Tiên Nghịch

Chương 687: Tu chân tinh của ta

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2089 chữ

- Nơi đây không tồi!
 
Thanh niên tóc đen kia vẫn không quay đầu lại, nhìn ánh tà dương đang chậm rãi hạ xuống ở tận cùng trời đất phía xa xa, bình thản nói.
 
Một câu vô cùng đơn giản, không hề ẩn chứa thần thông gì, nhưng rơi vào trong tai Trương Tân Hải cũng khiến thân mình đang suy yếu của hắn lập tức giống như được truyền cho sức sống, cũng khiến cho thân phận gia chủ Trương gia quyền quý của hắn không thể không bị áp chế.
 
Hắn theo bản năng hạ thấp thân mình, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Đây là một loại dẫn dắt khí tức, điểm này với kiến thức của hắn vẫn có thể biết được. Thường thường, trong đám phàm nhân, cho dù là đế vương, ở trước mặt hắn cũng sẽ không tự chủ được mà phải cúi đầu, bởi vì đã bị khí tức của hắn dẫn dắt.
 
Mà giờ phút này, ở trên người hắn không ngờ cũng xuất hiện loại hiện tượng này. Chuyện này chỉ có thể được giải thích, đó là bản thân hắn ở trong mắt của thanh niên này cũng giống như là một phàm nhân!
 
- Đáng tiếc, đỉnh núi như thế này lại bị ngươi dùng làm nơi để quy tiên!
 
Thanh niên tóc đen lắc đầu, vung tay phải lên, lập tức ngọn núi thật lớn này bỗng nhiên run lên. Một luồng tử khí ngưng tụ ở nơi này qua vô số năm bị dùng làm chỗ quy tiên lập tức dưới một cái vung tay này biến mất không còn.
 
Toàn bộ ngọn núi giống như được tái sinh, giống như người bị bệnh tật hành hạ quanh năm trong nháy mắt bình phục, sức sống lập tức trở nên dồi dào.
 
Thân mình Trương Tân Hải lập tức chấn động. Hắn ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, trên mặt lộ vẻ kích động, không chút do dự lập tức quỳ xuống trên mặt đất, cung kính nói:
 
- Vãn bối Trương Tân Hải bái kiến tiền bối. Tiền bối nếu thích Hoành Vân Sơn Phong này, vãn bối sẽ lập tức dâng tặng!
 
- Hoành Vân Sơn Phong. … Thanh niên tóc đen này chính là Vương Lâm. Hắn xoay người, liếc nhìn Trương Tân Hải một cái, chậm rãi nói:
 
- Tuổi thọ của ngươi sẽ hết. Việc này cho dù với sức mạnh của ta cũng không dễ dàng thay đổi.
 
Trương Tân Hải chua xót cười, nói:
 
- Xin tiền bối đừng hiểu lầm, vãn bối hiểu được thiên mệnh, không cần tiền bối tương trợ, trước khi chết có thể gặp được tu sĩ đại thần thông như ngài, vãn bối không có gì tiếc nuối. Đừng nói là ngọn núi này, cho dù là Thanh Linh Tinh này nếu tiền bối thích, tại hạ cũng có thể dâng tặng.
 
Vương Lâm xoay người, tay phải hướng về giữa lông mày Trương Tân Hải cách không vỗ một cái, đánh ra một đạo linh quyết, nhẹ nhàng nói:
 
- Thay đổi vận mệnh của ngươi thì ta không làm được, nhưng lấy linh lực của ngươi thiêu đốt, tăng tuổi thọ thêm mười năm thì có thể làm được.
 
Lúc đánh ra linh quyết, trong lòng Vương Lâm thầm than. Loại thần thông này sau khi hắn thấy được đạo lộ của bước thứ ba mới có thể miễn cưỡng thi triển. Nếu năm đó có thể như vậy, Lý Mộ Uyển cũng sẽ không phải cuối cùng dung thân ở trong Thiên Nghịch Châu.
 
Linh quyết rơi vào giữa lông mày của Trương Tân Hải. Thân mình người này run lên, lập tức cảm nhận được một sức sống từ linh khí bên trong cơ thể mạnh mẽ truyền ra. Sắc mặt hắn trở nên hồng hào, hít sâu, nhìn Vương Lâm cung kính nói:
 
- Đa tạ tiền bối, tiền bối có gì dạy bảo, vãn bối sẽ dốc toàn lực để làm!
 
