Tiên Nghịch

Chương 1097: Quay đầu mỉm cười

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2774 chữ

Bởi vì hắn không thể hiểu dược những điều bất đồng giữa hai vấn đề này.
 
- Đã từng có người nói với ta rằng, mưa gió do thiên sinh ra mà giữa quá trình này lại chính là nhân sinh. nhưng mưa gió thật sự do thiên sinh ra sao? Mưa sinh ra từ hư vô, không liên quan đến thiên. Mưa rơi xuống mặt đất để tưới mát vạn sinh linh, cũng không liên quan đến địa. Đây chính là mưa vận mệnh.
 
- Mưa do hơi nước hóa thành, hơi nước do vạn loài sinh linh tạo ra. Sau khi mưa xuất hiện thì tất nhiên sẽ muốn quay về với vạn loài sinh linh, đây là tuần hoàn, Nhân Quả Tuần Hoàn, cũng chính là vận mệnh!
 
- Trong tăm tối có tồn tại quy tắc vận mệnh, nó vô hình nhưng lại quấn quanh bên cạnh mỗi một sinh linh, lặng lẽ thay đổi tất cả.
 
Vương Lâm nhìn lên bầu trời, hắn vung tay phải lên, bầu trời lập tức vang vọng những tiếng sấm sét ầm ầm. Nhưng lúc này hơi nước lại từ bốn phương tám hướng ngưng tụ đến rồi hóa thành những đám mây đen nặng chình chịch. Một lát sau, một trận mưa từ trên bầu trời hàng lâm xuống.
 
- Ngươi xem những hạt mưa nhân sinh, hạt mưa có thể rơi một đường thẳng tắp. Ta đã nhìn mưa rất lâu, nhưng lại vẫn chưa nhìn thấy bất kỳ một giọt mưa nào. Có thể mưa sẽ không thay đổi quỹ đạo rơi, nó vẫn rơi thẳng, chúng sẽ sinh ra gió vì mây rất nặng, có thể tự điều chỉnh được vị trí hàng lâm. Ngươi thấy những hạt mưa kia có cam lòng không? Ngươi có biết vì sao lại như vậy không?
 
Vương Lâm thu hồi ánh mắt, hắn nhìn về phía Lý Thiến Mai.
 
Lý Thiến Mai nhìn qua làn mưa một lúc lâu rồi khẽ nói:
 
- Đây là thiên ý, vận mệnh thay đổi!
 
- Mưa nhân sinh thì rất ngắn, nhưng vì nó tuần hoàn nên lại rất dài. Mội đời tu sĩ chúng ta tuy rất dài nhưng lại vì vận mệnh thiên ý mà trở nên ngắn.
 
- Nhưng vòng đời của cơn mưa tuy ngắn cũng rất muốn phản kháng để thoát khỏi sự khống chế của vận mệnh, có được nhiều cơ hội lựa chọn được vị trí hàng lâm, dùng phương pháp lặng lẽ này để chống đối lại thiên ý và vận mệnh.
 
- Một đời của những tu sĩ chúng ta tuy dài, mưa không thể so sánh được. Nhưng có kẻ nào giống như mưa, cố gắng liều chết để thoát khỏi sự khống chế của vận mệnh, liều chết để phản kháng những sắp đặt của trời xanh, liều chết cũng phải chống lại thiên mệnh.
 
Vương Lâm vung tay áo lên,bầu trời vang lên những âm thanh ầm ầm, nhưng nước mưa lại bị cuốn ngược vào mây,nhảy vào trong mây làm mây đen phải ran vỡ rồi hóa thành hơi nước tiêu tán khắp thiên địa.
 
- Nếu ngươi thay đổi được vận mệnh của mưa thì ngươi chính là thiên ý. Bươm bướm chỉ chết vì nhảy vào lửa, nếu ngươi thổi tắt lửa làm cho nó không thể nào đâm đầu vào mà chết, ngươi đã là người thay đổi vận mệnh nó. Thiên ý muốn một người phải chết, ngươi cứu sống họ, ngươi lại chính là thiên ý. Trong thế gian có câu nói, vương hầu tương tương ninh chủng hồ (1), chính là đạo lý này.
 
(1): Công hầu khanh tướng, người giàu có quí tộc đều phải tự nhiên có được đâu, nếu có chí phấn đấu ắt sẽ thành!
 
- Tiên gia có nói, một người đắc đạo gà chó lên trời, cũng chính là đạo lý này. Đây chính là câu trả lời của ta cho vấn đề của ngươi!
 
