Tiên Nghịch

Chương 124: Đấu Tà phái

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 4946 chữ

Tu Ma hải tỏa ra hơi nước mù mịt. Trong làn hơi nước đó mang tới một cảm giác lạnh lẽo. Sau khi tiến vào bên trong một lúc, quần áo trên người Vương Lâm đã bị ướt gần hết, nhớp nháp rất khó chịu.
 
Khuôn mặt Lý Mộ Uyển thì không còn tái nhợt nữa mà chuyển thành đỏ hồng, nhìn vô cùng quyến rũ. Nhất là quần áo trên người nàng lúc này bị sương mà làm cho ướt sũng, bó sát vào người, để lộ những đường cong tuyệt đẹp.
 
Vương Lâm liếc mắt nhìn một cái rồi quay đi, trong lòng không hề có một chút xao động. Nếu Lý Mộ Uyển không biết tế luyện Thiên Ly đan, lại am hiểu luyện chế các loại đan dược thì hắn cũng chẳng cho nàng đi theo.
 
Tu Ma hải vô cùng rộng lớn. Vương Lâm hạ xuống một lúc lâu vẫn chưa đến tới đáy. Càng đi xuống, hơi lạnh càng lúc càng dầy.
 
Trong sương mù bắt đầu xuất hiện một số sinh vật cổ quái. Trên thân thể một số loại còn tản mát ra một chút dao động của linh lực, khiến cho Vương Lâm có cảm giác kinh hãi. Cũng may là trên đường đi hắn hết sức cẩn thận nên không gặp phải chuyện gì nguy hiểm.
 
Lý Mộ Uyển hết sức hồi hộp. Nàng đã được nghe đồn rất nhiều về Tu Ma hải. Nơi này chẳng hề có chuyện đạo lý, tất cả chỉ dựa vào thực lực để quyết định. Hơn nữa, trong Tu Ma hải không có nhiều nữ tu lắm. Vì vậy một khi phát hiện ra nữ tu, nếu không có chỗ dựa mạnh mẽ thì kết quả vô cùng thê thảm.
 
Trước khi trải qua thảm biến vừa rồi, ở giữa ranh giới của Hỏa Phần quốc và Tu Ma hải, hàng năm có rất nhiều tu sĩ canh giữ. Trong đó có cả Nguyên Anh kỳ tu sĩ tọa trấn. Mục đích là để phòng ngừa từ trong Tu Ma hải có một số ma tu xuất hiện cướp đoạt.
 
Cũng may, một số thế lực mạnh mẽ trong Tu Ma hải lại ở vị trí trung tâm.
 
Ở bên ngoài chỉ có một vài thế lực nhỏ. Nếu có sự đề phòng thích hợp, chắc chắn cũng không có gì nguy hiểm.
 
Vương Lâm cũng chẳng biết đã bay được bao lâu. Đột nhiên, hắn chợt dừng lại khiến cho Lý Mộ Uyển suýt nữa thì đâm vào lưng hắn. Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, xoay người nhìn vào làn sương mù phía xa, nói:
 
- Đi ra đây.
 
Ba cái bóng đen cao gầy liền xuất hiện từ trong sương mù. Tuy nhiên, do sương mù ngăn trở nên không thể thấy rõ khuôn mặt của họ. Chỉ biết ba người đó là nam tu sĩ. Một giọng nói the thé vọng tới:
 
- Làm càn! Nơi đây là phạm vi thế lực của Đấu Tà phái chúng ta. Thức thời thì mau đem nữ tu phía sau ngươi lưu lại. Nếu không.
 
Chưa để cho hắn nói hết, Vương Lâm hừ lạnh một tiếng:
 
- Lắm chuyện! Chết! - Trên địa đồ từng giới thiệu, trong Tu Ma hải không hề có chuyện đạo lý. Ở đây chỉ có cường giả vi tôn. Hắn vung tay phải một cái, Cực cảnh thần thức trong nháy mắt tỏa ra. Ba người kia mới chỉ đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, chẳng làm cho Vương Lâm phải để ý.
 
