Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2380: Liên Thai Huyết Cốt

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2064 chữ

“Phốc!”

Ngoài thân cự viên đã ma hóa hiện lên ánh sáng tử kim, thiên địa nguyên khí vừa hấp thu như thủy triều điên cuồng rót vào trong lưỡi dao khổng lồ kia.

Hàng loạt ký hiệu màu bạc lóe lên trên thân lưỡi dao khổng hồ, một đạo kiếm quang màu xanh biếc dài hơn trăm trượng bắn ra, sau một chớp mắt lại biến thành hình trăng lưỡi liềm rồi không thấy đâu nữa.

“Huyền Thiên chi bảo, là Huyền Thiên chi bảo!” Cự nhân do Hung Ty Vương biến thành cảm ứng thấy dao động trên lưỡi dao khổng lồ thì vô cùng kinh hãi, hai tay vội bắt pháp quyết, định thi triển bí thuật chạy trốn.

Nhưng lúc này đã muộn.

Ngay sau đó, không trung phía trên Hung Ty Vương bỗng dao động, một loan nguyệt màu lục đột ngột hiện ra, quay tít một vòng, mang theo khí tức khủng bố như một cái lồng úp xuống.

Hung Ty Vương chỉ cảm thấy xung quanh chợt căng thẳng, tay chân đều phát lạnh mà lại không thể cử động như thân thể đang bị một ngọn núi băng trấn áp vậy, mặc kệ hắn giãy dụa cỡ nào cũng không thể nhúc nhích nổi nửa ly.

Sự lợi hại của Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm khi được thúc dục toàn lực vượt xa khỏi tưởng tượng của Hung Ty Vương.

Trước đây hắn đã từng thấy qua uy năng của pháp tắc của các Huyền Thiên bảo vật khác, nhưng rõ ràng không thể đánh đồng được với lúc này.

“Không, trận chiến này ta xin thua, cấm chế giải trừ!” Hung Ty Vương lộ ra vẻ kinh hoàng, trong miệng kêu to một tiếng nhận thua, hai tầng quầng sáng bao phủ cả ngọn núi nháy mắt tiêu biến tán loạn.

Nhưng loan nguyệt màu xanh biếc căn bản không để ý tới điều đó, quang hà màu lục chớp động rồi hạ xuống.

“Thiên quỷ lực, bạo!” liên tiếp sử dụng các loại bí thuật đều không thành, Hung Ty Vương không dám ôm mộng đào thoát nữa, dưới tình thế cấp bách này, trong lòng cũng hạ quyết tâm.

Trong phút chốc, hơn một ngàn mặt quỷ bên ngoài thân bỗng nhiên biến thành đỏ tươi, sau đó lập tức nổ tung tạo ra một tràng tiếng vang.

Một cỗ huyết vụ tán ra bốn phương tám hướng, đem cách lực xung quanh triệt tiêu hơn phân nửa.

Đồng thời khi huyết vụ bắn ra, thân hình của Hung Ty Vương cũng thu nhỏ trở lại, giãy khỏi pháp tắc trói buộc, định phóng lên cao.

Cự viên ở phía xa thấy tràng cảnh này thì hừ lạnh một tiếng, lưỡi dao xanh biếc trong tay lại run lên, hướng về phía trước chém ngang một cái.

Nhát chém nhìn vô cùng bình thường, nửa trước của lưỡi dao khổng lồ vừa mới chém ra đã mơ hồ biến mất.

Cùng một thời gian, huyết diễm mang theo cả loan nguyệt màu xanh chợt lóe lên bên cạnh Hung Ty Vương. Hư không phụ cận chợt bộc phát ra một đoàn ánh sáng màu xanh chói mắt, nửa thanh cự nhận trong suốt lóe lên, chém ngang eo của Hung Ty Vương, đem hắn cắt làm hai nửa.

Huyết diễm hộ thể của Hung Ty Vương hoàn toàn không có chút hiệu quả nào với nhát chém của nửa thanh cự nhận này.

Hung Ty Vương hét thảm một tiếng, cũng không chết ngay, ngược lại còn nhanh tay bấm niệm pháp quyết, nửa thân dưới của hắn nổ tung thành huyết vụ.

Nửa thân trên nhân lúc huyết vụ quấn quanh, phát ra một tiếng nổ đì đùng, sau đó lóe lên rồi biến mất.

Hàn Lập nhìn thấy cảnh này thì trong mắt nổi lên một tia trào phúng, một ngón tay lại điểm vào hư không.

“Phanh!”

Loan nguyệt màu lục quay tít một vòng, sau đó cũng nổ tung.

Âm thanh lớn ầm ầm vang lên, vô số mũi nhọn màu xanh thẫm xuyên thủng về hướng huyết vụ, chợt lóe lên rồi cũng quỷ dị biến mất trong không trung.