Giọng nói của Vương Lâm như chém đinh chặt sắt, khi lời nói của hắn vang lên thì bầu không khí khắp bốn phía trở nên cực kỳ yên tĩnh. Lô Vân Tòng kinh ngạc nhìn qua Vương Lâm, trong tâm thần của hắn vang vọng những hồi chuông cực kỳ rõ ràng. Trong mắt Lô Vân Tòng hiện lên cái nhìn phức tạp, hắn bắt buộc phải kính phục người thanh niên áo trắng đang đứng trước mặt. Từng chữ từng chữ trong lời nói của đối phương rơi vào trong tâm thần, Lô Vân Tòng trầm tư một lát rồi hướng về phía Vương Lâm ôm quyền cúi đầu thật thấp. Tuy hắn không nói gì nhưng hành động đã đủ để nói lên hai chữ kính nể.
 
Lý Thiến Mai nhìn về phía bầu trời, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt. Rất lâu sau, nàng than nhẹ một tiếng, ánh mắt nàng nhìn về phía Vương Lâm đã có sự khác biệt rất lớn. Nàng khẽ nhếch cặp môi anh đào rồi nói:
 
- Đạo của Lữ huynh, tiểu muội tâm phục.
 
Nàng nói xong thì đan dược bán thành phẩm có chứa linh hồn của mãnh thú cấp mười, những loại dược thảo và phương pháp luyện đan đều được ghi rõ trong ngọc giản.
 
Nàng do dự một chút rồi nhìn thoáng qua Vương Lâm khẽ nói:
 
- Tiểu muội con vấn đề cuối cùng.
 
Vương Lâm là người đầu tiên có thể để nàng phải hỏi ra ba câu. Ánh mắt Lý Thiến Mai trở nên phức tạp, nàng cẩn thận nhìn Vương Lâm vài lần giống như muốn đem tất cả bóng hình của đối phương khắc sâu vào tận đáy lòng. Không ai hiểu được ý nghĩa quan trọng nhất của ba vấn đề này nằm ở chỗ nào.
 
- Hy vọng Lữ huynh có thể giải thích nghi hoặc vấn đề của tiểu muội ngay tại đây.
 
Khuôn mặt Lý Thiến Mai không biết vì sao lại trở nên đỏ hồng.
 
- Vấn đề thứ ba, cái gì là thiên?
 
Lý Thiến Mai nhìn qua Vương Lâm rồi khẽ hỏi.
 
Vương Lâm trở nên trầm tư rồi nhắm chặt hai mắt lại. Thời gian chậm rãi trôi qua, sau nửa nén hương thì Vương Lâm mở bừng mắt ra nhìn Lý Thiến Mai, hắn bình tĩnh mở miệng nói:
 
- Ngươi hỏi không phải là thiên!
 
Lý Thiến Mai trầm tư một lát, sau đó lại khẽ gật đầu.
 
- Vấn đề này ta cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi, ta cũng đã từng tìm được một đáp án. Nhưng hiện nay nghĩ lại thì cảm thấy đáp án này vẫn chưa hoàn toàn đầy đủ.
 
- Không biết đáp án trước đây Lữ huynh tìm được là gì, có thể nói cho tiểu muội biết được không?
 
Ánh mắt Lý Thiến Mai vẫn rất bình tĩnh, trong đó không có chút tạp chất nào mà nhìn về phía Vương Lâm. Lô Vân Tòng đứng bên cạnh thầm than một tiếng, hắn cảm thây lúc này mình đã trở nên dư thừa. Hắn lắc đầu rồi ngồi xuống đất, tay phải vung lên lấy ra một bầu rượu. Hắn ngửa mặt lên trời uống một ngụm lớn.
 
- Ta là cá, đạo là lưới, sông là thiên, ngư ông cầm lao chính là người quản lý những tạo hóa vận mệnh.
 
Vương Lâm trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói.
 
Lô Vân Tòng nghe đến đây thì tay phải đang nhấc bầu rượu phải ngừng lại, trong mắt hắn lộ ra vẻ suy tư, một lúc lâu sau hình như đã có chút tỉnh ngộ. Hắn nhìn Vương Lâm, tay phải lại vung lên một trảo lấy ra một bầu rượu rồi ném về phía Vương Lâm. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hắn vung tay chụp lấy rồi uống một hớp lớn. Lô Vân Tòng thở dài, hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Vương Lâm, người này mặc dù tướng mạo cực kỳ tầm thường nhưng lại có khí thế làm tâm thần hắn tan gãy.
 
