Tiên Nghịch

Chương 780: Thức tỉnh

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2096 chữ

Sắc mặt Diêu Băng Vân lập tức tái nhợt, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, không chút do dự cầm lấy lam đan lập tức lui về phía sau.
 
Ngay tại khoảnh khắc nàng lui về phía sau, sát khí trong mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn đối nhân xử thế vốn quyết đoán mạnh dạn, giờ phút này hai mắt ngưng trọng, một ngụm nguyên khí từ trong cơ thể vận chuyển, trực tiếp lao ra.
 
Vương Lâm lấy tốc độ nhanh nhất có thể thi triển ra, song chỉ biến thành kiếm. Hô Phong thuật ẩn chứa trên đầu ngón tay bỗng nhiên hết sức lao ra, ấn về phía trước một cái.
 
Hô Phong!
 
Hắc phong hiện lên hình thành một cơn gió lốc trực tiếp hướng Diêu Băng Vân cuốn lấy. Cùng lúc đó mấy con Vọng Nguyệt kia cũng tiến đến mang theo tiếng gầm rống đem Diêu Băng Vân vây lấy ở bên trong.
 
Diêu Băng Vân sắc mặt tái nhợt, vô số năm qua nàng chưa từng gặp lần nguy hiểm nào như hiện tại. Nhìn thoáng qua viên đan màu lam trong tay, trên mặt hiện lên vẻ đau lòng lộ ra nhưng vẫn không chút do dự bóp vỡ.
 
Một khắc ngay viên đan màu lam bị bóp nát một cỗ lực lượng điên cuồng theo nó bạo phát ra, lực lượng này quá mạnh mẽ hình thành một lốc xoáy đóng băng gào thét, hết thảy ở xung quanh, với tốc độ đáng sợ, mạnh mẽ đóng băng. Lực lượng này, theo những cái khe giữa bùn đất không ngừng kéo dài. Nháy mắt trong phạm vi mấy ngàn dặm, khắp mọi nơi đều là những băng tầng rất nhỏ theo những cái khe kéo dài ra.
 
- Băng độn!
 
Tay trái Diêu Băng Vân bấm quyết, thân mình nương theo băng phong lực mà băng độn đi Trong mấy ngàn dặm, chỉ cần nơi nào có băng đều có thể băng độn được.
 
Khoảnh khắc bóng dáng Diêu Băng Vân biến mất, Vương Lâm đang thi triển Hô Phong thuật cũng không có nửa điểm tạm dừng. Tay phải hắn chỉ về hướng Diêu Băng Vân.
 
Định Thân thuật!
 
Thân mình Diêu Băng Vân bỗng nhiên dừng lại, nhưng gần như đồng thời nàng liền khôi phục lại bình thường rồi biến mất. Nhưng chỉ là trong nháy mắt biến mất này, hắc phong đã xuyên thấu băng tầng trực tiếp thổi tới. Một tiếng kêu đau đớn tư giữa hư vô truyền ra dần dần đi xa.
 
Trong mắt Vương Lâm sát khí chợt lóe lên. Khi băng tầng lan tràn đến, hắn thu Phong Tiên Ấn rồi nhanh chóng lùi về phía sau, cũng không quay đầu lại bay nhanh rời khỏi.
 
Không lâu sau, Vương Lâm cẩn thận né qua phía dưới theo nửa thanh xương của Vọng Nguyệt dần dần đi tới đỉnh đầu, nơi giao nhau giữa xương cốt Vọng Nguyệt và các dây thần kinh.
 
Sau khi đến nơi này, Vương Lâm càng thêm cẩn thận. Nơi giao nhau giữa xương cốt và các dây thần kinh của Vọng Nguyệt vốn dày đặc vào nhau nhưng năm đó, vì nguyên nhân Vương Lâm đen nửa thanh xương rút ra nên giờ đã có một khe hở, vẫn đủ để Vương Lâm chui vào.
 
Khe hở này ở trong Vọng Nguyệt mà nói thì chỉ là rất nhỏ nhưng đối với Vương Lâm mà nói nó cũng giống như một vực sâu. Hắn nhoáng lên, chui xuống cái khe vào bên trong. Khoảnh khắc tiến vào cái khe kia, thân mình Vương Lâm hơi ngừng lại một chút.
 
Bày ra ở trước mặt hắn là một mảng những sợi tơ màu đỏ như mạng nhện. Những sợi tơ màu đỏ này nhìn không thấy cuối, rậm rạp như tràn ngập toàn bộ bốn phía.
 
