Tiên Nghịch

Chương 1176: Một mạch một trăm năm

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2689 chữ

- Văn Thú ở đây trở nên ít đi chắc chắn có liên quan đến người này, lúc này rõ ràng hắn đang đả tọa, chúng ta không nên làm phiền, mau rời khỏi đây thôi.
 
Lý Nguyên Lôi vừa nói chuyện vừa chậm rãi lui ra phía sau, nhưng đúng lúc này biến cố lại xuất hiện.
 
Văn Vương đang đứng bên cạnh Vương Lâm đột nhiên ngẩng đầu lên, nó lạnh lùng nhìn về phía hơn mười tên tu sĩ đang đứng ở phương xa. Thực tế thì nó đã sớm phát hiện ra những người này nhưng chẳng qua chẳng thèm quan tâm. Nhưng lúc này Văn Vương lại rít lên một tiếng.
 
Khi tiếng rít của Văn Vương vang lên, đột nhiên vài ngàn Văn Thú khắp bốn phía tản ra ầm ầm, những tiếng gào thét vang lên kinh thiên động địa. Đám Văn Thú hóa thành đám mây đỏ rồi điên cuồng vận chuyển, tất cả đều mang theo những tiếng rít chói tai phóng thẳng về phía hơn mười tên tu sĩ.
 
- Không tốt, trốn nhanh!
 
Thân thể Lý Nguyên Lôi điên cuồng lui ra phía sau nhanh như chớp, vẻ mặt hơn mười người bên cạnh lập tức biến đổi, cả đám vội vàng lui về phía sau, kẻ nào cũng muốn lập tức rời khỏi nơi này.
 
Nhưng đáng tiếc, tốc độ của bọn họ có thể vượt qua Văn Thú màu đỏ nhưng lại không thể so sánh với Văn Thú màu xanh. Mấy trăm Văn Thú màu xanh lập tức hóa thành hàng loạt luồng lưu tinh gào thét trong mấy ngàn Văn Thú. Chúng dùng tốc độ cực nhanh thoát khỏi bầy rồi hóa thành trăm luồng cầu vồng phóng thẳng về phía đám tu sĩ.
 
- Lam Văn!
 
Da đầu đám tu sĩ đều trở nên tê dại, tốc độ bỏ chạy lại nhanh hơn rất nhiều lần. Vừa rồi bọn họ đã thấy được đám mây đỏ, cũng không nhìn thấy bên trong đám mây đỏ có Văn Thú màu xanh. Nhưng lúc này khi nhìn thấy thì suýt nữa hồn phi phách tán. Trong Phong giới có một truyền thuyết về loại Văn Thú màu xanh cực kỳ đáng sợ này, chúng có được thần thông giống như tu sĩ Tịnh Niết.
 
Nhưng tốc độ của Văn Thú màu xanh lại quá nhanh, hơn nữa lại có số lượng vài trăm con nên tạo thành một lực tấn công đánh thẳng vào thị giác. Khoảnh khắc khi tâm thần đám tu sĩ chấn động, tiếng thét vang lên như sấm động thì mấy trăm Văn Thú màu xanh đã đuổi kịp rồi vờn quanh bốn phía đám người và phát ra những tiếng rít chói tai. Bộ dạng đám này cực kỳ dữ tợn, chiếc mũi khổng lồ, toàn thân bùng ra lam quang. Đám Văn Thú này giống như một cơn ác mộng đối với hơn mười tu sĩ.
 
Nhưng lúc này đám người căn bản không có cơ hội phản kháng. Khoảnh khắc khi Văn Thú màu xanh bao quanh và chặt đứt con đường đám người bỏ chạy thì đám mây đỏ đã tràn ngập. Đám người lúc này bị vây vào giữa trung tâm mấy ngàn Văn Thú, đã không còn có thể nhìn được giới hạn bên ngoài, từ chỗ này chỉ có thể nhìn thấy những bộ mặt cực kỳ dữ tợn của Văn Thú. Loại cảm giác đáng sợ này lập tức làm cho đám tu sĩ cảm thấy tuyệt vọng.
 
Bọn họ đã cực kỳ cẩn thận, năm xưa khi tiến vào chỗ này nhiều lắm cũng chỉ gặp phải vài trăm con Văn Thú mà thôi. Với tu vi của bọn họ, vì cự ly đến khe nứt cũng không xa nên có thể bỏ chạy.
 