Trong nháy mắt, một tia chớp màu đỏ thoáng xuất hiện trong con mắt của ba người. Cặp mắt của bọn họ lập tức rơi vào trạng thái vô thức, càng lúc càng tán loạn. Thần thức nhanh chóng tan biến, cuối cùng phải bỏ mình.
 
Vương Lâm cất bước đi tới, thu lấy ba cái túi trữ vật. Sau đó, hắn dùng chân đá ba cái thi thể vào trong sương mù rồi chẳng thèm để ý, nhanh chóng đi về phía trước.
 
Lý Mộ Uyển hoảng sợ nhìn cảnh tượng vừa mới xảy ra. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Vương Lâm ra tay. Thực lực ba người bọn họ cũng giống như nàng đều là Trúc Cơ trung kỳ. Vậy mà không hề có chút phản kháng, cứ thế mà chết khiến cho nàng phải chấn động. Nhìn tấm lưng của Vương Lâm, nàng chợt nhớ tới ca ca Lý Kỳ Khánh của mình từng nói: Trong trận chiến ở biên giới của Tuyên Vũ quốc, nhân số tham chiến của hai bên vượt qua con số một ngàn. Vào lúc bắt đầu xảy ra đại chiến, bên phía Tuyên Vũ quốc đã xảy ra một chuyện hết sức quái dị. Bất cứ tên đệ tử Trúc Cơ kỳ tham gia giao chiến đều bất ngờ bị chết, từ trên không trung rơi xuống.
 
Nếu chỉ có một, hai người thì cũng bình thường. Nhưng số lượng Trúc Cơ kỳ của đối phương có gần hai trăm người, vậy mà hơn môt nửa tử vong. Lúc ấy, sau khi nghe nói, nàng còn tưởng đó chỉ là lời đồn, trong lòng cũng không tin lắm. Nhưng đến bây giờ, sau khi chứng kiến ba tên Trúc Cơ trung kỳ trước mắt cứ vậy mà tử vong khiến cho nàng không khỏi liên tưởng đến trận chiến.
 
Nàng đi theo phía sau Vương Lâm, giọng nói run rẩy, thấp giọng hỏi:
 
- Sư.sư huynh! Huynh ở đại đội nào trong Hỏa Phần minh?
 
Vương Lâm không quay đầu lại, lạnh nhạt nói:
 
- Đại đội thứ mười.
 
Bốn chữ "Đại đội thứ mười" rơi vào tai Lý Mộng Uyển chẳng khác gì tiếng sấm. Nàng nhớ rõ, ca ca nàng đã từng nói nhân số Hỏa Phần quốc tham chiến ở đó đúng là đại đội số mười. Bây giờ, nàng có thể khẳng định, thanh niên trước mặt chính là nguyên nhân khiến cho một số lượng lớn đệ tử Trúc Cơ kỳ của Tuyên Vũ quốc tử vong.
 
Nghĩ tới đây, một chút phản kháng trong lòng nàng hoàn toàn biến thành mây khói. Nhưng ngay sau đó, trong đầu nàng chợt nhớ tới trong Tàng Kinh các của Lạc Hà môn có nhắc tới một loại pháp thuật quỷ dị.nàng buột miệng hỏi:
 
- Pháp thuật ngươi vừa dùng có phải là Tử Chú thuật hay không? - Vương Lâm giật mình, nhưng nét mặt vẫn thản nhiên. Hắn vẫn tiếp tục bước đi, miệng thì hỏi:
 
- Ngươi biết Tử Chú thuật?
 
Lý Mộ Uyển nghe thấy Vương Lâm nói như vậy trong lòng càng thêm khẳng định pháp thuật mà đối phương sử dụng chính là Tử Chú thuật vô cùng khó luyện trong truyền thuyết. Nghe đồn Tử Chú thuật là một loại thần thông từ thời thượng cổ, rất khó tu luyện. Nhưng một khi luyện thành thỉ cần nói ra một chữ "Tử" là đối phương lập tức tử vong.
 
