Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
- Hai đứa nó đều phải trở thành linh hồn mới của pháp bảo. .
Diêu Vân cười thảm, hắn có một thứ tình cảm cực kỳ đặc biệt đối với hai cô bé, vì mẫu thân của chúng nó chính là tỷ tỷ của hắn.Là một người trong hai đại đệ tử có thiên tư xuất sắc nhất của Diêu Gia sau rất nhiều năm qua.
- Đại ca đã đúng, lão tổ đã bị Yêu Linh nhập thể. Diêu Gia ngày xưa đã không còn.Năm xưa đại ca quyết định bỏ đi, ta vẫn cảm thấy khó hiểu, nhưng bây giờ ta lại hiểu rõ ý nghĩ của đại ca năm xưa. .
Vương Lâm bình tĩnh nhìn tất cả mọi chuyện, trong lòng không hề có một chút dao động. Hắn chỉ đứng bên ngoài quan sát.
Khuôn mặt hai cô bé trong từ đường chỉ có một sự kinh hoàng và bất lực. Đặc biệt là cô bé muội muội, cơ thể lại càng run rẩy. Nàng ôm chặt lấy tỷ tỷ giống như chỉ như vậy mới có được cảm giác an toàn.
- Tỷ tỷ, ta sợ, ta rất sợ… ….
Cô gái run rẩy ôm rồi giữ chặt lấy quần áo của tỷ tỷ, ngay cả đầu ngón tay cũng đã trắng bệch.
Diêu Băng Vân ôm muội muội mà mặt cũng tái nhợt, vẻ sợ hãi tràn ngập trong mắt. Nàng mơ hồ hiểu ra, chờ đợi bọn họ ở phía trước là một tình cảnh còn đáng sợ hơn so với chuyện sống chết.
Một lão già đang khoanh chân ngồi trước mặt hai cô bé. Người này mặc một bộ quần áo màu máu, lông mày và tóc đều có màu đỏ, dáng vẻ già nua. Lúc này khi lão già mở mắt chợt xuất hiện một luồng sáng vô hình giống như muốn đoạt lấy tâm hồn của người khác.
- Thân là tộc nhân của Diêu Gia, vì vinh quang thiên thu vạn tái của Diêu Gia, các ngươi phải trở thành khí hồn!
Lão già nói xong thì tay phải vung lên chộp vào không khí. Hư vô phía trước lập tức vang lên một tiếng xé rách rồi mở ra một khe hở dài ba trượng, bên trong thổi ra một làn gió lạnh lẽo. Một ngọn đèn dầu cổ từ trong khe nứt chậm rãi bay ra theo ngọn gió.
Trên đèn tỏa ra một ngọn lửa màu xanh, nhưng nó không tỏa ra bất kỳ hơi nóng nào mà hoàn toàn lạnh lẽo. Khi ngọn đèn chậm rãi bay ra rồi hạ xuống khoảng không giữa hai cô bé và lão già, ngọn lửa trong nó chợt bùng lên, lấp lóe, lúc sáng lúc tối. Đặc biệt là ngọn lửa lại đồng loạt phóng thẳng về phía hai cô gái.
- Vật này là bảo vật quan trọng của Diêu Gia, ngọn lửa bên trên đã tồn tại từ tiên giới cho đến bây giờ và chưa bao giờ bị dập tắt. Nó tượng trưng cho sinh mệnh của lửa. Nhưng năm trăm năm trước ngọn lửa này lại xuất hiện dấu hiện tàn lụi. Lão phu đã nghiên cứu rất lâu, cuối cùng mới tìm ra được nguyên nhân.
- Khoảnh khắc khi khí hồn hoàn toàn tiêu tán, ngọn lửa này sẽ tàn lụi…Vì vậy mà lão phu đã bỏ ra ba trăm năm để chậm rãi rút từ bên trong ra một bộ phận khí hồn cho nó dung nhập vào người một tộc nhân ưu tú nhất của Diêu Gia ta. Sau khi mang thai hai trăm năm liền sinh ra hai người tỷ muội các ngươi.
- Đây là vận mệnh của hai người các ngươi nên không thể tránh khỏi, các ngươi được sinh ra để trở thành khí hồn! - Giọng nói của lão già rất bình tĩnh.
