Tiên Nghịch

Chương 117: Cử quốc thiên di

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 4874 chữ

Đáng tiếc, lúc trước truy tìm Tôn Hữu Tài lại gặp phải hỏa linh thú. Sau đó bất ngờ xảy ra biến cố, khiến cho ma đầu chạy trốn. Vì vậy từ trong núi lửa đi ra, Vương Lâm liền sử dụng thần thức tìm kiếm.
 
Lúc này, sau khi liên tục cắn nuốt hơn mười người, tu vi của ma đầu đã khôi phục đến Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong, tiến nhập vào cảnh giới giả đan. Hắn nhận thấy hoàn toàn thoải mái trong sự không chế của Vương Lâm nên vọt tới.
 
Ánh mắt của Vương Lâm lạnh như băng. Trong mắt có một tia sáng màu đỏ thoáng qua, nhất thời ma đầu như bị một tia sét đánh trúng, kêu lên thảm thiết, nhanh chóng lui lại. Làm sao Vương Lâm có thể để cho hắn được như ý. Bước lên một bước, tay phải chộp một cái, Dẫn Lực thuật hóa thành một bàn tay vô hình nắm lấy ma đầu.
 
Lâp tức ma đầu kêu lên, cầu xin tha thứ. Nhưng Vương Lâm giống như điếc, Cực cảnh thần thức liên tiếp giáng vào ma đầu. Hắn khống chế thần thức hết sức chuẩn xác. Mỗi lần đều dừng lại đúng lúc ma đầu sắp sửa tiêu tán, để cho hắn kịp hồi phục lại một chút. Từng làn khói xanh từ trên người ma đầu lan ra. Tiếng kêu thảm thiết của hắn càng lúc càng yếu, cuối cùng rũ người xuống.
 
Sự sợ hãi trong mắt ma đầu đối với Vương Lâm đã tăng lên rất nhiều.
 
Hai mắt Vương Lâm lạnh như băng, lộ rõ một sự vô tình, nhìn chằm chằm vào ma đầu, lạnh nhạt nói:
 
- Còn một lần nữa! Chết.
 
Sự run sợ, kinh hoảng vẫn chưa hết, ma đầu liên tục vâng dạ.
 
Vương Lâm vỗ túi trữ vật một cái, pháp bảo thiết phiến liền bay ra. Ma đầu không cần Vương Lâm nhắc nhở vội hóa thành một tia sáng màu hồng, chui vào bên trong. Sau khi pháp bảo thiết phiến lóe lên vài cái, liền chui trở lại trong túi trữ vật. Tâm tính của hắn lúc này so với khi ở Triệu quốc trước đây đã có sự thay đổi rất lớn. Nếu nói lúc trước tính cách của Vương Lâm mang theo một nét giản dị, mộc mạc, chân chất của một thiếu niên sinh sống ở sơn thôn thì bây giờ, toàn bộ sự mộc mạc chân chất đó đã tan thành mây khói.
 
Trong tu chân giới, mạnh được yếu thua. Nếu ngay cả tính mạng của người nhà cũng không thể bảo toàn thì có lý do gì phải thể hiện sự từ bi nữa?
 
Tư Đồ Nam nhiều lần muốn mình tiến vào ma đạo, trở thành một kẻ tu ma.
 
Trước đó, Vương Lâm vẫn còn có một chút mâu thuẫn trong lòng. Nhưng sau một lần tử vong vừa rồi, hắn chẳng còn gì để mà lưỡng lự.
 
- Thành ma thì sao cơ chứ? - Vương Lâm cười lạnh một tiếng. Hắn vung hai tay lên, tất cả thi thể xung quanh đều tan thành mây khói. Thân thể hắn thoáng động liền bay lên trời.
 
Tại một vị trí hẻo lánh, nhưng không phải trong khu vực núi lửa hay sơn mạch, Vương Lâm đảo qua một vòng, chọn lấy một vị trí rồi hạ xuống. Hắn lấy pháp bảo thiết phiến ra, nhanh chóng tạo một cái động phủ.
 
