Tiên Nghịch

Chương 711: Kinh biến

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 1499 chữ

- Da của Cổ Thần. - Vương Lâm nhìn chằm chằm vào bộ giáp của hài cốt, nét mặt trở nên âm trầm. Khoảng khắc nhìn thấy bộ giáp da, Vương Lâm chợt có cảm giác buồn bã.
 
Hắn nhìn kỹ lại một lần, đó đúng là da của Cổ Thần được chế tạo thành giáp. Tuy không biết đó là Cổ Thần mấy tinh, nhưng khi nhìn thấy bộ giáp da, Vương Lâm lại nghĩ tới bổn tôn.
 
- Hứa huynh biết vật ấy? - Lý Nguyên thấp giọng nói.
 
Vương Lâm lắc đầu, nói nhỏ:
 
- Không nhận ra. Chỉ hơi giống với một thứ của người trước đây thôi.
 
Lý Nguyên cũng không hỏi tiếp mà nhìn bộ hài cốt bên cạnh cái cây, ánh mắt lấp lánh. Một lát sau, hai tay hắn bắt quyết, chỉ về phía trước. Lập tức một đạo cấm chế trong tay xuất hiện, hóa thành mười tám đóa hoa mai bay về phía cái cây.
 
Sau khi hạ xuống, chỉ thấy không gian xung quanh cái cây vặn vẹo, xuất hiện vô số dao động. Đồng thời, ngay cả bộ hài cốt dưới cái cây cũng vặn vẹo theo.
 
Cuối cùng, một âm thanh giống như gương vỡ vang lên. Cảnh tượng trước mặt liền biết mất. Cây cối không có ở đó, hài cốt cũng vậy, chỉ có một cái truyền tống trận tỏa ra ánh sáng dìu dịu, xuất hiện trước mặt Vương Lâm và Lý Nguyên.
 
- Đây là pháp thứ ba trong bát pháp của tiên cấm, lấy huyễn thuật làm chính. Vừa rồi bộ hài cốt mà chúng ta nhìn thấy cũng không phải nằm dưới tán cây. - Lý Nguyên nhìn truyền tống trận, trầm giọng nói.
 
- Sử dụng hai bộ hài cốt để thu hút sự người mò tới, sau đó dùng cấm chế giết chết. Không biết bao nhiều năm qua, có bao nhiêu người chết ở đây. - Vương Lâm gật đầu. Vừa rồi hắn cũng nhìn ra điểm ấy. Nếu bộ hài cốt thực sự tồn tại thì không thể giữ được cho tới bây giờ.
 
- Đây là một cái cấm chế giết người. Nhìn bộ giáp da đó chắc chắn là một thứ pháp bảo mê người của tiên nhân. - Ánh mắt Lý Nguyên xuất hiện một tia sáng.
 
Vương Lâm trầm ngâm một chút rồi nói một cách chậm rãi:
 
- Không biết là cấm chế này do tiên nhân lưu lại hay hậu nhân thiết lập để đánh bẫy.
 
Lý Nguyên cũng trầm ngâm. Vấn đề này, vừa rồi hắn cũng đã suy nghĩ, nên vào lúc này nói một cách từ tốn:
 
- Mặc kệ thế nào. Cấm chế ở đây ta có thể xác định là lần đầu tiên bị bài trừ. Dù sao, vừa rồi Lý mỗ quan sát kỹ không hề nhận thấy một dấu hiệu chứng tỏ bị phá. Hơn nữa, cấm chế lâu năm, thời gian cũng có chút phù hợp.
 
- Do được bố trí từ rất lâu, nên bên trong có một số thay đổi mới khiến cho ánh sáng của cấm chế tiết ra ngoài. Đồng thời một số cảnh tượng bên trong cấm chế cũng hiện ra ở cấm nhãn. - Vương Lâm nhìn chăm chú rồi nói chậm rãi.
 
Lý Nguyên hơi trầm ngâm, gật đầu:
 
- Hứa huynh nói cũng đúng. Nơi này có bảy phần đúng như nhận định của Hứa huynh. Tất nhiên cũng không ngoại trừ có người cố ý tạo ra ở đây để giết người đoạt bảo.
 
Vương Lâm và Lý Nguyên đều là người thông minh, tâm trí hơn người. Sau khi quan sát một lúc, cả hai đã tìm ra được đáp án gần như chính xác tuyệt đối.
 
Đúng lúc này, truyền tống trận sau khi cấm chế bị phá, có chút dao động. Nó giống như lâu ngày không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, bây giờ đột nhiên xuất hiện giao tiếp với ngoại giới khiến cho xung đột với tiên khí liền có triệu chứng bị phá hủy.
 
