Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1528: Cửu U Minh Thi

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2147 chữ

Quái vật ném bình ngọc trên tay lên trên không.

Trong phút chốc, một đoàn thanh quang hiện lên giữa không trung. Âm thanh trầm thấp vang lên, một đạo hư ảnh giống y hệt bình ngọc hiện ra, chỉ sau vài lần chớp lên đã lớn đến hơn mười trượng, hơn nữa miệng bình hướng thẳng về vụ hải phát ra tiếng "ù ù".

Cơ hồ cùng một thời gian, những cơn sóng lam sắc bên kia cũng xảy ra biến hóa kinh người.

Chỉ thấy ở trung tâm sóng lam sắc phóng ra một cột sáng chói mắt, mặt nước xung quanh cuồn cuộn đổ ra bốn phía, tại trung tâm sóng nước xuất hiện một chiếc hồ lô màu lam thể tích không thua gì bình ngọc đang trồi lên khỏi mặt nước, xoay tròn một vòng, miệng hồ lô cũng hướng thẳng đến Hắc Minh vụ hải.

Hai gã dị tộc trước sau đều sử dụng pháp quyết thôi động bảo vật. "Phốc – phôc!" từ miệng bình phun ra thanh sắc quang trụ thô to, còn từ trong miệng hồ lô phóng ra một phiến lam sắc hà quang.

Quang trụ và hà quang đồng thời tiến thẳng vào bên trong vụ hải. Nhất thời vụ hải bắt đầu quay cuồng, cuồn cuộn đổ về phía quang trụ cùng lam hà.

Tiếp đó, hắc vụ quay tròn phân biệt hóa thành hai cột khí vụ cuồn cuộn rót vào trong đó.

Tốc độ hấp thu vụ khí của hai kiện bảo vật cực nhanh.

Chỗ quang trụ cùng lam hà đi qua, chỉ sau một lát đã hóa thành một mảnh đất trống, nhưng hắc vụ bốn phía đã lập tức lan đến bao trùm trở lại.

Dung lượng hai loại pháp khí này dường như vô cùng vô tận, mặc cho hắc vụ cuồn cuộn đổ vào không dứt nhưng vẫn không hề xuất hiện điều gì khác thường.

Đúng lúc này, phía trên không hư ảnh lam sắc hồ lô đột nhiên xuất hiện thân hình của dị tộc mắt cá, hắn chỉ lạnh nhạt quan sát phía dưới, không nói lời nào.

Quái vật to lớn do thanh niên một sừng huyễn hóa ra cũng đang khoanh chân đả tọa phía dưới bình ảnh, hai mắt nhắm chặt.

Tuy hai kiện bảo vật này đã hấp thu một số lượng hắc vụ kinh người nhưng diện tích Hắc Minh vụ cũng không phải là nhỏ.

Hai gã dị tộc nhân này dừng ở đây hai ngày hai đêm mới chỉ hấp thu được một phần mười hắc vụ trong vụ hải mà thôi. Xem ra để hấp thu thất cả vụ khí nơi này còn cần đến một hai tháng thời gian mới được.

Chẳng qua hai gã dị tộc này cũng không sốt ruột, chúng chỉ không ngừng thúc dục hai kiện bảo vật. Dường như tiêu phí một chút thời gian này cũng không phải là chuyện gì đáng nói! Kể từ đó, Hàn Lập trong động phủ lợi dụng những viên Vạn Lung Châu khác quan sát được hết thảy cảnh tượng cũng càng trở lên bất an.

Hai người này dừng chân ở đây lâu như vậy, làm sao hắn có thể an tâm tu luyện. Nếu bọn họ thu vụ xong rồi rời đi là tốt nhất, nhưng vạn nhất họ còn ý khác thì quả thực không tốt chút nào.

Chẳng qua nếu bản thân mạo miểm rời đi thì nguy hiểm cũng không kém hơn lưu lại đây chút nào, cho nên Hàn Lập vẫn không dám vọng động.

Nhưng cho dù như vậy thì Hàn Lập cũng đã dùng hơn nửa ngày thu dọn sạch sẽ động phủ của mình, ngoại trừ bảy mươi hai cây Kim Lôi Trúc đang phong ấn phi kiếm thì tất cả những thứ khác đều đã nằm trong trữ vật thủ trạc của hắn. Vạn nhất sự tình không ổn thì cần lập tức bỏ chạy ngay.

Mấy ngày nữa lại trôi qua, dưới sự thi pháp của hai gã dị tộc nhân, thể tích hai bảo vật của họ cũng tăng lên gấp bội, tốc độ hấp thu vụ khí cũng tăng lên rất nhiều.