Hư không phụ cận dao động một trận kịch liệt, có tiếng gào thét của Hung Ty Vương truyền tới, nửa thân hình còn lại của hắn như tấm vải rách nát hiện ra.

Bên ngoài thân thể hắn đã có vô số lỗ thủng, non nửa đoạn thân hình đều không cánh mà bay.

Cho dù như vậy nhưng Hung Ty Vương vẫn không ngã xuống, ngược lại thân hình bị tàn phá phóng ra vài bảo vật mang âm khí đáng sợ, đem phần thân thể tả tơi của hắn bao lại, sau đó hướng đỉnh núi chạy tới.

Nhưng Hàn Lập một khi đã sử dụng Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm, tất nhiên sẽ không để đối thủ còn sống mà rời đi.

Hung Ty Vương được bảo vật hộ tống, vừa mới bắn ra xa cách hơn nghìn trượng, chợt thấy hư không phía trước chợt lóe kim quang, cự viên đã ma hóa cao trăm trượng không một tiếng động nào hiện ra, một cánh tay huy động, cự chưởng mang theo ánh vàng rực rỡ đón đầu mà vỗ xuống.

Một tiếng nổ trời long đất lở vang lên.

Hung Ty Vương thả ra bảo vật bảo vệ thân thể tàn tạ, nhưng không ngờ bị cự chưởng một chiêu đánh nát.

“Vù, vù”, hai luồng hắc khí bắn ra từ chỗ huyết nhục bị đánh nát, chia làm hai hướng khác nhau mà chạy.

Cự viên nhướng mày, một ngón tay hướng về một đoàn hắc khí trong hư không điểm một cái.

Một đạo kiếm quang lóe lên rồi biến mất, đem thứ ẩn náu bên trong chém làm hai nửa, hiện ra một quái vật trông như khỉ mà lại không phải khỉ.

Tiếp theo đó, kiếm quan màu xanh gầm rú, vô số hồ quang màu vàng bắn ra, nháy mắt tạo thành một cái lồng giam hóa con quái vật đó thành tro tàn.

Đã không có pháp lực của Hung Ty Vương duy trì, cái Nguyên thần thứ hai này không ngờ yêu ớt vô cùng, không đầy sức sống như trước.

Một đoàn hắc khí nữa định nhân cơ hội này bỏ trốn, không ngờ hai bên tinh không chợt lóe, trong tiếng gào thét của hắc khí, từ bên trong lao ra một quái vật đầu trâu thân rắn.

Nhưng mới chạy được một đoạn ngắn, thân hình của quái vật đã bị chia năm xẻ bảy, vô số hắc khí từ giữa tuôn ra, hơn nữa còn truyền ra những tiếng quỷ gào khóc.

Đúng lúc này, phía trên hắc khí có kim quang lóe lên, tiểu nhân màu vàng hiện ra, hai tay vừ nhấc, kiếm khí đầy trời phủ xuống, qua mấy nhịp thở đã quét sạch quỷ khí.

Tới lúc này, Hung Ty Vương của Thập Vương Âm Ty mới chân chính ngã xuống.

Cùng một thời gian, ở trong một thế giới khác, tại một cung điện màu đen chôn sâu vạn trượng dưới lòng đất, có một quan tài bằng đá xanh, đột nhiên nắp quan mở ra, một bóng dáng đen tuyền bật dậy, đồng thời thanh âm kinh sợ phát ra:

“Kẻ nào? Kẻ nào dám giết bản thể của ta? Tốt nhất đừng để ta gặp ngươi, bằng không đợi lúc ta đúc lại thân thể, nhất định sẽ rút gân, lột da ngươi, vĩnh viễn trấn âm hồn dưới đáy biển.”

Nói xong lời này, bóng đen phóng ra khỏi thạch quan, hướng cửa điện bay nhanh đi.

Hàn Lập lúc này đã khôi phục lại dáng vẻ người thường, trong tay cầm một viên châu lớn bằng nắm tay, có màu đỏ, mặt ngoài có một tầng khí màu đen bao phủ, hơn nữa trên viên châu còn có những điểm đen chi chít.

Những điểm đen này ở trong mắt thường nhân chỉ là điểm đen, nhưng sau khi được phóng đại gấp trăm lần dưới Linh Mục, rõ ràng là những mặt quỷ đang vặn vẹo.

“Có chút ý tứ, vật này cũng nên cẩn thận xem xét một chút!” Hàn Lập cầm lên viên châu xuất hiện sau khi tinh hồn Hung Ty Vương tan vỡ, mỉm cười tự nói.

Cổ tay run lên, viên châu lóe lên rồi biến mất.