Sau khoảng một nén nhang, động phủ đã thành hình. Vương Lâm liền tiến vào trong đó. Sau khi tiến vào, hắn dùng đá vụn bày bên ngoài cửa một cái mê tung trận pháp, rồi phong kín cửa động.
 
Làm xong tất cả mọi chuyện, hắn khoanh chân ngồi xuống, lấy túi trữ vật của Tôn Hữu tài và trung niên hắc y ra xem. Sau khi sử dụng thần thức dò xét một lúc, hắn liền lấy ra ba cái ngọc giản.
 
Áp cái ngọc giản thứ nhất vào trán. Sau khi xem xét một lúc, Vương Lâm hơi trầm ngâm rồi đặt nó sang một bên. Trên ngọc giản đó ghi chép lại phương pháp tu luyện của một loại công pháp tên là Đại tự tại Tu La thuật. Công pháp đó xuất thân từ Tà Ma tông.
 
Ở Hỏa Đốt quốc, Tà Ma tông là một môn phái ma đạo. Bọn họ tu luyện một loại công pháp khiến cho mọi người nghe thấy đều hoảng sợ đó là Đại tự tại Tu La thuật. Công pháp này tổng cộng có sáu tầng. Người tu luyện công pháp đó chính là tu luyện Vô Tình Tu La đạo.
 
Tu luyện công pháp này phải lấy giết chóc để luyện tâm. Lấy luyện tâm nhập vào Vô Tình đạo. Đắm chìm trong Vô Tình đạo, luyện ra Tu La chi hồn. Sau đó lấy cái hồn đó thay thế Nguyên Anh. Đến lúc đó Đại Tự tại Tu La thuật đã chính thức thành công.
 
Khi tu luyện công pháp này, ở giai đoạn đầu yêu cầu rất nghiêm khắc, mỗi ngày đều phải giết một người. Vương Lâm ngưng thần suy nghĩ, đoán rằng hắc y trung niên chắc chắn là tu luyện Đại Tự tại Tu La thuật. Ngọc giản này đúng là ở trong túi trữ vật của hắn.
 
Đối với thứ công pháp đó Vương Lâm cũng không cảm thấy hứng thú lắm.
 
Nhưng một số pháp thuật ghi trên ngọc giản, hắn lại rất thích thú. Những thứ đó đều là pháp thuật ma đạo, ngoài sự tàn nhẫn ra thì nó rất thực dụng.
 
Cầm lấy cái ngọc giản thứ hai, thần thức Vương Lâm khẽ đảo qua một cái, nét mặt xuất hiện sự vui mừng. Trên cái ngọc giản đó ghi chép một loại pháp thuật là Ngụy Thổ Độn thuật.
 
Thổ Độn thuật là một loại độn thuật trong ngũ hành. Danh tiếng của Ngũ hành độn thuật rất vang dội. Ở thời kỳ thượng cổ nó là một trong những đại thần thông. Mặc dù, tu chân giới thượng cổ đã biến mất, tu chân liên minh xuất hiện sau này cũng vô cùng hiếm thấy ngũ hành độn thuật.
 
Chỉ có điều danh tiếng của Ngũ hành độn thuật quá lớn, vì vậy mà xuất hiện khá nhiều những thể loại biến hóa của nó. Tuy nhiên, so sánh với độn thuật chân chính thì chúng chỉ mới đạt được một chút vẻ ngoài mà thôi.
 
Ngọc giản trong tay Vương Lâm cũng không phải Ngũ hành độn thuật chính thức. Nó chỉ tinh tiến hơn một số pháp thuật mang tính hình thức một chút mà thôi. Nhưng một chút tinh tiến đó cũng khiến cho uy lực của nó hoàn toàn khác biệt.
 
