Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Bốn người này mặc dù đều là những cao thủ, tu vi còn cao hơn Vương Lâm rất nhiều, nhưng lúc này chỉ là những ảnh phản chiếu, tu vi lại bị phong ấn áp chế, không phát huy được tới cực hạn như ở giới ngoại, chỉ có thể phát huy được thực lực Không Linh Trung Kỳ mà thôi.
Nhưng bốn người này cũng đã khiến cho Vương Lâm mấy lần gặp phải nguy cơ sinh tử. Lần này, nếu như Vương Lâm không học được Phần Giới Cổ Tán, hiến tế tuổi thọ ở vùng đất Điên Lạc, thì hắn đã sớm bị ba người kia liên thủ giết chết rồi.
Nếu Vương Lâm không có được cơ duyên mà người điên kia mang lại, thì chắc chắn hắn đã chết trong tay của hai Tiên Phi kia không còn nghi ngờ gì.
Cũng như vậy, nếu như hắn không có cây cung này trong tay, không có mũi tên này, thì lúc này kết cục cũng vẫn là chết, cho dù liều mạng hết thảy cũng không có cách nào hóa giải được.
Nhin chằm chằm bốn người kia, trong mắt Vương Lâm lộ ra sát khí cuồn cuộn. Mũi tên này hắn chỉ có sức bắn được một phát, sau một tiễn này, muốn kéo dây cung phải hiến tế sức sống, hắn đã không còn sức sống để có thể hiến tế nữa.
Một tiễn này hắn vốn chuẩn bị cho Chưởng Tôn, vì cho đến bây giờ người mạnh nhất vẫn chưa xuất hiện, nên chủ ý của hắn đó là sau khi đẩy lùi tất cả những người muốn giết mình, sẽ dùng một tiễn này để chấm dứt sát kiếp lần này của Phong Tôn.
Nhưng chuyện trong thiên hạ đâu phải chuyện gì cũng như Vương Lâm mong muốn. Hắn không phải là thiên đạo, không thay đổi được hành động của người khác, cũng không có cách nào điều khiển suy nghĩ trong đầu người khác.
Đứng trước bốn người kia đang tới gần, Vương Lâm hiểu rõ nếu không lấy cây cung này ra, thì chưa đợi được Chưởng Tôn xuất hiện hắn đã chết chắc.
Tiên nhân bất diệt thể vẫn chưa hoàn chỉnh, mặc dù cũng có thể phát huy được một phần sức mạnh, có thể có tác dụng rất lớn đối với thương tích của Vương Lâm. Nhưng Vương Lâm hiểu nếu cứ tiếp tục tan vỡ thân thể như vậy, chưa cần nói là bị người khác đoạt xá, mà thậm chí ngay cả linh hồn của hắn cũng có thể trong lúc thân thể không ngừng tan vỡ này mà tử vong thực sự.
Thứ còn lại, chỉ là một thân thể bất diệt.
Thứ bất diệt là thân thể, chứ không phải linh hồn.
- Giết.
Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng, kéo dây cung tròn như mặt trăng, trong phút chốc buông tay phải ra. Ngay khi tay hắn buông ra, dây cung kêu lên vù vù ngợp trời, át đi tất cả những tiếng động trong thiên địa. Trong nháy mắt, dây cung bật vào phía trong, một sức mạnh khổng lồ ầm ầm lao ra, truyền vào mũi tên ở phía trước.
Mũi tên này theo dây cung chuyển động, dưới sức mạnh từ bên trong dây cung truyền vào, rời khỏi dây cung.
Thiên địa kịch biến.
Một tiếng gào thét đinh tai nhức óc ngay khi mũi tên này bay ra vang lên ngợp trời. Một tiễn này giống như là một đạo cầu vồng chết chóc, điên cuồng bay ra.
Theo nó lao ra, còn có linh hồn, nguyên thần cùng với toàn bộ sức mạnh trong cơ thể của Vương Lâm, sức mạnh Đạo Cổ, sức mạnh của tiên huyết mạch, tất cả những sức mạnh mà hắn có được.
