Tiên Nghịch

Chương 775: Ma Đạo Tử

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2379 chữ

Nháy mắt này, Vương Lâm cũng cảm nhận được một cỗ lực lượng kỳ dị từ bốn phương tám hướng ngưng tụ đến. Lực lượng này là một loại dao động nào đó, không ngờ khiến cho máu huyết toàn thân hắn nhanh chóng lưu chuyển, phảng phất như sôi trào lên, phải thoát ra khỏi thân thể.
 
Sát khí trong mắt chợt loé lên, tay phải Vương Lâm nắm chặt, hắc phong do Hô Phong thuật tạo ra đang quét ra bốn phía bỗng nhiên ngưng tụ, hoá thành một đầu hắc long. Con hắc long này gầm lên, há mồm rộng ra. Lập tức một cỗ âm phong khổng lồ lao thẳng về phía Diêu Băng Vân.
 
Lần đầu tiên sắc mặt của Diêu Băng Vân khẽ biến, nhìn chằm chằm vào hắc long kia, hai tay lập tức bấm quyết.
 
Đúng lúc đó, thân mình Vương Lâm cũng đột nhiên lui lai, cả người dung nhập vào trong thiên địa. Đối phương cũng có thể dung hợp với thiên địa nên loại phương thức chiến đấu như trước đây cũng không có chút tác dụng nào đối với nữ tử này.
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ quyết đoán. Hắn không thể đánh lại nữ tử này. Vậy nên đơn giản là cần phải nhanh chóng bỏ chạy. Dưới chân Vương Lâm xuất hiện gợn sóng, bóng dáng lập tức biến mất. Diêu Băng Vân đang muốn đuổi theo nhưng âm phong do hắc long tạo ra cũng ngoài dự kiến của nàng. Dù là dung nhập vào trong thiên địa cũng không thể né tránh được.
 
Hàn khí trên mặt Diêu Băng Vân dày đặc, hai tay bấm quyết lập tức trước hai tay này xuất hiện một nguyên đan màu lam. Nguyên đan này loé lên ánh sáng rất rực rỡ và đẹp mắt, sau khi nó xuất hiện liền nghênh đón âm phong. Từng âm thanh răng rắc vang lên, âm phong tiêu tán. Chỉ có điều nhan sắc của nguyên đan màu xanh kia cũng nhạt xuống, phảng phất như mất đi vẻ sống động.
 
Sắc mặt của Diêu Băng Vân âm trầm, nắm lấy nguyên đan màu lam, nhìn xa xa về phương hướng Vương Lâm biến mất, nhoáng lên cái, lại tiếp tục đuổi theo.
 
Từ khi nàng xuất đạo tới nay vẫn chưa từng gặp được nhân vật khó chơi nào như thế này. Truy kích như thế mà không ngờ vẫn không thể lưu đối phương lại. Lúc này đây vẻ mặt Diêu Băng Vân lạnh như băng, thần thức dung nhập vào trong thiên đia rồi tản ra, tìm kiếm dao động.
 
Sau khi dung nhập vào trong thiên địa, Vương Lâm đi thẳng về hướng La Thiên Bắc Vực. Trong lòng hắn đã hoạch định ra một đại kế. Bên trong giao giới giữa La Thiên Tây Vực và Bắc Vực có một dải ngân hà. Xuyên qua nơi này liền có thể đi vào Bắc Vực. Nhưng lúc này đây, bên ngoài thiên hà này có vô số tu sĩ hợp lại với nhau, đều hướng về La Thiên Tây Vực đi tới.
 
Không phải chỉ mỗi nơi này. Lúc này, trong toàn bộ La Thiên Tây Vực tụ tập rất nhiều tu sĩ. Bên trong đám tu sĩ này, ngoại trừ tộc nhân của Diêu gia thì tuyệt đại bộ phận chính là những tu sĩ từ các tu chân gia tộc do Diêu gia liên hệ mời tới. Trong đó, tu sĩ bản địa của La Thiên Tây Vực chiếm hơn phân nửa.
 
Những người này nhận định Vương Lâm phải chết không thể nghi ngờ. Lúc này đây tự nhiên không lo lắng bị trả thủ, đều xuất động nhằm đoạt trọng thưởng của Diêu gia Thực tế thì chân chính là tộc nhân của Diêu gia cũng không phải nhiều.
 
- Diêu gia! Vương Lâm cắn răng, xoay người về phía sau rồi nhoáng lên một cái, lại biến mất.
 
Đúng lúc này, bỗng nhiên có vài đạo thần thức điên cuồng quét tới. Trong đó, một đạo thần thức không chút do dự, lập tức làm nhiễu thiên địa nguyên lực bốn phía. Đúng lúc này, xa xa vang lên một tiếng gào thét, đại lượng tu sĩ điên cuồng vọt tới.
 
Thiên địa nguyên lực bị quấy nhiếu, thân mình Vương Lâm nhoáng lên một cái đã phải hiện thân ở nghìn trượng bên ngoài. Thần sắc của hắn càng thêm âm trầm, nhanh chóng hướng về phía sau bỏ chạy.
 
