Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1265: Nam Kỳ Tử và Phù lão

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2630 chữ

" Thật không thể nào nghĩ ra là người mới gia nhập này lại là một vị tuổi trẻ kỳ tài hiếm thấy. Có thể tu luyện Kim Cương Quyết tới tầng thứ ba rồi. Thực sự làm cho lão phu giật mình đây." Lão giả ho nhẹ tiếng, mấy nếp nhăn trên mặt lay động.

"Kim Cương Quyết tầng thứ ba! Người này?" Thiếu nữ vận áo xanh thật sự kinh hãi hai mắt trợn tròn nhìn tới.

"Hương nhi muội muội không được vô lễ. Nhanh chân nhường đường cho Đạo trưởng và Phù lão đi vào đi." Thiếu nữ vận áo lam ánh mắt chớp động rồi lại nói như vậy.

" Ai da là Hương nhi thất lễ." Hương nhi sau khi được Thiếu nữ vận áo lam nhắc nhở mới tỉnh ngộ ra. Vội vàng chuyển thân nhượng hai người đi vào cửa.

Vị đạo sĩ Nam Kỳ Tử mỉm cười không thèm để ý tới. Còn Phù lão thì thở dài một hơi sau đó mới chậm rãi từ từ đi vào trong cửa xe.

Lúc này ngoài trời sắc trời tbên ngoài đang tối dần còn đội xe thì vẫn nhanh chóng đi tới phía trước mà không chú ý tới việc này.

" Vị huynh đài này chính là người mà Trương lĩnh đội trưởng nói tới sau." Đạo sĩ không chút khách khí hỏi ánh mắt thì liếc qua Hàn Lập nhìn một cái.

" Không sai chính là tại hạ. Đạo trưởng là do Trương huynh mời tới nhưng chỉ sợ thân thể của tại hạ sẽ làm cho đạo trưởng bó tay. Vì vậy cứ để cho tại hạ tự mình tịnh dưỡng vài tháng thì sẽ tự động khỏi." Hàn Lập bình tỉnh trả lời.

" Hắc hắc, nếu như các hạ có thể tu luyện Kim Cương Quyết tới tầng thứ ba thì thần thông to lớn và cũng không thấp hơn tại hạ. Nhưng tu tiên giả cùng với luyện thể sĩ các ngươi có chút bất đồng. Nói không chừng bần đạo cũng có biện pháp đây. Vì vậy ngươi sẽ không cần phải nằm một chổ lâu tới vài tháng." Nam Kỳ Tử không quan tâm tới nói đó mà lại kinh đạm trả lời.

Hàn Lập nghe vậy trên mặt hiện ra một tia dị biến.

Mặc dù thần niệm của hắn không cách nào phóng xuất ra ngoài cơ thể để kiểm tra tu vi của đối phương nhưng với khoảng các gần như vậy thần niệm của hắn cũng có thể mơ hồ cảm giác được vị đạo sĩ trước mặt mình chính là một vị trúc cơ kỳ tu sĩ.

Khi còn ở nhân giới thì bất kỳ là ai một khi tiến vào tu tiên giới thì đều có một loại cảm giác đó là đều xem phàm nhân là những cấp dưới. Cho dù người đó là Luyện Khí Kỳ tu sĩ thì cũng có cảm giác như vậy. Nhưng khi tiếp xúc với một vị đạo sĩ có trúc cơ kỳ tu vi ở linh giới này thì thấy hắn rất là khách khí khi nói chuyện với một người là phàm nhân như mình. Đều này Hàn Lập thực sự không bào giờ dám nghĩ tới và cũng có cảm giác là lạ.

Xem ra đúng như những gì mà phân thân của Thiên Lan Thú đã nói thì lực lượng của phàm nhân ở linh giới không đơn giản. Thậm chí ngay cả tông môn tu sĩ cũng không dám khinh thường.

Ttrong lòng tự đánh giá như thế trên mặt của Hàn lập hiện ra nụ cười khách khí nói.

"Nếu đạo trưởng đã nói như thế, vậy thì làm phiền đạo trưởng."

Nam Kỳ Tử thấy Hàn Lập đồng ý thì lộ vẻ tươi cười sau đó vung tay một cái trên cổ tay áo xuất hiện ra một cái viên hoàn màu xanh nhạt còn tay kia thì đưa tới cái viên hoàn rồi trong tay xuất hiện ra một cái kính đồng màu vàng.

