Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Hai mắt Vương Lâm chợt lóe lên, tay phải chụp một cái vào hư không lập tức ba họa trục này nhanh chóng bay vào trong tay. Thần thức hắn đảo qua, với sự quen thuộc đối với Chiến Tự Thiếp thì lập tức phân biệt được thật giả!
- Ngươi đã có được Chiến Tự Thiếp, lão phu có thể rời đi được chưa?
Liệt Vân Tử nhìn Vương Lâm. Đối với hắn mà nói thì tự mình tống xuất Chiến gia chí bảo gần như là một việc không thể chấp nhận được! Nhưng lúc này nếu không giao ra thì sẽ bị Vương Lâm lấn tới, hắn không còn sự lựa chọn nào nữa!
Nếu người khác là Thánh Hoàng thì Liệt Vân Tử tin rằng dù mình có đắc tội đối phương thì hắn cũng không dám giết mình, nhiều nhất chỉ là bắt giam mà thôi. Dù sao sau lưng hắn còn cả Lôi Tiên Điện! Mà ở trong Liên Minh Tinh Vực này, sự thần bí của La Thiên cũng sẽ vô hình giúp hắn tăng thêm sức nặng. Dù sao người có thể chân chính biết về La Thiên thật sự quá ít, cũng giống như sự hiểu biết của La Thiên đối với Liên Minh.
Nhưng tên Vương Lâm này lại rất quen thuộc La Thiên vì hắn từng chính là Chính phẩm Lôi tiên. Sự thần bí của La Thiên đối với Vương Lâm đã giảm bớt rất nhiều.
Điều này cũng chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là đối với sự hiểu biết về Vương Lâm của Liệt Vân Tử thì hắn hiểu rằng người này tâm ngoan thủ lạt, lại cực kỳ to gan, làm việc quyết đoán, không chút ướt át bẩn thỉu. Người như thế nếu thực sự động tới sát khí thì tuyệt không cấp cho mình chút cơ hội phản kích nào mà sẽ quyết đoán ra tay! Bản thân mình tuyệt đối không thể sống sót được! Do đó hắn không thể không khuất nhục. Tận trong tâm can hắn, dù là đổ máu cũng không muốn lấy ra Chiến Tự Thiếp.
Thu hồi Chiến Tự Thiếp, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, chậm rãi nói:
- Việc ngươi làm nhục thân phận Thánh Hoàng của ta có thể bỏ qua rồi. Nhưng lúc này Vương mỗ có một việc riêng muốn hỏi qua Liệt Vân Tử tiền bối.
Tâm thần Liệt Vân Tử trở nên hơi hồi hộp, nhìn chằm chằm Vương Lâm, cắn răng nói:
- Ngươi đã đạt được Chiến Tự Thiếp, sự cố của lão phu trước đó cũng đã phải trả giá, ngươi còn muốn thế nào?
Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, bình thản nói:
- Trước đó ngươi bảo ta đoạt đi trọng bảo của Chiến gia ngươi có đúng không? Việc này ngươi cũng phải cho ta một cái công đạo!
Vương Lâm nhìn chằm chằm Liệt Vân Tử. Hắn muốn giết người này nhưng nếu hắn chết thì chắc chắn sẽ khiến cho La Thiên và Tứ Thánh Tông trở mặt!
Do đó không đúng như kế hoạch đối phó Thác Sâm của Vương Lâm. Càng quan trọng hơn là nếu Tứ Thánh Tông và La Thiên trở mặt thì người có lợi nhất đó chính là Thi Âm Tông và Liên Minh!
Thanh Thủy rất có khả năng ở trong Liên Minh, còn có ân đức của Thánh Hoàng, hết thảy sự tình này đều khiến Vương Lâm hiện tại tạm thời không thể giết được Liệt Vân Tử!
- Ngươi còn muốn gì?!
Liệt Vân Tử lại nén giân, trầm giọng nói:
- Mười La Phù huyết cầu!
Vương Lâm chậm rãi nói.
- Ngươi… Trong cơ thể Liệt Vân Tử lập tức truyền ra âm thanh bang bang, hiển nhiên là đã phẫn nộ tới cực điểm. Thân mình hắn run rẩy, liên tục đè nén mấy lần mới áp chế được, cả người hắn bình tĩnh trở lại, hít thở một hơi thật sâu rồi nói:
- Lần trước, sau khi cho ngươi thì ta chỉ còn lại sáu cái La Phù huyết cầu. Lão phu không có hơn nữa, đây đã là cực hạn của lão phu rồi! Liệt Vân Tử nghiến răng nghiến lợi nói. Vương Lâm khẽ mỉm cười gật đầu nói:
- Sáu cái, được rồi! Còn nữa, ngọc giản để thao khống nó cũng cho ta luôn đi!
Liệt Vân Tử nhắm hai mắt lại, tay phải lại chụp một cái vào hư không, sáu cái La Phù huyết cầu ẩn chứa huyết khí nồng đậm từ bên trong khe bay ra. Ngoài ra còn có một khối ngọc giản nữa.