Đắm chìm vào trong việc nghiên cứu Thổ độn thuật. Thời gian chậm rãi trôi qua. Mãi cho tới sáng hôm sau, Vương Lâm mới từ từ mở hai mắt, trên mặt có chút lĩnh ngộ. Hắn vẫn ngồi im, hai tay vỗ xuống mặt đất. Nhất thời, thân ảnh hắn biến mất tại chỗ, xuất hiện cách đó ba trượng.
 
Nét mặt Vương Lâm lộ vẻ vui sướng, thì thào, lẩm bẩm:
 
- Thân thể Mã Lương này vô luận là thiên tư hay linh căn đều mạnh hơn so với thân thể trước của ta không ít. Mặc dù chưa đến mức tuyệt hảo nhưng cũng có thể đạt tới mức trung bình. Tu luyện Thổ độn thuật cũng không gặp quá nhiều khó khăn.
 
Vương Lâm lấy từ trong túi trữ vật ra một cái thùng bằng gỗ chứa dịch thể linh khí, uống một hớp lớn rồi ngồi xuống bắt đầu thổ nạp. Sau nửa canh giở, cảm giác mệt mỏi sau khi nghiên cứu Thổ Độn thuật hoàn toàn biến mất.
 
Hắn không hề hoang mang, cầm lấy cái ngọc giản thứ ba, ngưng thần xem
 
xét. Trên cái ngọc giản ghi chép một ít sự việc của Tôn Hữu Tài diễn ra trong suốt ba mươi năm tu luyện của hắn.
 
Trong đó còn nói cả mấy chuyện quan hệ phức tạp của hắn với mấy vị nữ tu.
 
Tất cả những việc đó, Vương Lâm đều lướt qua. Chính thức khiến cho hắn cảm thấy hứng thú đó là Tôn Hữu Tài trong mười mấy năm qua ăn các loại đan dược cũng đều kể lại rất chi tiết. Trong đó có nhắc tới hơn mười loại đan dược. Mỗi một loại sau khi ăn vào đều có tác dụng gia tăng linh lực, tăng tiến tu vi.
 
Ngoại trừ việc đó ra, còn có bảy tám chuyện hắn cũng để ý, nhưng không hề thấy nói tới đan dược. Sau khi xem xong, Vương Lâm cất ba cái ngọc giản, rồi tiếp tục dò xét những vật phẩm khác trong túi trữ vật.
 
Trong túi trữ vật của Tôn Hữu tài, ngoại trừ vài bình đan dược ra, không hề có một loại pháp bảo nào khác. Nếu trước đó, có thể Vương Lâm sẽ cảm thấy hơi khó hiểu. Nhưng sau khi xem xong ngọc giản ghi chép lại những chuyện của đối phương, hắn biết Tôn Hữu Tài có giết người đoạt bảo mấy lần. Nhưng sau đó đem tất cả đổi lấy linh dược để tăng thêm tu vi.
 
Trong túi trữ vật của trung niên hắc y có vài vật phẩm khiến cho Vương Lâm để ý. Đó là một tấm phù. Trên tấm phù được vẽ một số ký hiệu màu đen, tỏa ra hơi thở mạnh mẽ. Theo kinh nghiệm của Vương Lâm thì tấm phù này đúng là do cao thủ Kết Đan kỳ chế tạo. Nó có thể phát ra một kích có uy lực tương đương với tu vi của người chế tạo.
 
Cầm tấm phù, Vương Lâm cười lạnh trong lòng. Nếu Hắc y trung niên cẩn thận một chút, lấy ra thứ bảo vật này thì có thể không bỏ mình. Nhưng hiển nhiên, thứ này đúng là vật hộ thân của hắn. Nếu không vạn bất đắc dĩ cũng không muốn dùng tới. Đáng tiếc, khi gặp Vương Lâm, hắn lại có ý khinh địch nên ngay cả thời gian lấy ra bảo bối cũng không có.
 
