Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Thanh niên cầm phi kiếm trong tay kia trong tiếng gầm nhẹ của Vương Lâm thần sắc đại biến. Hắn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ sơ kỳ mà thôi. Lúc này theo hắn thấy, thân ảnh Vương Lâm vô cùng cao lớn. Một tiếng gầm nhẹ của hắn cũng khiến cho thiên địa biến sắc.
Một luồng khí tức mênh mông trong vô hình hóa thành uy áp, khiến cho sắc mặt thanh niên này tái nhợt, không ngờ phun một ngụm máu tươi, kiếm quang trong nháy mắt ảm đạm đi, giống như không dám tiến tới. Keng một tiếng, tay phải hắn run rẩy, phi kiếm rơi xuống đất, thân thể vội vàng vọt về phía sau.
-Không có khả năng, không có khả năng! Ngươi chỉ là một phàm nhân, ngươi chỉ là một con kiến hôi, ngươi không có khả năng khiến ta sợ hãi!
Thanh niên kia dường như đã nổi điên, tâm thần ầm ầm run rẩy, vừa lui về phía sau vừa lạc giọng kêu lên, khiến cho đám văn nhận đang quỳ lạy càng không thể tin nổi.
Từ cổ chí kim, chưa bao giờ xuất hiện cảnh tượng như thế này. Một phàm nhân lại có dũng khí quát mắng tiên tu. Một câu " Ngươi dám!" Giống như sét đánh ầm vang, vĩnh hằng không tiêu tan trong đầu những người ở nơi này.
Cùng lúc thanh niên kia lui lại phía sau, thanh niên còn lại ở tửu lâu cất bước đi tới. Tu vi của hắn vượt xa đối phương, đã là Trúc Cơ trung kỳ.
Hắn vừa cất bước liền đặt một tay lên lưng đồng môn, ngẩng đầu nhìn về phía hai người Vương Lâm và Đại Phúc đang đứng giữa vô số người đang quỳ lạy kia.
Chỉ liếc mắt một cái, hắn mơ hồ thấy bên trên bầu trời chỗ Vương Lâm, có một luồng khí tức khiến hắn run rẩy đang tràn ra. Khí tức này không ngờ lại khiến hắn chỉ liếc một cái mà tâm thần đã ầm ầm chấn động. Vô số tư tưởng hỗn tạp hiện lên trong lòng hắn, giống như muốn phá tan đầu óc hắn, khiến hắn phải phun một ngụm máu tươi.
-Vương mỗ hiểu trời đất, ngươi dù là tiên tu hay là một con kiến hôi thì đã sao? Đừng nói là hai ngươi, cho dù tất cả tiên nhân ở Chu Tước Tinh này thì cũng đã làm sao!
Vương Lâm ngẩng đầu, hai mắt lộ ánh sáng lỗi lạc, mái tóc dài tung bay, tay áo vung lên, uống một ngụm rượu lớn.
Người thanh niên kia hoảng sợ, da đầu tê dại. Loại chuyện này hoàn toàn vượt khỏi sự tưởng tượng của hắn. Hắn mơ hồ có cảm giác cực kỳ mãnh liệt, đối phương dù yếu ớt vô cùng như luồng chính khí mênh mông trên người hắn, khí thế không sợ thiên địa kia đủ để so với tất cả thần thông, có thể đả thương hai người một cách vô hình, cũng khiến cho tâm thần hắn run rẩy, dâng lên một sự kính sợ tới hồn phi phách tán.
-Tại sao lại có thể như vậy, hắn chỉ là một phàm nhân, chỉ là một phàm nhân! Trên người hắn không ngờ lại có loại khí tức này. Người này.người này. Không thể đắc tội!
Hắn không dám rời đi như vậy mà thần sắc cực kỳ cung kính, giống như đang bái kiến trưởng giả tiền bối, hướng về phía Vương Lâm vái một cái.
-Chúng ta vừa rồi đã đắc tội, mong đại nho đừng để ý. Chúng ta xin rời đi, vĩnh viễn không bước vào Tô thành nửa bước.
Nói xong thanh niên kia liền dìu đồng môn, hóa thành một đạo cầu vồng bay đi.
Bốn phía trong nháy mắt liền yên lặng như tờ.
Vương Lâm đứng đó, uống một ngụm rượu. Lúc này một cơn gió thổi tới khiến y phục hắn tung bay, toàn thân bạch y hiện lên phiêu dật trong mắt mọi người.
-Có gì là không thể?
Vương Lâm buông bầu rượu, ánh mắt nhìn vào Tô Nhất vừa đặt câu hỏi, lúc này sắc mặt đang tái nhợt, thân thể run rẩy quỳ trong đám người.
Tô Nhất cúi đầu, thân thể không ngừng run rẩy, hồi lâu mới gắng gượng đứng dậy, hướng về phía Vương Lâm vái một cái.
-Tô Nhất bái kiến đại nho của Triệu quốc ta.
-Chúng ta xin bái kiến đại nho Triệu quốc.