Khoảnh khắc khi giọng nói của lão già vừa dứt, ngọn lửa trên cây đèn đang lơ lửng ở phía trước lập tức bùng lên, nó bốc cháy một cách kịch liệt rồi sinh ra một đám mây lửa.
Đám mây lửa cuồn cuộn vận chuyển tạo thành một vật hết sức yêu dị. Vật đó trên đầu có hai sừng, cơ thể khổng lồ, toàn thân tỏa ra ánh lửa, phóng thẳng ra ngoài.
- Cổ Yêu! - Vương Lâm nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì thần niệm đột nhiên chấn động.
Con vật yêu dị được huyễn hóa ra từ trong ngọn lửa chính là một Cổ Yêu! Nó vừa mới xuất hiện lập tức cả từ đường bị bao phủ vào bên trong luồng yêu khí nóng như lửa. Nó mở rộng miệng rồi phóng thẳng về phía hai cô gái.
- Tỷ tỷ!
Cô bé đang giữ chặt lấy quần áo của tỷ tỷ đột nhiên hét lên, giọng nói của nàng hoảng sợ đến cực độ. Cho dù là Vương Lâm cũng cảm thấy chấn động tâm thần.
Vẻ mặt người tỷ tỷ kia trở nên tái nhợt không còn chút máu, sự kinh hoàng tràn ngập trong mắt. Nàng sợ, rất sợ. Cảm giác sợ hãi này trước nay chưa bao giờ xuất hiện.
Cô bé tỷ tỷ nhìn thấy thứ yêu dị kia phóng đến không tự chủ được phải lui về phía sau một bước.
Khi tỷ tỷ lui về phía sau một bước thì muội muội của nàng lại đứng ở phía trước, con quái vật kia phóng đến há miệng nuốt chửng cô bé rồi rụt lại.
Một tiếng rách toạc vang lên, quần áo của tỷ tỷ bị hai tay muội muội nắm chặt lấy và xé rách… ….
- Tỷ tỷ…Tỷ tỷ…Cứu ta…Cứu… ….
Trong nháy mắt giọng nói thê thảm này vang vọng khắp từ đường, rồi biến mất khi con quái vật khép miệng lại.
Cô bé tỷ tỷ ngồi trên mặt đất, trong mắt chảy xuống hai hàng lệ. Nàng cắn chặt môi dưới làm nó chảy ra một dòng máu tươi, trong ánh mắt xuất hiện sự hối hận. Nàng phóng thẳng về phía vật yêu dị kia.
- Muội muội, muội muội, trả muội muội lại cho ta. Ngươi đến đây mà nuốt ta, nuốt ta đi!
Cơ thể con vật yêu dị kia đột nhiên trở nên vặn vẹo, nó quay về trong ngọn đèn rồi biến mất. Trong nháy mắt ngọn lửa đột nhiên trở nên nồng đậm, tỏa ra luồng hào quang sáng rực. Nhưng ở bên trong lại có thể nhìn thấy một cô gái đang vùng vẫy trong đau đớn.
- Tỷ tỷ.Tỷ tỷ. .
Lão già ngồi bên cạnh nhìn thấy tất cả tình cảnh trước mặt thì trong mắt lóe lên một luồng sáng quỷ dị. Lão vung tay áo, cô bé tỷ tỷ kia lập tức bị đẩy sang một bên. Lão già nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, khóe miệng dần lộ ra một nụ cười.
- Không ngờ, không ngờ.Hóa ra chỉ cần một người là có thể trở thành khí hồn. Nếu đã như vậy thì tha cho ngươi khỏi chết!
Cô bé tỷ tỷ kia giống như đã không còn linh hồn, hai mắt trống rỗng. Nàng nhìn ngọn đèn phía trước, sự hối hận trên mặt đã hoàn toàn bao phủ lấy tâm trí của nàng.
- Muội muội.Tỷ tỷ không phải cố ý, thật sự không phải cố ý.Người bị nuốt phải là ta.Là ta.Muội muội. .
Nước mắt liên tục rơi trên mặt Diêu Băng Vân, cơ thể nàng trở nên run rẩy. Lúc này nàng đã không còn sợ hãi, chỉ còn lại sự hối hận vô cùng.
- Ta không nên lui về phía sau.Mụ mụ trước khi đi đã từng nói với ta, bảo ta chăm sóc muội muội. Ta không làm được.Ta không nên lùi bước. .
