Tiên Nghịch

Chương 587: Thân ảnh màu xám

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2087 chữ

Hắn nói xong, tay phải chụp về phía hình ảnh do những điểm sáng tạo thành lấp lánh kia. Hình ảnh tan vỡ, nhưng những điểm sáng dưới một trảo của người này lập tức ngưng tụ lại, hóa thành một quả thủy tinh to như ngón tay. Sau đó, nó bị hắn vung lên bay về phía Vương Lâm.
 
- Cầm lấy vật ấy. Thần thức của ngươi dung nhập có thể mượn tầm mắt của ta, tra xét tất cả trong Triều Tịch thâm uyên! Đây coi như là một phần lễ vật ta tặng cho ngươi sau khi chúng ta hoàn thành ước định!
 
Vương Lâm tiếp nhận thủy tinh, ôm quyền nói:
 
- Đa tạ Cổ Yêu tiền bối.
 
Thanh niên cười lắc lắc đầu, nói:
 
- Phải là ta cảm tạ ngươi mới đúng. Ngươi đi đi, ta muốn bế quan một thời gian.
 
Vương Lâm đứng lên, nháy mắt biến mất vô ảnh, rời khỏi Long Đàm. Thanh niên nhìn nơi Vương Lâm biến mất, trong mắt lóe ra yêu dị chi mang.
 
- Ta chỉ cần thời gian một trăm năm, liền có thể hoàn toàn dung hợp toàn bộ thất yêu còn lại. Đến lúc đó, cổ yêu Bối La ta, liền có thể sống lại… Cổ ma Tháp Già! Cuộc chiến năm đó đã bị ngươi đoạt đi chiến quả. Trăm năm sau, ta muốn nhìn xem, ngươi khôi phục được bao nhiêu! Còn có tên tiểu tử kia, trong tâm thần hắn có khí tức của Cổ Thần. Khí tức này tuy nói rất nhạt, nhưng lại cực kỳ tinh thuần. Đối với cổ yêu bộ tộc ta và cổ ma mà nói, đây là thuốc bổ cực lớn! Chỉ có điều, khí tức này càng tinh thuần, ta lại càng không dám nuốt vào… Thanh niên nghĩ tới một tia khí tức kia, tâm thần run lên.
 
- Cổ Thần… Đó là bộ tộc vào lúc chia tách đã đạt được đại bộ phận lực lượng… Tia khí tức của tiểu tử này rất mạnh! Cổ Thần lưu lại tia khí tức đó ít nhất cũng là bát tinh, thậm chí rất có khả năng đạt tới cửu tinh… Cửu tinh Cổ Thần, cho dù là ta liên thủ với cổ ma cũng chưa chắc có thể thắng. Nếu hắn muốn giết ta, thật sự rất đơn giản. Hơn nữa trọng yếu nhất, trong khí tức này, có một luồng ý chí ẩn dấu cực sâu, khi ta tiếp xúc liền có cảm giác run rẩy. Cảm giác này, chỉ có vương tộc mới có thể như thế. Chính vì có một tia khí tức này, ta mới có thể mượn huyết dịch của hắn ngưng hình, mà không lo lắng có thể khiến tâm thần tan vỡ. Lúc trước ta không có nói thật với hắn, cho dù là có khí tức Cổ Thần, nếu không có một tia ý chí của vương tộc kia, cũng không thể khiến ta hóa hình!
 
Ta và cổ ma Tháp Già có thể sống sót tới nay, Cổ Thần nhất định cũng có thể. Nếu ta nuốt vào khí tức của hắn, nhất định sẽ tự mình chôn xuống mầm tai họa sau này!
 
- Chẳng qua, ta có thể chịu được phần hấp dẫn này, nhưng không biết cổ ma Tháp Già có thể đồng dạng nhẫn xuống không… Triều Tịch thâm uyên, là một địa phương cực kỳ thần bí trong mảnh đất Yêu Linh. Nơi này, liền là nguồn gốc của thủy triều ở bên ngoài. Vô số năm qua, đại lượng pháp bảo, tinh thạch, linh thú sau khi bị hút vào mảnh đất Yêu Linh, đã bị kéo thẳng vào nơi này.
 
Lúc này, ở chỗ sâu trong Triều Tịch vực, trong một màn sương đen lớn, có một chỗ trống trải khoảng trăm trượng, có mấy người khoanh chân ngồi.
 
