Tiên Nghịch

Chương 1011: Mộng hồi viễn cổ

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2128 chữ

- Mặc dù ta chỉ là Thiên Nhân nhất suy nhưng hết thảy thần thông trong Côn Hư Tinh vực này trốn không thoát khỏi sự nắm giữ của ta. Nguyên lực thiên địa trong Côn Hư Tinh vực này nếu ta không muốn cho ngươi có, ngươi lấy không đi nửa điểm!
 
Ngón tay phải Mộc Băng Mi chỉ ra trước người, lập tức ấn ký vờn quanh thân thể nàng ầm ầm tản ra bốn phía, biến mất trong thiên địa.
 
Trong nháy mắt này, toàn bộ thiên địa, toàn bộ tinh không thiên địa nguyên lực không thể tưởng tượng nổi ầm ầm xuất hiện điên cuồng kịch biến, không ngờ toàn bộ ngưng tụ hướng cột nguyên khí kia.
 
- Phong! Hết thảy nguyên lực ở bên ngoài Thiên Vận Tử!
 
Mộc Băng Mi nhìn chằm chằm Thiên Vận Tử, bình tĩnh mở miệng. Thanh âm nàng tuy bình thản nhưng có một cỗ ý niệm chân thật đáng tin!
 
Trong nháy mắt, hết thảy nguyên lực bên ngoài thân thể Thiên Vận Tử ầm ầm nhất tề đẩy ra. Phảng phất giờ này nguyên lực bài xích Thiên Vận Tử vậy, tốc độ tiêu tan quá nhanh gần như khoảnh khắc đã không còn.
 
Chỉ có nguyên lực trong cơ thể Thiên Vận Tử bởi vì luyện hóa đến cho nên không bị ảnh hưởng.
 
Nhưng loại thần thông không thể tưởng tượng này vượt qua sự tưởng tượng của mọi người bốn phía. Cho dù là Thiên Vận Tử sắc mặt cũng âm trầm.
 
- Đã sớm nghe nói Côn Hư Thánh nữ trong Côn Hư Cảnh có thần thông lớn lao. Các thế hệ Côn Hư Thánh nữ đều được truyền thừa từ viễn cổ, cho dù là lúc Tiên Giới tồn tại thân phận cũng ngang hàng với Tiên Cung. Dưới Tứ đại Tiên Giới có Tứ đại Tinh vực, trong mỗi một Tinh vực đều có một người được truyền thừa từ Tiên vực viễn cổ.
 
- Thánh nữ Tứ đại Tinh vực năng lực trong tay khác nhau. Năm xưa lão phu tiến vào tu luyện trong Côn Hư Cảnh đã nghe qua không ít lời đồn liên quan đến Côn Hư Thánh nữ. Hôm nay gặp được quả nhiên là thế!
 
Mộc Băng Mi không nói gì, tay ngọc chỉ vào cột nguyên khí kia. Lập tức cây cột như chống đỡ thiên địa này thu nhỏ lại trở thành một thanh đoản kiếm lóe tinh quang.
 
Mộc Băng Mi cầm đoản kiếm, ngẩng đầu, thân hình như bướm xông thẳng đến Thiên Vận Tử. Từ đầu đến cuối nàng không nhìn Vương Lâm một cái, trong lòng phức tạp. Nàng có chút không biết như thế nào đối mặt với người quen thuộc mà xa lạ này.
 
Tâm tư của nàng không ai có thể hiểu được. Bởi vì chính nàng cũng còn mê man. Nàng chỉ có xác định một việc nàng không thể trơ mắt nhìn Vương Lâm chết đi, không thể thờ ơ khi nhìn thấy người khác muốn giết Vương Lâm.
 
Trong lòng của nàng có một chút phức tạp còn có cả chua xót. Vì ý nghĩ này nàng sẽ không để bất cứ kẻ nào giết Vương Lâm.
 
Ý nghĩ này đã bồi hồi trong lòng của nàng thật lâu, thật lâu tràn ngập tâm thần. Mấy năm nay mỗi khi đêm khuya tỉnh giấc nàng một mình ở ngọn cao nhất trong Côn Hư Cảnh nhìn trời cao màu đen, cảm giác chua xót trong lòng lại nảy sinh. Cái ý niệm kia trong đầu cũng thường thường vào lúc này khiến nàng không thể khống chế được.
 
Vô số năm qua nàng như thế vượt qua, thẳng tới hôm nay nàng thấy được Vương Lâm, ý niệm phức tạp chua xót tràn ngập toàn bộ tâm thần nàng.
 
Nàng không dám cúi đầu nhìn Vương Lâm không biết còn hôn mê hay không, nàng… không dám.
 