Tất cả văn sinh lúc này đồng loạt ôm quyền, thân thể run rẩy, hai mắt lộ vẻ sùng kính không cách nào hình dung nổi. Cảnh tượng hôm nay cả đời bọn họ sẽ không thể nào quên được.
Ngay cả những lão già ở xe ngựa bên ngoài kia cũng đều cúi đầu vái một vái, tâm phục khẩu phục!
Cả đời bọn họ chưa bao giờ tưởng tượng được rằng phàm nhân có thể khiến tiên nhân sợ hãi. Nhưng lúc này khi được thấy tận mắt, một cảm giác phức tạp và tự hào liền tràn ngập trái tim họ!
-Nếu tư tưởng lớn tới vô hạn, nếu có thể hiểu được đạo lý của thiên địa thì tiên cũng chẳng khác gì một con kiến hôi.
Câu nói này ngày hôm sau đã truyền khắp Triệu quốc.
-Ta mệt rồi.
Vương Lâm cầm bầu rượu, cuối cùng nhìn thoáng qua người đang ngồi ở tửu lâu phía ngoài phủ, toàn thân đang túa mồ hôi như tắm. Hắn không dám đối mắt với Vương Lâm mà cúi đầu, đứng dậy hướng về phía Vương Lâm vái một cái. Vương Lâm xoay người đi xuống bậc thang, cùng Đại Phúc trở lại trong phủ.
Vô số thư sinh ở trong sân liên tục vái thật lâu, sau đó mới đồng loạt rời đi, cả những người ở bên ngoài cũng mang theo đủ loại mục đích mà rời khỏi nơi này. Tô thành từ từ yên tĩnh trở lại.
Không còn ai dám nói lời nghi vấn nữa. Cơn gió lốc chỉ trong một thời gian ngắn liền tan thành mây khói.
cũng bởi vì chuyện này mà danh tiếng Vương Lâm trở nên vang dội trong Triệu quốc, hoàn toàn thay thế được sư tôn Tô Đạo của hắn, trở thành tân đại nho của Triệu quốc, mà còn là một đại nho khiến tiên nhân khiếp sợ chưa từng có trong lịch sử!
Thời gian trôi qua, giới hạn mười năm của Vương Lâm vẫn còn nhưng không có bất cứ kẻ nào có tư cách tới hỏi hắn nữa. Dù có đến thì đều cung kính như đệ tử, lắng nghe lời dạy của hắn.
Xuân đi thu đến, đảo mắt đã qua tám năm.
Trong tám năm này, Vương Lâm từ trung niên bốn mươi năm đó chậm rãi trở thành một người đã năm mươi. Mái tóc hắn gần một nửa đã trở thành tóc bạc.
Trong tám năm này, Vương Lâm hầu như mỗi tháng đều có vài ngày mang theo Đại Phúc đã già nua, ngồi trên họa thuyền phiêu du trên sông, uống Quế Hoa tửu. Hắn vẫn luôn đợi chờ người không tới như ước định kia.
Thậm chí không chỉ trong tám năm này, hai mươi năm trước Vương Lâm cũng đều như vậy.
Suốt trong những năm đó, hai mươi tám lần xuân qua thu tới, nhưng cuối cùng họa thuyền đi xuyên qua cầu đá mà vẫn không đợi được người kia.
-Lão gia, ngươi rốt cục là chờ cái gì.
Bên trên mạn thuyền, Đại Phúc thân thể đã già nua. Chỉ là cái thói keo kiệt của hắn càng ngày lại càng lợi hại. Hắn thường xuyên nhìn cổ tay mình rồi ngẩn ra, luôn luôn trong lúc yên tĩnh mà cố nhớ lại, chẳng qua cuối cùng vẫn nhớ không ra.
-Ta đang chờ chính ta. Chờ người hẹn ước với ta lần trước.
Vẻ mặt Vương Lâm đã hơi già nua, giọng nói khàn khàn, nhìn bầu trời chậm rãi mở miệng.
Trên bầu trời vẫn luôn có một cánh chim màu trắng, chao liệng ở nơi đó. Nó đã làm bạn với Vương Lâm hai mươi tám năm, không hề có chút biến hóa nào.
Nhìn lên, Vương Lâm hơi uể oải. dựa vào mũi thuyền, trong lơ mơ liền ngủ mất, bên tai vang vọng tiếng đàn. Tiếng đàn kia giống như dung hợp với giấc mộng của hắn, ở trong mộng cũng có tiếng đàn đi theo.
Đại Phúc thở dài nhìn cổ tay phải của mình, nhìn tới ngây ngẩn.
Ánh nắng buổi trưa nhu hòa chiếu lên người vô cùng ấm áp, khiến Vương Lâm ngủ rất ngon. Chỉ là trong thời gian này lại có tơ liễu phất phơ. Một vài đám tơ liễu theo gió rơi xuống mặt Vương Lâm, nhẹ nhàng vuốt qua khiến hắn mờ hai mắt.
Họa thuyền vẫn còn đang trôi.
Vương Lâm nhìn đám tơ liễu phất phơ, đột nhiên mỉm cười.