- Hứa Mộc, hắn ở chỗ này!
 
- Hứa Mộc, hắn ở đây! Giết!
 
- Hứa Mộc, hắn chính là Hứa Mộc!
 
Những tiếng hét lớn từ bốn phương tám hướng truyền đến. Một đám tu sĩ với đủ sắc phục đều triển khai tốc độ vọt tới. Trong số những người này, buồn cười nhất chính là những tộc nhân của Diêu gia lại ở lại phía sau, lạnh lùng quan khán cảnh tượng trước mặt.
 
Không thể nói rõ là ai thông minh hơn ai. Dưới suy nghĩ của Diêu gia, dùng lợi ích để trao đổi, khiến cho một số tu chân gia tộc trợ chiến, có thể thu hút được rất nhiều thế lực! Dưới suy tính của những tu chân gia tộc này cũng thế. Nếu rất nhiều tu chân gia tộc đã xuất động, tên Hứa Mộc này chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Chỉ cần xuất chiến là có thể đạt được lợi ích. Nhưng nếu có thể giết được tên Hứa Mộc kia thì lợi ích lại càng lớn.
 
Do đó vì sao không ra tay!?
 
Thân mình của Vương Lâm không ngừng lùi lại phía sau. Gợn sóng dưới chân lại xuất hiện, hình thành một mảng dao động. Ánh mắt của hắn lạnh lùng, mang theo hàn quang, đảo qua những người đang đuổi giết mình phía trước, ghi nhớ thật sâu bộ dáng của bọn họ.
 
Khoảnh khắc khi các loại thần thông và pháp bảo của đám tu sĩ này đánh tới, Vương Lâm bước ra một bước, biến mất tại chỗ, dung nhập vào trong thiên địa. Dù thiên địa lực ở phía trước vặn vẹo nhưng Vương Lâm không tiến về phía trước mà lại lui ra say nên sự quấy nhiễu kia cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.
 
- Diêu gia, các ngươi đã triển khai hành động như thế này thì Vương mỗ mà không đáp trả thích đáng thì cũng thẹn với danh xưng hai chữ Nghịch tu! Còn có những gia tộc trợ giúp Diêu gia, nếu không có những người vây công do có giải thưởng của Diêu gia, thì chỉ bằng vào tộc nhân của Diêu gia cũng không thể hình thành thế vây công như thế này được!
 
Vương Lâm mang theo vẻ cười lạnh biến mất.
 
Những tu sĩ đang tiến đến nhìn thấy biểu tình của Vương Lâm, có người trái tim cũng lập tức trở nên băng hàn. Loại vẻ mặt này ẩn chứa sát khí nồng đậm, chỉ đại biểu cho một việc. Vương Lâm sẽ đại khai sát giới.
 
- Đám người các ngươi đã muốn phong toả thì hãy đến đây đi!
 
Vương Lâm dung nhập vào thiên địa, lấy tốc độ cực nhanh lui về phía sau. Trong quá trình này, khí tức của Diêu Băng Vân lập tức tập trung tới hắn. Sát khí trong mắt Vương Lâm loé lên, không chút dừng lại. Ở một nơi nào đó trong tinh không của La Thiên Tây Vực, bóng dáng của hắn biến ảo ra. Phía trước hắn có một tu chân tinh. Vương Lâm không biết tên gọi của nó là gì nhưng sau khi xuất hiện cũng tiến tới vào trong đó. Thần thức của hắn đảo qua, phát hiện trên tu chân tinh này không ngờ không có một tu sĩ nào tu vi trên Vấn Đỉnh kỳ đại viên mãn cả.
 
- Đây là một dấu hiệu quá rõ ràng! Với mức độ linh khí trên tu chân tinh này, tuyệt đối không thể không có tu sĩ tu vi từ Âm Hư trở lên. Những người này tất nhiên đã tham gia vào đội hình đuổi giết mình.
 
Thực tế thì phán đoán của Vương Lâm cực kỳ chính xác! Tại thời điểm này, nếu trên một tu chân tinh mà đại lượng tu sĩ có tu vi từ Âm Hư trở lên vắng mặt thì chỉ có một đáp án ấy. Sát khí tràn ngập đôi mắt Vương Lâm. Phàm là những tu sĩ cảnh giới từ Anh Biến trở lên, chỉ cần hắn phát hiện ra liền không chút do dự bắn ra một chỉ.
 
- Tham dự chuyện giữa ta và Diêu gia thì phải có tâm tư mà lo lắng việc ta trả thù! Nếu không đem những tu chân gia tộc này tiêu diệt thì sợ rằng sẽ ngày càng có nhiều tu chân gia tộc tham gia vào chuyện này! Phương pháp duy nhất để giải quyết sự tình này đó là chấn nhiếp! Mà sự chấn nhiếp hiệu quả nhất đó chính là đồ tinh!
 
