Tiên Nghịch

Chương 1646: Huyền La Đại Thiên Tôn

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 1621 chữ

Vương Lâm lùi lại phía sau, vọt ra ngoài tinh không, đứng trên lưng u Minh thú khổng lồ. u Minh thú sau khi Vương Lâm bước tới, thân thể liền dung nhập vào trong tinh không, trở thành một vùng hư vô, khiến người ta không thể nhìn thấy.
 
Giờ phút này sau khi huyễn hóa ra, Vương Lâm đứng trên lưng nó, sắc mặt tái nhợt. Hắn ngồi xuống, chịu đựng nỗi đau đớn khi thương thế phát tác, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Ngũ Hành tinh.
 
Sau khi thấy Ngũ Hành tinh không chút biến hóa, Vương Lâm biết đối phương cũng không dám đánh cược!
 
Trên thực tế cho dù đối phương có dám thì Vương Lâm cũng có phương pháp thoát thân. Hắn còn có cây cung của Lý Quảng, dù không muốn dùng nhưng nếu thật sự có nguy cơ thì sẽ không do dự mà xuất ra.
 
Hành trình lần này tới Ngũ Hành tinh, Vương Lâm tuy rằng bị thương nhưng thu hoạch cũng thật lớn. Lúc này hắn giơ tay phải điểm lên người vài cái, áp chế thương thế xong liền theo u Minh thú chậm rãi lùi lại phía sau, dần dần rời khỏi tinh không Ngũ Hành tinh, xuất hiện trong Côn Hư.
 
-Lão già họ Mã kia tu vi đúng là mạnh mẽ, thậm chí có thể mạnh hơn Chưởng Tôn một chút. Người này dù không đạt tới Không Kiếp thì nhất định cũng đã trải qua mấy lần huyền kiếp.
 
Còn trong tầng thứ nhất của tháp cao lại không phải là người, mà là một bộ áo giáp. Thần thông của tu sĩ Quy Nhất tông rất quỷ dị, không ngờ lại mượn lực lượng của áo giáp.áo giáp trên tầng đầu tiên đó rất có khả năng là của lão già họ Mã.
 
Nếu đúng là thuộc về hắn thì sau khi hắn mặc áo giáp xong thì tu vi sẽ đạt tới dạng gì đây!
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm ngâm.
 
Sau khi Vương Lâm rời đi, trên Ngũ Hành tinh, lão già họ Mã sắc mặt âm trầm, thủy chung nhìn chằm chằm vào bầu trời. Trong lòng hắn do dự không ngừng, không muốn bỏ qua cơ hội này.
 
Hắn không xác định Vương Lâm rốt cục có còn chuẩn bị gì khác hay không nhưng đối phương hiển nhiên biết rõ nơi này có nguy hiểm nhưng vẫn dám đến, vẫn có dũng khí lấy lại huyết kiếm trong tay mình. Tất cả đều cho thấy đối phương có phòng bị!
 
Trầm ngâm, hai mắt lão già họ Mã này lộ hàn quang. Hắn đứng nơi đó, bốn phía yên tĩnh. Lão già mặc song hành khải lúc này cũng không dám phát ra tiếng động nào, cung kính đứng đó.
 
Còn lại bảy người tới từ tầng thứ năm trở lên đang đứng xung quanh cũng đều cung kính, rất sợ hãi lão già họ Mã này.
 
Còn Vân Dật Phong của Quy Nhất tông lúc này đứng bên cạnh lão già họ Mã, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trầm mặc không nói.
 
-Ngươi thấy thế nào?
 
Một lúc lâu sau lão già họ Mã đột nhiên mở miệng, lời nói không hướng về ai nhưng mọi người đều biết nơi này chỉ có Vân Dật Phong mà thôi. Hắn lộ vẻ trầm ngâm, chậm rãi nói.
 
-Vãn bối không tin thiên đạo có thể nuốt được chúng ta! Thiên đạo này sư bá năm đó đã tìm được chút đầu mối, ta đi tìm kiếm. Những năm gần đây tuy không phát hiện ra điều gì nhưng lại có một số suy đoán.
 
Thiên đạo đã bị phân chia. Lúc này người này dù nắm giữ nhưng tuyệt đối không phải là hoàn chỉnh! Một thiên đạo không hoàn chỉnh thì có lẽ có thể nuốt vạn vật chúng sinh nhưng đối với hạng người tu vi cao thâm mà nói thì nó không nuốt nổi!
 
Hắn chuyến này tới đây hẳn là từ địa phương khác biết được chúng ta không phải là tu sĩ trong động phủ giới, trong thời cơ mấu chốt tìm kiếm hồn thứ ba, hắn bởi cố kỵ lực lượng của chúng ta nên mới muốn bức hết lực lượng ẩn dấu của chúng ta ra. Hắn sau khi biết tất cả mọi thứ của chúng ta thì coi như đã thành công!
 
Đương nhiên đó chỉ là do vãn bối đoán. Nếu đúng là như thế thì người này đúng là một nhân vật đáng gờm!
 