Mộc Băng Mi cầm đoản kiếm, mang theo tâm thần phức tạp nhằm phía Thiên Vận Tử. Dường như chỉ có như vậy mới khiến tim của nàng bình tĩnh trở lại.
 
Vẻ mặt Thiên Vận Tử âm trầm, hiểu biết của hắn về Côn Hư Thánh nữ hắn mặc dù biết rất nhiều nhưng lại không nghĩ rằng đối phương có thể phong tỏa nguyên lực thiên địa. Như vậy Thiên Vận thuật của hắn căn bản không có tác dụng trên người đối phương.
 
Thiên Vận thuật chính là một thuật câu thông với thiên địa, dùng loại câu thông này đổi lấy quy tắc vô hình khiến hắn có thể sử dụng cho quy tắc này.
 
Thiên Vận Tử hừ lạnh, Tam Xoa kích trong tay đảo qua, ngay lập tức hóa thành ba đạo cầu vồng thẳng đến Mộc Băng Mi.
 
Tiếng nổ "ầm ầm" vang lên, trên mặt đất Vương Lâm mở hai mắt nhìn Thiên Vận Tử và Mộc Băng Mi đang giao chiến bên trên. Ánh mắt hắn lộ ra phức tạp nồng đậm cùng một tia đau khổ không thể xóa mờ.
 
Hắn thật không ngờ chân chính gặp nàng nhanh như vậy. Hơn nữa lúc này đối với Liễu Mi, mỗi lần Vương Lâm nhớ tới cái loại đau khổ này xa xa vượt qua hết thảy thương tổn thân thể có thể chịu được. Cái loại tâm linh đau đớn như kim châm muối xát này khiến hắn không thể nào quên được đau khổ trên người Vương Bình.
 
Vương Lâm trầm mặc, khoanh chân ngồi xuống thở ra một hơi thật sâu. Lúc này thần thông của hắn đã cạn, dường như không còn vận mệnh đối kháng với bất kỳ thần thông gì.
 
- Ta còn có một loại thần thông!
 
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn về phía trời cao bị gió lốc kiếm phá vỡ. Trong tinh không vô tận, lực lượng thiên địa nồng đậm trong nháy mắt bầu trời vùng đất Yêu Linh bị phá vỡ bao phủ đến, tràn ngập vùng đất Yêu Linh.
 
- Thanh quang thuẫn tuy vỡ thành hai nhưng không biến mất. Bên trong ẩn chứa một kích hộ mệnh của bát tinh Cổ Thần. Uy lực của nó tuy không biết cụ thể nhưng có thể nghĩ đến uy lực tuyệt đối không yếu!
 
Vương Lâm trầm mặc, mắt phải lóe thanh quang. Ở trong con ngươi hắn mơ hồ xuất hiện hư ảnh Thanh quang thuẫn.
 
Chẳng qua Thanh quang thuẫn này vỡ vụn hai nửa, giờ phút này trong mắt phải Vương Lâm đang nhanh chóng dung hợp với nhau. Nhưng mặc dù là không dung hợp cũng có thể thi triển thần thông bảo mệnh kia của bát tinh Cổ Thần. Điều kiện đầu tiên là có đủ Cổ Thần lực!
 
Đối với giải quyết vấn đề Cổ Thần lực, lúc trước Vương Lâm từng có ý tưởng. Đó là phân thân và bản tôn tách ra, giống như dĩ vãng bản tôn yên lặng không ngừng hấp thu dần dần khiến cho Thanh quang thuẫn đạt được đủ Cổ Thần lực.
 
Chỉ là như vậy thì thời gian tương đối lâu, nếu dựa theo tính toán của Vương Lâm là sau khi rời khỏi vùng đất Yêu Linh mới xử lý. Nhưng lúc này hắn lại không thể không tìm một loại đường tắt khác!
 
Nhưng nếu là đường tắt nhất định phải trả giá, cái giá này Vương Lâm nhất định phải chấp nhận.
 
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thiên Vận Tử và Mộc Băng Mi đang giao chiến, trong mắt toát ra vẻ kiên định và quyết đoán.
 
- Ta không cần nàng cứu lại càng không muốn nợ nàng loại ân tình này.
 
Vương Lâm trầm mặc, năm tinh điểm Cổ Thần ở mi tâm bất chợt biến ảo ra, cấp tốc xoay tròn. Rất nhiều Cổ Thần lực ầm ầm ra, toàn bộ tiến vào trong mắt phải hắn, nhanh chóng dung nhập vào trong Thanh quang thuẫn.
 
Theo Cổ Thần lực không ngừng dung nhập, thanh quang trong mắt phải Vương Lâm điên cuồng tăng mạnh, sáng chói!
 