Mắt Vương Lâm lộ ra vẻ trầm ngâm cẩn thận bước ra vài bước nhìn chằm chằm vào vô số sợi tơ màu đỏ phía trước, tay phải nâng lên hung hăng chém một nhát.
 
Toàn bộ Vọng Nguyệt biến thành tu chân tinh, ở giờ khắc này đột nhiên chấn động, mảng lớn bụi đất nâng lên tức thì ngay cả màn sương đen bên ngoài kia cũng co rụt lại mạnh mẽ.
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, không hề do dự nâng tay phải lên vận chuyển Trảm La Quyết liên tục chém ra. Từng đạo tơ hồng bị chặt đứt, sụp đổ. Lay động kịch liệt từ trong cơ thể khổng lồ của Vọng Nguyệt điên cuồng truyền ra.
 
Vọng Nguyệt chấn động kịch liệt hơn. Màn sương đen bên ngoài tinh cầu do nó biến thành điên cuồng co rút lại, toàn bộ bị hút vào bên trong biến mất. Giờ phút này, tảng lớn bụi đất giờ theo chấn động của Vọng Nguyệt mà sụp đổ, hình thành vô số bụi bặm tản ra.
 
Một tiếng gầm rống dường như đến từ viễn cổ, từ trong cơ thể Vọng Nguyệt rầu rĩ truyền ra.
 
Thanh âm này tuy không lớn nhưng lại trực tiếp công kích vào nguyên thần. Những tu sĩ đứng bên ngoài tinh cầu do Vọng Nguyệt biến thành còn cảm thụ rất sâu sắc huống chi là những tu sĩ đứng mũi chịu sào vốn tiến vào trong cơ thể nó.
 
Trong số những tu sĩ này có tộc nhân của Diêu gia, cũng có người của các tu chân gia tộc khác. Lúc này đang ở trong cơ thể của Vọng Nguyệt, tâm thần của bọn chúng kịch chấn, một nỗi sợ hãi đến từ tâm khảm điên cuồng dâng lên.
 
Dường như ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu bọn chúng là lập tức rời khỏi nơi này. Bọn họ đều hướng về phía trên xông lên. Trong đó có tu sĩ cách mặt đất rất gần, lao nhanh rời khỏi nơi này. Nhưng nhát mắt, vô số xúc tu lay động trên mặt đất cũng lập tức chuyển động, mạnh mẽ quất tới.
 
Những xúc tu rất dài này hình thành một đạo phong toả chặt chẽ, những người muốn xông ra đều toàn bộ thất bại.
 
Theo một đám tu sĩ không ngừng lao ra khỏi nền đất, bên trên những xúc tu này tràn ngập sương đen, không ai có thể rời khỏi.
 
Những xúc tu này, dù cho bất cứ pháp bảo hay thần thông nào đều không có tác dụng, mất đi hiệu quả. Trong đó có một tu sĩ lao ra cực nhanh, bị vô số xúc tu cuốn lấy, trực tiếp ép nát thân thể. Còn nguyên thần hắn tiếp xúc với xúc tu kia thì lập tức bị hấp thu ngay.
 
Một màn này khiến cho tất cả tu sĩ bốn phía đều lâm vào hoảng sợ.
 
Bóng dáng của Diêu Băng Vân băng độn, xuất hiện ở một chỗ trong cơ thể của Vọng Nguyệt. Nàng vừa xuất hiện lập tức phun ra một ngụm máu đen, sắc mặt xanh mét, như có một cỗ hắc tuyến lưu chuyển trên khuôn mặt.
 
- Đây là thần thông gì?!
 
Thân mình Diêu Băng Vân lại run lên một cái, phun tiếp một ngụm máu tươi.
 
Sắc mặt của nàng càng thâm hơn.
 
Khoảng khắc khi nàng băng độn thì bị hắc phong ập tới. Lúc ấy, thân mình của nàng cực kỳ lạnh. Với thần thông mà nàng tu luyện, căn bản không từng có cảm giác rét lạnh nhưng lúc đó cảm giác lạnh lẽo cũng cực kỳ rõ ràng.
 
Càng làm cho nàng hoảng sợ chính là khi hắc phong này nhập thể, rõ ràng đã bị nàng khu trừ đi không ít nhưng vẫn còn một tia, bất kể nàng làm như thế nào cũng thuỷ chung không thể xua tan được. Do đó, khiến cho cơ thể lâm vào trạng thái rét lạnh, suy yếu. Càng làm cho nàng cảm thấy kinh hãi đó là nguyên lực của bản thân không ngờ còn có dấu hiệu tiêu tan.
 