Hơn nữa cũng không biết hai gã dị tộc này còn thi triển bí thuật thần thông nào trên hai kiện bảo vật mà vốn từ trong vụ hải chỉ có hai cột vụ khí thì bây giờ đã hóa thành hơn mười cột.

Mỗi một cột vụ khí đều không ngừng xoay tròn, hắc vụ trong phạm vi nhất định đều bị hút lên giữa không trung, bay vào trong hai kiện bảo vật này.

Kể từ đó, tốc độ thu nhỏ lại của vụ hải cũng tăng hơn trước gấp bội, bằng mắt thường có thể thấy rõ sự biến hóa về độ nồng đậm của vụ hải.

Thấy tình hình như vậy, dị tộc mắt cả cười hắc hắc, quay đầu hướng về phía thanh niên một sừng đã trở lại nguyên hình nói:

"Mẫn huynh, lấy tốc độ thi triển Nạp Nguyên Thuật của chúng ta thì chỉ khoảng hơn mười ngày nữa sẽ hút sạch chân linh âm khí tại nơi đây, đại công cáo thành!"

Thanh niên một sừng nghe thấy vậy đang định mở miệng nói điều gì thì sắc mặt đại biến. Tiếp đó, từ chỗ sâu trong vụ hải truyền ra tiếng rống giận kinh người.

Tiếng rống này vừa truyền đến đã khiến hơn mười cột hắc vụ ngưng lại, tiếp đó bỗng "oành oành" vỡ ra, tán loạn tiêu thất.

Ở phía dưới cho dù thanh sắc quang trụ cùng lam hà có tác động thế nào thì tất cả hắc vụ đều bất động, ngay cả một tia nhỏ cũng không nổi lên, phảng phất như thất cả đều hóa thành một thể.

Thấy sự việc như vậy, thanh niên một sừng cùng dị tộc mắt cả không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ rõ vẻ ngưng trọng.

Tiếng rống từ phía xa truyền tới bốc chốc lại lớn hơn vài phần, phảng phất như có thứ gì đó từ sâu trong vụ hải bay nhanh tới nơi này.

"Là thứ kia?" Người mắt cá hỏi một câu không đầu không đuôi.

"Chắc là vậy!" Thanh niên một sừng dường như hiểu ý, chau mày trả lời.

"Thảo nào ta thấy những lão quái vật Phi Linh nhân kia không động tới chân linh âm khí, hóa ra là kiêng kị quái vật này. Bọn họ coi các chân linh cầm loại không khác gì thần linh, vô cùng cung kính. Hơn phân nửa vật đang tới có di lưu của thiên cầm chân linh." Người mắt cá cười khổ một tiếng.

"Hơn phân nửa là như vậy! Cũng không biết nó đã tiến hóa đến giai đoạn nào, nếu đã đến giai đoạn cuối cùng thì chúng ta cũng nên sớm bỏ chạy là hơn." Thanh niên một sừng cũng thở dài một hơi.

"Chắc chắn là vậy rồi! Ta không muốn rơi vào trong miệng con vật này, nếu không nguyên thần tinh hồn từ nay về sau cũng vô pháp chuyển thế." Người mắt cá hít sâu một hơi. Thanh niên một sừng cũng không nói tiếp mà lập tức huy động hai tay bắt quyết đánh về phía bình ảnh.

Âm thanh trầm thấp vang lên, bình ảnh như bọt biển vỡ vụn, thanh quang từ bên trong bắn ra, xoay tròn một chút rồi rơi thẳng vào trong tay thanh niên.

Vật này đúng là thanh sắc ngọc bình, thanh quang trên tay thanh niên thoáng lóe lên liền biến mất vô ảnh vô tung.

Người mắt cá cũng thận trọng phất tay, sóng lớn bốn phía tán loạn tiêu thất, hồ lô cực lớn kia nháy mắt đã thu nhỏ lại vô số lần rồi rơi vào trong tay hắn.

Hai gã dị tộc nhân sóng vai đứng, cùng nhìn về phương hướng phát ra tiếng rống, cả hai đều không nói một câu.

Rõ ràng tiếng rống kia rất to – rõ tựa hồ khoảng cách không xa, nhưng ước chừng một tuần trà sau thì phía xa trong vụ hải mới truyền tới tiếng cuồng phong gào thét. Một phiến bạch ảnh chợt hiện, đây là một vật to đến mấy trăm trượng từ trong vụ hải phóng ra. Chỉ sau vài lần chớp động, nó mang theo tinh khí nồng đậm vọt lên trên không trung vụ hải, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai gã dị tộc.

Đây là một con bạch cốt quái điểu chín đầu! Mỗi chiếc đầu hại có hai ngọn quỷ diễm lập lòe lục mang trong mắt, cốt thân khổng lồ của nó cũng tản ra trùng trùng âm khí đen nhánh như mực cuốn quanh toàn thân khiến nó càng thêm nanh ác đáng sợ.

