Tiên Nghịch

Chương 586: Cuộc chiến với Cổ Yêu!

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 4187 chữ

Nháy mắt khi cả người hắn tiến vào năm mươi trượng gần Cổ Yêu, hai mắt Vương Lâm phát ra quang mang sáng ngời, trong miệng lập tức truyền ra từng trận chú ngữ khó hiểu. Cùng lúc đó, tay trái hắn bấm quyết. Ấn quyết này chính là do Cổ Yêu Bối La ban cho hắn.
 
Trong ước định của hắn và Bối La, bước đầu tiên chính là phá vỡ Yêu mạc, bước thứ hai chính là tiến vào phạm vi năm mươi trượng gần người Cổ Yêu rồi thi triển ấn quyết mà hắn ban cho. Làm được hai bước này coi như hắn đã hoàn thành được hơn phân nửa ước định rồi!
 
Dù sao với thực lực của Vương Lâm, muốn chiến thắng Cổ Yêu thì căn bản là chuyện không có khả năng!
 
Sở dĩ có cuộc chiến tranh này là vì đem tất cả những người ở trong Đô Thành của Hoả Yêu Quận đuổi đi, khiến cho toàn bộ Đô Thành không có thêm lớp phòng hộ nào nữa. Chỉ có như thế, Vương Lâm mới có cơ hội trực tiếp đối mặt với Cổ Yêu, bước vào gần hắn năm mươi trượng.
 
Nháy mắt khi ấn quyết xuất hiện trong tay trái của Vương Lâm, máu huyết toàn thân của Vương Lâm cuộn trào, bỗng nhiên hắn phun ra một ngụm máu tươi rất lớn. Ngoài ra, từ trên toàn thân hắn truyền ra từng trận âm thanh bụp bụp, đại lượng máu tươi vọt ra, hình thành một mảnh sương máu.
 
Trong nháy mắt, lần đầu tiên sắc mặt của Cổ Yêu đại biến. Hắn nhìn thẳng vào đám sương máu trước người Vương Lâm, biểu tình cực kỳ ngưng trọng, trầm giọng nói:
 
- Bên trong máu huyết này có khí tức của Cổ Thần… Hoá ra… là như thế…!
 
Sau khi máu tươi xuất hiện lập tức ngưng tụ lại với nhau, phút chốc đã hoá thành một Huyết nhân. Cùng lúc đó, một cỗ thần thức cực kỳ ngang tàng bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, trực tiếp tiến vào trong Huyết nhân. Huyết nhân mở hai mắt ra!
 
Tại giờ khắc này, toàn bộ sinh linh trong Hoả Yêu Quận đều cảm nhận được cảm giác bàng hoàng dâng bỗng nhiên lên từ trong đáy lòng. Chỉ có một bộ phận rất nhỏ là biết được nguyên nhân của hết thảy những điều này. Nhưng tuyệt đại bộ phận, đối với cảm giác bàng hoàng trong lòng đều không khỏi dâng lên một cảm giác sợ hãi, bất lực!
 
Tại thời điểm này, tàn hồn của các Cổ Yêu ở bảy quận còn lại sắc mặt đều lập tức đại biến. Ánh mắt bọn họ lập tức quay ngoắt về phía Đô Thành của Hoả Yêu Quận.
 
- Vận may của ngươi tốt lắm! Không ngờ là tu sĩ có được khí tức của Cổ Thần! Lấy máu huyết của người này, hơn nữa với sự liên hệ thần thức giữa hai ngươi, có thể khiến cho ngươi ở bất kỳ chỗ nào, sử dụng máu huyết ngưng hoá trong thời gian dài, đi ra khỏi hạn chế của Thiên Yêu Quận.
 
Giọng điệu của Yêu ảnh Cổ Yêu trầm thấp, chậm rãi nói.
 
