phương làm như thế nào mà có được vật này. Sau đó có hay không nhận lấy vật này, sẽ theo ý của chính ngươi." Đại Diễn thần quân tức giận nói.
Nghe nói thế, trong lòng Hàn Lập chỉ biết cười trừ, cũng không tức giận. Ánh mắt hắn chớp động vài cái, đem thần thức thu lại, làm cho bọt khí khôi phục bình thường, cũng đem hộp ngọc để lên trên bàn.
"Thế nào, đồ vật như vậy, đạo hữu có nhận biết được không?" Kim Nguyên có chút mong chờ, nôn nóng hỏi.
"Xin lỗi. Hàn mỗ lịch duyệt có hạn, thật sự không cách nào nhận ra vật này." Hàn Lập lộ vẻ áy náy nói.
"Hàn huynh cũng không nhận thức được sao. Không phải là ta vừa mới thấy vật này có dị biến phát sinh sao? Còn tưởng rằng đạo hữu biết công dụng của vật này chứ!" Lão già vẻ mặt uể oải, cũng mơ hồ có chứa một chút hoài nghi.
Hàn Lập khẽ nở nụ cười, không thèm để ý, chỉ giải thích:
"Mới vừa rồi xuất hiện dị biến chẳng qua là do đem đại lượng thần thức bao vây lại rồi sẽ sinh ra. Mặc dù không biết đây là vật gì, nhưng có thể miễn cưỡng coi là một kiện dị bảo đi."
"Nga! Có chuyện như vậy sao." Lão già phảng phất có chút nửa tin nửa ngờ, ánh mắt tập trung vào bọt khí màu vàng trong hộp, đồng dạng đem thần thức phóng ra.
Hàn Lập thấy vậy thần sắc không chút nào thay đổi, lẳng lặng nhìn động của lão già. Một lát sau, bọt khí quả nhiên cũng xuất hiện kim quang chớp động, hơn nữa hơi hơi co dãn và bành trướng. Mà lão già thở dài một hơi, trên mặt lộ ra một chút mệt mỏi, nhắm mắt thả lỏng tâm thần một lúc rồi mới mở mắt ra.
"Kim mỗ kém cỏi, làm cho đạo hữu chê cười. Nhưng quả thực Hàn huynh thần thức cường đại phi thường thật." Kim Nguyên vừa nói, trên mặt vừa biểu lộ vẻ hâm mộ.
Trong đầu hắn nghĩ, tu vi của đối phương cùng mình không cách biệt lắm nhưng vừa rồi cử động chính là "cử trọng nhược khinh"( nhẹ nhàng mà nâng vật nặng) trong khi chính mình đã cố hết sức. Xem ra đối phương là hạng người trời sinh thần thức cường đại. Loại này ở trong bất cứ tông môn nào khẳng định đều là đệ tử được trọng điểm bồi dưỡng, tiền đồ nhất định không thể hạn lượng.
Hàn Lập mỉm cười, không phản bác điều gì.
"Kim huynh, không biết vật này từ nơi nào tìm được vậy? Thoạt nhìn rất kì lạ, không biết có hay không có lai lịch đặc thù. Đương nhiên nếu Kim huynh cảm giác không tiện nói. vậy thì thôi." Hàn Lập thong dong nói, lộ ra bộ dáng biết cũng được, không biết cũng chả sao.
"Lai lịch vật này quả thựt không có gì phải giữ bí mật, nhưng mà chỉ sợ nói ra, đạo hữu sẽ không tin Kim mỗ. Bởi vì việc này thật sự có chút bất khả tư nghị." Kim Nguyên nét mặt hơi có chút do dự, nhưng lại lập tức nở nụ cười khổ.
"Đạo hữu không nói, làm sao biết tại hạ không tin chứ. Huống hồ, biết được lai lịch của nó, nói không chừng tại hạ còn có thể nghĩ đến những thứ khác. Dù sao chỉ bằng vào đồng dạng vật chết này, quả thực không thể liên tưởng đến lai lịch của nó." Hàn Lập bật cười lớn, nói.
Nghe khẩu khí của đối phương, vật này đích thực có chút cố sự.
"Kì thật lai lịch vật này cũng không có gì phải giấu diếm. Mà là vì vật này, mấy vị hảo hữu tương giao của lão phu tất cả đều bỏ mạng mà chết, cho nên có chút không muốn nhắc tới mà thôi." Kim Nguyên thở dài, nói.
Hàn Lập nghe thế hơi chút ngẩn ngơ, nhưng thấy đối phương mặt lộ vẻ cân nhắc, xem ra đối phương còn muốn nói nữa, liền lẳng lặng không nói lời nào.
