Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1480: Bạch ảnh

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2220 chữ

"Việc này không nên chậm trễ, lập tức đi thôi. Nếu chậm một chút nữa thì đám quỷ vật sẽ lại kéo tới đây."

Hàn Lập kìm chế sự hưng phấn trong lòng, thận trọng nói.

Hai người Nguyên Dao cũng không có ý kiến. Ba người cùng đám quỷ binh còn sót lại lập tức khống chế độn quang rời khỏi nơi đây! Trên đường đi, Nguyên Dao và Nghiên Lệ thi triển hợp độn (hai độn quang hòa vào làm một) cả hai nắm lấy tay nhau cùng thi pháp.

Trên hai người tỏa ra hắc bạch lưỡng sắc linh quang, đoạn cả hai hé miệng tự phun ra hai khỏa viên châu hai màu đen trắng khắc nhau.

Hai hạt châu vừa xuất hiện đã dung hợp thành một thể, biến thành một hạt châu lớn cỡ nắm tay, nửa đen nửa trắng.

Nghiên Lệ cùng Nguyên Dao trong khi độn quang đều nhắm chặt hai mắt thao túng hắc bạch viên cầu dẫn Hàn Lập bay về một phương.

Nhìn thấy bí thuật kỳ lạ như vậy, Hàn Lập có chút bán tín bán nghi nhưng cũng chỉ có thể bay theo hai người.

"Hàn huynh, chúng ta dùng bí thuật quỷ đạo tuy có thẻ thoát ra khỏi sương mù nhưng không thể thay đổi phương hướng trong khi thi pháp, nếu không chẳng khác nào kiếm củi ba năm đốt một giờ." Nghiên Lệ bỗng nhiên lên tiếng.

Vẻ mặt Hàn Lập thoáng biến sắc, hắn không khỏi lên tiếng hỏi:

"Nói như vậy, trên đường cho dù có gặp được quỷ vật thì cũng phải trực tiếp vượt qua."

"Đúng vậy! Hàn huynh nên biết bí thuật của chúng ta tuy có thể loại bỏ sương mù nhưng vẫn bị quỷ vật cuốn lấy, không thể rời đi!" Nghiên Lệ cười khổ một tiếng.

"Hừ, chỉ cần không chạm phải những tồn tại cường đại như Lục Túc và Mộc Thanh thì có thể trực tiếp vượt qua được! Các quỷ vật lợi hại giờ này có lẽ đang cuốn lấy bốn yêu vương." Hàn quang trong mắt Hàn Lập chợt lóe, cười nhạt một tiếng.

Cho dù lúc trước có thấy Hàn Lập ra tay nhưng khi nghe thấy hắn lớn tiếng như vậy thì sắc mặt Nghiên Lệ cũng ngẩn ra, tỏ vẻ quái dị.

"Thế nào, chẳng lẽ Nghiên đạo hữu thấy Hàn mỗ nói vậy là quá tự đại?" Hàn Lập rất tinh ý, lập tức nhìn thấu suy nghĩ của Nghiên Lệ nên nhàn nhạt nói.

"Tiểu muội đâu dám nghĩ như vậy! Thiếp thân cùng Hàn huynh chưa có thâm giao gì, nhưng cũng nghe tới chuyện Hàn huynh tại Nhân giới có thể dễ dàng tiêu diệt tồn tại đồng giai. Những chuyện như vậy tiểu muội đã nghe sư muội nói không biết bao nhiêu lần." Nghiên Lệ khẽ nở nụ cười.

Hàn Lập cảm thấy bất ngờ, không khỏi liếc mắt nhìn Nguyên Dao một cái.

Tuy hai mắt nàng đang nhắm nhưng trên gò má đã ẩn ẩn sắc hồng.

"Hàn đạo hữu đã tự tin như vậy thì sợ rằng thần thông đã có thể so sánh với tu sĩ Luyện Hư." Ánh mắt Nghiên Lệ khẽ chuyển, tiếp tục mở miệng.