Tất cả những sức mạnh này ngay khi mũi tên rời khỏi dây cung, đều từ trong cơ thể Vương Lâm hóa thành những làn khói vô hình, bị mũi tên kia hấp thụ sạch.
Hắn chỉ có sức mạnh để bắn một tiễn.
Thân thể Vương Lâm bị cây cung kia khiến cho chấn động, ầm ầm có dấu hiệu tan vỡ, liên tục lui về phía sau hơn mười trượng, nhưng vẫn không thể triệt tiêu được sức mạnh của cây cung kia. Máu tươi tràn ra, thân thể hắn lảo đảo, rơi thẳng xuống mặt nước ở phía dưới.
Nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, mang theo một nụ cười hung ác, nhìn chằm chằm mũi tên kinh hoàng kia gào thét ngợp trời bay đi.
Một tiễn này bắn ra, mặt nước phẳng lặng ở phía dưới lập tức cuộn lên, xuất hiện một cái rãnh rất sâu. Cái rãnh này to như mũi tên ở trên không trung, theo mũi tên nhanh chóng ầm ầm rẽ về phía trước. Từ xa nhìn lại, dường như có hai bàn lớn vô hình mạnh mẽ rẽ mặt nước ra.
Thậm chí ở trên không trung, lúc này cũng xuất hiện một cái khe rất lớn. Cái khe này không ngừng kéo dài ra, giống như muốn phá vỡ sát trận mạnh mẽ tột cùng mà Thái Cổ Tinh Thần vì Vương Lâm mà bố trí này.
Bốn người kia hoảng sợ điên cuồng lùi về phía sau. Hư Thần Thiên Tôn kia tốc độ nhanh nhất, trong lúc vội vàng lui về phía sau đã ở xa nhất. Hai Tiên Phi kia cũng theo đó mà bay nhanh đi, sắc mặt hoàn toàn tái mét, trong mắt thậm chí còn lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Thanh niên áo trắng kia hiển nhiên là hạng người bất luận là tu vi hay địa vị đều là thấp nhất, hắn chậm hơn cả ba người kia, chạy phía sau cùng, trở thành người gần mũi tên kia nhất.
Mũi tên này gào thét ầm ầm lao đến, dọc đường đi phá tan thiên địa, hình thành nên những gợn sóng hình tròn hướng ra bốn phía điên cuồng tản ra. Còn có một sát khí tràn ngập, từ sâu bên trong ký hiệu trên thân mũi tên lóe ra.
Dường như giờ phút này, trong thiên địa này không có bất cứ một người nào, vật nào có thể ngăn cản mũi tên này. Trong tiếng ầm ầm, nó đã tới gần nam tử áo trắng kia.
Nam tử áo trắng này sắc mặt trắng bệch, hắn cố bóp nát ngọc giản để rời khỏi nơi này, nhưng mặc dù ngọc giản kia vỡ những vẫn không có bất cứ một phản ứng gì. Lúc này khi mũi tên kinh hoàng kia lao tới, mi tâm hắn đau đớn, phun ra máu tươi.
Hắn biết mình không thể trốn thoát, trong tiếng gào thét xoay mạnh người, hai tay bấm quyết thi triển thần thông. Nhưng ngay khi hắn xoay người lại, mũi tên kia đã bay tới, với một tốc độ không thể tưởng tượng được trực tiếp đâm vào mi tâm của nam tử áo trắng này.
Tiếng ầm ầm vang lên, đầu của nam tử áo trắng kia vỡ nát, máu thịt vãng tung tóe. Thân thể của hắn tầng tầng tan rã, ngay khi bị mũi tên kia xuyên qua hoàn toàn nát bấy.
Tiếng kêu thảm thiết kia gần như vừa mới xuất hiện đã tắt ngấm, khiến cho ba người đang bỏ chạy ở phía trước tâm thần run lên, hồn bay phách tán.
