Tiên Nghịch

Chương 1470: Thập Tam

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2592 chữ

Thần thái trong hai mắt Hồng Sam Tử ngày càng sáng rõ. Hắn hút vào một hơi thật sâu,từ trong cơ thể truyền ra những tiếng ầm ầm, một đám sương máu từ trong những lỗ chân lông của hắn tràn ra, hoá thành một lớp áo đỏ ở trên người.
 
Hắn nhìn Vương Lâm, hướng về phía hắn ôm quyền vái một cái.
 
- Đa tạ Phong Tôn!
 
Trong lúc ngẩng đầu xoay người, Hồng Sam Tử nhìn chằm chằm Điện chủ Thiên Phạt Điện, ánh mắt lộ ra một vẻ cơ trí.
 
- Tần Cửu Duyên, cho dù ngươi có thiêu đốt tu vi, hôm nay ngươi có chạy đằng trời. Ngươi sẽ không chết đâu, lão phu sẽ luyện ngươi thành huyết thân, trở thành một sự trợ giúp rất lớn cho giới nội ta.
 
Trong lúc mở miệng, Hồng Sam Tử nhoáng lên một cái về phía trước, hoá thành một đạo hồng ảnh bay thẳng tới.
 
Sắc mặt lão già áo đen kia tái nhợt, mặc dù hắn là cao thủ bước thứ ba, nhưng lúc này hắn phải đối mặt với bốn người, hoàn toàn không thể có sức chiến đấu. Ngay khi Hồng Sam Tử tới gần, lão già áo đen này nhanh chóng lui về phía sau.
 
Nhưng sau khi hắn lui lại, Long Bàn Tử bình tĩnh giơ tay phải lên, Sơn Hà Đồ ầm ầm cuốn về bốn phía.
 
Thần sắc Thanh Thuỷ lạnh như băng, hắn giơ tay phải lên hướng về lão già áo đên tung một chỉ. Lập tức trên mặt lão già kia có năm vết nứt lan ra, lại bị xé rách! Âm Nguyệt Hữu Tình Thuật giống như là nhập vào xương tuỷ, lấy phương pháp đặc biệt liên tục bộc phát ra sức mạnh kinh khủng.
 
Sắc mặt Vương Lâm bình thản, ngay khi ba người kia rat ay, hắn giơ tay phải lên, hai mắt loé lên kim quang, liền có một luồng kim quang dũng mãnh nhập vào ngón tay trỏ trên tay phải của hắn, chỉ về phía lão già áo đen ở đằng xa.
 
- Ầm !
 
Đây là một kết thúc có hậu. Thất Thải Giới sụp đổ, Điện chủ Thiên Phạt Điện Tần Cửu Duyên cuối cùng cũng thất bại, bị Hồng Sam Tử giam cầm mang đi.
 
Linh hồn bị thiếu đốt của Long Bàn Tử cuối cùng dưới sự trợ giúp của Hồng Sam Tử đã có dấu hiệu được dập tắt. Hắn mang theo thương thế dẫn đệ tử Trọng Huyền Tử yên lặng rời khỏi, chờ đợi trận chiến tiếp theo giữa giới nội và giới ngoại.
 
Hồng Sam Tử yêu cầu Vương Lâm đi tới chiến trường ở Vân Hải. Ở nơi đó lấy danh nghĩa Phong Tôn chủ huy tu sĩ giới nội, trở thành linh hồn của cuộc chiến, tiến hành cuộc phản kích cuối cùng.
 
Vương Lâm không lấy ba đạo quả kia, mà lúc này quan trọng nhất chính là trước khi lực bài xích trong cơ thể bộc phát ra toàn bộ, phải làm cho ba đạo bổn nguyên đại thành, mở ra không môn để chứng đạo!
 
Thanh Thuỷ rời khỏi, một thân áo xanh tung bay trong tinh không, mang theo một vẻ bi thương, yên lặng mà rời khỏi. Hắn muốn đi tìm con gái của mình, có lẽ có thể tìm được, nhưng cũng có khi cả đời này cũng tìm không thấy.
 