Pháp thuật bậc này vào thời thượng cổ bị coi là công pháp ma đạo ác độc số một, số hai. Muốn tu luyện được nó thì phải tu luyện tam khí. Đệ nhất khí chính là âm khí: Thực tế nó là nguyên âm của nữ tử. Lấy thuật thái âm mà tích lũy âm khí. Khí thứ hai là tử khí: Phải thu nạp khí phát ra từ những bộ hài cốt mà kết thành tử khí, nó cũng có thiên hướng âm hàn,
 
nhưng bản chất lại cách nhau một trời một vực. Loại khí thứ ba là sát khí. Sau khi giết chóc đến một mức độ nào đó, trong cơ thể sẽ hình thành một thứ ý chí. Sau khi ý chí đó trải qua tu luyện liền biến thành sát khí.
 
Tam khí hợp nhất, sau khi trải qua cửu tử nhất sinh, người được sinh ra liền nắm được sơ bộ Tử Chú thuật. Một khi tu luyện Tử Chú thuật mỗi ngày người đó phải chịu đau đớn không thể tưởng tượng được. Sau đó, cứ ba năm lại phải đối mặt với một lần cửu tử nhất sinh.
 
Cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần, Tử Chú thuật mới coi như có chút thành tựu. Nếu muốn tiếp tục tu luyện, thì cơ hội tử vong của bản thân còn lớn hơn nữa. Theo tính toán, nếu tu luyện Tử Chú thuật thì tỷ lệ đại thành gần như là bằng không. Thần thông đó mặc dù có uy lực vô cùng lớn, nhưng lại quá mức độc ác. Mặc dù là người trong ma đạo nhưng cũng rất ít người tu luyện.
 
Nghe Lý Mộ Uyển run rẩy nói về Tử Chú thuật, nét mặt Vương Lâm khẽ thay đổi, trầm mặc không nói. Sự im lặng của hắn càng khiến cho Lý Mộ Uyển thêm sợ hãi, trái tim nàng đập thình thịch.
 
Hành tẩu trong Tu Ma hải một thời gian, cuối cùng thì Vương Lâm cũng chìm được xuống đáy biển. Nơi này sương mù lại càng đậm, khí âm hàn cũng dầy hơn rất nhiều.
 
Trầm ngâm nhìn mặt đất một chút, Vương Lâm lui lại vài bước. Sau đó, thân thể hắn thuấn di ra xung quanh, liền phát hiện một ngọn núi cao vút. Đứng trên sườn núi, hắn dẫm nát một khối cự thạch, sau đó lấy ra phi kiếm. Tay phải hắn khẽ điểm một cái, phi kiếm lập tức tiến hành đào bới.
 
Những tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên liên tiếp. Vương Lâm nhíu mày. Hắn không ngờ được mức độ cứng rắn của ngọn núi lại vượt qua sự tưởng tượng của bản thân. Hiệu quả đào bới của phi kiếm giảm đi rõ rệt.
 
Hắn hừ nhẹ một tiếng, vỗ vào túi trữ vật, ba mươi thanh phi kiếm bay ra.
 
Cực cảnh thần thức phân tán ra cả ba mươi thanh phi kiếm. Nhất thời, một trận mưa kiếm xuất hiện, oanh kích sườn núi.
 
Tốc độ đào bới tức khắc tăng lên. Chỉ bằng mắt thường có thể thấy được trên sườn núi nhanh chóng xuất hiện một cái động. Trên đường đi, Lý Mộ Uyển đã sớm quen với hành động của Vương Lâm. Nàng thầm nghĩ nếu người này có thể luyện tập Tử Chú thuật từ nhỏ thì có thể khống chế ba mươi thanh phi kiếm cũng chẳng có gì là lạ. Mặc dù nàng biết rõ, khống chế ba mươi thanh phi kiếm, đòi hỏi như thế nào đối với thần thức của tu sĩ.
 
