Tiên Nghịch

Chương 783: Bí mật của Vọng Nguyệt !

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 1971 chữ

Ngay lúc đó, đám Vọng Nguyệt này nhất nhất lao tới. Vương Lâm cắn răng, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn. Bỗng nhiên một tiếng gầm rít mãnh liệt từ trong cơ thể con Vọng Nguyệt khổng lồ hướng ra.
 
Âm thanh gầm rống này quanh quẩn khắp nơi. Vô số những con Vọng Nguyệt vốn đang chuẩn bị lao tới cắn nuốt đều lập tức vây quanh lấy Vương Lâm. Sau đó ở một phương hướng, đám Vọng Nguyệt tránh ra, hình thành một thông đạo.
 
Ánh mắt Vương Lâm nhíu lại. Bỗng nhiên một trận răng rắc nhanh chóng vang lên, chỉ thấy một con Vọng Nguyệt thật lớn chừng vạn trượng trực tiếp theo thông đạo lao ra. Tốc độ của nó cực nhanh, trên người lại truyền ra một cỗ khí thế không kém chút gì với Huyết Tổ. Nháy mắt này, Vương Lâm thần sắc đại biến !
 
Khi con Vọng Nguyệt kia vọt tới, lấy tốc độ nhanh đến khó tin, trực tiếp cắn ra một ngụm, cả người Vương Lâm bị nuốt vào miệng hắn. Sau đó nó lập tức co rút lại, chui vào trong bùn đất, đi thẳng về phía xa xa.
 
Ở phía sau, toàn bộ số Vọng Nguyệt hiện có đều nhất tề chạy theo nó.
 
Con Vọng Nguyệt vạn trượng kia thân mình biến thành màu xám, trong khi chạy đi ánh mắt lộ ra vẻ vô tình. Nhất là trong cơ thể Vọng Nguyệt mẹ khổng lồ này lại như cá gặp nước. Nó ngang dọc không dừng, chỉ với thời gian nửa nén hương đã đi tới một chỗ rất kỳ dị.
 
Nơi này không có bùn đất chỉ có một lốc xoáy thật lớn, chậm rãi xoay tròn. Mỗi một vòng xoay đều tản mát ra từng trận khí âm hàn, dung nhập vào bốn phía.
 
Giờ phút này nếu Vương Lâm có thể nhìn thấy lốc xoáy này thì chắc chắn sau khi nghĩ kỹ sẽ nhận ra đây chính là não bộ của Vọng Nguyệt. Cũng chính là nơi con Vọng Nguyệt này sinh sống !
 
Sau khi đi tới nơi này, con Vọng Nguyệt vạn trượng đột nhiên há mồm to ra, phun một cái. Thân mình Vương Lâm bị một cỗ lực đẩy mạnh mẽ đẩy ra, căn bản không có chút lực phản kháng nào, dung nhập vào trong lốc xoáy, biến mất !
 
Còn đám Vọng Nguyệt bên ngoài đều nằm sấp bên ngoài, không chút cử động.
 
Bên trong lốc xoáy, sau khi Vương Lâm tiến vào nơi này, ánh mắt chợt loé lên. Trước đó, sau khi hắn bị con Vọng Nguyệt vạn trượng nuốt vào thì trong cơ thể nó truyền ra một cỗ khí tức kì dị. Khí tức này nháy mắt tiến vào trong cơ thể Vương Lâm khiến cho nguyên lực của hắn lập tức đình chỉ vận chuyển, coi như cách ly với thân thể vậy. Lúc này Vương Lâm từ một tu sĩ đã hoàn toàn biến thành phàm nhân.
 
Cảnh tượng này khiến cho tâm thần Vương Lâm kịch chấn, nhưng ngay lập tức hắn thấy được nguyên thần trên Cổ Thần bì giáp truyền ra một cỗ lực hút, hấp thu khí tức kỳ dị trong cơ thể kia.
 
Do đó, nguyên lực trong cơ thể hắn lại khôi phục vận chuyển.
 
Lúc này bị phun ra tiến vào trong lốc xoáy, đợi cho hắn nhìn rõ xung quanh cũng khiến hắn hít sâu một hơi, trên mặt cũng phải động dung.
 