Ánh mắt Vân Dật Phong lộ vẻ trầm ngâm, chậm rãi mở miệng nói.
 
-Hẳn là như thế rồi. Người này trừ thiên đạo ra còn có chuẩn bị khác. Cho nên hắn mới thong dong như thế!
 
Ánh mắt lão già họ Mã lóe lên, thu hồi ánh mắt nhìn bầu trời, đảo qua những người bên cạnh, thần sắc âm trầm, vung tay một cái, đang muốn quay trở lại trong tháp cao.
 
Nhưng đúng lúc này thì đột nhiên một giọng nói bình thản vang vọng khắp thiên địa của Ngũ Hành tinh.
 
-Mới vừa rồi các ngươi dám nói Đạo cổ nhất mạch đều là đám người hoang dã sao?
 
Trong tích tắc khi giọng nói này xuất hiện, thần sắc lão già họ Mã đột nhiên đại biến, đồng tử trong hai mắt co rút lại, mồ hôi lạnh trong nháy mắt túa ra khắp trán. Giọng nói này dù bình thản nhưng lại ẩn chứa một luồng khí tức khiến tâm thần người ta ầm vang run rẩy.
 
Chẳng những lão già họ Mã như vậy mà cả Vân Dật Phong thần sắc cũng đại biến, thân thể trong nháy mắt ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám.
 
Ba người còn lại thân thể cũng run lên, trong nháy mắt bị sự khiếp sợ tràn ngập toàn thân.
 
Còn về lão già mặc song hành khải thì lúc này sắc mặt trắng tới bi thảm, ánh mắt lộ vẻ không thể nào tin nổi. Tiếng nói đó truyền vào trong tâm thần của tất cả mọi người ở nơi này, hóa thành một nỗi sợ hãi, điên cuồng bộc phát trong tâm thần bọn họ.
 
Sự sợ hãi này đủ để phá hủy tất cả sinh cơ của bọn họ. Ba nam tử trung niên lập tức phun máu tươi, thân thể nhoáng lên một cái ầm ầm bị cuốn về phía sau, giống như có một người vô hình ập tới đánh một chưởng tung bọn họ đi vậy.
 
Thiên địa biến sắc, phong vân cuồn cuộn. Những tầng sóng gợn lan ra. Một thân ảnh mơ hồ xuất hiện trong thiên địa, bước một bước tiến về mặt đất.
 
Thân ảnh này không cao nhưng khi hắn xuất hiện liền khiến cho đại địa run rẩy, khiến cho Ngũ Hành tinh này như muốn sụp đổ, khiến tất cả sinh linh đều lâm vào trong sự hoảng sợ không thể kiềm chế. Dường như trên thân ảnh này tồn tại một lực lượng khiến cho sinh linh tan biến, khiến cho trời cao vỡ nát vậy.
 
Hắn xuất hiện, Ngũ Hành tinh hoàn toàn im ắng, ngay cả mặt trời trên bầu trời trong nháy mắt cũng không tỏa sáng.
 
-Vừa rồi là ngươi nói trước Quy Nhất tông, Đạo cổ nhất mạch đều là đám tu sĩ hỗn tạp sao?
 
Giọng nói lạnh lùng từ bên trong thân ảnh kia mơ hồ truyền ra. Thân ảnh đó cất bước, trong nháy mắt khi mọi người không thể nổi lên chút ý niệm phản kháng liền đi tới bên cạnh lão già mặc song hành khải, tay phải tùy ý giơ lên nắm lấy cổ hắn!
 
Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Uy áp kinh thiên động địa kia tồn tại khiến cho lão già mặc song hành khải căn bản không có chút tư cách phản kháng và né tránh. Giờ phút này hắn bị bóp cổ, lập tức thống khổ muốn giãy dụa.
 
Tay phải thân ảnh mơ hồ kia nhẹ nhàng vung lên. Tiếng ầm ầm vang vọng khắp nơi. Song hành giáp cường hãn trên người lão già này yếu ớt giống như một tờ giấy, ầm ầm vỡ vụn, bị gió thổi qua liền lập tức tiêu tán.
 
-Mới vừa rồi ngươi nói sao?
 
Bóng người mơ hồ kia nắm lấy lão già đã không còn áo giáp, kéo thân thể hắn lại gần, lạnh lùng nhìn.
 
Cảnh tượng này khiến cho hai chân lão già họ Mã run rẩy, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ chưa từng có. Không chỉ có hắn Vân Dật Phong cũng như vậy!
 
-Người. Đại Thiên Tôn.
 
Thân thể lão già họ Mã run rẩy, miệng nói không nên lời. Người có thể tùy ý hủy diệt áo giáp của Quy Nhất tông như thế, chất vấn bá đạo như thế về chuyện bất kính với Đạo cổ nhất mạch thì chỉ có thể là một người.
 
-Huyền La Đại Thiên Tôn!
 
Lão già họ Mã phun một ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo lùi lại phía sau, sự sợ hãi trong mắt đã trở nên ngập trời.