Nhưng tình cảnh lúc này lại khác, mấy ngàn Văn Thú bao quanh là lần đầu tiên bọn họ gặp phải. Thực tế thì đừng nói là bọn họ, ngay cả những trưởng bối môn phái cũng chưa chắc đã gặp phải tình cảnh này trong đời.
 
Khi tuyệt vọng thì đám tu sĩ đang định triển khai thế tấn công điên cuồng, nhưng bọn họ lại ngạc nhiên phát hiện đám Văn Thú bốn phía không muốn tấn công mà chỉ muốn bao vây. Khi những tiếng rít chói tai vang lên thì một con đường dần được lộ ra, và con đường này lại đi đến cánh cửa đá.
 
Tình cảnh cổ quái này lập tức làm cho đám tu sĩ tuyệt vọng tìm được sinh cơ, tất cả đều đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt Lý Nguyên Lôi trở nên tái nhợt nhưng vẫn cắn răng bay về phía trước. Đám người liên tục tiến lên theo con đường được Văn Thú bao phủ bên ngoài, dần dần cũng bay về phía cánh cửa đá.
 
Khi đám người đến gần thì rõ ràng nhìn thấy Vương Lâm đang khoanh chân ngồi trên cánh cửa đá, lại càng rõ ràng nhìn thấy Văn Vương màu vàng nhạt đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm.
 
Lý Nguyên Lôi bị Văn Vương nhìn qua thì lập tức khựng người lại, mồ hôi túa ra như tắm. Hắn sinh ra một loại cảm giác cực kỳ mãnh liệt, nếu chỉ cần Văn Vương vàng nhạt rít lên một tiếng thì Văn Thú đang bao phủ khắp bốn phía sẽ xé nát bọn họ trong nháy mắt.
 
"Văn Vương!" Lúc này Lý Nguyên Lôi và đám người phía sau đều nhận ra thân phận Văn Vương màu vàng nhạt, nếu không sẽ chẳng xứng với tên gọi nhân tài kiệt xuất của các tông phái.
 
Lý Nguyên Lôi hít vào một hơi thật sâu, hắn không rảnh đi nhìn cánh cửa đá khổng lồ mà nhìn về phía Vương Lâm rồi cung kính ôm quyền nói:
 
- Vãn bối Lý Nguyên Lôi tham kiến tiền bối. Lần này vô tình quấy rầy mong tiền bối đừng trách.
 
Một đám người mười tu sĩ phía sau đều cung kính ôm quyền.
 
Nhưng khi lời bọn họ đã nói ra rất lâu mà Vương Lâm cũng không có bất kỳ phản ứng gì, hắn chỉ ngồi yên tại chỗ rồi nhắm mắt nhập định. Như vậy vì Vương Lâm không trả lời mà đám người Lý Nguyên Lôi vẫn bị Văn Thú vây quanh, tiến thối lưỡng nan, cả đám trở nên kinh hoàng và chờ đợi.
 
Nếu chỉ là chờ đợi bình thường thì cũng không đáng nói, nhưng lúc này bị vài ngàn Văn Thú bao quanh, loại chờ đợi này đối với bọn họ chính là sự giày vò.
 
Thực tế cũng không phải Vương Lâm chẳng chú ý đến bọn họ, nhưng lúc này tất cả thần thức của hắn đều đã tập trung vào trong tâm thần, đều đang đắm chìm vào một trạng thái kỳ dị. Hắn căn bản không biết được những chuyện phát sinh bên ngoài, cũng không biết đến chuyện Văn Vương tự ra lệnh giữ cưỡng chế đám tu sĩ này ở lại.
 
Nếu đám người Lý Nguyên Lôi sinh ra sát cơ hoặc bùng ra sóng nguyên lực thiên địa thì Vương Lâm có thể thức tỉnh trong nháy mắt. Nhưng tình hình hiện nay đám người Lý Nguyên Lôi khó giữ được mạng, thậm chí có thể nói tất cả sinh tử đều nằm gọn trong lòng bàn tay Vương Lâm nên căn bản không dám sinh ra bất kỳ chút sát khí nào. Ngay cả nguyên lực trong thiên địa cũng không dám điều khiển, vì sợ sẽ làm cho đám Văn Thú cảm giác được. Vì vậy mà đám người này cũng chỉ biết chịu đựng sự giày vò mà chờ đợi.
 