-Đại Phúc, còn nhớ hai mươi năm trước, chúng ta vừa mới tới Tô thành không. Lúc đó cũng có nhiều tơ liễu như thế này, cũng là ở trên họa thuyền nhỉ.
Đang cười đột nhiên có mấy chiếc họa thuyền đi tới, lướt ngang qua nhau. Một giọng nói nhu hòa êm ái từ bên trong họa thuyền kia truyền ra.
-Sư tỷ, tơ liễu này đúng là phiền hà, rơi lên người rất khó chịu.
-Ngươi đừng đế ý tới chúng nữa thì sẽ không cảm thấy sự tồn tại của chúng. Sư muội, tâm ngươi không tĩnh.
Nghe thấy giọng nói này, Vương Lâm sửng sốt. Hắn mơ hồ cảm thấy hơi quen thuộc, giống như đã nghe thấy giọng nói này ở đâu rồi. Hắn đứng dậy ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên họa thuyền kia có thân ảnh hai nữ tử.
Hai nữ tử này tuổi còn rất trẻ, vẻ mặt vô cùng xinh đẹp, đứng trong tơ liễu vô tận giống như là tiên tử. Làn gió nhẹ cuốn động y phục các nàng, lại khiến các nàng càng đẹp hơn.
-Là. Là họ.
Vương Lâm kinh ngạc nhìn họa thuyền đi xa dần, trước mắt như hiện lên hình ảnh hơn hai mươi năm về trước, trên chiếc thuyền trong đêm mưa gió.
Vừa nhìn Vương Lâm vừa lộ nụ cười nhu hòa. Hắn vĩnh viễn không thế quên được hồi ấy trong cơn mưa, mình nhìn mây đen giằng co với núi, thấy cảnh thiên địa mênh mông vô cùng, mở miệng ngâm thơ. Dáng vẻ vui vẻ tự đắc đó hắn còn nhớ rõ ràng. Giọng nói nũng nịu của nữ tử gọi là Từ Phi dường như còn quanh quẩn bên tai hắn.
Trong mui thuyền, vào đêm mưa gió, mình mặt đỏ tim run nhìn hai nữ tử xinh đẹp. Hình ảnh ấy còn nguyên trong trí nhớ. Lại còn tấm áo khoác dày kia, Vương Lâm năm đó đặt trong hòm trúc, vẫn còn giữ tới bây giờ, chưa hề lấy ra.
Vương Lâm than nhẹ, vuốt mái tóc bạc của mình, không cất lời bắt chuyện mà ngồi xuống uống rượu.
Cả đời này hắn không gặp được một nữ tử nào khiến hắn động lòng. Làm bạn với hắn ngoài rượu ra thì chỉ có Đại Phúc và cánh chim trắng trên trời kia.
Hắn không có vợ con, cả đời này vẫn cô độc như vậy, lặng lẽ trải qua hai mươi tám năm.
Nếu có nữ tử duy nhất khiến hắn động tâm thì chính là người mà hắn gặp sớm nhất. Lần đầu tiên gặp nàng, chính là nữ tử họ Chu kia, người đã tặng tấm áo cho hắn.
Dựa vào đầu thuyền uống rượu, nhìn khuôn mặt mình phản chiếu dưới nước, Vương Lâm thấy một khuôn mặt già nua, mái tóc đã điểm bạc.
Họa thuyền của hai nữ tử kia dần dần lướt qua thuyền của Vương Lâm, cho tới khi hoàn toàn cách xa nhau, giống như là một vòng nhân sinh, có đôi khi đụng nhau ở một nơi nào đó, sau đó lại tiếp tục đi về những hướng bất đồng.
-Hả, sư tỷ, ngươi nhìn lão đầu vừa rồi, hình như vừa nãy mới nhìn chúng ta.
Từ Phi nhìn theo bóng lưng Vương Lâm đang ngồi trên họa thuyền xa dần.
Họa thuyền kia trôi đi qua một cây cầu đá. Chu Nhị quay đầu lại, đôi mắt liếc nhìn. Lúc này nàng đã cách khá xa, lại bị cầu đá che khuất, không nhìn thấy nữa. Nàng cũng không vì người khác nhìn mình một cái mà lại dùng thần thức kiểm tra, cũng không nhìn kỹ hơn nữa.
Cho tới khi hai chiếc thuyền càng ngày càng xa.
Vương Lâm ngồi trên thuyền, bình tĩnh nói với Đại Phúc.
-Đại Phúc, chúng ta rời khỏi Tô thành này đi. ở nơi này đã hai mươi tám năm rồi, không đợi nữa. Chúng ta về nhà.
-Nhà? Nhà ở đâu?
Đại Phúc sửng sốt.
-ở dưới chân Hằng Nhạc Sơn.
Thuyền cập bờ, Vương Lâm và Đại Phúc đi xuống. Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua con sông, nhìn Tô thành mà hắn đã ở hai mươi tám năm, nhẹ giọng nói.
Lúc hắn đi tới, tơ liễu tung bay, mang theo vài bầu rượu, một chiếc xe ngựa, chủ tớ hai người.
Lúc ra đi cũng như vậy.