Tiên Phi thân thể tràn ngập Âm Nguyệt kia lúc này vẻ mặt thoạt nhìn cực kỳ hung dữ đáng sợ, nhưng hai mắt lại lộ ra vẻ tuyệt vọng. Mũi tên kia ầm ầm lao tới, trong thời gian ngắn đã phá giải cấm chế trên thân thể nàng, hướng thẳng vào mi tâm.
Tiên Phi này xoay mạnh người, thần sắc vặn vẹo, giơ tay phải lên vung về phía trước. Chỉ thấy từng đạo hào quang trực tiếp hiện ra ở phía trước, nhưng hào quang này gần như vừa mới xuất hiện đã bị mũi tên kia phá vỡ. Mũi tên kia xuyên qua đám hào quang tới gần.
Nguy cơ đã tới gần, Tiên Phi này phun ra máu tươi, máu tươi này bất ngờ hóa thành một huyết nhân. Huyết nhân này trong lúc nhúc nhích mơ hồ ngưng tụ thành hình, nhưng mũi tên kia gào thét ầm ầm xuyên thấu qua thân thể nó, bay tới Tiên Phi đã tuyệt vọng đến cực hạn kia.
Hết thảy chuyện này chỉ phát sinh trong nháy mắt, nói thì chậm nhưng thời gian lại cực nhanh. Tiên Phi kia vẻ mặt lộ ra sự sợ hãi, lấy cây đàn lúc trước ra. Cây đàn này là do Tiên Tôn năm đó đã tặng cho nàng, là một pháp bảo cực mạnh.
Nhưng ngay lúc cây đàn này xuất hiện ngăn cản ở phía trước, cây đàn này liền ầm ầm vỡ tan, biến thành vô số mảnh bị cuốn đi. Tiên Phi kia kêu lên thảm thiết, thân thể lui về phía sau, nhưng nàng chưa kịp lui lại tới hai bước, mũi tên giết người kia đã xuyên qua cây đàn này, trực tiếp xuyên qua mi tâm của Tiên Phi này.
Ầm một tiếng, Tiên Phi này cũng giống như nam tử áo trắng kia, đầu bị vỡ nát, thân thể mềm mại tan rã, bị mũi tên kia phá vỡ thành từng mảnh tản ra bốn phía.
Một tiễn kinh thiên này ngay cả sau khi giết chết hai người, dư lực đã tiêu tan đi một chút nhưng vẫn còn có sức mạnh ngợp trời, lúc này gào thét lao thẳng tới người thứ ba, đó là Tiên Phi lúc trước đã sử dụng thuật bói toán.
Nữ tử này nhìn thấy nam tử áo trắng tử vong, lại nhìn thấy tỉ muội của mình tan nát, vẻ mặt biến sắc, trên mặt lộ ra một vẻ thê thảm. Thân thể này mặc dù chỉ là ảnh phản chiếu, nếu chỉ là tử vong tầm thường thì cũng thôi, nhưng chết ở dưới mũi tên này thì bổn tôn sẽ bị thương tổn cực kỳ nghiêm trọng. Mũi tên này không phải là vật thuộc về thế giới này. Mũi tên này, ở quê hương của nàng, là vật chí bảo của Lý gia danh chấn Tiên Giới.
Trong lúc tuyệt vọng, nữ tử này không bỏ chạy nữa, mà xoay người nhìn mũi tên càng lúc càng lớn, đang lao tới, cuối cùng đã che khuất cả tầm mắt kia, nhắm hai mắt lại.
Ngay khi nàng nhắm mắt lại, mũi tên kia ầm ầm bay tới, trong nháy mắt đã tới gần mi tâm của nàng. Nhưng ngay khi chuẩn bị xuyên qua, trên ngực nữ tử này đột nhiên có một đạo ánh sáng bảy màu hiện ra. Chỉ thấy ở trên cổ của nữ tử này có đeo một sợi dây chuyền, trên dây chuyền này có một viên đá màu đen hình tròn, ánh sáng bảy màu kia chính từ trong hòn đá này truyền ra.