Thậm trí ở bên mép của truyền tống trận vào lúc này xuất hiện vô số dòng xoáy nhỏ có dấu hiệu bị phá hủy. Một số ảo giác từ trong dòng xoảy tản ra. Tuy nhiên cũng chỉ là một số hình ảnh, trong đó có cả một ít kiến trúc xưa và thi thể hài cốt.
 
Vương Lâm và Lý Nguyên gần như cùng lúc nhìn thấy cảnh tượng đó. Ánh mắt của hai cùng nhìn chăm chú.
 
- Xem ra suy đoán của Hứa huynh hoàn toàn chính xác. Hai chúng ta thử tìm xem cuối cùng nó như thế nào. - Lý Nguyên cười nói.
 
Vương Lâm đang muốn nói chuyện thì chợt có một thần thức cực mạnh từ xa lan tới. Thần thức đó quá mạnh, ngay cả bên trong cũng ẩn chứa thần thông. Sau khi tản ra, những đám mây đen trên bầu trời trong tích tắc bay đi, giống như không dám trêu chọc tới đạo thần thức đang lan tỏa khắp đại lục nhỏ bé này.
 
Lý Nguyên biến sắc. Vào lúc thần thức tỏa đến, hắn có cảm giác hô hấp trở nên khó khăn. Giống như thần thức của đối phương biến thành ngọn núi đè lên người. Nó còn làm cho tiên lực trong cơ thể hắn không thể khống chế được mà phun ra một ngụm máu tươi. Thần thức đó mới chỉ đảo qua một cái liền lui lại, tập trung ở đây.
 
Vương Lâm lại càng thất kinh. Thần thức đó có mang tới cho hắn một cái cảm giác quen thuộc. Vào lúc này, chẳng cần nghĩ ngợi, hắn liền bay thẳng vào trong truyền tống trận.
 
Sắc mặt Lý Nguyên tái nhợt, suýt nữa thì hồn phi phách tán, vội bám theo Vương Lâm.
 
Khoảng cách hai người với tới truyền tống trận cũng không xa nên thoáng cái đã tới gần. Nhưng đúng vào lúc này, thần thức trở nên điên cuồng, trong phút chốc trời đất xung quanh biến thành một màu đỏ.
 
Một làn sương màu đỏ trong nháy mắt bao phủ, hóa thành vô số âm hồn, cất tiếng những tiếng khóc chói tai, đánh về phía Vương Lâm.
 
- Cấm chế. - Vương Lâm hét lớn, ôm lấy Lý Nguyên rồi lao về phía truyền tống trận.
 
Lý Nguyên nhanh trí không kém gì Vương Lâm, lập tức hiểu rõ ý định của hắn. Nếu cả hai cùng làm phép sẽ ảnh hưởng tới tốc độ. Vào lúc này, Vương Lâm lo việc di chuyển còn hắn chủ công là sự lựa chọn tốt nhất.
 
Để mặc cho Vương Lâm nắm lấy mình. Lý Nguyên chẳng hề do dự, hai tay bắt quyết, trong tay liền xuất hiện vô số cấm chế. Cấm chế vừa mới xuất hiện, liền từ một hóa thành mười tám. Kể từ đó, trong phút chốc vô vàn cấm chế xuất hiện.
 
Vô số cấm chế nhanh chóng ngăn cản âm hồn do làn sương màu đỏ hóa thành. Vương Lâm cũng không quay đầu lại, ôm lấy Lý Nguyên lao đi tới bên truyền tống trận rồi lao vào. Trong tích tắc một tiếng hừ lạnh từ trong thần thức phát ra.
 
- Ngưng huyết.
 
Âm thanh vừa dứt, trong vòng trăm trượng, giống như bị dồn nén, nhanh chóng đọng lại. Không gian như muốn làm cho tất cả mọi vật trong đó cũng phải đứng yên.
 
Vương Lâm chỉ còn cách truyền tống trận vài bước. Nhưng lúc này giống như bị một ngọn núi đè chặt khiến cho hắn chậm lại. Ngay cả thân thể của hắn cũng như bị một lực cực mạnh đè ép, gần như đứng im. Không chỉ có Vương Lâm mà Lý Nguyên cũng như vậy.
 
Lực lượng đó quá mạnh, có thể so sánh với thiên uy. Nó giống như một bàn tay vô hình từ trên bầu trời hạ xuống, nắm lấy cả khoảng không gian trong phạm vi trăm trượng, chực bóp nát.
 
Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt. Mồ hôi lạnh chảy xuống. Thậm chí hắn còn không nhấc nổi tay để xuất ra pháp bảo. Hắn có thể thấy được trong khoảng không cách đó không xa, một tia sáng màu hồng đang lao tới đây. Bên trong làn ánh sáng đó nhanh chóng xuất hiện một bóng người.
 
Bóng người màu hồng đó tỏa ra một sự căm hận, cùng với sát khí không thể tưởng.