Tay áo Vương Lâm vung lên, thu sáu cái La Phù huyết cầu này vào trong túi trữ vật rồi nắm lấy ngọc giản kia. Sau khi nhìn kỹ rồi cũng thu vào.
- Lão phu cáo từ!
Liệt Vân Tử xoay người định rời đi. Chu Tước Thánh Tông này hắn đã không thể ở lại được nữa!
- Liệt Vân Tử đi thong thả, Vương mỗ có một vật để đưa tiễn, làm phiền ngươi đưa cho Viêm Lôi Tử tiền bối!
Tay phải Vương Lâm vung lên, lập tức một khối ngọc giản bay ra, hướng về phía tay của Liệt Vân Tử.
Liệt Vân Tử nhướn mày, cầm lấy ngọc giản rồi thần thức hơi đảo qua. Ngay lập tức sắc mặt hắn trở nên đại biến, ngẩng phắt đầu lên, hai mắt bắn ra tinh quang sáng chói.
- Đây… - Nếu Viêm Lôi Tử tiền bối muốn thì hãy đến Chu Tước Thánh Tông tìm ta!
Vương Lâm cười cười, không nói thêm gì nữa!
Liệt Vân Tử thận trọng thu lấy ngọc giản này, nhìn kỹ Vương Lâm một cái. Đối với người trước mắt này, hắn ngày càng nhìn không thấu. Đáy lòng hắn than thầm một tiếng rồi xoay người nhanh chóng rời đi.
"Tổ vật của Chiến gia ta tuyệt đối không thể rơi vào tay người ngoài… Vương Lâm, sớm muộn gì cũng có một ngày lão phu sẽ đến thu hồi! Tới lúc đó nếu không giết ngươi thì lão phu sẽ không là Liệt Vân Tử!" Liệt Vân Tử lao ra khỏi tu chân tinh, hóa thành một đạo trường hồng nhanh chóng bay đi trong tinh vực!
"Tuy nhiên, ngọc giản này của Vương Lâm quả thực là một việc kinh thiên, cần nhanh chóng đưa tới cho Viêm Lôi Tử! Việc này nếu là thực thì quả là quá mức kinh người!" Liệt Vân Tử quyết định, tốc độ trở nên nhanh hơn. Chỉ cần ở lại trong phạm vi Tứ Thánh Tông một giây, hắn đều cảm giác rất nhục nhã!
Tay phải hắn chụp một cái, phía trước người xuất hiện một cái khe. Một tảng đá màu đen được hắn chụp lấy. Hắn chà xát một cái, lập tức nó hóa thành những mảnh vỡ. Những mảnh vỡ này không hướng về bốn phía tản ra mà nhanh chóng ngưng tụ lại, hình thành một sợi dây thật dài vờn quanh thân thể hắn.Khoảnh khắc, tốc độ của Liệt Vân Tử đột nhiên nhanh hơn mấy lần, lóe lên cái đã biến mất vô ảnh!
Nhiều ngày sau, Liệt Vân Tử lấy tốc độ cực nhanh rốt cục thoát khỏi phạm vi Tứ Thánh Tông ở phía Đông Liên Minh Tinh Vực. Hắn lao thẳng về phía Tây Bắc, nơi thuộc phạm vi chiếm đóng của La Thiên!
Nhưng ngày thứ hai khi hắn bước vào Liên Minh Bắc Bộ, khi đang gấp rút lao đi thì đột nhiên từ xa có một đạo hàn quang chợt lóe lên. Tốc độ của đạo hàn quang này cực nhanh, ầm ầm lao về phía Liệt Vân Tử như long trời lở đất. Sắc mặt của Liệt Vân Tử đại biến, đang muốn né tránh nhưng với tu vi của hắn, căn bản không thể trốn thoát khỏi màn hàn quang này. Gần như ngay lập tức, hàn quang này đã đánh mạnh vào ngực của Liệt Vân Tử, xuyên hẳn qua phía sau. Thậm chí Liệt Vân Tử không có thời gian thi triển bất cứ thần thông và pháp bảo nào!
Liệt Vân Tử phun ra máu tươi, thân thể lập tức sụp đổ. Nguyên thần hắn lập tức kinh hoảng và khiếp sợ bay ra. Mắt thấy hàn quang kia lại tới, dường như không chết không ngừng vậy! Dưới sự kinh hoảng, Liệt Vân Tử lật tay chụp một cái vào hư không, lập tức trước người hắn hiện ra hơn mười huyết cầu lớn chừng mười trượng, đúng là La Phù huyết cầu! Huyết cầu này vừa xuất hiện, Liệt Vân Tử lập tức hét lớn:
- Bạo!
Những huyết cầu này ầm ầm vỡ tung, hóa thành một cỗ công kích, mạnh mẽ đối kháng với đạo hàn quang đang lao đến kia. Nương theo cơ hội này, Liệt Vân Tử không tiếc tổn hao nguyên thần khí, cấp tốc bỏ chạy về phía trước.