- Thức thần thông thứ hai này nên gọi là Lưu Nguyệt.
 
Vương Lâm vẫn đang ngồi yên trên cánh cửa đá trong tâm thần, giống như đang nói chuyện với Vương Bình ở bên cạnh. Nhưng chẳng qua chỉ là Vương Lâm tự nói mà không ai trả lời, trong tâm thần của hắn chỉ vang vọng những con sóng dữ dội giống như đang chào đón ý nghĩ vừa rồi. Một lúc lâu sau, Vương Lâm dần nâng tay phải lên rồi nhẹ nhàng vung về phía trước.
 
Đột nhiên những con sóng dữ ở mặt biển phía trước chuyển động ầm ầm, những con sóng dữ dội lập tức bùng lên ngập trời. Tất cả đều liên tục quay cuồng rồi nhanh chóng bao phủ khắp bốn phía.
 
Khi Vương Lâm đang vung tay phải trong tâm thần thì bên ngoài cánh cửa đá nơi Phong giới, đám người Lý Nguyên Lôi lập tức cảm nhận được một luồng lực lượng tấn công vô hình và cực kỳ khủng bố đang điên cuồng bùng ra. Bọn họ không có bất kỳ lực lượng gì để chống trả, trong khoảnh khắc đã bị vây vào trong một thiên địa cực kỳ quỷ dị.
 
Khoảnh khắc này tất cả mọi người mà kể cả Lý Nguyên Lôi cũng cảm thấy hoa mắt, mãi đến khi thanh tỉnh thì tất cả mọi thứ đều đã biến mất mà chỉ còn lại cánh cửa đá khổng lồ đứng sừng sững trước mặt. Cánh cửa này cao ngập trời, bọn họ căn bản không thể nhìn lên tận cùng.
 
Một luồng khí tức tang thương lập tức bùng ra từ trên cánh cửa đá rồi hóa thành một lực lượng khổng lồ không thể tưởng tượng nổi bao phủ đám người Lý Nguyên Lôi vào trong. Nếu nói về số mệnh thì đám người Lý Nguyên Lôi lúc này giống như con thuyền nan giữa cơn sóng dữ, yếu đến mức không thể chịu nổi một đòn.
 
- Lưu Nguyệt.
 
Một âm thanh thê lương chậm rãi vang vọng khắp thiên địa, giống như âm thanh này ẩn chứa cảm giác năm tháng, giống như được truyền từ thời viễn cổ. Khi âm thanh tiến vào tai mọi người giống như đã được thay đổi qua một khoảng thời gian cực kỳ xa xôi.
 
Khoảnh khắc khi âm thanh này vang lên thì thân thể đám người Lý Nguyên Lôi lập tức trở nên run rẩy, ánh mắt đám người mê man. Hàng loạt những ký ức khác biệt lập tức vang vọng trong tâm thần từng người rồi dần thay thế tất cả mọi thứ. Thời gian lần lượt trôi qua, mỗi một lần hít thở đều là một trăm năm đối với đám người.
 
Ký ức của bọn họ nhanh chóng trôi qua trong tâm thần, trăm năm như một hơi thở mà chỉ thoáng cái đã dần qua. Dần dần đã là hai trăm năm, ba trăm năm, năm trăm năm. cho đến. một ngàn năm.
 
Sau mười lần hít thở thì thời gian đã trôi qua ngàn năm, hàng loạt ký ức lóe lên trong tâm thần đám người Lý Nguyên Lôi, cuối cùng tất cả đều dừng lại ở một ngàn năm trước giống như bọn họ đã đi theo ký ức trở về trước đó một ngàn năm.
 
Ngàn năm trước thì tu vi của đám người này cũng không phải giống như hôm nay. Khi ký ức xoay chuyển thì tu vi Tịnh Niết đại viên mãn của Lý Nguyên Lôi đã hoàn toàn rút lui, hắn giống như đã trở thành một tu sĩ Tịnh Niêt trung kỳ.
 
Không những chỉ có Lý Nguyên Lôi, trong khoảng thời gian mười lần hít thở thì tu vi của tất cả đám người bên cạnh hắn đều hạ xuống và thay đổi, đều trở thành bộ dạng của chính mình vào một ngàn năm trước.
 
