Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2370: Trở về

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2657 chữ

"Ngươi chính là ta mà ta cũng chính là ngươi, qua bao nhiêu gian khó cuối cùng thì cũng có thể nói chuyện được với nhau. Hiện tại ngươi đã thoát ra thì ta và ngươi cũng có thể dung hợp lại một lần nữa." Huyết Phách nhàn nhạt nói hai câu.

Băng Phách gật đầu, rồi cũng không nói thêm điều gì nữa, hai tay bấm niện pháp quyết làm cho thân hình tỏa ra ánh sáng màu máu, dần dần trở nên mơ hồ không rõ ràng.

Mà cùng lúc đó, thân hình Huyết Phách khẽ lay động, cũng hóa thành một chùm ánh sáng màu máu bắn tới phía trước.

Chùm sáng màu máu thoáng chớp lên một cái bay đến gần rồi dung nhập luôn và trong người của Băng Phách, không còn bóng dáng gì.

Băng Phách lập tức khom mình xuống, trên mặt hiện ra một chút vẻ thống khổ, đồng thời ánh sáng màu máu bên ngoài cơ thể đại thịnh, đột nhiên vô số tơ máu tuôn ra từ trong da thịt rồi lại ào ào hóa thành sương mù biến mất trong hư không.

Sau thời gian uống hết một tách trà, vẻ thống khổ trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Băng Phách mới dần dần biến mất, thân thể mềm mại hoàn toàn dung hợp hoàn mỹ đứng thẳng lên.

Giờ phút này mặc dù khuôn mặt hay vẻ mặt của nàng không có gì khác với lúc trước cả, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được trong khí chất mơ hồ có một sự thay đổi nào đó.

"Không thể ngờ được trong tộc, Hàn huynh lại có danh tiếng lớn đến như vậy, lại còn cùng hóa thân Huyết Linh này của ta kết giao như thế. Hơn nữa nếu không có sự bảo vệ của đạo hữu thì nàng hoàn toàn không thể nào bình yên mà tiến vào nơi này được." sau khi Băng Phách nhìn Hàn Lập cười duyên dáng một cái mới chậm rãi nói.

"Đạo hữu đã tiếp thu toàn bộ ý thức trí nhớ của hóa thân kia rồi." Hàn Lập cười cười nhìn nữ tử này hỏi dò một câu.

"Làm sao mà dễ dàng như vậy được chứ. Thiếp thân bây giờ đã đem phong ấn hơn một nửa phần trí nhớ ấy lại rồi, trước tiên chỉ hấp thụ những tin tức quan trọng nhất mà thôi." Băng Phách miễn cưỡng nở một nụ cười trả lời.

"Nhưng đúng là Băng Phách đạo hữu làm vậy là đúng đắn. Hiện tại đã không còn sớm nữa. Hiện tại đạo hữu đã thu hồi hóa thân. Trong Thiên Đỉnh Cung này cũng không còn vật gì khiến ta động tâm được nữa rồi, tốt nhất là nên rời đi thôi. Những người khác chắc chắn là không thể biết được Thiên Đỉnh Cung sẽ đóng cửa sớm hơn, thừa lúc đang tranh chấp hỗn loạn thế này, chúng ta tìm cách bình yên mà thoát ra." Hàn Lập gật đầu nói, tiếp theo giơ một cánh tay đánh ra một chiêu vào hư không, ánh sáng lóe lên một cái rồi chợt hiện ra một tiểu nhân màu vàng kim. Rồi nó trực tiếp bay vào tay áo, biến mất không còn tung tích.

Tiểu nhân ấy chính là Phệ Kim Trùng Vương.

Cơ hồ trong cùng một lúc, Giải đạo nhân cũng không nói thêm một lời nào nữa mà hai tay bấn niệm pháp quyết, sau khi một tiếng sét vang lên cũng biến thành một đạo lôi quang bắn thẳng về phía Hàn Lập rồi tiến vào trong tay áo của hắn không còn bóng dáng.

"Tốt lắm, vậy thì để tiểu muội tiếp tục làm phép." Băng Phách thấy vậy ngay lập tức cũng một lời đáp ứng.

Tiếp theo nàng hé miệng ngọc phun ra một khối ngọc bài mênh mông huyết sắc, một ngón tay chỉ vào hư không. Theo đó từng trận cấm chế chấn động hiện ra trong không gian.