Ngoài thứ này ra, những đồ vật khác trong túi cũng chẳng đáng để nhắc tới. Sau khi sắp xếp hết lại chiến lợi phẩm, Vương Lâm sờ sờ mi tâm, hạt Nghịch Thiên châu từ từ chui ra, lơ lửng trong không trung.
 
Nhìn hạt châu, Vương Lâm nhếch mép cười khổ. Lúc này, mặt ngoài của hạt châu đã xuất hiện năm cái lá cây. Vương Lâm trầm ngâm suy nghĩ: Nghịch Thiên châu phải có đủ Ngũ Hành viên mãn mới có thể phát huy uy lực chính thức. Bây giờ, hai loại thuộc tính linh lực Thủy và Hỏa đã viên mãn.
 
Mộc thuộc tính mới được có một nửa. Còn lại hai loại Kim Thổ thuộc tính chưa hề có chút nào.
 
Trong lòng Vương Lâm có chút mong đợi, sau khi ngũ hành viên mãn không biết hạt châu sẽ có uy lực như thế nào. Còn lúc này, ngoại trừ Mộng Cảnh không gian ra, nó chẳng còn tác dụng nào nữa. Nhưng có thể làm đệ
 
nhất cao thủ của Chu Tước quốc - Tư Đồ Nam phải tranh đoạt khiến cho bị hủy mất thân thể thì làm sao có thể đơn giản.
 
Nhìn chằm chằm vào hạt châu, hai mắt Vương Lâm chớp chớp. Sau khi nắm lấy nó nhét vào mi tâm, hắn nhặt lấy một cái túi trữ vật. Một cái ngọc giản bay ra, Vương Lâm chộp lấy sử dụng thần thức để dò xét. Trên ngọc giản là do Dương Hùng từ Chiến Thần điện chép lại các phương pháp luyện khí và khẩu quyết.
 
Trên đường đi, Vương Lâm vẫn không có thời gian để xem xét. Đến bây giờ mới có thể cẩn thận nghiên cứu.
 
Vào lúc này, trong Hỏa Phần quốc vô số ngọn núi lửa tỏa ra khói đen càng lúc càng đậm. Linh lực khô nóng lan tràn bên trong Hỏa Phần quốc.
 
Ngoại trừ việc đó ra, đám đệ tử của bốn đại tông phái còn phát hiện, hỏa linh thú trong miệng núi lửa. Đám người đó quá sợ hãi, nhanh chóng dùng các phương pháp để báo cáo.
 
Bốn đại tông phái đối với chuyện phong ấn núi lửa cũng có nghe qua. Thậm chí cả chuyện Hỏa linh thú cũng được biết đến. Nhưng có điều những chuyện như thế này, chỉ có cao thủ Nguyên Anh kỳ mới có thể hiểu rõ.
 
Vào lúc này tại đại sảnh trong Chiến Thần điện, có bốn nam hai nữ, đứng thành hai bên, cau mày, trầm mặc không nói.
 
- Chư vị thấy việc này thế nào? - Một lão nhân tóc bạc trắng đứng bên tay trái, trầm giọng nói.
 
- Tống sư huynh! Ta cũng chỉ xem trong một ít cổ thư mới biết về hỏa linh thú. Tuy nhiên trong đó có một chút khoa trương nên ta cũng không để ý lắm. Ta nghĩ, nếu nó là một loại linh thú có linh trí thì bắt lấy.
 
Với sự liên thủ của sáu người chúng ta, ta không tin lại không bắt được nó. - Một trung niên văn sĩ có khuôn mặt trắng như ngọc, nhìn hết sức tao nhã. Thanh âm của hắn mặc dù lãnh đạm nhưng tràn ngập ngạo khí.
 
- Hoang đường! Khi tu vi của ta còn là Kết Đan kỳ đi theo sư phụ đã từng gặp Hỏa linh thú một lần. Trời sinh ra nó có thể kháng lại toàn bộ pháp thuật hệ hỏa. Thậm chí những pháp thuật hệ hỏa đánh lên người nó lại còn tăng thêm uy thế. Chỉ có pháp thuật thuộc tính hàn mới có thể chống lại nó mà thôi. - Một mỹ phụ đã từng gặp Vương Lâm một lần, không hề khách khí nói.
 