Ngàn năm trước có một vài tu sĩ trọng thương, sau khi bế quan trăm năm mới khôi phục trở lại. Nhưng lúc này khi ký ức xoay chuyển thì thân thể những người này lại run rẩy, nguyên thần trở nên uể oải, lại gặp phải trọng thương giống hệt như ngàn năm trước.
 
Nhưng bọn họ không thể nào phát hiện ra, ánh mắt vẫn mê man, căn bản không biết được những thay đổi của chính mình giống như tất cả mọi thứ hoàn toàn quay ngược thời gian trở về một ngàn năm trước. Thời gian vẫn lần lượt trôi qua, một hơi thở, hai hơi thở. Dần dần ký ức đám người Lý Nguyên Lôi lại xoay chuyển, trăm năm, năm trăm năm. lại một ngàn năm!
 
Tất cả những ký ức trong suốt hai vạn năm của đám người Lý Nguyên Lôi đều được lật ngược lên, giống như một người đang đọc sách vốn đã đến trang thứ sáu nhưng lại có một luồng lực lượng hóa thành gió nhẹ lật từng trang rồi cuối cùng chuyển xuống trang thứ ba.
 
Thân thể Lý Nguyên Lôi chấn động, vẻ mê man trong mắt càng đậm và không thể thanh tĩnh trở lại. Lúc này khí tức trên người hắn đã hoàn toàn rút xuống Khuy Niết đại viên mãn. Trong đám tu sĩ bên cạnh hắn có một cô gái, vì thời gian tu đạo của nàng ngắn nhất, còn chưa đủ ba ngàn năm nên lúc này quá trình xoay ngược thời gian lại càng trở nên nghiêm trọng. Nàng trực tiếp từ Đệ Nhị Bộ rơi xuống tu sĩ Vấn Đỉnh.
 
Giống như chỉ cần thời gian tiếp tục trôi qua một ngàn năm thì cô gái này sẽ hoàn toàn biến mất giữa đất trời, giống như căn bản cô gái này chưa từng xuất hiện.
 
Thời gian vẫn tiếp tục trôi qua, tất cả mọi thứ đều nằm giữa chân thật và hư ảo, nhưng nếu chỉ cần thần thức Vương Lâm khẽ động thì tất cả đều sẽ trở thành vĩnh hằng giống như phương hoa trong nháy mắt.
 
May mà Vương Lâm lại không muốn tiếp tục, khi ở lần hít thở thứ mười hai thì Vương Lâm mở bừng mắt ra, trong mắt giống như ẩn giấu cả thiên địa. Hắn minh ngộ ra được một loại cảm giác nói không nên lời, nhưng rõ ràng đã nắm được sự biến hóa của quy tắc.
 
- Hồ đồ!
 
Vương Lâm giương mắt lên, hắn cũng không biết vì sao đám người kia lại bị dẫn vào trong tâm thần chính mình, cũng nhìn thấy thân thể của đám người Lý Nguyên Lôi bên ngoài Phong giới.
 
Vương Lâm khẽ nhăn mày, hắn vung tay áo lên, thiên địa lập tức nổ lên ầm ầm, thân thể đám người Lý Nguyên Lôi chấn động. Sau khi tiêu tán hơn hai ngàn năm, khoảnh khắc khi về đến thân thể thì đám người đột nhiên bừng tỉnh, nhưng giấc mộng lại thật đến mức làm toàn thân người đổ đầy mồ hôi lạnh.
 
Văn Vương rít lên một tiếng giống như một đứa trẻ vừa mắc lỗi, cái mũi khổng lồ của nó khẽ cọ cọ lên thân thể Vương Lâm. Vừa rồi Văn Vương đã nghĩ, chủ nhân đang tu luyện chỉ cần có thành tựu thì chắc chắn sẽ cần người thử nghiệm, vì vật nó liền cưỡng chế giữ đám người Lý Nguyên Lôi lại.
 
Khi Vương Lâm mở hai mắt ra, khoảnh khắc khi đám người Lý Nguyên Lôi thức tỉnh và hai nghìn năm thời gian trở về trong cơ thể, hai mắt lão già hóa đá ở vị trí rất sâu trong Phong giới đột nhiên trở nên sáng rực và lóe lên dữ dội.
 
- Người này không đơn giản!