Tren bầu trời của Vạn Nguyệt Sơn Mạch, một tòa pháp trận siêu cấp khổng lồ đã bao phủ hoàn toàn nơi tiến nhập vào Thiên Đỉnh Cung khiến cho một con kiến cũng chui không lọt. Một ít môn nhân đệ tử mặc trang phục của Huyết Cốt Môn như ẩn như hiện tại một số nơi trong trận pháp.

Ở chỗ trung tâm của tận pháp thì hai gã Đại Thừa của Huyết Cốt Môn đang ngồi cùng một chỗ, lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần.

Đột nhiên Đại Môn vốn dĩ đang chớp động Kim Ngân phù văn lại thoáng cái truyền ra âm thanh vù vù, đồng thời từng trận chấn động cuồn cuộn tuôn ra.

"Có chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ Thiên Đỉnh Cung lại đóng cửa sớm vậy sao. Dựa theo các ghi chép từ xưa thì bây giờ còn chưa đến thời gian đóng cửa mới đúng." Hai gã Đại Thừa Huyết Cốt môn kinh ngạc, cùng lúc mở to cả hai mắt, trong đó lão già mắt thâm lại càng kinh ngạc hét lên thất thanh.

"Phải chăng là có người đã đoạt được truyền thừa của Thiên Đỉnh Chân Nhân nên mới xảy ra sự tình như thế này." Phụ nhân béo lùn xấu xí cũng lập tức đứng dậy, ánh mắt lóe lên một cái rồi nói.

"Không cần quan tâm cái gì nữa, trước hết phải phát động trận pháp đã rồi tiếp tục nói sau. Không nhỡ đâu lại có người tranh thủ được lúc hỗn loạn chạy thoát đi mất." lão già mắt thâm nghe được vậy thì đồng tử hai mắt co rụt lại, nhưng lập tức quả quyết nói.

"Quả thực là có lý, chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị trước một chút." Phụ nhân béo lùn hoàn toàn không có gì phản đối lập tức gật đầu đồng ý.

Vì thế hai người ra lệnh một tiếng, các đệ tử của Huyết Cốt môn đang ẩn nấp ở khắp nơi lập tức khẽ thúc giục khí cụ bày trận trong tay.

Ngay tức khắc cả tòa pháp trận phát động ra từng sợi tơ màu ráng chiều diễm lệ rực rỡ bắn về bốn phía hư không, rồi lấy một tốc độ cực nhanh đan xen lại với nhau thành một cái lưới tơ khổng lồ che phủ toàn bộ bầu trời ở đây lại.

Tất cả khu vực này đều đã bị lưới tơ che phủ toàn bộ.

Nhưng khi lưới tơ vừa mới hình thành xong, từng luồng sát khí như mũi giáo khiến cho người ta trở nên kinh hãi ầm ầm tỏa ra, phảng phất như có cả thiên quân vạn mã đang ẩn nấp trong đó vậy.

Hai gã Đại Thừa của Huyết Cốt môn đứng thẳng dậy ngay lập tức, nhìn không chớp mắt về phía Đại Môn.

"'oanhhh'" một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa.

Sau một trận vặn vẹo mơ hồ, Đại Môn bị phá nổ tung, đồng thời thiên địa nguyên khí cuồn cuộn tản ra, một cái khe không gian màu trắng sữa xuất hiện ở giữa tầng hư không.

"Phù phù" "Phù phù" hai tiếng.

Tại nơi xảy ra chấn động mạnh cũng chính là nơi mà Đại Môn bị đánh cho biến mất, hai tòa quang trận hiện ra trong hư không, từ đó xuất hiện hai nhóm người từ từ đi ra.

Một nhóm gồm ba bốn mươi người đang vây quanh một gã đại hán mặc áo gấm, sắc mặt âm trầm.

Vừa rồi mấy người này đang tập trung công phá trong một khu vực trung tâm nào đó, đang trong lúc lục soát tìm kiếm bảo vật bốn phía, lại tự nhiên bị quang trận hư không truyền tống ra khỏi Thiên Đỉnh cung.

Tất nhiên là làm cho đại hán mặc áo gấm này cực kỳ tức giận, sắc mặt hoàn toàn không tốt một chút nào.

Ngoài ra còn có một nhóm người nữa, là năm tên thanh niên có khuôn mặt giống hệt nhau.

Chính là Huyết Hợp Ngũ Tử.

"Là hắn?" lão giả mắt thâm vừa trông thấy rõ khuôn mặt thật của hai nhóm người này, thần sác thoáng động lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.