"Con trai của ta quả thật đáng chết, có thể chết dưới tay người này cũng coi như là tạo hóa của hắn." Lô Vân Tòng cũng không phải nhân vật tầm thường, hắn uống vào một ngụm rượu và giải tỏa những khúc mắc trong lòng.
 
Lý Thiến Mai nhíu cặp mày thanh tú, ngón tay như ngọc của nàng đang khẽ niết trên mi tâm. Nàng thấp giọng nói:
 
- Sư tôn cũng đã từng nói qua những lời thế này, lão nhân gia đã từng nói, người là dế, đạo là sơn, ý là thiên. Nếu thiên nộ thì đạo cũng theo thiên, nhưng nếu dế nộ thì cũng có lực lượng làm sơn rung chuyển.
 
Nàng nói xong cũng cúi đầu nhìn xuống mặt đất. Nàng lấy ra một mảnh lụa màu trắng rồi trải xuống đất khoanh chân ngồi bên trên.
 
- Đạo cũng không phải là lưới, cũng không phải là sơn mà chỉ là một tư tưởng. Tư tưởng này của mỗi người đều khác biệt nhau, có người xem nó như lưới, có kẻ thấy nó như sơn.
 
Khi nghe được lời nói của Lý Thiến Mai, ánh mắt Vương Lâm cũng lộ vẻ trầm tư, sau đó dần dần trở nên sáng ngời.
 
- Đạo chỉ là tư tưởng sao? Con người có thể được gọi là người, cũng vì bọn họ có suy nghĩ, có thể thoát khỏi sự ràng buộc của thân thể, dung nhập vào thiên địa tìm ra những vì trí chưa biết.
 
Trong mắt Lô Vân Tòng cũng lóe lên tinh quang giống như tự nói với chính mình.
 
- Lữ huynh thuyết pháp rất kỳ lạ!
 
Lý Thiến Mai suy nghĩ một lúc rồi khẽ cười nói.
 
Ba người hầu như đã quên mất thời gian đang trôi qua, mọi người đều ngồi trên mặt sân nói chuyện. Bầu không khí đằng đằng sát khí lúc đầu cũng bị cuộc luận đạo này tách ra. Ngày xoay chuyển, đêm hàng lâm, một ánh trăng treo trên không trung chiếu sáng cả khoảng sân, sau lưng ba người đều xuất hiện một bóng trăng. Ba người luận đạo quên mất thời gian. Lúc đầu lão già ngồi trên lưng mãnh hổ bên ngoài Mạc La đại lục cũng không lo lắng, nhưng sau nửa ngày trôi qua lão lại dần nhíu chặt mày.
 
Lão không hiểu với tu vi của tông chủ lại có thêm Lý Thiến Mai còn cao hơn nữa, tại sao đi đến Mạc La đại lục lâu như vậy mà vẫn chưa trở về?
 
Lại thêm vài canh giờ, vẻ lo lắng trong mắt lão già lại càng nồng đậm. Trong lòng lão mơ hồ cảm thấy không ổn, lão cắn răng điều khiển Linh thú mãnh hổ không chút do dự. Mãnh hổ mang theo hơn ba mươi đệ tử hạch tâm của Tử Đạo Tông phóng thẳng xuống Mạc La đại lục.
 
Nhưng khi bọn họ vừa mới tới gần, còn chưa kịp phá vỡ tầng phòng hộ Mạc La đại lục thì một giọng nói uy nghiêm đột nhiên vang vọng.
 
- Lui ra! Không có lệnh của ta, không kể nào được tiến vào Mạc La đại lục nửa bước!
 
Giọng nói này là của Lô Vân Tòng, thân thể lão già kia vội vàng dừng lại rồi vội vàng cung kính ôm quyền xưng vâng. Lão già điều khiển mãnh thú nhanh chóng lui về phía sau, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
 
Khi ánh sáng ban mai còn bao phủ dược viện, Vương Lâm quét mắt nhìn về phía Lô Vân Tòng. Lúc này Lô Vân Tòng đang trầm tư, hắn chỉ ngồi một bên uống rượu mà không nói câu gì. Hắn đã biết mình không phải là đối thủ của người thanh niên áo trắng trước mặt, dù là tất cả Tử Đạo Tông có đến đay cũng không có tác dụng.
 