Thời gian chầm chậm trôi đi, trên sườn núi đã xuất hiện một cái động lớn. Bên trong động có bốn gian thạch thất. Một cái động phủ đơn sơ chính thức được làm xong. Vương Lâm chớp chớp mắt nhanh chóng lấy linh thạch trong túi ra, bố trí một cái trạn pháp.
 
Sau khi Lý Mộ Uyển nhìn thấy trận pháp, khóe mắt khẽ xuất hiện một chút kinh ngạc. Sau khi nhìn kỹ vài lần, sự kinh ngạc trong mắt giảm đi, nhưng lại xuất hiện một chút khinh thường. Tuy nhiên, điều đó nhanh chóng biến mất.
 
Tuy nhiên, chỉ một chút đó cũng vẫn bị Vương Lâm nhận thấy. Tuy hắn đang chăm chú bày trận nhưng thần thức vẫn để ý tới Lý Mộ Uyển. Từ lúc khởi hành cho đến đây, thần thức của hắn lúc nào cũng giám sát chặt chẽ. Nếu Lý Mộ Uyển có hành động gì khác thường, Vương Lâm cũng chẳng hề thương xót mà giết chết ngay lập tức.
 
Vương Lâm cầm linh thạch trong tay vất ra, lạnh lùng nói:
 
- Cái động này ta định ở lại trong một thời gian dài. Nếu bị người ta phá trận xông vào, thì ta có thể bỏ chạy. Nhưng còn ngươi thì sinh tử đành phải dựa vào mình vậy. Nói xong, hắn xoay người nhìn về phía Lý Mộ Uyển.
 
Lý Mộ Uyển cắn chặt răng, không nói tiếng nào, nhẹ nhàng bước đến. Nàng lấy từ trong túi trữ vật ra mấy cái tiểu kỳ màu đen rồi phóng về bốn phía. Sau đó, vẫn còn chút lo lắng, nàng liền tiếp tục bố trí mấy cái trận pháp. Cuối cùng, nàng mới sửa chữa trận pháp mà Vương Lâm bố trí lúc trước.
 
Sau khi làm xong, nàng do dự một chút rồi cắn răng lấy từ trong túi trữ
 
vật ra một đoạn xương thú màu lam. Sau đó dùng phi kiếm chặt lấy vài mảnh. Nét mặt nàng hết sức nghiêm túc. Trong lòng cẩn thận tính toán một lúc rồi đem chúng đặt ở một số vị trí đã tính toán.
 
Mất một canh giờ, nàng mới tính toán và xếp đặt xong toàn bộ mười tám đoạn xương thú. Trên trán nàng lấm tấm mồ hôi, uể oải nói:
 
- Trận pháp mà ngươi bố trí cũng có chút uy lực, nhưng nó cũng chỉ là sơ cấp trận pháp, chỉ có thể ngăn được tu sĩ Trúc Cơ kỳ bước vào. Vừa rồi, ta đã dùng thú cốt bố trí thêm một cái Cửu Ly thi cốt trận. Tuy nhiên do không đủ xương cốt của linh thú nên uy lực của trận pháp mới chỉ đạt tới ba thành, nhưng như thế cũng đủ ngăn cản tu sĩ Kết Đan kỳ trong vòng ít nhất một canh giờ. Số lượng xương cốt linh thú, ta chỉ có bằng đó.
 
Nếu muốn tăng thêm uy lực của trận pháp thì cần có nhiều thú cốt hơn nữa.
 
Nói xong, từ tay phải nàng xuất ra một cái ngọc giản, sau đó ném đi.
 
Vương Lâm đón lấy rồi sử dụng thần thức liếc qua. Bên trong ngọc giản có ghi chép phương pháp bố trí Cửu Ly thi cốt trận. Sau khi nhìn kỹ, Vương Lâm liền bóp nát ngọc giản, nhìn Lý Mộ Uyển rồi chỉ tay về phía trước.
 
Lý Mỗ Uyển biết đối phương vẫn không tin nên cũng không phản kháng, đi vào trong trận. Vương Lâm nheo mắt, lưu lại trên người Lý Mộ Uyển một đạo thần thức rồi đi vào theo.
 