Nhưng bất luận thế nào, chỉ cần Vương Lâm nói một câu, cho dù hắn ở chân trời góc biển cũng sẽ trở về. Hắn cùng với Vương Lâm không cần nói nhiều, những chuyện đã trải qua Thanh Thuỷ sẽ không bao giờ quên.
 
Trong tinh không này, đối với Thanh Thuỷ mà nói, hiện giờ chỉ còn lại có hai người mà hắn quan tâm.Trong đó một người chính là sư đệ Vương Lâm.
 
Hồng Sam Tử đã thoát nguy, mang đến cho tu sĩ giới nội một sự hưng phấn. Triệu Hà đã được giành lại, lại càng làm cho những tu sĩ giới nội còn sống sót như nhìn thấy hy vọng!
 
Thiên Triệu Thượng Sư tử vong, Long Bàn Tử gia nhập, Điện chủ Thiên Phạt Điện bị bắt, tất cả những chuyện này khiến cho tu sĩ giới nội lại một lần nữa bùng lên một niềm tin.
 
Lúc này giới nội đã không còn Thất Thải Giới, đã không còn bất cứ một điểm yếu gì. Nhất là sau trận chiến mấy chục năm này, chỉ cần là tu sĩ, tất cả đều có được một nhiệt huyết thấy chết không sờn lòng. Bọn họ muốn chiến đấu, một khi thất bại, chỉ có thể chết.
 
Nhất là Hồng Sam Tử đã tuyên bố Phong Tôn đã trở lại! Lời nói này càng làm cho tu sĩ giới nội tất cả đều phải ngẩng đầu, đủ để khiến cho ngọn lửa chiến đấu trong mắt họ nồng đậm hơn.
 
Ở chỗ giao nhau giữa Côn Hư Tinh Vực, cùng với Vân Hải, Triệu Hà và La Thiên, nơi này trong trận chiến đã dần dần phát triển trở thành một khu mua bán khổng lồ.
 
Những tu chân tinh như vậy, nhất là ở những vùng biên giới của tứ đại tinh vực xuất hiện rất nhiều. Những tu sĩ đến từ tứ đại tinh vực có thể ở trên những tu chân tinh này mà mua bán trao đổi những vật dụng cần thiết, khiến cho tứ đại tinh vực dần dần kết hợp lại với nhau.
 
Lúc này ở trên một tu chân tinh có tên là Côn Hư Nhất Linh, bên trong các khu mua bán những tu sĩ từ các tinh vực qua lại không ngớt, tiếng ồn ào như thuỷ triều, vô cùng náo nhiệt.
 
Trong những tu sĩ này, những nữ tu Triệu Hà là có danh tiếng lớn nhất. Triệu Hà mặc dù bị vây hãm, tử vong rất nhiều, nhưng trong trận phản kích năm đó, bọn họ cũng đã giết được không ít.
 
Ngày nay mặc dù Triệu Hà vừa mới khôi phục, nhưng rất nhiều nữ tu Triệu Hà đã từ những tinh vực còn lại trở về quê hương, dần dần khiến cho Triệu Hà đã hồi phục lại khí tức năm đó.
 
Triệu Hà có nhiều nhất là những nữ tu, những người này dung nhan rất xinh đẹp, từ trên người bọn họ còn truyền ra hương thơm của nữ nhi, khiến cho những tu sĩ độc thân của ba tinh vực còn lại luôn thể hiện hết mình. Họ muốn tìm cho mình một người bạn đời, hoặc một đạo lữ ở bên cạnh sớm tối.
 
Có sự hiện diện của nữ tu Triệu Hà, khu mua bán lại càng náo nhiệt hơn.
 
Trong những khu mua bán này còn có một vài khách sạn để cung cấp cho những tu sĩ lui tới mua bán một chỗ để tĩnh toạ thổ nạp. Trong mỗi một khách sạn đều có một gian phòng, trong đó đều có rất nhiều linh thạch cùng với một ít tiên ngọc.
 
Thậm chí trong một vài khách sạn sang trọng, còn có cả nguyên ngọc để cung cấp cho những lão quái tu dưỡng.
 