"Đạo hữu hẳn đã biết được, lão phu là một tán tu, hơn nữa là một tán tu tu luyện thổ thuộc tính công pháp. Thần thông khác của tại hạ chỉ bình thường, nhưng lại có trời sinh thổ linh thân thể, ở phương diện độn thổ thuật có chút tiểu tạo nghệ. Nếu không phải tại hạ linh căn thật sự thấp kém, sợ rằng không ít đại tông môn sẽ tranh giành thu lão phu làm đồ đệ." Nói tới điều này, lão già trên mặt tràn đầy vẻ tiếc hận.
"Cho nên Kim mỗ tu vi vừa có chút thành tựu đã thường xuyên đi vào một ít hoang sơn tìm kiếm động phủ của thượng cổ tu sĩ, mưu toan tìm được một chút linh địa di chỉ, trong vòng một đêm là có thể thay đổi vận may. Nhưng những loại như cổ tu động phủ cùng linh vật, nào có dễ tìm kiếm như vậy. Mặc dù không thể nói không hề thu hoạch được gì, nhưng cũng lãng phí ở đây không ít thời gian, cũng không tính là được gì. Mãi cho đến ba năm trước."
Tiếng nói của Kim Nguyên có chút mất tự nhiên, ngừng lại một chút, rồi mới trầm giọng nói tiếp: "Ba năm trước, lão phu được một vị hảo hữu mời, nói rằng đã phát hiện một tòa nghi là cổ tu cự mộ từ thời thượng cổ, chuẩn bị mượn độn thổ thuật của lão phu để cùng đi vào dò xét tìm tòi, nếu thực sự có thể tìm được bảo vật, tự nhiên sẽ phân cho tại hạ một phần. Kim mỗ vừa nghe được việc này, tự nhiên vô cùng mừng rỡ. Ngay lập tức đã đồng ý đi ngay. Kết quả cùng nhau đi vào còn có mấy vị chí giao khác nữa. Khi đó ta đã biết cổ mộ này rất không bình thường. Quả nhiên, đám người lão phu tiến nhập cổ mộ mới phát hiện." Thanh âm lão già biến đổi, hơi run run.
"Mới phát hiện bên trong cổ mộ dĩ nhiên là di mộ của một đế vương hiển hách nổi danh từ thời thượng cổ. Người này tại thượng cổ gọi là Huyễn vương, nổi tiếng hung tàn, coi như là một vị đại nhân vật trong truyền thuyết. Mấy người chúng ta thấy vậy, nhưng lại cảm thấy thất vọng, tưởng rằng đã uổng công chạy đến một chuyến. Dù sao người này ở trong phàm nhân có giỏi giang như thế nào, nhưng đối với tu tiên giả chúng ta mà nói, có thể tính là gì.Nhưng ai ngờ xông vào chủ mộ thất rồi mới phát hiện trong đó có chôn số lượng lớn tài liệu quý hiếm cùng pháp khí. Mấy người chúng ta tự nhiên vui mừng khôn xiết, đang chuẩn bị lấy vật, ai ngờ trong mộ thất đông đảo thây khô chôn cùng đột nhiên sống lại, cũng biến thành hành thi đao thương bất nhập, vô luận loại pháp khí, công pháp nào đánh vào trên người chúng đều không thành công. Ngay lập tức đại bộ phận đạo hữu do không kịp phòng ngừa, đã bị xé thành mảnh nhỏ. Mà trong quan tài cũng truyền đến tiếng động lạ, vị Huyễn Diệp vương trong truyền thuyết tựa hồ cũng muốn hồi sinh. May mắn ta tinh thông độn thổ thuật, vừa thấy không ổn đã lập tức từ lòng đất trốn thoát, nếu không đã lạc điệu ngay tại hung mộ rồi. Những người khác lại không có vận may như vậy."
Kim Nguyên nói tới đây, sắc mặt hơi hơi trắng bệch, xem ra tràng cảnh trước đây đối với hắn thật sự gây nên sự khiếp sợ không nhỏ.
"Vật kia là." Trong lòng Hàn Lập cảm thấy giật mình, nhưng vẫn cứ chỉ vào hộp ngọc hỏi.
"Vật này chính là một vật cung phụng ở trên quan tài, lúc ta rời đi đã thuận tay lấy mang theo. Lúc đầu nghĩ rằng vật này kì lạ như thế, khẳng định là một kiện kì bảo. Nhưng ai ngờ, qua các nơi phường thị hỏi qua, mỗi người đều không biết đây là vật gì. Mặc dù biết nó không tầm thường, nhưng là không người nào nguyện ý ra giá quá cao mua nó cả. Cứ như vậy ta vẫn giữ nó ở bên mình." Kim Nguyên cũng không có ý định giấu diếm, trực tiếp nói ra, chỉ là trên mặt vẻ buồn bực ngày một rõ ràng.
"Nếu là vật chôn theo thượng cổ đế vương, vậy không người nào biết cũng là chuyện không có gì đáng ngạc nhiên. Dù sao ở thời kì thượng cổ, có rất nhiều vật tại tu tiên giớ bây giờ đã tuyệt tích. Bất quá một vị phàm nhân đế vương dĩ nhiên có liên quan đến tu tiên giả, lại còn biến thành hành thi, tựa hồ vấn đề có chút nghiêm trọng. Ngươi không có tìm người quay lại dò xét ngôi mộ kia sao?" Hàn Lập trên mặt lộ vẻ cổ quái, hỏi.