Hai mắt Vương Lâm bắn ra sát khí. Hắn vốn không phải là người thiện lương gì, lúc này lại bị Diêu gia và những tu chân gia tộc kia bức cho không thể rời khỏi La Thiên Tây Vực. Ngoài ra, dưới sự vây công của rất nhiều tu sĩ, phạm vi hoạt động của hắn chỉ sợ là đã ngày càng ít. Nếu không tàn nhẫn một chút thì sợ là chỉ có thể ngồi đó mà chờ chết. Càng làm cho Vương Lâm thêm lo lắng đó chính là những cao thủ cực kỳ cường đại trong Diêu gia, những tu sĩ đại thần thông đã bước vào Tịnh Niết kỳ. Chỉ sợ là những người này sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào! Chỉ cần một người đến, Vương Lâm đều không thể chống cự!
 
Đông Lâm Tinh ở La Thiên Tinh Vực vì sao thanh danh hiển hách như thế, làm cho người ta khi nghe đến đều tâm thần kịch chấn, không dám trêu chọc?! Bởi vì mỗi một đại truyền nhân của Đông Lâm Tinh xuất hiện, phàm là có người trêu chọc tất nhiên sẽ bị đồ tinh, lấy máu tanh để trả giá, mới có thể khiến cho mợi người nhớ kỹ. Vốn Vương Lâm không muốn làm như thế nhưng lúc này đây hắn cũng là bị bắt buộc. Chỉ có thể như thế, chỉ có biện pháp này mới khiến cho tuyệt đại đa số những tu chân gia tộc tham dự việc này thối lui.
 
Không có chút âm thanh thê thảm nào truyền ra. Vương Lâm như hoá thành một cỗ lốc xoáy đoạt mạng, quét ngang qua cả tu chân tinh này, chỉ không đến nửa nén hương thời gian. Hắn nhoáng lên một cái, dung nhập vào thiên địa biến mất.
 
Chỉ để lại một tu chân tinh máu chảy thành sông, không còn có một tu sĩ nào có tu vi từ Anh Biến kỳ trở lên nữa! Về phần phàm nhân, Vương Lâm không chút thương tổn. Thậm chí những tu sĩ dưới Hoá Thần, Vương Lâm biết không đủ tư cách để tham dự việc này nên cũng không ra tay!
 
Trước khi hắn đi, tay phải hắn nâng lên, hướng về mặt đất cách không ấn một cái. Sau một tiếng chấn động kịch liệt, trên mặt đất đã xuất hiện hai chữ thật to: "Hứa Mộc!" Sau khi Vương Lâm rời khỏi, lập tức từ trong hư không xuất hiện sóng gợn. Diêu Băng Vân bước ra, sau khi liếc mắt liền thấy hết cảnh tượng trên tu chân tinh này, sắc mặt cũng cực kỳ âm trầm, sát khí loé lên trong ánh mắt, nhoáng lên một cái lại tiếp tục đuổi theo.
 
Hai mắt của Vương Lâm đỏ bừng. Trong La Thiên Tây Vực không ngừng hiện thân. Mỗi lần xuất hiện, bên cạnh tất nhiên sẽ có một tu chân tinh. Nếu trên đó có Âm Hư tu sĩ thì liền lập tức xoay người rời đi.
 
Nhưng nếu gặp được tu chân tinh nào mà không có Âm Hư tu sĩ tồn tại, hiển nhiên đã tham gia vào đội ngũ những người đuổi giết thì hắn sẽ triển khai một hồi đồ tinh.
 
- Đây là do các ngươi bức ta! Không oán không thù, các ngươi vì thù lao của Diêu gia liền đuổi giết ta. Bởi vì nguyên nhân này, ta đồ tinh chỉ là hậu quả mà thôi! Người có nhân quả, tự nhập Luân hồi!
 
Vương Lâm cũng không hiếu sát nhưng lúc này đây bị bắt buộc, cũng không thể không như thế được. Ngắn ngủi chỉ trong ba mươi ngày, một cơn gió tanh mưa máu đã quét ngang toàn bộ La Thiên Tây Vực. Sự kiện long trời lở đất khiến cho tất cả tu sĩ lâm vào phẫn nộ nhưng cũng khiến cho mọi người cực kỳ kinh sợ này điên cuồng truyền ra.
 
Hơn mười cái tu chân tinh, tất cả các tu sĩ có tu vi từ Anh Biến trở lên đều bị giết khiến cho máu chảy thành sông, chỉ để lại hai chữ "Hứa Mộc" thật lớn, khắc sâu trên mặt đất.
 
Đây là một sự báo thù tàn bạo! Sự trả thù triệt để đối với tất cả những người tham gia đuổi giết Vương Lâm. Loại hành vi này là con đường của ma đạo. Ma Đạo Tử, danh hiệu này không biết xuất phát từ người nào, đặt cho Vương Lâm!
 
- Tham dự chuyện giữa ta và Diêu gia, nhất định phải trả giá!