Dưới ánh sáng bảy màu này, ngay khi mũi tên kia tới gần, sợi dây chuyền kia tự động từ trong áo của nữ tử này bay lên, trên đó lóe lên hào quang, ánh sáng bảy màu kia lập tức bao phủ toàn thân nữ tử này.
Đúng lúc này, mũi tên kia ầm ầm xuyên qua mi tâm của nữ tử này. Cho đến khi mũi tên xuyên qua, nàng mở hai mắt, nhưng lại không bị thương một chút nào, chỉ có hòn đá màu đen đang trôi lưng lửng kia trong tiếng rắc rắc đã xuất hiện một vết nứt.
- Ái phi mà ta yêu nhất, viên đá này tặng cho nàng, nó có thể bảo vệ nàng… Như vậy sau này cho dù ta có chết đi, thì cũng có nó làm bạn với nàng… Lời nói dịu dàng của Tiên Tôn năm đó mơ hồ vang vọng bên tai nữ tử này.
Mũi tên này sau khi xuyên qua nữ tử kia liền nhằm về phía Hư Thần Thiên Tôn do sương mù hóa thành ở phía trước. Trong tiếng gào thét, mũi tên này trực tiếp đâm vào bên trong đám sương mù, tiếng ầm ầm giờ phút này lại truyền khắp thiên địa.
Đám sương mù kia đột nhiên tan vỡ, nhưng ngay khi tan vỡ lại nhanh chóng ngưng tụ lại hóa thành một lão già mặc áo đen. Lão già này sắc mặt tái nhợt, vừa lui về phía sau thân thể của hắn lại một lần nữa tan vỡ.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng, trong thời gian ngắn ngủi này Hư Thần Thiên Tôn kia đã tan vỡ mấy lần. Cho đến lần cuối cùng sau khi thân thể ngưng tụ lại, mi tâm của hắn trực tiếp vỡ nát, mũi tên từ trong cơ thể hắn xuyên qua.
Hư Thần Thiên Tôn trong thái cổ ngũ tôn trong tiếng cười thảm, thân thể vỡ tan, hóa thành một lượng lớn sương mù tiêu tán.
- Chưởng Tôn, lão phu đỡ cho ngươi một tiễn này, người phải giải thích với lão phu.
Tiếng kêu thê thảm trước khi chết của hắn sau khi hắn tiêu tan vẫn còn vang vọng tám phương.
Uy lực của một tiễn này nếu dùng từ ngữ để hình dung thì chỉ có bốn chữ: Kinh thiên động địa.
Ngay cả sau khi đã giết ba người, dư lực của một tiễn này không còn nhiều lắm nhưng vẫn gào thét lao đi, lao thẳng tới tấm màn trên bầu trời, muốn phá vỡ thiên không, đánh tan phong ấn, xé mở một lồ hổng, giải khai sát kiếp cho Phong Tôn Vương Lâm.
Trong nháy mắt khi nó tới gần tấm màn, ánh sáng màu lam lóe lên. Trong lam quang, một người vô thanh vô tức bước ra. Kẻ này mặc hắc bào, ngay cả mặt mũi cũng bị bao phủ trong y phục. Một luồng uy áp lớn lao từ trên cơ thể hắn khuếch tán ra, cũng không phải là tu vi Không Linh trung kỳ bị giới hạn ở nơi phong ấn này.
Hắn vươn cánh tay phải khô héo chụp lấy một tiễn kia.
Thân thể kẻ này chấn động, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Vương Lâm phía dưới, chậm rãi mở miệng khàn khàn nói.
- Một rống ở bên ngoài mộ địa Đạo Cổ, một trận đánh bại tu quân Thái Cổ Tinh Thần của ta ở Vân Hải tinh vực, Vương Lâm, chúng ta lại gặp mặt rồi.lão phu là Chưởng Tôn .