"Lão phu tự nhiên đã quay lại đi tìm ngôi cổ mộ kia, hơn nữa vẫn mang theo một nhóm đông cao giai tu sĩ đi cùng, ai ngờ khi lão phu đi đến địa phương ấy, ngôi cổ mộ đã biến mất không thể giải thích được. Tại chỗ chỉ có một mảng lớn cỏ hoang mà thôi. Lão phu thật sự khó có thể tin những gì mình tận mắt nhìn thấy. Nhưng vị trí của cổ mộ đó lão phu quả thực không nhớ lầm. Thậm chí những ký hiệu do lão phu cố ý lưu lại trên lối vào cổ mộ đó vẫn còn." Kim Nguyên càng nói, sắc mặt càng trở nên âm trầm.
Hàn Lập chân mày cau lại. Nếu hết thảy đều là sự thật, một đám người chỉ có lão già một người may mắn còn tồn tại, hơn nữa lão già không thể tìm lại được cổ mộ, vậy những chuyện tiếp theo không cần phải nói, cuộc sống của người này chắc chắn không thể khá giả.
"Đạo hữu ở nơi nào nhìn thấy cổ mộ, có thể không nói cho tại hạ nghe một chút!" Hơi cân nhắc một chút, Hàn Lập bình tĩnh hỏi.
"Còn có thể ở nơi nào cơ chứ, tự nhiên chính là ở sâu trong Tuyết Lăng sơn mạch này." Lão già nghiến răng nghiến lợi nói ra.
"Tuyết Lăng sơn mạch? Ta nhớ không lầm, theo như lời ngươi từng nói, trước kia thường xuyên có tu sĩ ở trong núi mất tích. Chẳng lẽ cùng việc này có quan hệ?" Hàn Lập trong mắt dị sắc chợt lóe, chậm rãi nói ra.
"Có thể là như vậy. Lão phu cũng không rõ lắm. Bất quá nếu đạo hữu đối với việc này cảm thấy hứng thú, tại hạ có thể đem vị trí của cổ mộ đưa cho đạo hữu nhìn một chút. Có lẽ Hàn huynh có cơ hội đi nơi đó lại có thể phát hiện ra được điều gì thì sao!" Lão già do dự một chút, nói.
Sau đó hắn từ trong người móc ra một khối ngọc giản, nắm trong tay minh ấn một chút, tùy ý đưa cho Hàn Lập.
"Được rồi. Nếu rảnh rỗi, Hàn mỗ sẽ đi vào nhìn một chút đi!" Im lặng một lúc, Hàn Lập đưa tay đón nhận ngọc giản, bất động thanh sắc nói ra.
"A a! Xem ra lão phu cùng đạo hữu thật đúng là vừa gặp đã thân, nỗi buồn bực trong lòng ta đã lâu lắm không cùng người khác tâm sự rồi. Như vậy đi, ta xem Hàn huynh đối với vật này cũng cảm thấy hứng thú, lão phu sẽ bán rẻ một chút cho đạo hữu. Hàn đạo hữu chỉ cần đưa ra một trăm khối linh thạch, vật liền thuộc về ngươi. Thấy thế nào?" Lão già nhoẻn miệng cười.
"Một trăm linh thạch? Quả thực rất rẻ. Nhưng tại hạ cũng không thể để cho Kim huynh chịu tổn hại được. Như vậy đi, ta cấp Kim huynh hai trăm khối linh thạch để đổi lại vật này." Hàn Lập cười cười, phảng phất như có chút áy náy, tùy ý nói ra. Linh thạch liền xuất hiện trong tay, đưa cho lãi già đối diện.
Kim Nguyên thấy là trung giai linh thạch, trên mặt không khỏi lộ ra tươi cười, ngay lập tức khách khí hai câu, cũng tiếp nhận. Mà bọt khí màu vàng trong hộp ngọc, tự nhiên chủ động giao cho Hàn Lập. Hàn Lập đối với lão già cũng không nói thêm gì, tiện tay đem hộp ngọc cất vào trong túi trữ vật. Lão già thấy vậy, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng, nhưng xem bộ dáng tựa hồ như có chút không đành lòng.
Nhưng vào lúc này, một túi linh thú bên hông Hàn Lập liên tục động đậy, bên trong phát ra tiếng kêu rất nhỏ.
"Đây là." Lão già ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm vào túi linh thú bên hông Hàn Lập, có chút tò mò hỏi.
"Không có gì, chỉ là một con linh thú cấp thấp do tại hạ nuôi dưỡng mà thôi. Đại khái thấy vật này hơi lạ nên có chút cảm thấy hứng thú." Cúi đầu xem xét túi linh thú, Hàn Lập tùy ý nói.