Hắn có thể trở thành gia chủ của Trương gia, hiển nhiên không phải người ngu dốt. Hắn biết rõ thế gian không có chuyện vô duyên vô cớ cho không.
 
Hắn thấy lúc trước Vương Lâm nói ngọn núi này không tồi, liền lập tức không chút do dự đem ngọn núi này dâng tặng. Bởi vì hắn biết, với tu vi của đối phương, đứng ở nơi này, nói ra lời này đã là rất nhân từ, nếu là loại người tính tình bất thường, chỉ sợ sẽ trực tiếp chiếm đoạt, nếu có chút không vui, thậm chí đồ sát vài tiểu gia tộc tu chân như bọn họ cũng thật sự rất dễ dàng.
 
Trong lòng Trương Tân Hải phỏng đoán, người trước mặt hiển nhiên không phải người của Thanh Linh Tinh, nhất định là người từ bên ngoài tới. Mà người có thể bước vào tinh không, tu vi tất phải là Anh Biến Kỳ trở lên! Vương Lâm liếc mắt nhìn Trương Tân Hải một cái, bình thản nói:
 
- Ta cho ngươi thời gian mười năm, tích góp oán khí của phàm nhân trong thiên hạ, càng nhiều càng tốt! Nếu ngươi cuối cùng có thể làm cho ta vừa lòng, như vậy một khi ta còn ở trên tinh cầu này, hương hỏa của Trương gia ngươi sẽ không ngừng! Đi đi!
 
Vương Lâm nói xong, vung tay áo.
 
Trương Tân Hải chỉ cảm thấy có một cơn cuồng phong đập vào mặt, nhìn thấy trước mắt toàn bộ là mây mù dày đặc, bên tai vang lên tiếng gió gào thét. Khi toàn bộ tiêu tan, hắn đã ở dưới chân núi.
 
Cảnh tượng vừa rồi thậm chí khiến cho hắn có cảm giác như đang nằm mơ, trong lúc hoảng hốt sờ sờ vào giữa lông mày, cảm thụ sức sống dào dạt của bản thân. Hắn hít sâu, hướng về ngọn núi xoay người cúi đầu, ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn, xoay người vội vàng rời khỏi.
 
- Yêu cầu của tiền bối kia, nhất định ta phải toàn lực đi làm!
 
Cả người Trương Tân Hải hóa thành một đạo cầu vồng, bay thẳng đến Trương gia.
 
Sau khi đưa Trương Tân Hải đi, Vương Lâm trầm ngâm một lát, vỗ túi trữ vật, lập tức Tôn Hồn Phiên xuất hiện. Cây đại phiên dài ba trượng bị Vương Lâm nhẹ nhàng nhấn một cái, liền cắm lên mặt núi đá.
 
Lá cờ bị gió núi thổi động, lập tức mở ra, hồn phách bên trong bay ra, vờn quanh toàn bộ ngọn núi. Ba đại chủ hồn ngưng tụ. dung nhập bốn phía, trong khoảnh khắc, toàn bộ ngọn núi lập tức bị một màn sương đen nồng đậm bao phủ! Vương Lâm vung tay phải về phía sau, lập tức một luồng đại lực từ trong ngón tay gào thét xuất ra, bắn vào bên trong ngọn núi, trong tiếng ầm ầm, một tòa động phủ khổng lồ xuất hiện.
 
Cửa động phủ nẳm ở đỉnh của ngọn núi, thế núi bốn xunh quanh hiểm ác, thoạt nhìn rất hùng tráng.
 
Ngón trỏ tay phải của Vương Lâm điểm nhẹ, một đạo tiên quyết bỗng nhiên in lên núi đá phía trên cửa động, tiên quyết như ẩn như hiện, lộ ra một tia uy áp.
 
Làm xong đâu đấy, Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, thần thức tản ra, lại quét qua toàn bộ Thanh Linh Tinh. Lúc này đây, hắn cũng không trực tiếp xem qua, mà truyền ra một đạo thần niệm.
 
- Từ hôm nay trở đi, nơi này sẽ là tu chân tinh của ta! Bên trong Hoành Vân Sơn Phong là cấm địa, người nào dám vào, quyết không buông tha!
 
Thần niệm của Vương Lâm như cuồng lôi, ầm ầm vang vọng khắp trời đất trên Thanh Linh Tinh này, truyền tới tai từng tu sĩ, khiến cho sắc mặt những tu sĩ này tất cả đều đại biến.
 