"Hóa ra là hai vị đạo hữu của Huyết Cốt môn Thiên Cưu, Địa Mộng. hai vị làm ra hành động như thế này là có ý gì?" Gã đại hán mặc áo gấm vừa nhìn thấy rõ khuôn mặt của lão già mắt thâm và phụ nhân béo lùn, lại quét mắt ra bốn phía nhìn thấy rõ đại trận lưới tơ cực lơn trên không trung, lập tức mặt liền biến sắc, lạnh giọng hỏi.

"Hóa ra là trận pháp tông sư Phụng tông chủ ở đây, chẳng trách Thiên Đỉnh cung lại đóng cửa sớm như vậy. Phụng huynh chắc chắn là thu được cực nhiều từ tốt bên trong đó có phải không?" Phụ nhân béo lùn mở trừng hai mắt, cười khúc khích nói.

"Địa Mộng, ngươi cho rằng bản tọa làm ra biến hóa vừa rồi của Thiên Đỉnh Cung?" Đại hán mặc áo gấm không hề khách khí mà hỏi ngược lại.

"Trong số những người đi vào, ngoại trừ đạo hữu ra thì thiếp thân hoàn toàn không nghĩ được ai có thể làm được việc này nữa." Phụ nhân béo lùn cũng không thèm quan tâm trả lời.

Đại hán mặc áo gấm nghe vậy tỏ ra cực kỳ giận giữ nhưng lại không biết cách trả lời câu hỏi này như thế nào.

Nhưng lúc này, lão già mắt thâm cũng quay sang một bên quát hỏi:

"Năm vị muốn đi đâu, không muốn ở lại nói thêm chút gì sao?"

Huyết Hợp Ngũ Tử ở bên kia không ngờ lại rút lui dần dần về phía đại trận.

"Ta chẳng có điều gì để nói hết, chẳng lẽ đạo hữu còn muốn đem bắt nhốt chúng ta với Phụng tông chủ ở tại đây hay sao?" Một gã thanh niên sắc mặt thẫn thờ trong đó, trong mắt vằn đầy tia máu chớp động trả lời.

"Thật ko ngờ rằng, Huyết Hợp đạo hữu đại danh đỉnh đỉnh, vậy mà bây giờ lại rơi vào kết cục như này. Thật sự là một điều vô cùng đáng buồn." Lão già mắt thâm chưa trả lời yêu cầu của thanh niên mà lại hấp háy con mắt bảy màu, đột nhiên thở thật dài một tiếng.

" Thiên Khuyết, lời này của ngươi là có ý gì?" Thanh niên sắc mặt đại biến, hỏi lại.

"Cần gì phải có ý tứ. Hừ, dưới Lưu Ly Huyễn Mục của ta thì Huyết nhục khôi lỗi làm sao mà giấu diếm được, lập tức đem bản thể đang trốn tránh đi ra đi." Lão giả mắt thâm hừ một tiếng, mặt hiện lên một luồng khí rét lạnh nói.

"Cái gì, là Huyết nhục khôi lỗi!"

Lần này, cả phụ nhân béo lùn cùng với đại hán mặc áo gấm cùng nhau kinh ngạc, ánh mắt xoẹt một cái, cùng nhìn sang phía Huyết Hợp Ngũ Tử bên kia, đều lộ ra vẻ vô cùng kiêng kị.

"Hắc hắc, Lưu Ly Huyễn Mục đại danh đỉnh đỉnh quả nhiên danh bất hư truyền, ta đã đem Huyết Thần đại pháp tu luyện tới cảnh giới như thế này, vậy mà còn không thể giấu diếm qua tai mắt của ngươi được." đồng tử của thanh niên nói chuyện lúc trước co rụt lại, nhưng trên mặt lập lại tiếp tục trở nên thẫn thờ dị thường.

Tiếp theo trên thân năm tên thanh niên hiện ra ánh sáng màu máu, các tia máu đều từ phía sau gáy kích bắn ra, sau khi chớp lên một cái thì cùng hội tụ lại một chỗ, cuối cùng hóa thành một bóng người mơ hồ màu đỏ như máu.

Hai mắt của Huyết ảnh này bắn ra ánh sáng u ám màu xanh, đồng thời trên người cũng tản ra một cỗ khí tức tàn bạo kinh khủng.