Một người trong đó là một trung niên nam tử. Tướng mạo người này đường đường, nhưng lại xuất hiện một tia âm độc, khiến cho toàn thân có chút gì đó kiêu hùng.
 
Hắn khoanh chân ngồi ở giữa, sắc mặt lạnh lẽo, một đoàn khí màu tím đậm xoay quanh bên ngoài thân thể. Ở trên tay phải hắn cầm một đầu lâu hình dạng kỳ dị, tay hắn không ngừng vuốt ve trên mặt của đầu lâu.
 
Hai mắt của hắn mở ra khiến cho tinh thần của người khác chấn động phải lảng tránh.
 
Ở bên người hắn có bốn người khoanh chân ngồi. Bốn người này toàn bộ đều mặc đạo bào màu lam, sau lưng đeo đại kiếm. Nét mặt cả đám đồng dạng âm trầm.
 
Đúng lúc này, xa xa màn sương đen đột nhiên quay cuồng, một đạo thân ảnh nhanh chóng bay tới, dừng lại ở phía trước mọi người. Người này cũng mặc mặc y phục màu lam, sau lưng mang đại kiếm. Hắn biểu tình chua xót, nói:
 
- Tham Lang tiền bối! Đàn thú phía trước vẫn chưa tản đi… Hơn nữa… So với trước đây càng nhiều hơn.
 
Trung niên nam tử kia chính là Tham Lang! Hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
 
- Do lão phu xem thường nơi đây. Yêu thú nơi này đều ở trong tinh không rồi bị lực hút kéo đến đây. Trải qua lực lượng kỳ dị ở nơi đây cải tạo tự nhiên sẽ có một số cường đại giả xuất hiện.
 
- Tham Lang tiền bối! Bầy yêu thú này số lượng nhiều lắm. Hơn nữa bọn chúng vô cùng hung mãnh, lẽ ra loại yêu thú này phải tương đối nổi danh mới đúng. Nhưng vãn bối suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn không nhớ ra đây rốt cuộc là yêu thú gì!
 
Đệ tử Đại La Kiếm Tông chợt trầm giọng nói. Địa vị của người này cực kỳ xảo diệu, mơ hồ tất cả đệ tử của Đại La Kiếm Tông dường như đều tập trung xung quanh hắn.
 
Tham Lang liếc mắt nhìn người này một cái. Hắn biết, người đang nói chuyện ở trong lòng những đệ tử Đại La Kiếm Tông này có uy vọng cực cao, bởi vì đối phương chính là đại sư huynh của bọn họ, Thần Long!
 
Người này là ái đồ của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu, tâm cơ thâm trầm, một thân tu vi ẩn dấu đến nỗi ngay cả hắn cũng phải sau vài lần nhìn kỹ mới nhìn ra manh mối. Người này biểu hiện bên ngoài là Anh Biến hậu kỳ, nhưng thực tế tu vi lại đã đạt tới Vấn Đỉnh sơ kỳ. Trong Kiếm Tiếu Thập Nhị Tử, người này tu vi không phải cao nhất, nhưng cho dù là Sửu Ngưu tu vi thực tế đạt tới Vấn Đỉnh trung kỳ đối với Thần Long này cũng phải cực kỳ cung kính.
 
Nghe được câu hỏi của Thần Long, Tham Lang trầm ngâm một lát, nói:
 
- Con thú này hình dạng kỳ dị, lão phu cũng chưa từng thấy qua. Trong tinh không vô hạn, dưới sự biến hóa của thiên đạo, tu sĩ không có khả năng biết được toàn bộ sinh linh.
 
Nhất là con thú này rõ ràng là bị triều tịch của 5000 năm một lần hút kéo đến, thời gian ở nơi đây chỉ sợ đã từ rất lâu. Không nhận ra con thú này, chẳng có gì là lạ!
 
Thần Long không nói gì nữa. Tất cả mọi người đều trầm mặc.
 
Một tiếng rít chói tai từ phía xa chầm chậm truyền đến. Ở sát cửa ra của hắc vụ kia, một đàn yêu thú cao mấy trượng, toàn thân lông tơ đen kịt. Bản thân có cái vòi sắc bén đang phe phẩy cánh, vây quanh toàn bộ cửa ra.
 
Hai mắt đỏ ửng, lộ ra hàn mang âm u, cái xúc tu thật dài khiến người ta nhìn thấy phải sợ hãi.
 