Lấy Cổ Thần lực của bản thân để bổ khuyết cho nhu cầu của Thanh quang thuẫn, điều này đối với Vương Lâm mà nói cái giá quá lớn. Hắn tuy không vỡ tinh nhưng mất đi nhiều Cổ Thần lực cũng khiến cho tinh điểm Cổ Thần thứ năm của hắn dần dần mơ hồ, cuối cùng ảm đạm không ánh sáng.
 
Nhưng chỉ cần tinh điểm Cổ Thần không vỡ vụn sẽ có một ngày được bổ sung!
 
Chỉ có điều Thanh quang thuẫn kia cần Cổ Thần lực quá lớn, theo tinh điểm mi tâm Vương Lâm không ngừng xoay tròn, càng nhiều Cổ Thần lực dung nhập mắt phải. Dần dần viên tinh điểm thứ bốn cũng ảm đạm xuống.
 
Thanh quang ở mắt phải Vương Lâm sáng mạnh gần như bao phủ nghìn trượng nơi này, cho dù là Thiên Vận Tử và Mộc Băng Mi đang đấu pháp ở bên trên cũng đều chú ý tới thanh quang quỷ dị này.
 
Tinh điểm ở mi tâm Vương Lâm càng xoay nhanh, tinh điểm Cổ Thần thứ ba, thứ hai cũng mờ dần. Cuối cùng viên cuối cùng cũng nhanh chóng mất đi ánh sáng, mờ dần.
 
Nhưng trong nháy mắt này, Thanh quang ở mắt phải Vương Lâm cũng giống như từng thanh kiếm nhọn phóng lên cao. Những nơi mắt phải hắn nhìn qua, mảnh đất trăm dặm bị thần thông của Thiên Vận Tử nhấc lên trời cao khoảnh khắc bị ánh mắt này chiếu vào lập tức phát ra tiếng nổ "ầm ầm" không ngờ không chịu nổi ánh mắt của Vương Lâm, ầm ầm sụp xuống!
 
Trong nháy mắt, tinh không phía xa xa bầu trời bị xé rách xuất hiện hàng loạt cầu vồng. Tốc độ cầu vồng này cực nhanh trong khoảnh khắc tiến vào, từng đạo không chút do dự nhảy vào bầu trời bị xé rách, trực tiếp tiến vào trong vùng đất Yêu Linh.
 
Người đi đầu là Tiên nhân toàn thân tiên khí lượn lờ, phía sau hắn có rất nhiều Tiên nhân. Rất nhiều tu sĩ Tu Chân Liên Minh phía sau đám Tiên nhân này trong thời gian ngắn vây quanh bốn phía.
 
Đối với Tu Chân Liên Minh mà nói, bất kể là Tứ Thánh tông hay là Thiên Vận Tử hay Cổ Ma Tháp Già đều là kẻ thù. Cho dù là những Tiên nhân này cũng tuyệt đối không muốn Thanh Lâm thức tỉnh. Tính ra bọn họ lại càng hy vọng Cổ Ma đoạt xá thành công. Chỉ là Cổ Ma này cũng là người bọn họ nhất định phải gạt bỏ!
 
Năm xưa Thanh Lâm uy danh hiển hách đủ để đám Tiên nhân còn sót lại này tâm thần rung động. Cho dù là Tiên quân đi đầu, ngày xưa ở trước mặt Thanh Lâm cũng cực kỳ cung kính không có bất kỳ chút nghịch ý nào.
 
Nhưng lúc này, đám Tiên nhân này được Tu Chân Liên Minh cung phụng lại tung hoành vô số năm. Nếu bắt bọn họ trở lại như ngày trước, không có bất cứ kẻ nào buông tay được.
 
Như vậy Thanh Lâm này tuyệt không thể tỉnh! Cổ Ma, phải bị giết chết!
 
- Bày trận!
 
Gần như trong nháy mắt nhảy vào vùng đất Yêu Linh, Tiên quân năm xưa lập tức hét lớn một tiếng. Lập tức đám tu sĩ Liên minh đi theo những Tiên nhân nhanh chóng tay bấm pháp quyết. Trong phút chốc lực lượng thiên địa vô tận tràn ngập, không ngờ hóa thành chín thanh đại kiếm hào quang vạn trượng!
 
Chín thanh đại kiếm này dựng đứng ở trên bầu trời, bao vây vùng đất trăm dặm.
 
- Luyện đạo!
 
Vô số tu sĩ Liên minh trong nháy mắt này cùng hét lớn lên. Thanh âm vang vọng thiên địa giống như tiếng sấm lập tức khiến cho trận pháp điên cuồng mở ra. Trong khoảnh khắc mảnh đất trăm dặm ở trên trời không ngờ bị bao phủ trong một mảnh kiếm quang vô tận.