Nhưng không có một người nào có gan phản kháng. Loại thần thông truyền thần niệm khắp toàn bộ tinh cầu này làm cho bọn họ khiếp sợ, trong lòng mạnh mẽ dâng lên một cảm giác không thể tin nổi.
 
Thanh Linh Tinh từ ngày hôm nay đã có chủ nhân, chủ nhân này chính là Vương Lâm.
 
Vương Lâm ở trên Thanh Linh Tinh này là người đứng đầu! Cũng giống như Huyết Tổ, hắn ở trên Huyết Tinh, có quyền nắm giữ sinh tử.
 
Cũng giống như Thiên Vận Tử ở Thiên Vận Tinh, thân phận chí tôn.
 
Thời gian thoáng trôi đi, năm này qua năm khác, nhưng tu sĩ trên Thanh Linh Tinh, bất kể là tu vi gì trong thời gian năm năm này toàn bộ đều rất vội vàng. Trương Tân Hải suy nghĩ rất lâu, không giấu giếm yêu cầu của Vương Lâm, mà đem yêu cầu này truyền ra, khiến cho tất cả những gia tộc tu chân đều biết.
 
Chẳng qua Trương gia cũng là xuất hiện với thân phận sứ giả của Vương Lâm.
 
Thời gian năm năm, những tu sĩ bôn ba trong khắp các phố phường, không ngừng thu oán khí trên từng người phàm nhân. Loại khí tức này gần như trong mỗi cơ thể của phàm nhân đều tồn tại, chẳng qua là có nhiều hay ít mà thôi.
 
Phàm nhân trên Thanh Linh Tinh thật sự rất nhiều, thời gian năm năm chẳng qua chỉ tích góp được chưa đến bốn phần. Nhìn thấy thời gian đã trôi qua một nửa, Trương Tân Hải có chút lo lắng, nhưng không có cách nào, vì tốc độ này đã là nhanh nhất.
 
Ngay cả bản thân hắn cũng đã đi ra ngoài nhân gian không ngừng tích góp. Toàn bộ tộc nhân của hắn, chỉ cần tu vi đạt tới Ngưng Khí tầng thứ năm trở lên, cũng toàn bộ đều được phái đi.
 
Thời gian năm năm, Vương Lâm thủy chung khoanh chân ngồi trên đỉnh Hoành Vân Sơn, tế luyện pháp bảo.
 
Pháp bảo hắn tế luyện là bình phong Sơn Hà Đồ bên trong nguyên thần. Vật ấy tổn hại nghiêm trọng, ở trong nguyên thần của Vương Lâm, lấy lôi quang dung hợp, không ngừng chữa trị.
 
Ngoài ra, còn có sơn thạch của tiên giới kia. Vật ấy do có vết nứt, hồn bị rút ra nên rất không ổn định, được Vương Lâm lấy khí nguyên thần tế luyện, chậm rãi chữa trị.
 
Còn việc dung hợp với vương miện hoa hồng màu lam của Hồng Điệp, Vương Lâm nghiên cứu rất lâu, nhưng thủy chung vẫn không thể hiểu rõ.
 
Ba pháp bảo này là vật mới lấy được, trong khi tế luyện, Vương Lâm dành thời gian kết hợp với phướng hướng bước thứ ba mà bản thân đã nhìn thấy, lấy từ trong túi trữ vật ra một thứ thoạt nhìn như một pháp bảo tầm thường.
 
Vật ấy chính là Côn Cực Tiên! Cây tiên này đã đi theo Vương Lâm một thời gian dài, thần thông rõ ràng có chút thiếu sót, trước đây Vương Lâm cũng vẫn chưa quá mức coi trọng. Nhưng lúc này, hắn đối với Côn Cực Tiên cũng cực kỳ để ý.
 
- Trong tất cả các pháp bảo của ta, luận về linh hoạt và sắc bén, vật này không bằng tiên kiếm và loan đao, luận về phòng thủ, không bằng Tôn Hồn Phiên và bình phong Hà Sơn Đồ, luận về thần thông không bằng sơn thạch của tiên giới và Xạ Thần Xa. Nhưng nó, trong tất cả các pháp bảo của ta, lại là vật duy nhất ẩn chứa phương hướng bước thứ ba mà ta đã nhìn thấy! Việc này thật sự là hết sức kỳ dị!
 
Vương Lâm nhìn vào Côn Cực Tiên trong tay, thì thào tự nói.