Đoạn đường đi qua trận pháp không hề có chuyện gì xảy ra. Sau khi đi vào động phủ, Lý Mộ Uyển lấy từ trong túi trữ vật ra một lá tiểu kỳ, phất nhẹ một cái. Nhất thời, trận pháp bên ngoài động phủ chuyển động, bốc lên một làn sương mù. Từ bên ngoài nhìn vào không hề nhận thấy được sự khác lạ ở đây. Mặc dù có đi vào tận nơi cũng chỉ có thể thấy một ngọn núi mà không thể thây được động phủ.
 
Phía trong động phủ, ánh mắt Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Lý Mộ Uyển.
 
Ánh mắt của hắn khiến cho khuôn mặt nàng càng thêm tái. Nàng cuống quít lùi về phía sau vài bước, thấp giọng nói:
 
- Sư huynh! Bây giờ, ta sẽ luyện chế Thiên Ly đan cho ngươi có được không?
 
Vương Lâm lắc đầu trầm giọng nói:
 
- Ngươi luyện chế đan dược, ta không dám sử dụng.
 
Hai mắt Lý Mộ Uyển lập tức đỏ lên, cúi đầu không nói. Một lúc sau, nàng
 
ngẩng đầu, lộ ra một vẻ quyến rũ mê người, nhẹ nhàng nói:
 
- Sư huynh có ân cứu mạng đối với ta. Phải làm thế nào ngươi mới tin ta thì cứ nói. - Vào lúc này, vẻ đẹp của nàng đúng là khiến cho người khác phải động lòng.
 
Đối với nét đẹp của Lý Mộ Uyển, Vương Lâm vẫn không hề có gì thay đổi, tỉnh táo nói:
 
- Ta không muốn ép buộc, mà cũng chẳng đưa ra yêu cầu gì quá mức đối với ngươi. Chỉ cần trước khi ta kết đan ngươi có thể luyện chế đủ đan dược cho ta. Đợi sau khi ta kết đan sẽ đưa ngươi rời khỏi Tu Ma hải. Chỉ có điều lúc này, ta muốn ngươi đưa ra bản mệnh tinh huyết để bảo đảm luyện chế đan dược không gặp phải sự cố.
 
Lý Mộ Uyển trầm ngâm một chút, rồi gật đầu. Tay phải nàng khẽ vuốt nhẹ vào mi tâm, bức ra một giọt máu tươi. Sau khi đưa hồn phách vào trong đó, nàng liền thổi nó về phía Vương Lâm.
 
Sau khi Vương Lâm tiếp nhận lấy liền ném mấy cái túi trữ vật ra rồi nói:
 
- Tất cả tài liệu đều ở đây. Ngươi xem có thể luyện chế được những loại đan dược gì?
 
Lý Mộ Uyển dụng thần thức đảo qua, lập tức kêu lên kinh ngạc:
 
- Đây.đây là Hoang Mộc căn, Đan Hoàng thảo.còn có cả Phần Kim căn, Thiên Linh thảo. - Càng xem nàng càng kinh hãi. Tài liệu bên trong mấy cái túi trữ vật có hơn một nửa là dược thảo luyện đan. Trong đó thậm chí còn có cả một số loại đã biến mất ở Hỏa Phần quốc. Chỉ có những đệ tử đi vào chiến trường ngoại vực mới có thể mang về một ít.
 
Vương Lâm sờ sờ cằm lại ném ra hơn mười túi trữ vật. Đây đều là chiến lợi phẩm của hắn. Tất cả pháp bảo và linh thạch bên trong đều bị hắn lấy đi, chỉ còn mấy thứ tài liệu không biết. Bây giờ, hắn lấy ra cho Lý Mộ
 
Uyển xem xét một chút.
 
Sau khi xem qua tất cả các túi trữ vật, nét mặt của Lý Mộ Uyển hoàn toàn hưng phấn. Cầm lấy một cái túi trữ vật, nàng ngẩng đầu hỏi:
 
- Sư huynh! Mấy thứ này cho ta tùy ý sử dụng đúng không?
 