- Chúng ta tách ra đã lâu lắm rồi! Nếu cứ tiếp tục như thể này thì rồi sẽ tiêu biến thôi. Ta và ngươi dung hợp sẽ sinh ra một Cổ Yêu mới, còn lại bảy tên kia, ta sẽ lần lượt cắn nuốt!
 
Từ trong Huyết ảnh truyền ra âm thanh bình thản của Bối La.
 
Huyết ảnh trực tiếp lao về phía Yêu ảnh. Một cỗ yêu khí nồng đậm từ trên người tràn ngập ra khi hắn di chuyển, hoá thành Ôn Thiên Yêu Diễm, bảo phủ bốn phía, không thể thấy rõ bên trong.
 
Bên ngoài Yêu Diễm, Vương Lâm đã bị rút đi hơn phân nửa số máu huyết trong cơ thể, lúc này đã cực kỳ suy yếu. Nhưng thần thông Yêu ảnh trường thương vẫn không tiêu tan mà ngay khi Yêu Diễm tràn ngập lại tiếp tục hướng về Vương Lâm công kích.
 
Trường thương gào rít xông đến, một đạo Sát Lục khí ngưng tụ trên tay phải của Vương Lâm, hắn điểm về phía trước, không chút do dự va chạm với mũi thương.
 
Một cỗ lực lượng chứa đầy tính phá hoại điên cuồng theo mũi thương trực tiếp truyền vào trong tay Vương Lâm. Sát Lục khí nhanh chóng tiêu hao, đồng dạng nó cũng tiến vào trong trường thương, không ngừng phá huỷ cấu trúc của nó.
 
Những tiếng nổ bang bang liên tục vang lên, như có vô số thiên lôi nổ tung khi trường thương của Cổ Yêu và chạm với Vương Lâm. Nhận thấy mấy trăm vạn Sát Lục khí sẽ hoàn toàn sụp đổ, ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, đầu ngón tay bỗng nhiên thu lại, thân mình đạp mạnh rời ra mấy trượng. Sát Lục khí trên phải có được chút thời gian trì hoãn lập tức lại bành trướng, sinh sôi không ngừng, lập tức khôi phục được một chút.
 
Đầu ngón tay Vương Lâm lại điểm ra, một lần nữa va chạm với trường thương đang đâm tới.
 
Cứ lặp đi lặp lại như thế, mãi cho đến khi Vương Lâm rời ra trăm trượng, uy lực của trường thương mới dần tiêu tan, cuối cùng bị một đạo Hoá Ma khí của Vương Lâm đánh tan.
 
Sắc mặt của Vương Lâm tái nhợt, mất đi đại lượng huyết khí khiến cho hắn lúc này hít thở hồng hộc. Nhưng hắn không có dừng lại nghỉ tạm mà thân mình lại nhoáng lên, lao thẳng ra.
 
Phương hướng hắn lựa chọn chính là Yêu Cốc trong trung tâm của Đô Thành.
 
Bước đầu tiên là phá vỡ Yêu Mạc, thứ hai là tiến vào phạm vi năm mươi trượng, nương theo khí tức của đối phương triệu hoán ra Huyết ảnh của Bối La. Bước thứ ba chính là phải đến nơi Cổ Yêu ẩn thân, đoạt lấy vật mà thần thức của Cổ Yêu ký sinh.
 
Về phần hai Cổ Yêu đang chiến đấu giữa không trung kia, Vương Lâm không có thời gian quan khán. Thân mình hắn phảng phất như một tia chớp, một bước đã đi tới Yêu Cốc, thánh địa của Hoả Yêu Quận!
 
Trong Yêu Cốc là một mảnh u tĩnh, sâu bên trong có một pho tượng thật lớn, trên đó yêu lực nồng đậm, từng đạo yêu khí sau khi tràn ra, bay lên bầu trời, dung nhập vào trong cơ thể của Cổ Yêu, khiến cho nó có thể toàn lực đánh với Bối La một trận.
 
