Tiên Nghịch

Chương 901: Căn nguyên ban đầu

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 1573 chữ

"Ánh nến theo gió mà chuyển động, giống như gió thổi qua núi, cỏ cây lay động, thoạt nhìn phảng phất như núi chuyển, mà trên thực tế…" Vương Lâm ánh mắt lộ ra trầm tư.
 
"Trên thực thế, núi không hề động đậy, ánh nến này cũng không hề động, là gió!" Vương Lâm tay phải bỗng nhiên vung lên, lập tức đóng toàn bộ cửa phòng lại.
 
Cách trở với gió núi ở bên ngoài, bên trong không còn nửa điểm phập phồng nữa.
 
Đã không có gió, ánh nến dần dần từ lay động kịch liệt bình ổn xuống, nhưng theo dầu tiêu hao trong đèn, nhẹ nhàng lay động.
 
Vương Lâm nhíu mày, nhìn ánh nến, dưới ánh lửa chiếu sáng rụi, thần sắc của hắn lúc sáng lúc tối, mơ hồ âm trầm.
 
"Không đúng! Gió đã dừng lại nhưng ánh nến này vẫn đang chuyển động…" Lúc này Vương Lâm cũng không biết, trạng thái của hắn lúc này cực kỳ tương tự với chứng đạo. Chẳng qua đây không phải là tự thân đạo của hắn, mà là đạo của Thiên Vận Tử!
 
Hắn quen biết Thiên Vận Tử mấy trăm năm, với tu vi của Vương Lâm trước đây, nhìn không ra biến hóa trên người Thiên Vận Tử. Nhưng hiện giờ mơ hồ thấy được manh mối trên người Thiên Vận Tử rồi.
 
Trên người Thiên Vận Tử tồn tại rất nhiều bí mật, trong đó để cho Vương Lâm kiêng kị nhất chính là không đoán ra một chút tâm tư của đối phương.
 
"Thiên Vận Tử giống như ánh nến này, thiên biến vạn hóa… muốn tìm ra hình dạng ban đầu của hắn, ngăn trở gió e rằng cũng không thể làm được." Vương Lâm cau mày, ánh mắt thủy chung nhìn vào ánh nến.
 
Thời gian chậm rãi đi qua, vô tình đã tới canh ba, ngoài cửa sổ trời tối om như mực, chỉ có gió núi thổi qua, đánh vào giấy dán cửa sổ tạo ra những tiếng động sàn sạt.
 
Ban đêm yên tĩnh, thanh âm này rất rõ ràng.
 
"Gió thổi, núi di chuyển, lửa chập chờn…" Vương Lâm ngẩng đầu nhìn về phía trước, lập tức biến mất trong phòng, lúc hiện ra là trên bầu trời tối đen.
 
Dưới hắn chính là Tử Phong Thiên Vận Tông.
 
Trong đêm, gió lạnh vô cùng, trên trời mây đen dày đặc, ánh trăng lộ ra sau tầng mây, không chiếu được nhiều lắm xuống mặt đất, khiến cho hết thảy chỉ là mong muốn, không thể nhìn thấy gì ngoài một mảnh đen kịt.
 
Trong trầm ngâm, Vương Lâm nâng tay phải lên, hướng về không trung nhẹ nhàng phất, cái vung này có một chút cảm ngộ quy tắc ẩn chứa mưa năm đó.
 
Mây đen dày đặc trên không trung, lập tức gió nổi mây phun, từng tảng lớn mây đen hóa thành những giọt mưa tinh mịn rơi xuống, rất nhanh tầng mây tiêu tan. Ánh trăng sáng tỏ vô cùng, không gì trở ngại mà chiếu xuống mặt đất.
 
Dưới ánh trăng chiếu rọi, phía sau Tử phong xuất hiện một bóng ảnh âm u.
 
Gió núi thổi qua, cỏ cây trên Tử Phong động đậy, lay động tạo ra những tiếng lên xuống.
 
Nhìn ngọn núi, nhất là bóng ảnh sau ngọn núi, lúc này theo cỏ cây lay động, chỉ có điều bóng núi thủy chung cũng không có nhiều biến hóa cho lắm.
 
"Núi này, cũng không hề động!" Vương Lâm trong mắt tuôn ra tinh quang, trong đầu ầm vang một tiếng nổ lớn. Như thể nước cuốn xuống, mơ hồ để lại một chút vết tích.
 
"Gió kia, chỉ có gợn lên mặt ngoài, mà núi, cũng nhìn như động nhưng trên thực tế là lòng của ta đang động! Lòng của ta động, cho nên núi này động!" Vương Lâm hiểu ra càng sâu, thân mình nhoáng lên một cái, một lần nữa trở lại phòng.
 
Nhìn ánh nến, Vương Lâm hơi thở dần dần bình phục, phảng phất như biến mất.
 
Lúc này nếu có người ngoài nhìn xem, ánh nến kia, không có một chút cảm giác này, ánh nến thủy chung vẫn lay động rất nhỏ, phát ra những tiếng thiêu đốt âm âm.
 