Vương Lâm gật đầu, nói:
 
- Ta chỉ cần đan dược còn ngươi muốn làm gì tùy ý.
 
Lần đầu tiên, Lý Mộ Uyển mỉm cười với Vương Lâm. Giọng nói của nàng tràn ngập một sự tự tin:
 
- Sư huynh yên tâm! Chỗ tài liệu này ta có thể luyện chế được ba trăm viên Hoàng Linh đan có công hiệu gia tăng tu vi. Năm mươi viên Tị Độc đan, và một số các loại đan dược có công hiệu khác. Đợi sau khi luyện chế thành công, ta sẽ giới thiệu cho sư huynh. Sư huynh! Trong số tài liệu của huynh có một loại rất quý, chính là Ma Huyết đằng. - Nói xong, nàng lấy từ trong một cái túi trữ vật ra một đoạn gỗ màu hồng.
 
- Ma Huyết đằng là một trong những loại dược liệu chủ yếu để luyện chế Thiên Ly đan. Nói một cách chính xác thì nó là loại dược liệu quan trọng nhất. Loại Ma Huyết đằng ta cũng mới chỉ nhìn thấy trong cổ tịch, đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến. Có nó, ta tự tin có thể luyện chế một viên Thiên Ly đan. Chỉ có điều hiệu quả hơi kém một chút. Dù sao thì các loại dược thảo khác, ta phải tìm những thứ thay thế.
 
Nét mặt Vương Lâm bình thản nói:
 
- Chuyện luyện đan ta cũng không muốn hỏi. - Hắn trầm ngâm một chút, nói:
 
- Ta chuẩn bị ra ngoài một chút. Nhanh thì ba ngày, lâu thì nửa tháng ta sẽ trở về. Ngươi cẩn thận đấy.
 
Nói xong, hắn liền rời đi. Lý Mộ Uyển do dự một chút vội vàng nói:
 
- Sư huynh! Ngươi ra ngoài có thể tìm giúp ta một cái lò luyện đan được không? Dược vật thì ổn rồi. Đan lô tùy thân của ta cũng có thể dùng.
 
Nhưng luyện chế Thiên Ly đan, nếu dùng đan lô bình thường thì xác suất thành công chỉ có một nửa. Từ trước đến nay, luyện chế Thiên Ly đan đều phải dùng Thiên Địa dong lô.
 
Vương Lâm nhíu mày, liếc mắt nhìn Lý Mộ Uyển một cái, trầm mặc không nói một lúc, rồi đi ra khỏi động phủ.
 
Lý Mộ Uyển thầm than trong lòng. Nàng cũng không muốn lừa gạt. Trước đây, nếu nói thật rất có thể đối phương cũng không tin mình. Nhưng bây giờ, bản mệnh tinh huyết đã giao cho hắn thì chuyện xác suất thành đan này không thể không nói. Nếu không sau này xuất hiện một số biến cố, chỉ sợ đối phương lại nổi giận với nàng.
 
Sau khi ra khỏi động phủ, Vương Lâm xác định phương hướng một chút. Rồi nhìn về phía Tu Ma hải giáp với đại lục có Triệu quốc, ánh mắt lóe lên một chút. Hắn thì thào lẩm bẩm:
 
- Đằng Hóa Nguyên! Ta sẽ nhanh chóng kết đan. Chờ đến ngày ta kết đan, nhất định sẽ trở về Triệu quốc, huyết tẩy Đằng gia thành của ngươi.
 
Ngươi không được chết sớm đấy. Hãy cố sống chờ ta trở về.
 
Hàn ý trong mắt hắn dần dần biến mất. Hắn đạp nhẹ một cái, sử dụng Thổ Độn thuật, nhanh chóng lao về phía trước. Mục đích ra ngoài của hắn là tìm kiếm xương cốt linh thú. Theo như lời Lý Mộ Uyển nói thì Cửu Ly thi cốt trận cần phải có thêm thú cốt mới có thể phát huy uy lực lớn nhất của nó. Vương Lâm biết thời điểm mình bế quan đột phá Kết Đan kỳ sắp tới. Ở một nơi luôn rình rập nguy hiểm như Tu Ma hải, phải có được một động phủ an toàn mới có thể cam đoan không có chuyện gì xảy ra.
 