Trung niên văn sĩ không hề xấu hổ, trìu mến nhìn nữ tử, khẽ cười, lắc đầu không nói.
 
- Việc này nói thì cũng đơn giản. Nếu con hỏa linh thú đó sống đã lâu năm mà vẫn không rời khỏi núi lửa thì chắc chắn nó bị sự hạn chế nào đó.
 
Ta chỉ cần gia tăng sự phong ấn là được. Ở đây thương nghị không bằng phong ấn cho sớm. Lư mỗ đi trước. - Người vừa mở miệng, đứng lên, đi ra ngoài. Chỉ thấy người này cao khoảng sáu thước ba tấc, mắt dài trán cao, miệng rộng mà thôi.
 
Mắt thấy những người khác vẫn còn trầm mặc, lão nhân họ Tống trầm giọng nói:
 
- Thôi! Chỉ mong Hỏa linh thú xuất hiện sẽ không khiến cho việc phong ấn thất bại. Theo quy tắc từ trước đến nay, tất cả chúng ta đều tới đó, phong ấn núi lửa.
 
Một cảnh tương tự cũng diễn ra ở Lạc Hà môn, Tà Ma tông và Thi Âm tông.
 
Vì vậy mà việc phong ấn đều do cao thủ Nguyên Anh kỳ của Hỏa Phần quốc, tiến hành.
 
Trong khoảng thời gian ngắn, khắp Hỏa Phần quốc thường xuyên thấy được cao thủ Nguyên Anh kỳ, xuất hiện ở khu vực núi lửa để phong ấn. Mấy ngày này, linh khí trong thiên địa dao động càng lúc càng mạnh.
 
Khi tới phong ấn, điều khiến cho tất cả các cao thủ Nguyên Anh kỳ đều cảm thấy quái dị chính là mỗi một ngọn núi lửa đều có vô số Hỏa Linh thú. Tuy nhiên, ánh mắt của chúng hết sức lạnh lùng không hề tiến ra ngăn trở phong ấn, hay tấn công, mà chỉ đứng nhìn.
 
Ánh mắt của chúng hoàn toàn lãnh đạm với việc phong ấn. Từ từ, đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ tham gia phong ấn càng cảm thấy nặng nề. Thái độ lạc quan lúc trước của một số người không khỏi thay đổi.
 
Tất cả chuyện đó, đối với Vương Lâm đang tập trung nghiên cứu việc luyện khí cũng không phải là không biết. Việc gặp phải Hỏa linh thú, Vương Lâm đã sớm đoán được. Nhưng hắn phải đợi thêm mười ngày, chờ Lâm Đào cầm bản đồ tới. Đến khi đó, hắn mới có thể rời đi. Nếu không, hắn phải tiến vào các quốc gia khác tìm bản đồ thật sự rất mất thời gian.
 
Vào một ngày, còn cách thời gian ước hẹn với Lâm Đào bốn ngày, thần thức của Vương Lâm rút ra khỏi ngọc giản luyện khí. Nét mặt của hắn hơi uể oải, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ vui sướng. Ngọc giản ghi chép về
 
việc luyện khí bác đại tinh thâm, không thể nắm giữ trong một khoảng thời gian ngắn. Sau khi biết được điều đó, lập tức hắn tập trung vào việc luyện chế phi kiếm.
 
Nâng niu cái ngọc giản luyện khí trên tay rồi cất vào trong túi trữ vật.
 
Vương Lâm vung tay phải lên, pháp bảo thiết phiến liền bay ra, xoay một vòng quanh người hắn rồi lơ lửng trước mặt. Trải qua một thời gian sử dụng, kích thước của thiết phiến đã nhỏ đi một nửa. Quanh mép của nó đã biến thành màu đen. Hiển nhiên là do phải thường xuyên phi hành với tốc độ cao nên mới bị như thế.
 