Thấy như vậy trong lòng Hàn Lập nhất động.

Cái này dường như cũng là một cái trữ vật pháp khí nhưng rõ ràng là tốt hơn nhiều so với trữ vật đại. Một tên Luyện Khí Kỳ tu sĩ mà có được đồ vật như vậy thì ra những thứ đồ này vật thông dụng ở linh giới tu sĩ rồi.

Có thể nói hơn một phân nữa tu sĩ ở linh giới không có sử dụng tới.

Trữ vật đại của hắn có cất một cái nguyên anh tán đi thì hai viên Diệt Tiên Lôi hắn đã lấy ra dấu ở trên người. Còn tất cả những bảo vật khác hắn đều bỏ vô những túi khác và đem chôn cùng với mấy cái linh thú túi sâu hơn mười trượng dưới đất.

Vì để an toàn hắn đã cố ý đem mấy cái linh thú túi để lại nhưng đã mở túi ra và ra lệnh cho Phệ Kim Trùng, Lục Dực Sương Công và Đề Hồn Thú trông coi mấy túi trữ vật này.

Còn con Thổ Giáp Long lúc trước hắn đã để lại cho Nam Cung Uyển ở hạ giới mà không có đem tới linh giới này.

Lúc này trên người hắn ngoại trừ một cái có một cái có khả năng hóa vô hình là Hóa Linh Phù cùng với Phá Diệt Pháp Mục là không ai nhìn thấy còn tất cả các thứ như Hư Thiên Đỉnh cùng với bảy mươi hai khẩu Thanh Trúc Phong Vân Kiếm hắn đều để lại ở bên trong sa mạc. Bởi hiện tại hăn không cách nào khu sử được pháp lực nên nếu như mang theo nhiều loại trọng bảo như vậy thì thực sự là mang họa sát thân. Hắn cần phải chờ tới khi nào có thể hồi phục được pháp lực thì sẽ trở lại nơi này để lấy lại mấy loại bảo vật này là được. Hơn nữa ở trong sa mạc hoang vu như thế này và được linh trùng canh giữ thì chắc sẽ không có vấn đề gì xảy ra.

Còn cái bình nhỏ thần bí màu xanh biếc kia sau khi suy xét một hồi lâu rồi cuối cùng hắn cũng đem theo giữ nó ở trên người.

Cái bình nhỏ bình thường này nếu như bị người khác thấy thì cũng nghĩ nó là vật bình thường mà thôi.

Trong đầu Hàn Lập suy nghĩ lướt nhanh qua như vậy xong

Cuối cùng thì có một đoàn thanh quang từ trên kính bắn ra đem hơn phân nữa người trên của Hàn Lập bao lại.

Hai mắt của Nam Kỳ Tử nhẹ nhàng nhắm lại thông qua cái pháp khí cầm trong tay cảm ứng được cái gì đó. Sau đó trên mặt của vị Trúc Cơ Kỳ tu sĩ này hiện ra vẻ mặt ngạc nhiên nhưng vẫn đợi một lúc rồi mới mở mắt ra. Với dáng vẻ kỳ quái dò xét Hàn Lập.

"Như thế nào đạo trưởng có phát hiện ra gì khác lạ không?" Hàn Lập bất động thanh sắc hỏi.

" Thí chủ thực sự là hiểu bản thân mình, phân nữa hạ thể thật là tốt. Nhưng hơn phân nữa nội kinh phương trong cơ thể của Hàn thí chủ đã bị vỡ nát. Xem ra thì Kim Cương Quyết còn không có quán chú đủ linh khí hơn nữa không có đan dược phụ trợ vì vậy có chút thiếu hụt. Thân thể của nhân tộc chúng ta không thể so sánh được với Yêu tộc Yêu thú mà thân thể trời sinh mạnh mẽ. Vì vậy tu luyện có chút sai lầm thì sẽ tự hủy hoại đi chính mình. Cũng may là thí chủ dường như đã lĩnh ngộ ra điều gì đó nên kinh mạch bị vỡ tan không quá nghiêm trọng và hoàn toàn có thể chữa khỏi. Nhưng mà thương tổn như thế có thể cũng không được hoàn toàn sửa chữa. Mà ta cũng không có được loại đan dược nào thích hợp để giúp cho thí chủ, duy có một việc là có thể cho thí chủ vài tấm Thanh Tâm Phù để giảm bớt sự thống khổ của bản thân." Nam Kỳ Tử thở dài ra một hơi cười khổ rồi nói.