Diêu Băng Vân nhìn ngọn đèn, nàng cắn chặt môi rồi quỳ trên mặt đất khóc lớn, nói:
- Lão tổ gia gia, Diêu Băng Vân ta cam tâm tình nguyện trở thành khí linh. Cho dù cả đời, cho dù nghìn năm, vạn năm ta cũng chấp nhận không chút oán hận. Chỉ mong lão tổ gia gia thả Mộng Vân ra để ta trở thành khí hồn. Cầu xin lão tổ gia gia, xin ngài, xin ngài, xin ngài. .
Diêu Băng Vân lệ rơi đầy mặt, liên tục dập đầu xuống đất. Trên mi tâm cũng đã chảy máu nhưng nàng không quan tâm, vẫn dập đầu cầu xin. Giọng nói của nàng làm người ta phải cảm động, hành động của nàng tạo ra một luồng lực lượng khiến cho Vương Lâm cũng trở nên trầm mặc.
Tiếng kêu gọi kia vang vọng khắp từ đường, thậm chí còn truyền ra ngoài rồi rơi vào trong tai Diêu Vân. Lúc này hai mắt Diêu Vân trở nên đỏ rực, hắn rống lên rồi vùng vẫy đứng thẳng người muốn xông thẳng vào từ đường. Nhưng trong nháy mắt khi hắn vừa mới đứng lên, có một luồng lực lượng từ trong từ đường ầm ầm phóng ra. Diêu Vân phun ra một ngụm máu tươi, cất tiếng cười thảm, cứ vậy mà bắn ra ngoài.
- Vì Diêu Gia, phải biết hy sinh!
Lão già nhìn thoáng qua Diêu Băng Vân đang quỳ trên mặt đất cầu xin, giọng nói thảm thiết của đối phương đánh thẳng vào tâm thần khiến cho lão già trở nên trầm mặc, trong mắt lộ ra một tia ngỡ ngàng hiếm thấy.
Nhưng trong nháy mắt khi tia sáng ngỡ ngàng vừa mới xuất hiện lại lập tức bị lão già áp chế xuống. Lão vung trảo chụp ngọn đèn dầu vào trong tay rồi bình tĩnh nói:
- Đây là vận mệnh của Mộng Vân, ta không thể thay đổi được.
Lão già nói xong thì cầm lấy ngọn đèn dầu phóng thẳng vào trong khe nứt. Lão phất tay áo, khe nứt lập tức chậm rãi khép lại rồi từ từ biến mất.
- Muội muội!
Diêu Băng Vân ngẩng đầu lên nhìn khe nứt dần biến mất, nàng kêu lên một tiếng thê lương chưa từng thấy. Âm thanh này giống như một lực trùng kích có thể dung nhập vào trong đạo niệm của Vương Lâm, trong nháy mắt khi Vương Lâm bị ảnh hưởng, suýt nữa đã sụp đổ.
- Muội muội, ngươi phải kiên cường lên, phải mạnh mẽ chờ tỷ tỷ. Ta còn chưa mua đường nhân cho ngươi, ta còn chưa đi tìm mụ mụ cho ngươi.Muội muội, phải kiên cường lên, đợi tỷ tỷ cứu ngươi!
- Muội muội, tỷ tỷ nhất định, nhất định sẽ tới cứu ngươi. Đây là lời hứa của ta với ngươi, là lời hứa của tỷ tỷ.
Khoảnh khắc khi tiếng kêu thê lương kia vang lên, khung cảnh Vương Lâm nhìn thấy đều tan vỡ. Từ đường đã không còn, ngọn đèn cũng không còn, lão già và vết nứt cũng biến mất. Tất cả mọi thứ đều hóa thành những mảnh nhỏ, hình thành một cơn gió lốc cuốn phăng tất cả mọi thứ.
Chỉ còn lại một người duy nhất còn tồn tại, đó chính là Diêu Băng Vân đang quỳ trên mặt đất, trong mắt lộ ra những luồng sáng hối hận và lạnh lẽo. .
- Người nào có thể cứu được muội muội của ta, Diêu Băng Vân ta sẽ đời đời kiếp kiếp trở thành người hầu, dù muốn ta chết thì chỉ cần cứu được muội muội.Ta cũng sẽ tình nguyện! Không oán giận không hối hận!
Giọng nói thê lương vang vọng khắp đất trời, trong giọng nói lộ ra sự quyết tâm của Diêu Băng Vân và sự bất lực to lớn.