Vương Lâm trầm tu một chút, hai tay liền chắp lại. Mấy tia linh lực mỏng manh liền xuất hiện trong lòng bàn tay. Những tia linh lực đó chính là bước đầu tiên luyện khí của Chiến Thần điện.
 
Luyện khí thuật của Chiến Thần điện hoàn toàn khác với phương pháp thông thường. Nó không sử dụng linh hỏa để luyện chế, hay sử dụng lò luyện cùng với việc khắc thêm trận pháp. Lại càng không phải dung hợp thêm các loại tài liệu. Mà sử dụng một phương pháp đặc biệt.
 
Phương pháp đó chú trọng vào ba quá trình: Điều, dung, hợp. Đồng thời, luyện khí thuật của Chiến Thần điện còn cần một cái khí cụ quan trọng được nhắc tới rất nhiều trong ngọc giản. Đó là một cái Phiên Ưng lô.
 
Tác dụng của Phiên Ưng lô chủ yếu là kích thích thuộc tính bản nguyên của các loại tài liệu luyện khí. Chỉ có chế tạo ra Phiên Ưng lô mới xem như sơ bộ nắm được bước đầu tiên về luyện khí thuật của Chiến Thần điện.
 
Hai tay Vương Lâm biến hóa rất nhanh. Số lượng những tia linh lực trong tay hắn không ngừng tăng lên. Cuối cùng đan lẫn vào nhau, giống như hai tay Vương Lâm bị bao bởi một mảnh lụa, hình thành một vầng sáng trong vắt.
 
Sau khi tấm lụa linh lực được hình thành, hai tay Vương Lâm run nhẹ, khiến cho nó bay lên. Ánh mắt Vương Lâm chợt hiện lên phương pháp thế tạo Phiên Ưng lô trong ngọc giản. Phương pháp đó có một yêu cầu rất chặt chẽ đó là phải cần một cái đầu lâu linh thú làm thân lô.
 
Vương Lâm không biết rằng cái yêu cầu này đã khiến cho phần lớn tu sĩ luyện khí của Chiến Thần điện phải dừng chân.
 
Vương Lâm hít một hơi thật sâu, vỗ vào túi trữ vật một cái. Một cái thùng nhỏ và xác rắn bay ra. Cái xác rắn đó có trong túi trữ vật của Hứa Hạo. Cũng chẳng biết hắn tìm được nó ở đâu. Trước kia, Vương Lâm vẫn không để ý tới nó, nhưng vì lần này chế tạo Phiên Ưng lô cần một cái đầu lâu linh thú nên mới lấy ra dùng thử.
 
Theo suy nghĩ của Vương Lâm thì xác rắn có lẽ là một linh sủng của một vị tu sĩ nào đó đi theo chủ nhân vào chiến trường ngoại vực, sau đó bị chết. Cuối cùng, khi Hứa Hạo thu dọn chiến trường đã nhặt được nó.
 
Cẩn thận cắt lấy cái đầu rắn, sau khi lóc hết da thịt, chỉ còn lại một cái sọ hoàn chỉnh. Sau khi rửa sạch máu, não bên trong, nó đã sẵn sàng trở thành một cái thân của Phiên Ưng lô.
 
Tiếp đó, Vương Lâm hít một hơi thật sâu, cẩn thận khống chế tấm lụa bằng linh lực, từ từ áp vào thân lô. Một tiếng động vang lên, trên cái sọ xuất hiện một vết nứt. Nhưng tiếng tanh tách phát ra liên tục, vết nứt càng lúc càng lớn. Cuối cùng cả cái đầu lâu vỡ ra làm vô số mảnh rơi xuống đất.
 
Tấm lụa được tạo thành bởi linh lực cũng từ từ tiêu tan. Chế tạo Phiên Ưng lô đã bị thất bại.
 