" Thật là làm phiền!" Hàn Lập mỉm cười nói.

"Hắc hắc! Nếu Nam Kỳ Tử tiên sư đã xem qua thì lão có xem qua cũng vậy. Nhưng mà cũng không sao.

"
Phù thí chủ thật là khiêm nhường. Phù sử gia truyền Huyền Thiên Cửu là Kim Châm Thái Sinh được rất nhiều người biết tới và luôn cả những vị tu tiên đồng đạo đều biết tiếng. Bần đạo cũng đã nghe danh từ lâu rồi." Đạo sĩ lại khách khí hướng lão giả nói.

"
Tại hạ chỉ là một tên đệ tử của Phù gia mà thôi. Vì vậy chỉ biết chút ít về Huyền Thiên Kim Châm thuật mà thôi, đạo trưởng thật quá xem trọng ta." Lão giả áo trắng lắc đầu liên tục tỏ vẻ không đồng ý.

Nam Kỳ Tử cười cười rồi không nói thêm tiếng nào mà cử động thân thể.

Lảo giả áo trắng tiến lên một tới trước mặt Hàn Lập.

Đưa tay nắm lấy cổ tay của Hàn Lập còn tay kia thì vung lên lập tức có mấy đạo kim ti xe gió bay ra.

"
Bụp." một tiếng truyền đến người của Hàn Lập một số cây kim châm màu vàng cắm vào trong người của hắn hơn một nữa.

Nguyên bản là không thể nhúc nhích chút nào giờ bổng nhiên Hàn Lập lại có thể tự động ngồi được nhưng cả thân thể hắn giống là một khúc gỗ cứng ngắt không linh hoạt được.

"
Liễu nhi các ngươi lấy ngay một cái gối kê ra phía sau lưng của hắn để cho hắn ngồi cho vững lại." lão giả không chút hoang mang hướng tới thiếu nữ áo lam nói.

"
Tuân mệnh Phù lão! Hương nhi mau đi lấy chăn gối của chúng ta để cho Hàn công tử dùng." thiếu nữ áo lam nhanh chóng đáp ứng rồi quay lại phân phó.

Vị Hương nhi thúy sam nghe vậy liền ngẩn ra tỏ vẻ khó khăn nhưng vẫn đáp ứng một tiếng rồi đi ra khỏi thùng xe.

Thừa cơ hội này lão giả áo bào trắng liền đi tới ngồi bên cạnh Hàn Lập rồi khép hai mắt lại rung đùi tỏ vẻ rất là hài lòng.

Hàn Lập nhìn lão giả không nói lời nào.

Hắn cảm ứng được một khí lưu yếu ớt đang ở trong cơ thể hắn đang bắt đầu phân tán chạy đi khắp nơi có mà như không có.

Nếu thần thức của hắn không phải vô cùng cường đại với lại hắn hiểu biết rất rõ cơ thể mình như lòng tay thì thật sự không cảm giác được việc này.

Lão giả dường như cảm ứng được Hàn Lập đang nhìn mình rất kỹ thì thoáng nhìn liếc lại vừa lúc thấy được ánh mắt đối phương lộ ra vẻ như muốn cười mà lại không cười nên làm cho hắn không khỏi ngẩn ra.

Lúc này vị Hương nhi kia đã ôm tới một đống chăn mền bằng lụa trở vào bên trong thùng xe và không cần chờ lão giả phân phó đã tự động đem chăn mện tới đặt sau lưng Hàn Lập.

Hàn Lập nghiên nữa người dựa vào đống chăn mện này thì chợt ngửi được một mùi thơm ngát và miệng thì lên tiếng cảm ơn cô ta.

Thúy Sam thiếu nữ thì lại nhàn nhạt lên tiếng hồi đáp.

Hàn Lập tiếp tục lơ đểnh chú ý hành động của lão giả này.

Lúc này Phù lão đan tay hư không vung lên lập tức trong tay liền xuất hiện ra một đám kim châm mà chúng tương đối dài một chút.