Vương Lâm bước tới một bước, nhưng thân mình liền lập tức dừng lại, từ trên pho tượng trong Yêu Cốc tràn ra một đạo gợn sóng. Gợn sóng này khuếch tán, yêu khí trong pho tượng không bay lên nữa ma dung hợp lại với nhau, hoá thành một phân thân của Cổ Yêu với kích thước như Vương Lâm.
 
Trên đầu Cổ Yêu này có hai cái sừng, cả thân mình phiêu phù giữa không trung, từng đạo yêu khí phiêu đãng phía sau hắn, nối tiếp với pho tượng.
 
Hắn lạnh lùng nhìn Vương Lâm, vẻ yêu dị trong mắt rất nồng đậm.
 
Vương Lâm nhìn Cổ Yêu kia, trầm mặc một chút, bước chân lui về phía sau. Cổ Yêu này tuy chỉ là một cái phân thân nhưng tu vi cực cao. Vương Lâm thầm nghĩ, trừ khi lại sử dụng kiếm khí của Lăng Thiên Hầu thì không có cách nào đánh lại hắn.
 
- Vương Lâm, đánh nát pho tượng kia cho ta, giúp ta dung hợp với nó. Ước định thu hoạch thất yêu từ này về sau ngươi có thể không cần ra tay nữa. Ta đáp ứng ngươi, sau khi dung hợp sẽ lập tức giải quyết.
 
Ngươi không phải là muốn kế thừa cảm ngộ cảnh giới của Cổ Yêu sao?! Khi ngươi phá nát pho tượng này, ngay khi ta dung hợp, ta sẽ để thần thức của ngươi dung nhập vào. Như vậy, không khác gì ngươi kế thừa được cảnh giới của Cổ Yêu hai lần, lợi ích của ngươi rất lớn! Hơn nữa ta đã nhiều lần trợ giúp ngươi, chỉ cầu ngươi hồi báo lúc này mà thôi. Vương Lâm, giúp ta!
 
Thanh âm của Bối La quanh quẩn bên trong tâm thần của Vương Lâm. Hắn trầm ngâm một lúc, thầm than một tiếng. Trước không nói những ưu đãi trong lời hứa hẹn của Bối La, chỉ riêng hắn hai lần trợ giúp hắn vượt qua kiếp nạn sinh tử, cũng đủ để cho hắn phải ra tay.
 
Đôi mắt của Vương Lâm lộ ra hàn mang, hai đạo kiếm khí của Lăng Thiên Hầu trong cơ thể lập tức được hắn điều ra một đạo, ngưng tụ trên đầu ngón tay. Kim mang lập tức loé ra, bao phủ lấy Cổ Yêu này.
 
Phân thân của Cổ Yêu do yêu khí biến ảo lộ ra biểu tình ngưng trọng, hai tay phân biệt vẽ vào hư không, một đám yêu phù tán phát ra yêu mang ngưng tụ trước người hắn.
 
Vương Lâm thở sâu, không chút do dự tiến về phía trước, kiếm khí Lăng Thiên Hầu trong tay lập tức phóng ra. Nhắt mắt, toàn bộ Yêu Cốc lập tức bị tràn ngập bởi kiếm khí. Vô số yêu khí dưới kiếm khí này lập tức tan biến. Ý niệm bá đạo ẩn chứa trong kiếm khí của Lăng Thiên Hầu bùng nổ, hình thành một cơn gió lốc, quét ngang cả Yêu Cốc. Mặt đất vang lên từng tiếng răng rắc, dưới kiếm quang quét ra này, lập tức nứt ra vô số khe hở.
 
Giữa không trung, kiếm khí tung hoành, yêu khí bị cắt phá thành từng mảnh nhỏ.
 
Phù văn do phân thân của Cổ Yêu vẽ ra chợt loé ra yêu mang mạnh mẽ, trong đó lôi quang lẫn lượt giao với nhau, hình thành một phù võng (1) dày đặc, ngăn cản sự công kích của kiếm khí Lăng Thiên Hầu.
 