"Chỉ cần không đụng phải tồn tại Luyện Hư hậu kỳ thì tại hạ có thể chống lại." Hiện giờ không phải lúc khiêm tốn nên Hàn Lập thật tâm trả lời.

"Chậc chậc! Thật là không biết đạo hữu tu luyện thần thông thế nào. Năm đó khi sư muội ta mới gặp đạo hữu thì Hàn huynh mới chỉ là một tu sĩ Kết Đan kỳ, hiện giờ đã có thể sánh với tồn tại cấp Luyện Hư. Nghĩ lại quả thực như một giấc mộng Nam Kha." Nghiên Lệ tặc lưỡi nói.

"Nghiên cô nương cũng không cần thương cảm như vậy!" Hàn Lập thoáng liếc mắt nhìn nàng ta một cái.

"Không có gì, ta cùng sư muội tu luyện Âm Dương Luân Hồi Quyết cũng không biết là họa hay phúc, cũng không biết con đường tu luyện về sau thế nào. Chẳng lẽ cứ phải chịu kiếp nửa người nửa quỷ? Hay đem thân mình hoàn toàn chuyển hóa thành quỷ thân tiếp tục tu luyện thiên quỷ chi đạo?" Nghiên Lệ thở dài một tiếng.

Nguyên Dao bên kia nghe thấy vậy thì sắc mặt cũng trầm xuống.

Hàn Lập nhíu mày trầm ngâm một lát rồi nói:

"Tuy rằng ta không hiểu biết rõ lắm về quỷ đạo thần thông nhưng tại Linh giới này ngay cả người không có linh căn cũng có thể tìm biện pháp sinh ra linh căn; vậy thì chưa chắc ở Linh giới đã không có công pháp bí thuật khôi phục thân thể của hai người."

"Thật sự như thế sao?"

"Ở Linh giới có thể tìm được biện pháp khôi phục nhân thân?"

Trong phút chốc cả Nguyên Dao và Nghiên Lệ cùng mở lời, vẻ mặt đầy vẻ mừng rỡ.

"Âm Dương Luân Hồi Quyết tuy rằng quỷ dị nhưng cũng không phải công pháp nghịch thiên. Với kiến thức của ta mà phán đoán thì nếu có thể xua tan toàn bộ âm khí trên cơ thể hai người thì một lần nữa sẽ khôi phục nhân thân. Nhưng phỏng chừng đến lúc đó không tránh khỏi việc hao tổn tu vị, thậm chí còn không ít đau khổ khác. Chẳng qua nói tới biện pháp cụ thể thì cần về lại Nhân tộc cẩn thận thăm hỏi một chút là được." Hàn Lập trả lời.

"Nếu có biện pháp khôi phục nhân thân thì cho dù phải nếm một ít khổ sở, hao hụt chút ít tu vị có tính là gì." Nguyên Dao không lưỡng lự lập tức trả lời.

Nghiên Lệ cũng liên tục gật đầu tán đồng.

Hàn Lập mỉm cười, đang muốn nói thêm điều gì đó thì sắc mặt hắn xầm xuống, độn quang bùng lên hóa thành thanh sắc kinh hồng lao vào trong đám sương mù phía trước.

Nhị nữ thấy vậy thì ngẩn ra, không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

Chỉ là sau mấy lần hô hấp thì phía trước đã vang lên tiếng quỷ rống, tiếp theo có hơn mười đoàn hôi khí phóng thẳng lên cao, kiếm khí tung hoành. Sau đó mọi sự lại yên tĩnh trở lại.

Linh quang lóe lên, thanh sắc kinh hồng lại từ trong đoàn sương mù phía trước bắn tới bên cạnh nhị nữ - người tới đương nhiên là Hàn Lập

"Đi thôi, chỉ là một số quỷ vật bình thường!" Nét mặt Hàn Lập không chút đổi sắc, chỉ bâng quơ nói một câu.