Sắc mặt của Diêu Băng Vân càng lúc càng thâm đen, nàng thở dài một cái, lao thẳng lên mặt đất phía trước. Nhưng khoảnh khắc khi nàng lao ra, lập tức thấy được vô số xúc tu quét ngang, giữa không trung có một tu sĩ lao lên.
 
Trước đó, Diêu Băng Vân nhìn thấy xúc tu này thì chỉ cảm thấy nó có chút cổ quái nhưng không để trong lòng. Nhưng lúc này nhìn lại, với sự thông minh của nàng cũng lập tức nhân ra những xúc tu này không ngờ giống như đúc với những xúc tu của mãnh thú kỳ dị công kích mình kia!
 
Đồng tử trong hai mắt Diêu Băng Vân co rụt lại, một cỗ hàn khí mạnh mẽ xuất hiện trong đáy lòng, dâng lên toàn thân. Da đầu nàng run lên, gần như đứng chằm chằm nhìn thẳng vào vô số xúc tu kia, sắc mặt cực kỳ khó coi. Thậm chí trong ánh mắt còn lộ ra một cỗ sợ hãi cùng cực và rất khó tin.
 
- Đây … những xúc tu này… Những lời của tu sĩ Bắc Vực nói quả nhiên là thực. Tinh cầu này quả có bộ dáng của mãnh thú ta đã gặp lúc trước phóng đại lên vô số lần!
 
Chấn động kịch liệt không ngừng tiếp diễn, cuối cùng tảng lớn đất đá bắt đầu sụp đổ, hoá thành vô số bụi bặm khoách tán ra. Một lúc sau, tiếng gầm rống từ bên trong Vọng Nguyệt càng lúc càng dữ dội.
 
Lúc này đây, Vương Lâm ở chỗ những sợi tơ màu đỏ không ngừng chém chặt. Mỗi khi có một sợi tơ vỡ ra, Vọng Nguyệt lại chấn động thêm một chút.
 
Dưới sự chặt chém lung lung, Vương Lâm dần thâm nhập sâu vào bên trong nơi tràn ngập tơ hồng này. Càng tiến vào bên trong, tơ hồng càng nhiều. Ánh mắt của Vương Lâm càng âm hàn, không ngừng thi triển Trảm La Quyết, những sợi tơ hồng liên tiếp sụp đổ.
 
Không lâu sau, hắn bỗng nhiên dừng lại một chút. Chỉ thấy ở phía trước có một sơi tơ hồng to đến mấy người ôm, không ngừng phập phồng. Sợi tơ hồng này to hơn rất nhiều những sợi mà hắn thấy phía trước. Trong mắt Vương Lâm loé lên hàn quang, không chút do dự lao tới, hai tay bắt lấy, không ngừng xé ra.
 
Một tiếng rống điên cuồng quanh quẩn khắp thân thể của Vọng Nguyệt khi Vương Lâm xé đứt sợi tơ hồng này!
 
Một tiếng ầm vang lên, tinh cầu do Vọng Nguyệt biến thành bắt đầu sụp đổ. Một cỗ khí tức tang thương nháy mắt tràn ngập cả thiên địa. Những tu sĩ ở bên ngoài trợn mắt há mồm! Tinh cầu này vỡ ra những chiếc khe thật lớn, dần dần mở ra, hoá thành một con quái vật khổng lồ!
 
Một tiếng rống phẫn nộ tràn ngập bốn phía, Vọng Nguyệt thức tỉnh!
 
Khoảnh khắc khi Vọng Nguyệt thức tỉnh, Vương Lâm thu liễm lại khí tức toàn thân, nhanh chóng ẩn thân, khoanh chân ngồi xuống ngay trong thân thể nó, cực kỳ cảnh giác.
 
Một tiếng rống như một cơn lốc, như vô số tiếng sấm đánh nhất tề quanh quẩn, từ trong cơ thể của Vọng Nguyệt truyền ra. Thanh âm này hình thành một mảnh âm bạo, ầm ầm khoách tán, khiến cho sắc mặt của những tu sĩ bốn phía đều đại biến, không ngừng lui về sau.
 
Một tiếng rống này, bất kể là tu vi của bọn họ đến cảnh giới này, trong khoảnh khắc này đều dâng lên một cỗ sợ hãi, không thể kháng cự.
 
Những chiếc xúc tu dài tới vạn trượng chậm rãi duỗi ra, lay động bên ngoài thân thể của Vọng Nguyệt. Cùng lúc đó, một tảng lớn nứt ra, cái đầu của Vọng Nguyệt chậm rãi xuất hiện.