- Hiện nay với câu hỏi thứ ba ta cũng chỉ có thể nói đạo là tư tưởng!
 
Vương Lâm nhìn qua Lý Thiến Mai rồi bình thản nói.
 
Trên mặt Lý Thiến Mai lộ ra nụ cười cực kỳ xinh đẹp. NHIỀUàng đảo mắt nhìn qua Vương Lâm rồi khẽ nói:
 
- Đa tạ Lữ huynh đã giải thích ba điều nghi hoặc cho tiểu muội. Còn vấn đề thứ ba, hy vọng sau này Lữ huynh có thể đắc đạo và nói cho mọi người biết được. Từ nay về sau tiểu muội sẽ không đi hỏi bất kỳ người nào ba vấn đề này nữa.
 
Vương Lâm khẽ giật mình, hắn trầm ngâm nhìn Lý Thiến Mai một lát rồi gật đầu. Lô Vân Tòng thầm than một tiếng, hân đứng lên ôm quyền hướng về phía Vương Lâm, trầm giọng nói:
 
- Lữ đạo hữu! Một đêm nghe đạo, thù hận trước đây xin nhấc tay bỏ qua. Nhưng Âm Tiên Phiên ngươi phải trả lại cho ta.
 
Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, hắn lắc đầu.
 
- Ngươi.
 
Lô Vân Tòng hít vào một hơi thật sâu rồi cười khổ.
 
- Lữ đạo hữu, Âm Tiên Phiên không phải vật Tử Đạo Tông ta, mà nó chính là chủ tông ban thưởng xuống bên dưới, sau trăm năm phải dâng lên lại. Nếu ngươi không muốn trả thì Lô mỗ cũng không cưỡng ép, nhưng trăm năm sau nếu tông chủ yêu cầu thì đứng trách Lô mỗ không nói trước.
 
Lô Vân Tòng lại thầm than một tiếng, hắn mở miệng nói.
 
"Âm Tiên Phiên là vật của chủ tông sao?" Vẻ mặt Vương Lâm vẫn rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại khẽ động.
 
- Thôi được, nếu ngươi đã không muốn trả thì Lô mỗ xin cáo từ!
 
Lô Vân Tòng ôm quyền rồi nhìn về phía Lý Thiến Mai, hắn nhận ra đối phương không có ý muốn cùng đi với mình thì trong lòng cảm thấy cay đắng. Hắn ôm quyền hướng về phía Lý Thiến Mai rồi xoay người rời đi.
 
Khi Lô Vân Tòng phóng đi, Lý Thiến Mai nhẹ nhàng nở nụ cười nhìn qua Vương Lâm. Nàng dùng tay cầm sáo đặt lên bên miệng rồi khẽ thổi. Tiếng sáo chậm rãi vang lên, dịu dàng mà trang nhã, tươi đẹp và phóng khoáng. Tiếng sáo thấm vào trong tận đáy lòng, vờn quanh linh hồn làm người ta phải say đắm lạc hồn vào bên trong.
 
Trong tiếng sáo ẩn giấu những ý vị tâm tư, như cánh hoa rơi nhẹ, như nước chảy suối khư trong suốt và thơm mát. Tiếng sáo như xóa đi những xấu xa trong tâm hồn, lại giống như một luồng cầu vồng bảy máu để người và người cùng ngắm, làm cho khoảng cách giữa con người tan theo mây khói.
 
Vương Lâm cảm nhận tiếng sáo trong sự yên lặng và trang nhã, hắn nhắm hai mắt lại, giống như thấy được cô gái đánh đàn trên Chu Tước Tinh, giống như thấy được cô gái mù đánh đàn trên vùng đất Yêu Linh. tiếng sáo bên tai và tiếng đàn trong lòng lượn lờ và giao thoa, mơ hồ không thể phân biệt rõ.
 
Lô Vân Tòng đã rời đi rất xa, hắn nương theo tiếng sáo mà đi, nỗi cay đắng trong lòng càng trở nên nồng nặc. Hắn quay đầu nhìn về Quy Nguyên Tông rồi thở dài một tiếng, sau đó lại tiếp tục phóng đi không quay đầu lại.
 
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, tiếng sáo dần tiêu tán. Lý Thiến Mai đứng lên nhìn Vương Lâm rồi xoay người đi về phía cửa dược viện. Khoảnh khắc khi bước ra khỏi cổng nàng dừng chân xoay đầu lại rồi cười, một nụ cười cực kỳ tuyệt vời. Vương Lâm chợt mở bừng mắt.