Đây là một không gian hẹp và dài, vô số xúc tu từ trong hư không kéo dài ra, chậm rãi chuyển động. Phía trước Vương Lâm có một cái đại đỉnh bị vô số xúc tu quấn quanh, dường như đang hấp thu khí tức bên trong, truyền vào trong hư vô.
 
Đỉnh này chính là vật của Tham Lang !
 
Đỉnh này khiến cho Vương Lâm phải hít một hơi thật sâu, khiến cho hắn động dung chính là một cái xúc tu đang không ngừng mấp máy và một đám người đang bị nó quấn quanh.
 
Toàn bộ những người này đều trần truồng, thân mình gầy gò. Trong đó có nam có nữ, có già có trẻ, số lượng rất nhiều. Gần như trên mỗi một cái xúc tu đều có một người.
 
Những người này hai mắt đều nhắm nghiền, toàn bộ sức sống đều đã tiêu tan, giống như là những tử thi. Những xúc tu quấn lấy họ hiển nhiên là đang không ngừng hấp thu sức sống của bọn họ.
 
Những người này Vương Lâm không biết một ai ! Nhưng hắn lại mơ hồ cảm giác được những người này không phải đều là tu sĩ, mà còn có cả phàm nhân nữa !
 
Tỷ như cách đó không xa, người thoạt nhìn chỉ là một cậu bé sáu bảy tuổi. Dù nhìn hắn lúc này toàn thân nhăn nheo như người tàn tật nhưng từ thân mình còn nhỏ của nó chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra nó chỉ là một đứa trẻ !
 
Giờ phút này, nó toàn thân da bọc xương, không có nửa điểm dấu hiệu còn có sinh mạng, còn lưu lại một biểu tình cực kỳ thống khổng và tuyệt vọng.
 
Một cỗ hàn khí mạnh mẽ xuất hiện trong lòng Vương Lâm, lập tức lan ra toàn thân.
 
Ánh mắt hắn nhìn sâu vào trong. Nơi đó mênh mông vô tận. Vương Lâm có thể tưởng tượng được phía trước nhất định còn có nhiều xúc tu hơn nữa, do đó trên mỗi xúc tu đều quấn lấy một người !
 
- Vọng Nguyệt !
 
Vương Lâm trầm mặc !
 
Hắn có thể đoán ra những người này là do vô số năm qua, toàn bộ bị Vọng Nguyệt cắn nuốt, do đó bị cuốn lấy, trở thành nguồn suối sinh mạng cho Vọng Nguyệt.
 
Thậm chí trong lòng Vương Lâm còn có một suy nghĩ đáng sợ !
 
- Năm đó Vọng Nguyệt biến thành Vân Hà Tinh. Bên trên tinh cầu này là một đống hoang tàn. Trước đây tất nhiên trên Vân Hà Tinh tồn tại tu sĩ và phàm nhân nhưng bọn họ đã đi đâu?
 
Vương Lâm thở sâu, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp !
 
Ánh mắt hắn thuỷ chung vẫn cứ nhìn về cậu bé sáu bảy tuổi kia.
 
Đúng lúc này bỗng nhiên từ trong hư không xuất hiện vô số xúc tu, với tốc độ như tia chớp trực tiếp lao thẳng về Vương Lâm định quấn lấy hắn. Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên. Nếu không có Cổ Thần bì giáp thì lúc này đây hắn tất nhiên cũng chỉ giống như phàm nhân mà thôi, không có chút sức lực nào để phản kháng, bị xúc tu này quấn lấy, dần hút hết sức sống mà chết !
 
Lúc này đây, sát khí loé lên trong mắt Vương Lâm. Thân mình hắn khẽ động, không tiếp xúc với đám xúc tu này mà lại nhanh chóng tránh né, lao thẳng đến đại đỉnh kia.
 
Những xúc tu này, Vương Lâm không đến vạn bất đắc dĩ cũng không muốn động đến nếu không một khi bị Vọng Nguyệt phát hiện sợ rằng sẽ lập tức có thêm hành động khác.
 
Một cái lao lên này, những xúc tu vồ hụt hắn, thân mình Vương Lâm như biến thành một làn khói mờ ảo, phút chốc đã đi tới nơi đại đỉnh. Một cỗ khí tức tang thương cổ xưa theo đại đỉnh này tràn ngập xung quanh.
 