Mặt khác, Vương Lâm học luyện khí thuật của Chiến Thần điện, nên cũng muốn dùng đầu lâu linh thú để chế tạo một cái Phiên Ưng lô. Cả hai chuyện như thế khiến cho hắn bắt buộc phải đi tìm thú cốt. Dựa theo những gì ghi trên địa đồ nói về Tu Ma hải thì trong làn sương mù này có không ít linh thú. Ngoài ra còn có một số Tử Vong chi địa, lưu giữ xương cốt của linh thú phân bố dưới đáy biển.
 
Chỉ có điều ở những nơi đó, thú cốt thường bị người ta đào đi. Vì vậy, trên đường đi, Vương Lâm cũng không thấy một chút xương cốt nào hết. Hơn nữa, sương mù dưới đáy Tu Ma hải hết sức nồng đậm. Thị giác gần như không có tác dụng. Chỉ có thể dùng thần thức mà quan sát.
 
Trong lúc đang hành tẩu, nét mặt Vương Lâm chợt thay đổi. Hắn lập tức lui lại phía sau vài bước. Chỉ thấy một đạo kiếm quang ảm đạm, loạng choạng xuyên qua chỗ hắn vừa mới đứng.
 
Tu vi của Vương Lâm đã đạt tới Trúc Cơ đại viên mãn, tiến tới cảnh giới giả đan. Trên thanh phi kiếm kia có một người hơn bốn mươi tuổi, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ. Nét mặt hắn đen kịt, hơi thở dồn dập, chứng tỏ đã bị trúng kịch độc, khiến cho linh lực trong cơ thể rối loạn, điều khiển phi kiếm một cách khó khăn.
 
Đạo kiếm quang kia vừa mới bay qua, lại có một đạo cầu vòng phóng tới, đuổi theo.
 
Nét mặt Vương Lâm có chút cổ quái. Đuổi theo Trúc Cơ kỳ tu sĩ kia không ngờ lại là một thanh niên mới đạt tới tầng thứ mười lăm của Ngưng Khí kỳ, có khuôn mặt trắng như ngọc. Hai mắt hắn dài và nhỏ, nhìn có vẻ tà dị.
 
Trong tay thanh niên đó có cầm một đoạn thú cốt màu đen. Hắn vừa đuổi theo, vừa thổi vào đoạn thú cốt. Sau mỗi lần thổi, trên đoạn thú cốt lại bay ra một tia khói màu đen. Làn khói đó vừa mới xuất hiện liền biến thành một sợi tơi nhanh chóng đuổi theo tu sĩ Trúc Cơ kỳ phía trước, rồi chui vào trong cơ thể hắn.
 
- Sư huynh! Ngươi chạy trốn cũng nhanh đấy. Sư đệ ta muốn xem trong thân một người có đủ mười sáu loại kịch độc có thể chạy trốn được bao xa. - Thanh niên tà dị đó lại tiếp tục thổi một hơi vào đoạn thú cốt, tiếp tục nói:
 
- Sư huynh! Mười sáu loại kịch độc này, tiểu đệ phải mất rất lâu mới có thể chuẩn bị đầy đủ. Nếu không với tu vi Trúc Cơ kỳ của ngươi, sư đệ làm sao có thể ra tay được. Bây giờ thì ngươi có chạy cũng không thoát được đâu.
 
Trung niên nhân phía trước, cắn chặt răng, không nói tiếng nào, tiếp tục đạp phi kiếm, loạng choạng bay về phía trước.
 
- Sư huynh! Ngươi cũng đã lớn tuổi rồi. Chẳng bằng thành toàn cho sư đệ, để cho ta đoạt cơ đi. - Thanh niên tà dị lo lắng nói, khoảng cách lại rút ngắn so với trung niên nhanh một chút.
 