Lúc này, ở phía đông một khu mua bán kéo dài khắp tu chân tinh này, bên trong một khách sạn quy mô trung bình, ở tất cả các bàn bên trong đại sảnh có rất nhiều tu sĩ đang ngồi.
 
Tu sĩ mặc dù ăn uống thanh tịnh, nhưng nếu có một chút tiên quả và rượu ngon, hoặc có một vài món ăn đơn giản của phàm nhân thì cũng có thể nếm trải lại một chút ký ức từ khí vẫn chưa tu đạo. Vì thế, bên trong khách sạn thông thường không còn chỗ ngồi.
 
Hơn nữa ở chỗ này, vì trận đại chiến với giới ngoại mà đã trở thành cơ hội để làm quen với những đạo hữu ở khắp nơi, cùng nhau bàn luận thần thông pháp thuật. Có lẽ một lần quen biết đơn giản, ngày sau trên chiến trường, biết đâu còn có thể gặp lại.
 
Lúc này bên một cái bàn ở phía bắc của khách sạn có mấy tu sĩ đang ngồi, trong đó có một văn sĩ trung niên đang hướng về một đạo hữu bên cạnh cười nói.
 
- Ta đã nói rồi, ta có quen biết với Phong Tôn, các ngươi vẫn không tin.
 
Ở đối diện với văn sĩ này có hai nữ tử đang ngồi. Hai người này đều dung mạo tuyệt trần, nhưng tuổi tác có chút chênh lệch. Một nữ tử toàn thân mặc áo hồng nhạt, mái tóc ngang vai, tuổi cũng tương đối trẻ, nghe thấy vậy liền nhẹ giọng nói.
 
- Trứu đại ca đã gặp Phong Tôn ở chỗ nào?
 
Nữ tử mặc áo tím ở bên cạnh nàng thoạt nhìn có chút lớn tuổi, là một phu nhân, dung nhan đã hiện lên dấu vết của tuổi tác. Nàng bình tĩnh ngồi ở đó, thuỷ chung không nói một câu nào.
 
- Hứa cô nương, đừng có tin lời của Trứu đạo hữu, người này mỗi lần gặp tu sĩ Triệu hà các ngươi đều nói những lời y như vây, những lời nói này lão đạo ta đã nghe đến chai cả lỗ tai ra rồi.
 
Một lão già ngồi một mình bên cạnh văn sĩ trung niên kia cười ngất nói.
 
- Ở Chu Tước Tinh, lúc đó tu vi Phong Tôn còn kém xa bây giờ. Ta nhớ năm đó hắn vẫn còn là một tu sĩ Kết Đan. Ta đã nói rồi mà, ta cũng không ngờ hắn có thể trở thành Phong Tôn như bây giờ!
 
Văn sĩ trung niên kia mỉm cười, không thèm để ý tới lời nói của lão già kia, thần sắc lộ ra vẻ cảm khái.
 
Nữ tử kia trừng mắt nhìn, lộ ra vẻ hứng thú, quay đầu nhìn nữ tử áo tím bên cạnh, khẽ cười nói:
 
- Sư tỷ, ta nhớ lúc trước ngươi cũng đã từng nói ngươi tới từ Chu Tước Tinh, ngươi cũng đã từng gặp Phong Tôn phải không?
 
Lời này vừa nói ra, toàn bộ mọi người ở xung quanh nam tử trung niên kia đều yên lặng, nhìn về phía nữ tử áo tím, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ và hâm mộ, mơ hồ còn có cả một vẻ cung kính.
 
Thậm chí những tu sĩ còn lại ở những bàn bên cạnh hễ nghe thấy những lời này đều không nói thêm câu nào, mà cùng nhìn về phía nữ tử kia, thần sắc mang theo vẻ cung kính.
 
- Tại hạ là Trứu Đông Đức, tham kiến Chu Tước Tinh đạo hữu. Lời nói vừa rồi xin đạo hữu chớ để ý.
 
Không chỉ có hắn! Mà ngay cả lão già kia cùng với rất nhiều tu sĩ ở xung quanh, bất luận là đến từ Côn Hư hay La Thiên toàn bộ đều đứng dậy ôm quyền, lần lượt tới ra mắt.
 
