Tiên Nghịch

Chương 1802: Lục Ma Lô!

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2345 chữ

Trong nháy mắt khi thanh đao này xuất hiện, không gian màu lục này giống như có một cơn lốc bốc lên. Cơn lốc này gào thét tràn ra, hàn khí bức người. Trong những tiếng răng rắc, chỉ thấy bốn phía không gian màu lục này lập tức bị một tầng băng bao phủ. Áo bào của lão già mặc lục bào kia không biết làm từ thứ gì, không ngờ hàn khí vừa tới gần liền bị đẩy ra ngoài.
 
Nhưng hai Lục Ma sứ giả phía sau hắn vì không có bảo vật huyền diệu như vậy nên trong nháy mắt khi hàn khí này ập tới, thần sắc lập tức biến đổi, liên tục lui lại phía sau mấy bước, toàn thân tràn ngập tầng băng, ngay cả lông mi trong nháy mắt cũng bị đóng băng.
 
Sắc mặt hai người tái nhợt, vừa lui lại vừa gầm khẽ, vận chuyển tu vi toàn thân mới miễn cưỡng chống cự được.
 
Thanh âm đao này hiện tại vô chủ, nếu Nguyên Thần Vương Lâm tản ra, lưu lại ý niệm trên thân đao này, tu vi mượn Hồn Khải tăng mạnh thì đao này sẽ xuất hiện kinh thiên động địa, khiếp quỷ thần!
 
Thậm chí một đao đánh ra có thể huyễn hóa ra hồn phách bị trấn áp ở hai mươi chín châu, hình thành một cảnh tượng thôn thiên. Đến lúc đó thì hai Lục Ma sứ giả căn bản là rất khó chống nổi!
 
Mặc dù là Không Kiếp hậu kỳ thì đao này cũng có thể đánh một trận mà không rơi vào thế hạ phong!
 
Âm đao này chỉ có Lục Ma đại nhân mới xứng có được!
 
Sắc mặt lão già mặc lục bào ẩn trong áo bào vô cùng hồng hào, hai mắt lộ vẻ hưng phấn. Hắn nhìn âm đao từ từ rút lại trong huyết nhục của Vương Lâm, cho tới khi biến mất trên mu bàn tay hắn, không còn nhìn thấy nữa, không khỏi cười ha hả.
 
Vừa cười, lão già này vừa ho sặc sụa, khóe miệng thậm chí còn tràn máu tươi. Tuổi hắn đã quá lớn. Lúc này như đèn sắp cạn dầu vậy.
 
Trong cơ thể có thêm đạo bản nguyên thứ chín, thân hình dẻo dai hơn, hai mắt đã có thêm uy áp, trong cơ thể lại có một kinh mạch từ tóc Tiên Tổ, tay phải thêm một thanh âm đao! Khối thân thể này đã sắp hoàn mỹ!
 
Nhưng bản nguyên chân thân của hắn chỉ có ba khối, còn thiếu một khối thủy bản nguyên chân thân. Ta lợi dụng chuẩn bị của tộc ta mấy vạn năm làm cho hắn ngưng xuất một khối bản nguyên chân thân thứ tư!
 
Lão già mặc lục bào thì thào, tay trái vung lên. Lập tức vật phẩm lơ lửng bốn phía lan ra ánh sáng chói mắt.
 
Tiên Tổ hồn mẫu!
 
Giọng nói của lão già vang lên. Chỉ thấy một luồng sáng lóe lên. Bên trong luồng sáng này lan ra thủy bản nguyên lực cực kỳ tinh thuần, không thấy rõ bên trong rốt cục là thứ gì nhưng khí tức bản nguyên cường đại thế này đồng thời bao phủ khiến không gian màu lục nàv xuất hiện một tầng sóng gợn.
 
Vật này bộ tộc của lão già đã không tiếc phát động một trận chiến tranh mới cướp đoạt được, vì thời điểm Lục Ma sống lại, dâng lên cho Lục Ma Hạt chữa thương.
 
Nhưng giờ phút này hắn lại không chút do dự, vì khiến thân thể Vương Lâm hoàn mỹ mà đem ra Phàm Mộng U Thủy!
 
Lão già mặc lục bào lại vung tay lên. Vật phẩm thứ hai nhanh chóng bay ra, tiến thẳng tới Vương Lâm. Đó là một cái bình sứ màu đen. Bên trong có một giọt nước.
 
Vật này vô cùng trân quý, là bộ tộc của lão già này qua bao nhiêu năm tháng, thu thập mộng của phàm nhân, ngưng tụ Phàm Mộng U Thủy của họ mà thành. Vật này vốn hư ảo, nhưng lại ẩn chứa thủy bản nguyên lực đến cực điểm!
 
Dung dịch đạo tâm!
 
Máu thủy tiên!
 
Thiên địa thủy nguyên!
 