"Quỷ vật bình thường!" Nghiên Lệ và Nguyên Dao quả thực không biết nói gì. Tuy các nàng chưa tận mắt nhìn thấy đám quỷ vật đó trong sương mfu nhưng hơn mười cỗ âm khí vừa rồi vô cùng kinh khủng, quỷ vật bình thường tuyệt đối không thể phát ra.

Chẳng qua thấy bộ dạng thong dong của Hàn Lập thì nhị nữ an tâm trở lại. Tiếp theo các nàng lại dồn toàn bộ tinh thần thôi động hắc bạch nhãn cầu tìm kiếm đường đi chính xác, cả đoàn người không người phi độn về phía trước.

Cứ như vậy, các quỷ vật bọn họ gặp trên đường đi đều bị Hàn Lập dùng thủ đoạn sét đánh tiêu diệt hết.

Thậm chí khi đoàn người gặp phải một số yêu vật Địa Uyên đang cùng quỷ vật hỗn chiến thì đều bị Hàn Lập dùng thủ đoạn sét đánh tiêu diệt một phần quỷ vật, mở ra một thông lộ giúp nhị nữ cùng một số quỷ binh còn sót lại thuận thế mà qua.

Những yêu vật Địa Uyên vốn tưởng có người tới giúp đỡ nhưng sau khi thấy bọn họ rời đi thì trợn trừng mắt, đành tiếp tục liều mạng với đám quỷ vật khác.

Cũng không biết là do vận khí đám người Hàn Lập không tệ hay là nhị nữ tìm được đường đi ít gặp quỷ vật nhất…

Dọc theo đường đi bọn họ rất ít khi gặp phải lệ quỷ lợi hại hay chiến đoàn lớn. Cứ như vậy bọn họ hết quẹo đông lại rẽ tây bay tới một nơi cực xa.

Mấy canh giờ sau, sương mù bốn phía rốt cục đã loãng dần, tần suất gặp phải quỷ vật cũng ít đi.

Thấy tình hình như vạy đám người Hàn Lập vô cùng mừng rỡ! Trong lòng bọn họ biết rằng không đi nhầm đường, đã tới phía mép của sương mù.

Sau khi Hàn Lập tiêu diệt một đoàn quỷ vật nữa mang theo nhị nữ cùng đám quỷ binh phá vây thoát ra ngài thì thần sắc của hắn thoáng biến, đột ngột dừng lại độn quang nhìn về phía trước.

"Sao vậy, Hàn huynh phát hiện ra điều gì sao?" Nguyên Dao giật mình, lập tức mở miệng hỏi.

Vẻ mặt Nghiên Lệ cũng tỏ vẻ kinh nghi, chỉ tiếc rằng thần niệm có hạn nên không thể thăm dò nơi xa.

"Xem ra muốn rời đi nơi này còn có chút phiền toái." Vẻ mặt Hàn Lập không chút biểu tình, chậm rãi nói. Đúng lúc này, phía sương mù xa xa đột nhiên truyền đến giọng nữ cười khanh khách, tiếng cười càng lúc càng rõ, chớp mắt đã vang vọng khắp bốn phương tám hướng.

Hai người Nghiên Lệ cùng Nguyên Dao lúc đầu còn chưa để ý bởi dù sao các nàng cũng có bán quỷ chi thân, phép thuật quỷ đạo câu hồn bình thường đâu có thể làm tổn thương các nàng.

Chỉ là sau khi tiếng cười này tiến vào trong tai thì nhị nữ bỗng cảm thấy cả người vô lực, thần thức trì trệ, mí mắt như bị ngàn cân kéo xuống.

"Không ổn!" Nguyên Dao phản ứng cực nhanh, nàng quát nên một tiếng miễn cưỡng bảo trì một tia tỉnh táo trong đầu. Chỉ là vừa mới điều động âm lực trong cơ thể thì nàng càng trở lên kinh hoảng vạn phần.