"Cửu đầu điểu! nơi đây có cất dấu di hài hung điểu." Người mắt cá vừa nhìn thấy bạch cốt điểu thì sắc mặt đại biến, thất thanh hô lên.

"Nhưng cũng may nó còn dừng lại ở giai đoạn tiến hóa thứ hai, chưa đến giai đoạn Cửu U Minh Thi cuối cùng! Chẳng qua cũng tương đương với chúng ta, không sai biệt lắm. Phiền toái duy nhất chính là sát khí của Cửu Đầu Điểu, không biết nó còn lưu lại được bao nhiêu. Nếu còn bảo lưu được hơn một nửa thì sợ rằng chúng ta nên rời đi." Thanh niên một sừng thoáng hiện vẻ sợ hãi trong mắt, nhưng thanh âm vẫn vô cùng bình tĩnh.

"Phải thử một lần mới biết được. Chẳng lẽ Mẫn huynh có thể bỏ qua được chân linh âm khí hay sao!" Người mắt cá do dự nhìn cốt điểu trong chốc lát, đột nhiên cắn răng nói.

"Đương nhiên là luyến tiếc. Công pháp của ta về sau còn cần thứ này để gia tăng uy năng, chúng ta thử một chút xem." Khóe mắt thanh niên một sừng nhướng len, hạ quyết tâm nói.

Lời này vừa ra khỏi miệng, người mắt cá chưa kịp đáp lời thì con chim khổng lồ chín đầu phía trước từ trong một chiếc đầu của nó đã rống lên một tiếng thê lệ, tiếp đó tám chiếc đầu còn lại đồng thời há miệng.

Dưới tiếng rống mãnh liệt, chỉ thấy hỏa cầu, phong nhận, băng chùy, lôi điện, vô số loại công kích bất đồng thuộc tính đồng thời từ tám chiếc đầu phun ra, hằng hà sa số, cơ hồ trải rộng hơn phân nửa hư không.

Công kích mãnh liệt, khí thế kinh người!

Thanh niên một sừng cùng người mắt cá nhìn thấy công kích này thì ngược lại thần sắc liền tỏ ra trấn đinh.

Người mắt cá liên tiếng: "Để ta tới trước!", lời vừa dứt thì người này đã huy động hai tay bắt quyết, thâm lam sắc quang hà trên người không ngừng nhộn nhạo, tiếp đó một bàn tay tùy ý điểm tới đợt công kích phô thiên cái địa trước mặt.

"Oành!" một tiếng, một đạo lam quang từ đầu ngón tay hắn vừa bắn ra lập tức hóa thành lam sắc quang mạc trực tiếp bao phủ bản thân và thanh niên một sừng vào bên trong.

Tiếp đó, trong miệng người mắt cá không ngừng đọc pháp quyết thôi động quang mạc, chỉ thoáng chốc quang mạc đã hóa thành một bức tường băng trong xuốt cao dày.

Tất cả các đòn công kích trong nháy mắt đã ập tới đánh lên bề mặt tường băng như mưa to gió lớn.

Tiếng nổ, tiếng rít gió ầm ầm không rứt liên tục trút vào tường băng.

Các loại công kích đan vào nhau, đủ mọi màu sắc linh quang chói mắt bao phủ trọn tường băng.

Cửu đầu cốt điểu đứng giữa thiên không thấy vậy thì kêu lên đắc ý, nhưng từng đợt công kích từ những chiếc đầu còn lại vẫn không hề chậm đi chút nào, thậm chí công kích với mật độ còn lớn hơn trước, mạnh hơn trước ba phần.

Dường như con chim này muốn đem hai gã địch nhân tiêu diệt luôn.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh từ trong quang mang đủ mọi màu sắc đằng kia truyền ra. Tiếng lách tách vang lên, từ trong các loại hào quang đột nhiên truyền ra một phiến thâm lam quang sắc, ánh sàng này vừa chớp lên đã lấy một tốc độ không thể tin nổi lan tràn ra hơn trăm trượng.

Nơi lam quang đi qua toàn bộ không gian uốn khúc mơ hồ, vô luận là công kích gì tiến vào khu vực này đều vô thanh vô tức biến mất.

Trong lam quang văng vẳng tiếng chú ngữ của người mắt cá.

Lam quang này quay tròn một vòng, đột nhiên bùng sáng mạnh mẽ, một mảng lam quang cực lớn trực tiếp phóng về phía cốt điểu với tốc độ cực nhanh, chỉ trong một thoáng hô hấp lam quang đã tới gần cốt điểu trong gang tấc.