Lão già mặc lục bào gầm khẽ, vật phẩm trôi nổi bốn phía quanh thân thể lần lượt bay ra, lúc tới gần Vương Lâm đồng loạt nổ tung, tiến thẳng vào trong thân thể hắn, nhanh chóng dung nhập vào máu huyết. Lúc này thủy bản nguyên lực lan ra nồng đậm. Khiến thủy bản nguyên trong cơ thể Vương Lâm trong nháy mắt này điên cuồng tăng mạnh.
 
Mức độ gia tăng này Vương Lâm chỉ khi ở trong Đông Lâm Trì hư ảo trong động phủ giới mới có thể cảm nhận được. Hắn nhìn thủy bản nguyên của mình dùng một phương thức không thể nào hình dung nổi, nhanh chóng tiến về hướng thủy bản nguyên chân thân!
 
Mỗi vật làm cho thủy bản nguyên của hắn tăng mạnh đều là vật cực kỳ hiếm thấy. Nếu bản thân Vương Lâm muốn đạt được thì sợ là không dưới một ngàn năm. Thậm chí có những vật thế gian này cực kỳ hiếm gặp, căn bản là không thể tìm được đầu mối gì!
 
Nhưng giờ phút này sau năm tháng hắn chờ đợi. Cơ duyên này thình lình xuất hiện trước mặt Vương Lâm, dung nhập vào trong cơ thể hắn.
 
Thủy bản nguyên chân thân của hắn lúc này đã hình thành hình dáng trong cơ thể, càng ngày càng ngưng thật. Chẳng qua khoảng cách tới trình độ chân thân vẫn còn hơi chênh lệch. Nhưng lão già mặc lục bào này đã có niềm tin khiến thân thể Vương Lâm ngưng tụ ra bản nguyên chân thân thứ tư thì hẳn phải có căn cứ.
 
Hắn cắn mạnh đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi. Ngụm máu tươi này phun ra khiến thân thể hắn ẩn dưới lục bào run rẩy. Bên trong máu tươi này có ẩn chứa lực lượng truyền thừa của bộ tộc bọn họ.
 
Ngoài ra máu tươi này còn ẩn chứa sinh cơ tám năm của hắn, toàn bộ dung nhập vào bên trong, hóa thành một vùng huyết vụ tràn ngập toàn thân hắn.
 
Nhưng lão già này cũng chưa chấm dứt mà cắn răng một cái, lại tiếp tục phun máu tươi, hao phí thêm một lần tám năm tuổi thọ nữa!
 
Hai ngụm máu tươi ẩn chứa lực lượng truyền thừa của bộ tộc lão già, còn có cả dấu vết sinh mạng, trong nháy mắt khi dung nhập vào trong thân thể Vương Lâm khiến cho thân hình hắn bỗng nhiên chấn động. Thủy bản nguyên điên cuồng ngưng tụ khiến cho máu huyết trong cơ thể Vương Lâm cũng nhanh chóng vận chuyển.
 
Thời gian từ từ trôi qua. Trong chớp mắt đã qua mấy tháng. Vào một ngày nọ sau mấy tháng, từ cơ thể Vương Lâm tuôn ra một luồng khí tức thủy bản nguyên kinh thiên. Luồng khí tức này điên cuồng ngưng tụ, khiến trong cơ thể hắn xuất hiện khối chân thân thứ tư!
 
Đây chính là thủy bản nguyên chân thân!
 
Giờ phút này chân thân như ngủ say, không có chút ý chí dung nhập bên trong. Nhưng chỉ cần ý niệm Vương Lâm chuyển động một cái là hắn có thể điều khiển, trở thành bậc toàn năng trong thiên địa!
 
Nhưng hắn vẫn đang đợi!
 
Trận so đấu qua tháng năm này Vương Lâm đã thắng một phần. Hắn muốn tiếp tục thắng thì cần phải chờ đợi, không được vì bất cứ vật gì mà động tâm, phải đánh tới cuối cùng!
 
Những vật bộ tộc của lão già mặc lục bào này chuẩn bị qua vô số năm đã dùng hơn phân nửa trên người Vương Lâm. Giờ phút này còn lại bốn năm món đang lơ lửng ở đó, tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
 
Nhưng khuôn mặt lão già trong áo bào lúc này đang bị vẻ hưng phấn và dữ tợn thay thế. Hắn dường như quên đi việc bản thân chỉ còn không tới mười năm tuổi thọ, quên đi bản thân phải trả giá đắt, quên đi sự mệt mỏi. Lúc này ý niệm duy nhất trong đầu hắn là muốn tận mắt nhìn thấy Lục Ma đại nhân giáng trần, thấy Lục Ma Hạt sống lại!
 
Thân thể này đã hoàn mỹ, nhất định Lục Ma đại nhân sẽ thích. Vậy kế tiếp phải là chăm sóc luyện hóa, khiến cho thân thể này hoàn thành bước cuối cùng để Lục Ma đại nhân đoạt xá, cải tạo hắn thành thân thể hoàn toàn thích hợp cho Lục Ma Châu!
 
Lão già mặc lục bào vung tay áo trái. Lập tức toàn bộ vật phẩm bốn phía bay về phía Vương Lâm, ầm ầm nổ tung, hóa thành vô số mảnh vỡ. Bao phủ thân thể hắn.
 