Loài thú này, nếu Vương Lâm nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhận ra ngay. Chúng nó chính là Văn Thú! Chẳng qua, thân thể của bọn chúng cũng không phải là màu tím.
 
- Thân thể của Thân Hầu đã bị yêu thú này cắn nuốt. Ngay cả nguyên thần cũng không trốn thoát… - Ngọ Mã bên cạnh Thần Long thấp giọng nói.
 
Trên mặt Thần Long lộ vẻ chua xót. Kiếm Tiếu Thập Nhị Tử bọn họ, ngoại trừ Mạt Dương đã chết còn có Tử Thử và Hợi Trư lưu lại bên ngoài, còn lại chín người toàn bộ theo Tham Lang đi tới Triều Tịch vực.
 
Tham Lang nói rằng qua sự quan sát của hắn thì nơi này, chính là bảo tàng lớn nhất trong toàn mảnh đất Yêu Linh. Đối với lời nói của Tham Lang, ngoại trừ Thần Long, số đệ tử Đại La Kiếm Tông còn lại đều động tâm.
 
Bọn họ đúng là tận mắt nhìn thấy vô số pháp bảo khiến người ta đỏ mắt và các loại vật kỳ dị ở Đông Hải bị hút vào mảnh đất Yêu Linh.
 
Có thể nói mục đích của bọn họ tiến vào nơi này, ngoại trừ đạt được truyền thừa của cổ yêu, thì là tìm kiếm những pháp bảo và vật kỳ dị ấy.
 
Thần Long luôn luôn bình tĩnh, tuy nói cảm thấy không ổn, nhưng lại nghĩ không ra lý do cự tuyệt. Chẳng qua hắn vẫn nghĩ ra được là không để tất cả sư đệ toàn bộ ở cùng một chỗ. Mà tách ra ba người do Sửu Ngưu dẫn đầu theo một hướng khác tiến vào, hai bên vẫn giữ liên hệ. Ngoại trừ việc đó, còn lưu lại Tử Thử và Hợi Trư ở bên ngoài.
 
Khi mới tiến vào khu vực Triều Tịch, trên đường đều rất thuận lợi. Nhưng sau khi Tham Lang ở trong một sơn động vô danh lấy ra một vật tất cả lập tức thay đổi!
 
Bọn họ đột nhiên bị loại yêu thú kỳ dị này xuất hiện vây ở nơi này, không thể ra ngoài. Cho đến nay đã kéo dài gần trăm năm!
 
Thời gian trăm năm, nói đến dài đằng đẵng, nhưng đối với bọn họ mà nói, cũng là cực nhanh. Ở trong vực sâu không có ngày đêm, hoàn toàn bị bao phủ bởi làn sương đen, chỉ cần ra ngoài, sẽ gặp phải sự vây công của vô số yêu thú kia.
 
Sư đệ Thân Hầu bỏ mình trong một lần cường hành công kích. Mặc dù trước khi chết thi triển ra kiếm khí của sư tôn, tuy giết chết không ít yêu thú, nhưng bầy yêu thú bên ngoài, thật sự quá nhiều! Thần Long biết, cho dù là tập hợp tất cả kiếm khí cũng không thể từ nơi này đi ra!
 
- Không thể ở đây như vậy! - Thần Long hít sâu, đứng lên, nhìn về phía Tham Lang. Hành động của hắn, lập tức khiến cho bốn đệ tử Đại La Kiếm Tông còn lại đều đứng dậy, vây Tham Lang ở bên trong.
 
Thần sắc Tham Lang vẫn như thường, giữ nguyên nét âm trầm, khàn khàn cười nói:
 
- Các vị hiền chất (cháu), đây là ý gì!
 
- Tham Lang tiền bối! Vãn bối muốn biết, ngươi ở trong hang động kia đã lấy được cái gì? - Thần Long trầm giọng nói. Trong mắt Tham Lang hiện lên một tia trào phúng, nói:
 
- Ngươi muốn biết? - Hắn nói xong, vỗ túi trữ vật, một quả trứng hình tròn xuất hiện ở trong tay. Trên quả trứng này không có sức sống, chỉ có một làn Tử khí bao phủ.
 
Ánh mắt của Thần Long nhìn thoáng qua trên quả trứng kia. Dọc trên đường đi hắn có chút hiểu biết đối với Tham Lang. Công pháp của người này hẳn là có liên quan với Tử khí, mượn vật này tu luyện, ngược lại cũng có thể hiểu được.