(1) phù võng: một tấm lưới hình thành từ các phù văn.
 
Chẳng qua đại bộ phận thần thức của Cổ Yêu Hoả Yêu Quận này đều đặt trong trận chiến với Bối La. Còn đạo phân thân này chỉ tương đương với tu sĩ có tu vi Vấn Đỉnh hậu kỳ. Nếu Vương Lâm không có kiếm khí của Lăng Thiên Hầu thì có muốn chiến cũng vô vọng. Nhưng sau khi có kiếm khí này, cũng có thể đánh một trận với phân thân này.
 
Kiếm khí gào rít, kim mang bùng sáng lên, tiến vào bên trong. Những phù văn này khi đụng tới liền lập tức sụp đổ, vang lên tiếng bang bang.
 
Kiếm khí trực tiếp xuyên qua, thẳng đến phân thân của Cổ Yêu. Sắc mặt của phân thân đại biến, cả người bỗng nhiên nhoáng lên một cái, hoá thành một mảnh yêu khí, điên cuồng xông lên, bao vây lấy kiếm khí của Lăng Thiên Hầu.
 
Yêu khí nồng đậm truyền ra từng trận gào rít. Vương Lâm bước tới một bước, khi hạ chân đã tới bên dưới pho tượng.
 
Không chút do dự, Vương Lâm đưa tay phải đặt lên pho tượng.
 
- Dừng tay!
 
Hai tiếng đầy vẻ kích động, còn hơn cả thanh âm của lôi đình. Một tiếng từ phía chân trời, một tiếng từ yêu vụ đang vây khốn kiếm khí, gần như đồng thời truyền ra, nổ vang như sấm sét cùng đánh xuống.
 
Một cái thủ trảo thật lớn bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, với tốc độ cực nhanh, điên cuồng chụp tới Vương Lâm. Đồng thời, trong Yêu Cốc cũng phân ra một cỗ yêu vụ, hoá thành một cái đầu, hướng về Vương Lâm há miệng cắn tới.
 
Ánh mắt Vương Lâm kiên định, tiên lực lưu chuyển trong cơ thể, mạnh mẽ đẩy vào trong pho tượng trước khí yêu trảo giữa không trung và yêu đầu phía sau ập đến.
 
Răng rắc mấy tiếng, phía trên pho tượng xuất hiện nhiều chỗ rạn nứt. Yêu lực bên trong bùng phát ra qua những vết nẻ này. Nháy mắt, kiếm khí của Lăng Thiên Hầu lao ra khỏi yêu vụ, nhoáng lên liền xuyên qua yêu đầu đang đánh về Vương Lâm. Sau đó dưới tâm niệm khẽ động của Vương Lâm, lấy tốc độ cực nhanh đâm vào pho tượng.
 
Một tiếng nổ ầm vang lên, pho tượng hoàn tàn sụp đổ.
 
Nháy mắt khi nó tan vỡ, yêu trảo đang giáng xuống ở giữa không trung lập tức tan rã. Một tiếng gầm rít không cam lòng từ phía chân trời truyền tới. Ngay sau đó, từng trận âm thanh do đấu pháp thần thông vang lên. Hiển nhiên là do Bối La ra tay khiến cho Cổ Yêu Hoả Yêu Quận không thể bận tâm đến Vương Lâm được.
 
Pho tượng tiếp tục vỡ ra, đại lượng yêu khí từ bên trong gào rít lao ra. Ngay khi yêu khí ập vào mặt, Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhận ra từ trong pho tượng vỡ nát có một cái xương tay.
 
Ánh mắt Vương Lâm loé ra, tay phải chộp ra, bắt lấy cái xương tay này.
 