Nhưng lúc này, ánh nến trong mắt Vương Lâm giống như mãnh liệt cuồn cuộng, kịch liệt lay động, dưới đủ loại biến hóa, dần dần tạm dừng lại. Cuối cùng, phảng phất như bị Định Thân Thuật vậy, hoàn toàn triệt để bất động.
 
Trong nháy mắt, Vương Lâm tâm thần chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi, gần như không thể ngờ được mình lại có thể nhìn thấy cảnh tượng này.
 
Nguyên lực trong cơ thể không chịu không chế mà cấp tốc lưu chuyển, tới mỗi một vị trí toàn thần, từng tiếng động lại ầm ầm không ngừng từ trong cơ thể hắn truyền ra.
 
Nếu là một người luyện võ bình thường, thì việc này giống như đả thông kinh mạch toàn thân vậy.
 
Nguyên lực điên cuồng vận chuyển, tam nhãn trên mi tâm của Vương Lâm vô thanh vô tức mở ra, mở ra một khe hở. Nhưng không có tràn ngập hồng quang, ngược lại như đang hấp thu cái gì đó, khiến cho nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm, vận chuyển ngày một nhanh hơn.
 
Loại tốc độ này dĩ nhiên đã đạt tới một loại không thể tưởng tượng được ròi. Nhưng Vương Lâm không có cảm thấy đau đớn gì cả, lúc này, hắn phảng phất như trong mộng, nhìn chằm chằm vào ánh nến, trong mắt vẻ không thể tin nổi đã đạt tới đỉnh điểm.
 
Hắn không thể tin được cảnh tượng mình đang được nhìn thấy lúc này, đó không phải là ánh nến nữa, mà là một ngọn núi lửa, một ngọn núi lửa rất yếu ớt. Ngọn núi lửa này đúng là do một chỉ của Vương Lâm mà ra.
 
Nếu như chỉ như thế cũng thôi, không làm Vương Lâm rung động đến thế, nhưng hắn chăm chú mà nhìn thì ngọn núi lửa nhìn như yên lặng này, thực tế đang chuyển động.
 
Loại chuyển động này, là nghịch chuyển, phảng phất như có một lực lượng vờn quanh ngọn núi lửa, khiến cho Vương Lâm gặp phải tình trạng không thể hiểu nổi, nó đang tiêu tan.
 
Nói là tiêu tan có lẽ không thỏa đáng lắm, chuẩn xác mà nói, ngọn núi lửa này không ngừng to lớn lên, lại to lớn lên, cuối cùng, sau khi Vương Lâm thấy ngọn núi lửa phóng đại ra vô số lần, thấy được huyền bí ở sâu bên trong!
 
Đó là một đám điểm nguyên lực rất nhỏ, những điểm nguyên lực này lần lượt giao thoa với nhau, lấy một loại phương thức riêng mà va chạm vào nhau, mỗi một lần va chạm đều phóng ra nhưng tia lửa nóng rực.
 
Vừa thấy, những điểm nguyên lực này hỗn độn vô cùng, nhưng Vương Lâm nhìn kỹ, cũng thấy khác hắn. Những điểm nguyên lực này bất kể là giao thoa hay va chạm lẫn nhau toàn bộ đều ẩn chưa quy tắc nào đó.
 
"Cái này, chính là quy tắc…Hỏa chi quy tắc…" Tới cuối, Vương Lâm không nháy mắt một chút này, đều nhìn chằm chằm vào ánh nến, thì thào tự hỏi.
 
"Có thể xâm nhập vào một chút không…" ngay khi Vương Lâm hiện lên ý nghĩ này trong đầu, chỉ thấy vô số điểm nguyên lực kia bỗng nhiên phóng đại, giống như ngọn lửa vậy, lấy một tốc độ vô cùng kịch liệt, ngay lập tức hóa thành khổng lồ vô cùng.
 
Theo những điểm nguyên lực không ngừng phóng đại, một tia gì đó lượn lờ, nhưng trong nháy mắt này, nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm phát ra tiếng ầm ầm, mi tâm chấn động đau đớn, cả người lập tức tỉnh táo lại.
 
Mồ hôi lạnh từ trên trán hắn chảy xuống, rất nhanh làm quần áo ướt nhẹp, lúc này thần sắc Vương Lâm tái nhợt, không có chút huyết sắc, thở sâu, Vương Lâm nhìn ánh nến, lẩm bẩm nói: "Cái kia là gì.chẳng lẽ là căn nguyên…" "Quy tắc, ta có thể sờ soạng ra, nhưng căn nguyên này, cũng chỉ có thể thấy trong nháy mắt là thân thể không chịu nổi." Vương Lâm trầm mặc hồi lâu, khoanh chân nhắm mắt ngồi xuống.
 
Thời gian trôi qua, u ám ngoài cửa sổ đã dần dần tiêu tan, ánh sáng ban ngày chậm rãi thay thế. Ngay tờ mờ sáng, Vương Lâm thổ nạp mở hai mắt ra, một đạo tinh quang phảng phất như có thể nhìn thấu tất cả, từ trong mắt hắn hiện ra, dừng ở cửa phòng.
 
-Lão thất…ta có thể vào không… Ngoài lầu, thanh âm nhu thấp truyền tới.