"Huyết Thiên đại lục đã sớm có quy định ghi thành văn bản, bất kể những ai tu luyện Huyết Thần thuật! “Chết” lão già mắt thâm đưa mắt nhìn thẳng vào huyết nhân ảnh, sau khi hít sâu một hơi lập tức quát to một tiếng.

Vừa dứt lời một tay của lão giả đã bấm pháp quyết, một ngón tay chỉ thẳng lên trời cao.

"Oanh'" một trận sấm sét nổ ra.

Trên bầu trời tức thì hiện ra sáu đạo hồ quang đỏ thẫm, chớp lóe lên một cái rồi lập tức bổ thẳng xuống Huyết Hợp Ngũ Tử cùng Huyết ảnh.

Đồng thời cả tòa pháp trận vang lên âm thanh “ ông ông “, từng cột sáng thô to phóng lên cao từ nơi ranh giới, mơ hồ tạo thành hình dáng một cái lồng ánh sáng cự đại.

Lưới tơ trên bầu trời sau khi hấp thụ thiên địa nguyên khí cũng run lên rồi từ từ hạ xuống.

Một trận cười quái dị từ trên người Huyết ảnh truyền ra.

Tay áo của hắn vung lên trời, lập tức cũng có sáu đạo huyết hồng phóng lên cao, sau vài cái chớp động liền đánh tan sáu đạo hồ quang.

Tiếp theo thân hình hắn quay tròn một vòng, vô số huyết vụ tỏa ra từ trên thân, đem Huyết Hợp Ngũ Tử bao phủ vào bên trong, rồi biến thành một biển máu cuồn cuộn lao thẳng đến chỗ ranh giới.

Lão già mắt thâm gặp tình hình này sắc mặt trầm xuống, pháp quyết trong tay biến hóa cực nhanh, từ bên trong thân thể tuôn ra một đạo kiếm khí mịt mù dài mấy trăm trượng, bước chân lên trước một bước lập tức hợp hai làm một với kiếm quang bắn thẳng tới biển máu.

"Phụng tông chủ, hiện tại có người dám can đảm tu luyện Huyết Thần chi thuật, ngươi có tính toán gì không?" con mắt của phụ nhân béo lùn đảo một cái, bỗng nhiên nhìn đại hàn mặc áo gấm hỏi một câu.

"Hừ, Địa Mộng, ngươi không cần thiết phải nói kích ta. Người tu luyện Huyết Thần thuật là sinh tử đại địch của Huyết Đạo tông môn chúng ta, ai gặp cũng phải giết. Bây giò chúng ta cũng gặp phải, tất nhiên là sẽ không dứng ngoài bỏ mặc" Đại hán mặc áo gấm sắc mặt thay đổi mấy lần, nhưng cuối cùng cũng hừ lạnh một tiếng trả lời.

Tiếp theo đại hán phân phó một tiếng, môn hạ đệ tử ở xung quanh lập tức trong tay phóng ra đủ các kiểu pháp khí, cũng cực nhanh chớp một cái hóa thành đủ mọi phù văn cực lớn nhiều màu sắc, điên cuồng bay múa trong hư không phụ cận.

Đại hán mặc áo gấm thì trong miệng niệm niệm khẽ vài tiếng, những phù văn này bắt đầu dùng quỹ tích huyền diệu nào đó cực nhanh tụ tập cùng một chỗ, rồi điên cuồng xen lẫn vào nhau

Trong phút chốc, lập tức có thể thấy được một tòa pháp trận màu vàng kim nhạt mơ hồ hình thành trên đỉnh đầu đại hán, bên trong hàn quang lành lạnh, phảng phất có vô số đao kiếm được ẩn chứa trong đó.

Về phần phụ nhân béo lùn thấy lời nói của mình có hiệu lực, lập tức cười hắc hắc, sau đó giương tay áo lên, tức thì vài cái linh thú hoàn bay ra.

U u u…âm thanh vang lên, lập tức có vài chục con chim gáy màu huyết sắc khổng lồ xuất hiện. Phụ nhân béo lùn cũng mở miệng the thé thúc giục, lập tức chúng trở nên điên cuồng rồi lao đến biển máu.

Còn về những cột sáng cực lớn ở phía ranh giới xung quanh thì do chúng đệ tử Huyết Cốt môn toàn lực thúc dục, sau đó dần dần di chuyển về phía trung tâm pháp trận.

Một hồi đại chiến ngoài dự liệu của cả hai bên bất ngờ bộc phát.