Ngay khi chạm vào nó, một cỗ lực lượng không tưởng được trực tiếp tiến vào trong cơ thể hắn, đánh mạnh vào nguyên thần. Bỗng nhiên, thần thức Vương Lâm nhoáng lên, như bị truyền tới một không gian kỳ dị.
 
Nơi này không có trời đất, chỉ là một mảnh hư vô. Tuy vậy nhưng cỗ lực lượng thần kỳ này bao phủ bốn phía. Tâm thần của Vương Lâm dung nhập vào nơi này, có một loại cảm giác thăng hoa, không ngừng bay lên.
 
Từng bức hoạ từ trong hư không biến ảo ra trước mắt hắn. Những hình ảnh này chính là một số thần thông hắn học được từ ngày bắt đầu tu đạo.
 
Trong đó, một hình ảnh là một thiếu niên biểu tình non nớt, hai tay múa may. Một khối đá chậm rãi bay lên, ánh mắt của thiếu niên lộ ra vẻ hưng phấn, không chế khối đá, không ngừng biến hoá hình dáng của nó.
 
Hình ảnh rung lên, tan biến. Thiếu niên có vẻ mặt non nớt không ngờ từ trong hình ảnh này bước ra, từ xa nhìn về Vương Lâm, khẽ mỉm cười, ngồi xuống một bên, không nói gì. Chỉ có điều hai tay nó vẫn duy trì biến hoá. Dẫn Lực thuật xoay quanh thân thể nó.
 
Một hình ảnh khác là một thanh niên lãnh khốc với mái tóc dài tung bay. Hai mắt hắn khép hờ nhưng giữa hai kẽ mắt lại loé lên hàn mang. Một cỗ sát khí không thể tưởng được từ hai mắt quét ra. Vô số Kết Đan tu sĩ ở phía trước, kim đan lần lượt bị phá nát, hồn bay phách tán.
 
Thanh niên này cũng từ trong hình ảnh bước ra, sau khi liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái cũng khoanh chân ngồi xuống, mái tóc dai phiêu động, một cỗ Cực cảnh thần thức từ trên người này thỉnh thoảng lại loé ra. Còn có hình ảnh Vương Lâm thi triển Tịch Diệt chỉ, thi triển Hoá Ma thần thông, thi triển Đạo hoá Hoàng tuyền và đủ loại thần thông. Toàn bộ số này đều từ trong những bức tranh bước ra, khoanh chân ngồi xuống.
 
Ngoại trừ những thứ này còn có một hình ảnh khiến cho tâm thần của Vương Lâm đại chấn. Đó là một Vương Lâm mặc áo xám. Xung quanh thân thể hắn, hàng trăm vạn Sát Lục khí vờn quanh, nơi nào đi qua là một mảnh tịch diệt!
 
Hắn dường như nhận thấy ánh mắt của Vương Lâm, cũng xoay người nhìn Vương Lâm, hai mắt hắn là một màu xám.
 
Toàn bộ Vương Lâm trong từng bức tranh này đều bước ra, tản đi bốn phía, hoặc là nhắm mắt ngồi xuống, hoặc thi triển thần thông. Trong đó có một Vương Lâm rõ ràng là đang thi triển Tiên thuật Định Thân thuật!
 
Cả người Vương Lâm bị cảnh tượng trước mắt này làm cho chấn động. Những cảnh tượng này hắn không chút xa lạ. Năm đó, dưới thần niệm của Thiên Vận Tử, hắn chính mình thấy được vô số Thiên Vận Tử trong thức hải của đối phương, mỗi một người thi triển một loại thần thông khác nhau!
 
Nhưng ngay lập tức, Vương Lâm từ trong chấn động thanh tỉnh lại. Hắn phát hiện có một điều không đúng!
 
Những bóng dáng trong thần thức của Thiên Vận Tử đều là ngưng thật, giống như chân thân, căn bản không thể phân biệt được thật giả! Nhưng lúc này đây, một đám thân ảnh của chính mình lại là lúc hư lúc thật, không phải là hư ảo nhưng cũng không phải là thực chất!
 