Nhất là những tu sĩ đến từ Vân Hải cũng đi tới đây, ôm quyền vái chào.
 
Chuyện này ở trong tứ đại tinh vực cũng không phải chuyện thường thấy, nhưng cũng đã xuất hiện một vài lần. Thanh danh hiển hách của Phong Tôn cũng không phải là vinh quang của một cá nhân, mà là do một loạt những sự kiện chấn động giới nội tạo nê. Trong mắt và trong tim của tu sĩ giới nội, Phong Tôn chính là linh hồn của giới nội!
 
Phong Tôn đến từ Côn Hư, nên những tu sĩ của Côn Hư thông thường ở trước mặt những đạo hữu đến từ ba tinh vực còn lại mơ hồ đã có được sự tôn trọng. Sự tôn trọng này tuy không nhiều, nhưng vẫn tồn tại. Phong Tôn đến từ Chu Tước Tinh của Côn Hư, việc này mọi người đều biết, vì vậy Chu Tước Tinh này đã được tất cả mọi người biết đến.
 
Đối với tu sĩ từ Chu Tước TInh, mọi người hiển nhiên là có sự tôn kính!
 
Nhưng tu sĩ Chu Tước Tinh vẫn chỉ là một vùng đất nhỏ bé, tu sĩ có thể từ đó đi ra cũng thật sự rất ít, vì thế có rất ít người có thể thực sự gặp được.
 
Nhưng chính vì thế, một khi biết được tu sĩ đến từ Chu Tước Tinh, thì mức độ tôn kính lại càng sâu sắc.
 
Đạo gia có mây, một người đắc đạo, gà chó cũng được thăng thiên. Chu Tước Tinh vì Vương Lâm mà được tất cả tu sĩ trong giới nội tôn trọng, điều này cũng không phải là ngẫu nhiên.
 
Nữ tử áo tím kia hình như cũng không quen với trường hợp này lắm, sắc mặt đỏ ửng, sau khi đưa tay vuốt tóc ở bên tai, lần lượt đáp lễ lại những đạo hữu xung quanh, nhẹ giọng nói, trả lời câu hỏi của sư muội.
 
- Ta….ta đã từng gặp hắn…… Nữ tử này ánh mắt lộ vẻ hồi tưởng, lời nói của nàng lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, tất cả đều chú ý lắng nghe.
 
- Chỉ là ta không chắc chắn người mà ta gặp có phải là hắn hay không…… Nữ tử này than nhẹ.
 
- Chu sư tỷ, ngươi nói mau đi.
 
Nữ tử áo hồng kia nũng nịu thúc vào bên người sư tỷ.
 
- Lúc đó, hắn có tên là Mã Lương…….Khi đó, hắn mới chỉ là một Trúc Cơ tu sĩ, rất lạnh lùng, có một chút vô tình….Ở bên trong chiến trường ngoại vực, hắn cùng với chúng ta quay về Hoả Phần Quốc. Nếu như hắn thật sự là Phong Tôn, thì hắn cùng với Lý Mộ Uyển đã gặp nhau ở nơi đó….Lý Mộ Uyển, còn là bạn cùng phòng với ta….
 
Nữ tử kia có chút không chắc chắn, nhẹ giọng nói.
 
Tu sĩ bốn phía nghe rất chăm chú, chuyện này bọn họ rất khó có thể nghe được từ miệng của một tu sĩ đến từ Chu Tước Tinh.
 
Duy chỉ có một thanh niên áo đen ngồi một mình ở cái bàn phía đằng xa, yên lặng uống chén rượu trong tay. Thần sắc hắn rất lạnh lùng, có một khí tức lạnh như băn tràn ra, người lạ không dám tới gần.
 
- Sư tôn….người đang ở đâu….
 
Thanh niên này uống rượu, kinh ngạc nhìn ra bên ngoài khách sạn, ánh mắt lộ vẻ hồi tưởng. Nhưng trong phút chốc, thân mình hắn chấn động, nhìn một nam tử áo trắng đang mở cửa khách sạn đi vào, hai mắt lộ ra vẻ kích động và không dám tin.