Vương Lâm hứng thú nhìn đoạn thú cốt trong tay thanh niên. Hắn lặng lẽ bám theo.
 
Trung niên nhân đang chạy trối chết ở phía trước, sau khi nghe người thanh niên nói vậy, cũng chẳng quay đầu lai, mở miệng mắng:
 
- Tang Mộc Nhai! Ngươi đúng là đồ vong ân bội nghĩa. Năm đó nếu không có ta thay ngươi cầu khẩn thì làm sao sư phụ lại nhận ngươi làm đồ đệ?
 
Ngươi làm chuyện độc ác với đồng môn không sợ sư phụ biết hay sao?
 
Thanh niên tà dị, cười rộ lên, nói:
 
- Sư phụ? Hắc hắc! Sư huynh ơi! Việc này nếu không phải có sự đồng ý của sư phụ thì làm sao ta dám dùng độc cốt đánh lén ngươi?
 
Thân thể trung niên nhân run lên, phun ra một búng máu đen, từ trên phi kiếm rơi xuống. Thanh niên tà dị hừ lên một tiếng, bay tới cách trung niên nhân ba trượng. Hắn khống chế phi kiếm xuyên thấu qua thân thể đối phương. Sau khi xác định đối phương đã chết, hắn mới nhấc thi thể lên, quay người rời đi.
 
Đột nhiên hắn chợt dừng lại nhìn chằm chằm vào một cái bóng đang đứng phía trước. Mồ hôi toát ra trên trán. Trong lúc đuổi giết sư huynh, thần thức của hắn tản ra không hề phát hiện thấy bất của một người nào khác.
 
Nhưng lúc này, đối phương lại xuất hiện trước mặt mình hiển nhiên là tu vi hoàn toàn vượt qua hắn.
 
Hắn vội buông cái xác xuống, ôm quyền. Khuôn mặt tà dị biến thành đôn hậu, cung kính nói:
 
- Vãn bối là Tang Mộc Nhai, đệ tử Đấu Tà phái tham kiến tiền bối. Không biết tiền bối ngăn cản vãn bối có điều gì sai khiến? Vãn bối sẽ làm theo hết sức.
 
Vương Lâm từ từ đi ra khỏi đám sương mù, liếc mắt nhìn đối phương một cái.
 
Biểu hiện đôn hậu của thanh niên, dưới cái liếc của Vương Lâm, chợt cảm thấy sởn gai ốc. Hắn như bị đối phương nhìn thấu nội tâm, trong lòng nhất thời hoảng sợ.
 
Cảm giác đó chỉ khi đối mặt với sư phụ hắn mới có. Nhưng sư phụ hắn đã đạt tới Trúc Cơ kỳ đại viên mãn, bước một nửa chân vào cảnh giới Kết Đan kỳ. Chẳng lẽ, người trước mặt có tuổi không khác với mình nhiều lắm mà đã đạt tới cảnh giới giả đan.
 
Trong lòng thanh niên càng run rẩy, thái độ lại thêm phần cung kính.
 
- Đưa thú cốt của ngươi cho ta. - Giọng nói của Vương Lâm hết sức lạnh lùng.
 
Hắn càng làm như thế, trong lòng Tang Mộc Nhai lại càng thêm bối rối. Từ nhỏ, hắn đã lớn lên trong Tu Ma hải, nhiễm tính của người tu ma. Mặc dù bây giờ tu vi không cao, nhưng cũng luyện được một cặp song ma chi nhãn. Hắn biết đám đại ma có tu vi cao thâm thường đều là loại lãnh khốc vô tình. Sự lãnh khốc đó trước đây hắn đã thấy rất nhiều, nhưng đa phần đó chỉ là sự bắt chước mà thôi. Nhưng sự lạnh lùng của vị tiền bối trước mắt lại khiến cho linh hồn của hắn lạnh buốt. Nhất là ánh mắt của đối phương càng khiến cho hắn ớn lạnh.
 
Hắn vội vàng ném đoạn thú cốt trong tay ra, không hề dám có ý phản kháng.