Vương Lâm cười khổ. Tuy rằng thất vọng, nhưng hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Trên ngọc giản cũng đã nói qua tỷ lệ thất bại khi chế tạo Phiên Ưng lô là rất cao. Nếu muốn tăng tỷ lệ thành công, ngoại trừ việc khống chế những tia linh lực thật tốt thì quan trọng nhất là phải lựa chọn được thân lô. Tốt nhất là lấy sọ của linh thú vừa mới chết đi. Thực lực của linh thú cũng là một điểm quan trọng. Nếu có thể lấy được đầu cốt của thú hoang thì tỷ lệ lại càng lớn hơn. Trái lại, nếu linh thú chết đi đã lâu, khi dùng sọ của nó, tỷ lệ sẽ giảm xuống rất nhiều. Còn nếu không phải linh thú thì cơ bản xác suất thành công gần như bằng không.
 
Chất lượng của thân lô càng tốt sẽ quyết định tới hiệu quả của việc luyện khí sau này. Điều này không ngừng được nhắc đến trong ngọc giản.
 
Vương Lâm trầm ngâm suy nghĩ một chút. Linh thú có trong túi của hắn cũng chỉ có một cái xác rắn vừa rồi. Bây giờ, xà cốt bị vỡ vụn, không thể tiếp tục chế tạo Phiên Ưng lô được nữa. Vì vậy mà Vương Lâm chỉ còn cách lựa chọn một phương pháp khác để luyện khí.
 
Hắn điểm một cái lên thiết phiến, khiến cho nó xoay tròn tại chỗ một cách nhanh chóng. Ngay lập tức một giọt thiết thủy rơi xuống. Kích thước của thiết phiến càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng, theo tốc độ chuyển động của nó, thiết phiến bị hòa tan toàn bộ, chỉ để lại trên mặt đất một bãi thiết thủy. Ma đầu ký thân trên thiết phiến đã sớm bay ra, đứng một bên len lén nhìn Vương Lâm.
 
Hư ảnh tiểu kiếm xanh biếc chầm chậm từ trong bãi thiết thủy bay lên, xoay quanh người Vương Lâm. Vương Lâm lấy từ trong túi trữ vật ra một thanh phi kiếm màu đen. Thanh phi kiếm này chính là vật của sư huynh Tôn Hữu Tài.
 
Vương Lâm chỉ một cái vào hư ảnh của tiểu kiếm. Nhất thời, nó liền vọt vào trong thanh phi kiếm màu đen, từ từ dung nhập. Loại phương pháp này mặc dù trực tiếp nhưng cũng là phương pháp luyện khí thấp nhất. Thậm chí, cũng không thể tính là luyện khí cũng được. Nó cũng tương tự như việc đoạt xá, thay đổi cho phi kiếm một cái thân khác mà thôi.
 
Sau khi thử một chút, hắn liền cau mày lại. Tốc độ của phi kiếm so với thiết phiến nhanh hơn một chút. Nhưng so với lúc ở Triệu quốc thì vẫn còn kém rất nhiều. Nhưng lúc này thì như thế đã là tốt lắm rồi.
 
Ma đầu không đợi Vương Lâm nhắc nhở liền ngoan ngoãn chui vào trong thân phi kiếm. Sau đó, Vương Lâm liền thu hồi phi kiếm, thầm tính toán thời gian. Sau khi nghỉ ngơi một chút, hắn chẳng hề do dự, biến mất tại chỗ.
 
Vương Lâm không biết rằng trong mấy ngày hắn bế quan, tại Hỏa Phần quốc đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa.
 
Nguyên nhân của biến động đó xuất phát từ một tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Lạc Hà môn. Trong lúc phong ấn núi lửa thì ngọn núi mà hắn phụ trách đột nhiên bộc phát. Nham thạch nóng chảy phun lên cao tới gần trăm trượng.
 
Cùng lúc đó, những đám khói đen, xuất hiện che kín cả bầu trời. Tuy nhiên, việc khiến cho vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ đó tái mặt chính là một biển Hỏa linh thú từ trong ngọn núi lửa theo nham thạch vọt ra.
 