Ánh mắt Vương Lâm nhìn vào trong đại đỉnh, khí tức càng đậm. Những xúc tu quấn trên thân nó cũng chỉ quấn bên ngoài mà không kéo vào tận bên trong.
 
Lúc này đây, từ trong hư không phía sau Vương Lâm lại xuất hiện vô số xúc tu lao thẳng về phía hắn. Vương Lâm không chút nghĩ ngợi, toàn thân trực tiếp chui vào trong đại đỉnh. Khoảnh khắc chui vào bên trong, từ lối vào xa xa của lốc xoáy thật lớn này đột nhiên bộc phát phun ra một cỗ lực đẩy hùng hậu.
 
Ngay sau đó, thân ảnh của một nữ tử yêu kiều xuất hiện trong lốc xoáy. Sắc mặt của nàng tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên là đã mất đi tri giác. Khi nàng vừa xuất hiện, lập tức những xúc tu đang nhằm về phía Vương Lâm bỗng phân ra một nửa. nhanh chóng cuốn lấy nữ tử này kéo lên, không ngừng hấp thu sức sống !
 
Nháy mắt khi Vương Lâm rơi vào trong đỉnh vẫn kịp nhìn thấy rõ ràng dung mạo của nữ tử. Nàng đúng là Diêu Băng Vân !
 
Quần áo của Diêu Băng Vân, dưới vô số xúc tu quấn lấy xuất hiện dấu hiệu bị ăn mòn, ngay cả túi trữ vật cũng không thoát khỏi tiêu tan.
 
Quần áo của Diêu Băng Vân tổn hại, nhiều chỗ lộ ra cả da thịt. Nàng run cả người, lúc này đột nhiên mở hai mắt ra… Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, thân hình lọt vào trong đại đỉnh. Trong đỉnh này cũng không rộng, sau khi Vương Lâm lọt vào lập tức vận chuyển nguyên lực toàn thân. Lúc này xúc tu bên ngoài kéo dài đến đang vòng quanh cái đại đỉnh, nhưng không có xâm nhập vào trong mà chỉ lay động bên ngoài.
 
Vương Lâm nhẹ nhàng thở phào một hơi. Giờ phút này chỉ có thể nói tạm thời an toàn. Ánh mắt hắn lộ vẻ trầm ngâm không để ý tới việc bên ngoài, lập tức khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt thổ nạp.
 
Trong lúc hắn nhắm mắt lại, hư ảnh phía sau chợt lóe. Tháp Sơn đi ra cũng khoanh chân ngồi ở trong đỉnh, ánh mắt lóe lên. Nếu có bất kỳ động tĩnh nào hắn sẽ lập tức không chút do dự ra tay bảo vệ.
 
Vương Lâm trong lúc khoanh chân, từ trong lòng tràn ra một cảm giác mỏi mệt. Từ sau khi hắn tiến vào Lôi Tiên Giới vẫn luôn ở vào trạng thái thận trọng. Hắn bị đẩy vào trong cơ thể U Minh thú, sau một hồi ác chiến mới thoát được ra, trở lại La Thiên Tinh vực.
 
Vốn hắn tính mang theo người của tộc Tiên Tuyển tới Tán Linh tinh, còn bản thân thì tìm Lý Nguyên học Phá Diệt Tâm Cấm, sau đó cũng định nghỉ ngơi một chút. Nhưng việc tiếp theo lại khiến cho Vương Lâm không thể tự làm chủ. Không thể không chiến, không thể không đánh trả. Diêu gia đuổi giết, một ít gia tộc tu chân tham gia khiến cho Vương Lâm một đường chạy thục mạng nơi xa xăm. Trong những chận chiến liên miên, tuy rằng hắn chiếm ưu thế nhưng cái loại cảm giác mệt mỏi chỉ hơi chút không cẩn thận sẽ bị thương nặng hoặc là bỏ mạng lại dồn lại càng nhiều. Tới lúc này trong cơ thể Vương Lâm tích lũy không ít. Lúc này ngồi trong đại đỉnh, sự mệt mỏi về thể xác và tinh thần của Vương Lâm mới miễn cưỡng thả lỏng một chút.