- Hư hư thật thật lẽ nào là thần thông đạt được sau khi đạt tới viên mãn của bước tu đạo đầu tiên, bước vào Âm Dương hư thật nhị ý?! Ta là thông qua truyền thừa Cổ Yêu kỳ dị này, trước hết cảm thụ một lần biến hoá của Âm Dương hư thật!
 
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu.
 
Đối với hết thảy những điều này hắn cũng chỉ là đoán mò, không thể xác định. Bỗng nhiên, những bóng dáng từ trong những hình ảnh kia dần dần biến mắt, không còn chút tung tích nào nữa. Trong đó, người biến mất nhanh nhất chính là người mặc áo xám thi triển Sát lục tiên quyết!
 
Nháy mắt, Vương Lâm bỗng nhiên tâm thần đại khai, thân mình hắn bước về phía trước, nhoáng lên một cái, dung hợp với bóng dáng màu xám thi triển Sát lục tiên quyết kia…
 
Thoáng qua mấy tháng, chém giết trong Hỏa Yêu quận có sự thay đổi, Thiên Yêu quận thu binh quay về. Cuộc chiến tranh duy trì liên tục gần trăm năm, theo sự cắn nuốt của Cổ Yêu, đã có kết thúc.
 
Cổ yêu Bối La, hoàn thành lần thôn phệ đầu tiên. Hắn đã cùng với tàn hồn của Hỏa Yêu quận tiến hành dung hợp, đạt tới một trình độ cực cao, không cần lấy máu của Vương Lâm ngưng hình nữa, mà có thể một mình rời đi.
 
Ở kinh đô Thiên Yêu thành, trong Long Đàm, Vương Lâm khoanh chân ngồi, hai mắt nhắm nghiền, nét mặt thản nhiên.
 
Ngày đó khi hắn va chạm với đoạn xương tay kia, đắm chìm ở trong không gian kỳ dị. Sau khi Bối La nuốt tàn hồn, lấy thần thông thuật mang thân thể của Vương Lâm về, đặt ở nơi này.
 
Thời gian tiếp tục trôi qua mấy tháng, cho tới một ngày này, Vương Lâm mở ra hai mắt.
 
Trong khoảng khắc khi hắn mở hai mắt, một đạo tinh mang ở trong mắt lóe lên rồi biến mất. Khí tức cả người hắn, so với trước khi đi Hỏa Yêu quận, có sự khác biệt rất lớn. Lúc này, hắn càng có khuynh hướng giống như thư sinh bình thường, thoáng nhìn không hề có tiên lực lưu chuyển, hoàn toàn bình thường.
 
Nhưng ở trên người, lại thêm một mùi thơm mát bao phủ, làm cho người khác một loại cảm giác thoát tục. Sau khi mở hai mắt, Vương Lâm thở ra một ngụm trọc khí thật dài.
 
- Cổ yêu nhất mạch chúng ta, từ khi thiên địa sơ khai đã có được một loại thần thông. Dựa vào thần thông đó có thể cảm ngộ thiên địa, có thể tự mình sáng tạo pháp thuật. Thần thông này cũng có thể thi triển trên người người khác. Tuy nhiên, ngoại trừ cổ yêu nhất mạch ta, những sinh mạng khác cả đời chỉ có thể cảm ngộ một lần.
 
Vương Lâm trầm mặc. Hắn lại nhắm hai mắt. Ở trong không gian kỳ dị kia, hắn cùng với thân ảnh màu xám dung hợp làm một thể, đủ loại huyễn tượng tràn ngập trong lòng. Lúc này nhớ lại, giống như mộng ảo, lòng còn sợ hãi.
 