Chỉ thấy không gian màu lục này đột nhiên run rẩy. Vô số bọ cạp màu lục đồng loạt rít lên, thân thể lập tức tan nát, hóa thành từng điểm sáng màu lục bay thẳng về phía Vương Lâm, trong nháy mắt đã tràn ngập bốn phía. Không gian màu lục này bỗng nhiên co rút lại. Ngưng tụ về phía Vương Lâm, cuối cùng ở bên ngoài thân thể Vương Lâm hóa thành một đan lô màu lục!
 
Đan lô này lớn tới ngàn trượng, giống như thiên địa hồng lô nhưng toàn thân màu lục, bên trong ẩn chứa khí tức của bọ cạp, cũng ẩn chứa toàn bộ vật phẩm hiếm thấy của bộ tộc lão già mặc lục bào. Tất cả ngưng tụ một chỗ tạo thành Lục Ma Lô để cải tạo thân thể Vương Lâm!
 
Lục Ma sứ giả, hai người các ngươi dùng tu vi hóa hỏa, thiêu đốt đan lô này cho lão phu!
 
Lão già mặc lục bào ho khan, cất giọng khàn khàn nói.
 
Hai Lục Ma sứ giả bên cạnh hắn không chút do dự bước tới, khoanh chân ngồi bên canh Lục Ma Lô, hai tay bắt quyết. Nguyên Thần của hai người bọn hắn bất ngờ bay ra, hướng về phía Lục Ma Lô phun ra rất nhiều Nguyên Thần khí, dùng khí này hóa thành ngọn lửa thiêu đốt đan lô này!
 
Trong nháy mắt khi Lục Ma Lô này bao phủ Vương Lâm, thân thể hắn chợt run lên, phát ra những tiếng loẹt xoẹt, tràn ngập bốn phía. Chỉ thấy từ trong cái lò này lan ra một tia lục khí. Từ bốn phương tám hướng chui vào cơ thể Vương Lâm. Trong mỗi một tia lục khí đều ẩn chứa một tia thiên địa lực tinh thuần!
 
Đây không phải là khí tức của Cổ Tộc, không phải là khí tức của Tiên Tộc mà là một loại thiên địa lực, một loại lực lượng thuộc về Lục Ma Hạt, nhưng cũng thuộc về Vương Lâm!
 
Từng luồng lực lượng vô cùng vô tận điên cuồng chảy vào trong cơ thể Vương Lâm, khiến thân thể hắn không ngừng được lắng đọng, không ngừng được gia tăng. Giờ phút này thân thể Vương Lâm giống như là một chiếc động không đáy. Hấp thu toàn bộ khí tức này.
 
Nguyên Thần của hắn dưới sự bảo của Thiên Nghịch nhìn chằm chằm vào thân thể càng ngày càng nhiều thiên địa lực. Ánh mắt hắn lộ vẻ dao động nhưng bị hắn nhịn lại, không hấp thu.
 
Giờ phút này chỉ cần hắn động tâm niệm, Nguyên Thần điều khiển thân thể, hấp thu thiên địa lực này là có thể khiến tu vi tăng vọt. Nhưng hắn vẫn đang đợi, hắn đợi thiên địa lực nhiều hơn dung nhập vào cơ thể.
 
Hắn đã đợi hơn trăm năm, chính là vì cơ duyên này. Nếu để Nguyên Thần xuất hiện sớm, bên ngoài phát hiện ra thì cơ duyên sẽ giảm đi rất nhiều.
 
Thời gian trôi qua, thiên địa lực dung nhập trong cơ thể Vương Lâm càng ngày càng nhiều. Tới cuối cùng hầu như mỗi một tấc huyết nhục trong toàn thân Vương Lâm đều được dung hợp mấy lần. Nhưng Vương Lâm vẫn đang đợi!
 
Một năm, hai năm, ba năm.
 
Trong nháy mắt đã lại mười năm!
 
Thời gian mười năm này lão già mặc lục bào ngồi khoanh chân cạnh Lục Ma Lô, hai mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào trong lò. Hắn muốn khi mình còn sống hoàn thành chuyện này. Tuổi thọ của hắn không còn nhiều lắm, thân thể đã suy yếu lắm rồi. Nhưng hắn vẫn kiên trì, muốn nhìn thấy tích tắc khi Lục Ma đại nhân sống lại!
 
Mặc dù là lúc này ở trong sương mù bên ngoài kiến trúc hình bọ cạp đã hơn trăm năm không có người đi tới lại có ba đạo cầu vồng mơ hồ lóe lên nhưng lão già mặc lục bào cũng không thèm để ý.
 
Ba đạo cầu vồng nọ cực kỳ cẩn thận, chậm rãi tới gần. Bên trong đó là ba người mà Vương Lâm quen biết, đúng là ba người mặc Hồn Khải năm đó!
 
Kế hoạch của Tông chủ Quy Nhất Tông không biết vì sao lại trì hoãn hơn trăm năm. Đến nay mới khai triển một lần nữa.