Trong đám hỏa linh thú đó có một con có thân thể rất lớn. Nó lao thẳng về phía tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia. Sau khi một người một thú giao chiến, viên tu sĩ Nguyên Anh kỳ không địch lại được, trọng thương bỏ chạy.
 
Cũng may hỏa linh thú cũng không đuổi theo mà chạy đến miệng những ngọn núi lửa khác, phá hủy phong ấn. Trong khoảng thời gian ngắn, từng ngọn núi lửa trong Hỏa Phần quốc cứ thế bộc phát. Khắp đất trời tràn ngập linh khí hỏa hệ. Trong tình hình này mà ngồi thổ nạp, nhẹ thì bị tẩu hỏa nhập ma. Mà nặng thì bị bốc cháy mà chết.
 
Trong khoảng thời gian ngắn, cả Hỏa Phần quốc trở nên đại loạn. Đầu tiên là người thường. Đối với con người mà nói, bọn họ làm sao có thể chống lại hỏa linh thú. Phàm nhân của Hỏa Phần quốc lập tức di chuyển.
 
Tiếp theo đó là những gia tộc tu chân lớn, nhỏ. Tất cả các gia tộc đều nhìn về phía bốn đại tông phái, xem bọn họ định đoạt thế nào. Là chiến hay rời đi.
 
Tu sĩ Nguyên Anh kỳ của bốn đại tông phái tập trung tại Chiến Thần điện.
 
Bọn họ cấp báo lên thượng cấp tu chân quốc, đồng thời quyết đoán ra lệnh cho đám đệ tử di chuyển. Tất cả các đệ tử ra ngoài đều nhanh chóng
 
trở về môn phái, tập trung di chuyển quốc gia.
 
Dù sao thì việc bao giờ tứ cấp tu chân quốc xuất hiện, bọn họ cũng chẳng biết. Vì vậy mà không một ai dám đánh cuộc. Nếu không chịu rời đi, thì chỉ sợ rằng cho dù có tiêu diệt được Hỏa linh thú thì thực lực của Hỏa Phần quốc cũng bị tổn hại rất lớn. Có khả năng bị giáng xuống nhị cấp tu chân quốc.
 
Biên giới của Hỏa Phần quốc giáp với Tuyên Vũ quốc. Tuyên Vũ quốc cũng là tam cấp tu chân quốc, sánh ngang với Hỏa Phần quốc. Các thế lực trong Tuyên Vũ quốc rất phực tạp. Có vô số môn phái.
 
Lúc Vương Lâm từ trong sơn động đi ra cũng đúng vào lúc bốn Đại tông phải di chuyển. Di chuyển cả môn phái nói thì đơn giản nhưng thực tế hết sức rắc rối. Hơn nữa, dưới sự tập kích của Hỏa linh thú, bọn họ vừa sắp xếp di chuyển, vừa phải phái đệ tử ra ngăn chặn.
 
Chính vì vậy, tứ đại môn phải liền tụ tập lại một chỗ với các gia tộc tu chân, tạo thành một đội hình hơn hai vạn tu sĩ. Hỏa Linh thú từ trong núi lửa tràn ra, tạo thành một quân đoàn hơn mười vạn. Bọn chúng triển khai bao vậy, từ bốn phương tám hướng ép tới.
 
Sau vài trận đại chiến, đại quân tu sĩ cuối cùng cũng thoát ra khỏi vòng vây của hỏa linh thú. Sau khi lưu lại một số lượng cản bước chân của chúng, liền nhanh chóng đi tới biên giới Tuyên Vũ quốc.
 
Khi Vương Lâm vừa ra khỏi sơn động. Trong mắt của hắn liền xuất hiện bảy tám vị tu sĩ bị một đám hỏa linh thú bao vây. Máu tươi bay lên tung tóe. Trong nháy mắt chết gần như không còn một người nào.