- Ngoại trừ ngươi, cả đời ta chỉ truyền thừa cho hai tu sĩ. Hai người bọn họ cũng đều cảm ngộ được biến hóa của cảnh giới kế tiếp. Thậm chí đối với pháp thuật của bản thân cũng có lĩnh ngộ mới. Nhất là tu sĩ thứ hai, thiên tư (tư chất tự nhiên) của hắn, là người cực cao trong số các tu sĩ mà ta đã thấy. Ở trong truyền thừa của ta, hắn tự mình đã sáng tạo ra một loại thần thông! Thiên tư của người đó không kém gì cổ yêu bộ tộc chúng ta.
 
Vương Lâm nhắm mắt, bình thản nói:
 
- Là ai?
 
- Tên của hắn kêu là Tôn Vân, không biết ngươi nghe nói qua chưa… - Thanh âm của cổ yêu trở nên bồi hồi.
 
- Tôn Vân… Vương Lâm mở mắt ra, trầm mặc một lát, nói:
 
- Cổ yêu tiền bối! Ước định của hai người chúng ta, còn thiếu một điều cuối cùng!
 
Trong Long Đàm yêu phong chợt nổi lên, hình thành một đạo lốc xoáy màu lục, dừng lại trước người Vương Lâm. Lốc xoáy tiêu tan, xuất hiện một thanh niên có tướng mạo cực kỳ yêu dị.
 
Một điểm của người đó khiến cho người khác chú ý nhất, chính là hai mắt, yêu mang màu lục ẩn hiện trong đó tạo ra một sự quỷ dị khó lường. Sau khi hắn hiện thân, liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, trên mặt lộ vẻ mỉm cười, nói:
 
- Việc đã đáp ứng ngươi, ta sẽ không quên. Trong mấy tháng ngươi cảm ngộ, ta đã thi triển thần thông tìm kiếm chỗ ở của bản thể thần thức trong tháp kia cho ngươi.
 
Thanh niên nói xong, tay phải tùy ý vung lên, một mảnh tinh quang lấp lánh ở trong tay xoẹt qua, những điểm sáng này tổ hợp lại, hình thành một bức hình ảnh.
 
Trong hình ảnh là một chỗ vực sâu (thâm uyên), từ trên nhìn xuống, giống như một vết nứt cực lớn. Từ vết nứt trên mặt đất, một làn hắc khí chốc chốc lại phun ra, lực trùng kích mạnh đến nỗi khiến cho hình ảnh cũng rung lên.
 
- Nơi này, được tu sĩ các ngươi được gọi là Triều Tịch thâm uyên. Khí tức của bằng hữu kia của ngươi chính là ở trong này! Chẳng qua cửa vào của Triều Tịch thâm uyên tổng cộng có sáu chỗ. Ngươi nên đi vào Thủy Yêu quận, cửa vào nơi đó gần với chỗ của bằng hữu ngươi nhất!
 
Vương Lâm nhìn hình ảnh kia, trầm ngâm một lát, nói:
 
- Triều Tịch thâm uyên là nơi như thế nào?
 
Người thanh niên có chút do dự, nói:
 
- Ở trong tinh không, có một số địa phương, sẽ xuất hiện không gian sụp xuống vô số lần. Chỗ sụp xuống này lâu ngày sẽ hình thành một thông đạo không biết thông tới đâu. Trong thông đạo này, có một lực hút không thể tưởng tượng. Triều Tịch thâm uyên này, chính là một chỗ như thế.
 
Cổ yêu Bối La không nói gì thêm, Vương Lâm cũng không hỏi nữa. Hắn có thể cảm giác được, đối phương giấu rất nhiều chuyện. Nhưng loại chuyện này, nếu đối phương không nói, hỏi cũng là vô dụng.
 
- Đã có sáu cửa vào, như vậy cửa ra phải chăng cũng như thế?
 
Vương Lâm thần sắc như thường, chậm rãi nói. Thanh niên kia khẽ mỉm cười, nụ cười có chút yêu dị, hắn nói:
 
- Cửa ra chỉ có một, nó ở trong Hỏa Yêu quận!