Lúc này Hàn Lập mới nheo mắt nhìn tới mấy đỉnh núi xung quanh.

Chỉ thấy ngoại trừ chỗ hắn đứng, mấy ngọn núi khác vẫn bị những quầng sáng bao phủ.

Hiển nhiên hắn là người đầu tiên kết thúc chiến đấu, còn lại các chiến đoàn khác vẫn đang tranh đấu.

Hàn Lập suy nghĩ như thế, cũng không phân vân nhiều, nhìn thoáng qua về phía ngọn núi trung tâm, thân hình vừa động đã xuất hiện ở một ngọn núi khác.

Nếu hắn nhớ không lầm thì ngọn núi này là chỗ mà Văn Tâm Phượng đã chọn để chiến đấu. Nếu hắn tới hỗ trợ thì cũng không khó để giải quyết một đầu Quỷ Vương Âm Ty khác.

Thân hình hắn chớp mấy cái, đột nhiên đã xuất hiện ở trên không quầng sáng, tay đánh vào hư không một trảo, một tòa núi nhỏ đen sì hiện ra trong lòng bàn tay, cánh tay nghiêng đi, ngọn tiểu sơn biến thành một bóng đen lớn ầm ầm nện xuống.

Tay kia kết pháp quyết, lại giơ cao lên, một đạo kiếm quang dài hơn trăm trượng màu xanh hiện ra, hùng hổ chém xuống.

Đứng ở bên cạnh Hàn Lập là tiểu nhân màu vàng, cũng im lặng không lên tiếng, đầu vai nhoáng lên một cái đã có vô số kiếm khí điên cuồng buông xuống.

Bao phủ ngọn núi này là quầng sáng hai tầng cũng coi như huyền diệu, nhưng không thể chịu nổi Hàn Lập và Phệ Kim Trùng Vương toàn lực công kích.

Qua thời gian mấy nhịp thở, quầng sáng hai tầng vỡ vụn, bên trong truyền ra tiếng gầm rú, tình hình phía dưới lập tức hiện ra.

Hàn Lập ngưng thần nhìn lại, trên ngọn núi quả nhiên chia làm hai chiến trường, khí thế của mỗi chiến trường đều cao ngất trời.

Một bên chiến trường là con chồn con vốn nguyên bản vô cùng đáng yêu, lúc này đã biến lớn ngàn trượng, đang cùng một con thằn lằn hai đầu cắn xé nhau.

Hai cánh của con chồn bay chấn động không ngừng, một cỗ hồ quang màu bạc lượn lờ xung quanh, trải rộng trên thân hình của nó.

Con thằn lằn khổng lồ hai đầu đỏ sẫm, lửa đỏ trong miệng theo hắc khí cuồn cuộn tuôn ra không ngừng.

Hai con đều da dày thịt béo, lúc thì quấn chặt lấy nhau, lúc lại tạm thời tách ra, dùng Lôi điện và lửa đỏ cùng hắc khí công kích lẫn nhau không ngừng.

Tình thế giằng co vô cùng gay go.

Ở một chiến trường khác lại vô cùng quỷ dị.

Một bên, Văn Tâm Phượng ngồi xếp bằng trên một cây trúc màu xanh, một tay bấm niệm thần chú, hai mắt nhắm nghiền, quần áo mang theo ánh sắc ngũ sắc bao phủ toàn thân, chỗ đỉnh đầu có một trận bàn màu trắng ngà trôi nổi, từ giữa thỉnh thoảng lại bắn ra những ký hiệu màu bạc.

Bên kia, cách đó mấy trăm trượng, là một mảnh huyết hải cuồn cuộn ngập trời. Trong biển máu có một khối đài sen, trên đó có một khối bạch cốt hình người ngồi xếp bằng.

Bạch Cốt này cả người đầm đìa máu tươi, có nhiều chỗ thịt không còn một mảnh, lại giống như thường nhân tay bắt pháp quyết cổ quái, một tay nâng cái bình cát đỏ như máu.

Ở sau lưng nó không ngờ lại có một quầng sáng màu vàng lớn gần mẫu, bên trong quang diễm màu vàng như ẩn như hiện.

Cổ quái nhất chính là, Bạch Cốt này ngồi đối diện với Văn Tâm Phượng, đang thi triển bí thuật cùng sử dụng bảo hộ toàn thân, cũng ngồi trên đài sen bất động.

Hàn Lập nhìn thấy tình hình này thì thần sắc khẽ động, lam quang chợt lóe trong mắt, bỗng nhiên quét mắt về phía hư không giữa Bạch Cốt và Văn Tâm Phượng.

Sau khi Linh Mục ngưng thần lại thấy nơi đó tưởng như trống rỗng, không ngờ lại biến thành một thế giới với hai cực sinh diệt hoàn toàn khác biệt.