Lão giả dùng hai ngón tay thuần thục đem đám kim châm này cầm lại cho đúng sau một hồi lâu mới mơ hồ vung cánh tay lên giống như là nhanh chóng tạo ra vô số kim mang chợt đem thân thể của Hàn Lập bao vây vào bên trong.

Hàn Lập chỉ cảm thấy vô số vị trí trên người mình chợt lạnh đi dĩ nhiên là bị những kim châm này đâm vào.

Rồi một lúc sau một cảm giác tê dại truyền ra khắp người từ tứ chi cho tới đỉnh đầu của Hàn Lập. Thoáng qua một lúc hắn chậm rãi đem hai tay đưa ra.

Một tiếng thở dài hắt ra từ trong xe truyền ra chẳng những làm cho vẻ mặt của bốn vị thiếu nữ hiện ra vẻ khâm phục mà ngay cả ánh mắt của Nam Kỳ Tử cũng hiện ra vẻ kinh ngạc.

"
Bội phục Phù sử Kim Châm thuật thật đúng là cực kỳ kỳ diệu!" Đạo sĩ cười khẽ nói.

"
Không có gì chẳng qua chỉ là chút tài mọn mà thôi. Ta chỉ tạm thời khôi phục một chút năng lực hoạt động của ngươi. Nhưng mà không thể làm cho ngươi sử dụng khí lực mình. Bởi vì kinh mạch trong cơ thể ngươi dường như đã vị vỡ nát rất nhiều." lão giả áo bào trắng nghiêm nghị hướng tới Hàn Lập dặn dò.

"
Đa tạ Phù lão!"

Hàn Lập thấy mười đầu ngón tay của mình có thể hoạt động được trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Kim châm thuật khi còn ở nhân giới hắn cũng đã đồng dạng học qua và cũng tự nhận thấy mình cũng có chút bản lĩnh nhưng hôm thấy được vị Phù lão này ra tay thì hắn mới biết thực sự là hắn còn yếu kém rất nhiều. Thế gian này còn có người chỉ nhờ kim châm thuật mà có thể tạo ra sự kỳ diệu này đúng là hiếm thấy.

Nhưng sau khi nghe lão giả này nói xong những lời này trong lòng hắn liền lo sợ.

Lão giả áo bào trắng vừa nhìn thấy Hàn Lập có thể cử động được không có vấn đề gì thì đan tay lại hướng tới người của Hàn Lập đâm tới.

Kim mang chợt lóe lên rồi kim châm từ trên người của Hàn Lập bắn ra bay ngược trở về, rồi tay áo của vị lão giả rung lên toàn bộ thu hết đám kim châm này vào trong.

Hàn Lập hoạt động một chân rồi hai chân sau đó thử đứng lên rồi cẩn thận đi tới vài bước.

"
Lão phu chỉ có thể làm được như vầy mà thôi để cho hoàn toàn hồi phục thì phải dựa vào chính ngươi. Lão phu cũng có chuyện phải làm, vì vậy không thể ở lâu ở đây được."

Lão giả áo bào trắng liền lập tức lên tiếng rời đi.

Nam Kỳ Tử nghe vậy gật đầu rồi cũng lấy từ trên người ra mấy tấm phù triện cầm ở trên tay tất cả đều hóa thành một đoàn thanh mang nhập vào trong người của Hàn Lập.

Vị Trúc Cơ Kỳ tu sĩ này cũng đồng dạng lên tiếng rời đi.

Vì vậy bốn vị thiếu nữ liền đem hai người này ra khỏi thùng xe rồi mới đóng cửa lại.

Lúc này Hàn Lập ngồi ở trên ghế hai mắt khép lại dường như đang kiểm tra dò xét sự hiệu quả của mấy tấm phù triện nọ.

"
Hàn đại ca, ngươi thật sự đã tu luyện Kim Cương Quyết tới tầng thứ ba?" Mấy vị thiếu nữ quay lại thùng xe nhìn nhau rồi lại nhìn tới hắn. Rồi vị Liễu nhi vị thiếu nữ vận áo lam đột nhiên cười cười hỏi.

"
Hàn mỗ chỉ là may mắn luyện thành mà thôi." Mi mắt của Hàn Lập nhìn qua cô ta một cái từ chối cho ý kiến trả lời.