Âm lực trong cơ thể nàng lúc này trống rỗng không có một tia! "Đây là chuyện gì?!" Ngay cả khi biết tình hình bản thân có quan hệ với tiếng cười kia thì nàng vẫn vô cùng bối rối. Lúc này Nguyên Dao đã không thể kiên trì, hai mắt nàng nắm lại, cả người rơi xuống phía dưới.

Còn Nghiên Lệ bên kia cũng lảo đảo, tình hình không ổn chút nào. Một đám âm giáp huyền quỷ tuy tay vẫn lăm lăm binh khí nhưng đều đã rơi xuống rới đất.

"Hừ!" Một tiếng hừ lạnh vang lên.

Tuy rằng âm thành không lớn nhưng khi nó lọt vào tai Nguyên Dao và Nghiên Lệ lại vô cùng rõ ràng, trong thần thức các nàng lập tức cảm thấy buốt nhói khiến cả hai giật mình, âm lực vốn không còn một tia lại một lần nữa tuôn trào.

Nguyên Dao tránh được một kiếp thì kinh hỉ, nàng không hề lưỡng lự lập tức thôi động linh lực trong cơ thể phát ra một đoàn hôi sắc linh quang bao phủ bên ngoài cơ thể.

Nàng khẽ quay đầu nhìn về phương khác thì thấy cả người Nghiên Lệ lúc này cũng đang được khôi mang bao bọc, thậm chí hơn mười huyền quỷ đã ngã xuống lúc trước cũng một lần nữ đằng không bay lên.

Nguyên Dao thở nhẹ một hơi, thoáng chuyển ánh mắt nhìn về thân hình ổn trọng như núi của người thanh niên bên cạnh.

Hiển nhiên người vừa ra tay giải cứu bọn họ chính là Hàn Lập.

Lúc này Hàn Lập không chút biểu tình đứng giữa không trung, dường như tiếng cười quỷ dị khắp bốn phía không hề ảnh hưởng đến ánh. Lam mang trong mắt hắn lóe lên, một đạo kim sắc kiếm quang từ trong tay bay vọt tới khoảng không phía xa.

"Phốc!" Nơi kim quang đi qua đã có một đạo bạch ảnh nhàn nhạt từ hư không xuất hiện.

Bạch ảnh này thoáng vặn vẹo thân hình, tuy nó bị kiếm quang chém qua nhưng không chút bị thương tổn.

Thần sắc Hàn Lập thoáng động, một hắc sắc đại thủ cùng một bạch sắc tiểu thủ mở ra nhanh như tia chớp chộp về phía bạch ảnh! Nhất thời một mảnh quang hà hôi sắc mênh mông cùng một đoàn ngũ sắc quang diễm bỗng nhiên xuất hiện cuốn tới phía trước.

Hôi hà phô thiên cái địa như muốn ôm trọn bầu trời, đem bạch ảnh bao phủ vào trong.

Nguyên Dao cùng Nghiên Lệ thấy vật thì nét mặt lộ vẻ vui mừng. Sự lợi hại của hai loại thần thông này các nàng đã được thấy Hàn Lập thi triển qua. Hơn phân nửa đám quỷ vật lúc trước đều bị Hàn Lập dùng hai loại thần thông này tiêu diệt.

Nhưng mọi chuyện lại không như nhị nữ dự đoán; bạch ảnh khẽ cười rồi bắt đầu biến ảo, từ một hóa hai, từ hai hóa bốn, từ bốn hóa tám, trong nháy mắt bạch ảnh đã đầy khắp bầu trời hơn nữa chúng còn đang tiếp tục phân tách, trong phút chốc đã vượt quá khỏi phạm vi bao phủ của hôi hà và ngũ sắc quang diễm.

Nguyên Dao cùng Nghiên Lệ thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt tràn đầy vẻ kinh hãi.