Nhưng trong nguyên thần hắn, lúc này có một tia máu lấy ngực làm trung tâm nhanh chóng lan tràn khắp thân thể hắn. Trên mặt Liệt Vân Tử vẫn hiện lên nét như cười như không nhưng trong mắt lại lộ ra quang mang sợ hãi.
- Độc! Đây là chất độc Dục tiên tục tử của Thi Âm Tông!
Với sự cường đại và tình báo đa dạng như của La Thiên, tất nhiên đã điều tra rất nhiều về những thủ đoạn công kích của Thi Âm Tông! Liệt Vân Tử thân là tu sĩ đại thần thông của La Thiên, tự nhiên ngay lập tức nhận ra loại độc trên người mình chính là của Thi Âm Tông!
Dưới nỗi sợ hãi hồn bay phách lạc, Liệt Vân Tử vội vàng bỏ chạy trối chết!
Mãi cho tới khi Liệt Vân Tử bỏ chạy đã rất xa rồi, trong tinh không mới xuất hiện bóng dáng của một nam tử. Người này mặc một thân áo lam, tướng mạo anh tuấn. Hắn nhìn về phía Liệt Vân Tử bỏ chạy một cái rồi lắc đầu, xoay người rời đi!
- Lấy độc tố rút ra khỏi người Tư Đồ Nam để đánh lén một tên tiểu bối như ngươi, việc này… Ôi, dù sau hai vợ chồng chúng ta nợ nhân tình của Vương Lâm nhiều lắm!
Nam tử thầm than một cái, bóng dáng lại biến mất ở trong tinh không.
Một lúc sau khi Liệt Vân Tử thoát đi, trong đại điện trên chủ tinh của Chu Tước Thánh Tông, khi nữ tử xinh đẹp của Thi Âm Tông đã tống xuất hạ lễ, biểu đạt ý nguyện muốn kết minh với Tứ Thánh Tông, đang định ly khai thì bị Vương Lâm giữ lại để mấy ngày sau tham gia nghi thức đăng cơ.
- Lý đạo hữu, Thi Âm Tông luôn làm bạn với thi thể, đối với kỳ thi trong thiên hạ tất nhiên là cực kỳ hiểu biết. Không biết trong thế gian này, thi thể tốt nhất là loại nào?
Ngay khi nữ tử Thi Âm Tông đứng dậy cáo lui thì Vương Lâm bỗng nhiên hỏi.
Đôi mắt đẹp của nữ tử kia đảo qua. Nàng rất có hứng thú đối với vị tân Thánh Hoàng này, nhất là cảnh tượng cưỡng bức Liệt Vân Tử vừa rồi lại khiến ánh mắt của nàng nhìn Vương Lâm có biến hóa rất lớn.
Dường như Vương Lâm rất hấp dẫn nàng. Nang mân mê đôi môi, khẽ cười nói:
- Yêu cầu của Thánh Hoàng, tiểu nữ tất nhiên sẽ giải đáp tỉ mỉ. Nếu nói đứng đầu trong kỳ thi của thiên hạ thì tất nhiên phải là nghịch ngũ hành kỳ tuyệt thi!
Nói tới đây, khuôn mặt nàng mang theo một tia kiều mỵ, bắt đầu giải thích!
- Nghịch ngũ hành kỳ tuyệt thi cũng không phải chân chính là thi thể mà dưới một hoàn cảnh đặc thù từ trong thiên địa sinh ra. Trong cơ thể có cả thiên địa ngũ hành, bên ngoài cơ thể cũng có biến hóa của ngũ hoành, do đó sinh ra một quy tắc cải biến rất kỳ dị.
Vương Lâm nghe vậy gật gật đầu.
- Hóa ra là như thế, Vương Lâm còn tưởng rằng với những tin tức về thi thể mà Vương mỗ biết được, khối thi thể ta có đã chân chính đứng đầu trên thế gian, vốn định nhờ Lý đạo hữu giám định một chút. Nhưng đã thế thì thôi vậy!
Ánh mắt của nữ tử xinh đẹp này chợt lóe lên, cười duyên nói:
- Thật ư? Không biết là thi thể gì mà khiến cho Thánh Hoàng tin tưởng như thế?
Vương Lâm cũng không nói lời vô nghĩa, tay áo trực tiếp vung lên, một khối ngọc giản bay thẳng về phía nữ tử kia. Nàng tiếp nhận ngọc giản, sắc mặt vẫn mang theo ý cười, cũng không quá mức để ý tới.
Trong suy nghĩ của nàng, thi thể mà Vương Lâm có thể phát hiện ra dù rất hiếm có nhưng tất nhiên trong Thi Âm Tông của nàng cũng có. Mặc dù là mê ngũ hành thi cực kỳ hiếm thấy, trong Thi Âm Tông bọn nàng cũng có một vài khối.
Huống chi, theo như lời nàng đứng hàng thứ nhất phải là nghịch ngũ hành thi. Chẳng qua là nói ra bên ngoài mà thôi, thực tế chỉ riêng trong tàng trữ của Thi Âm Tông cũng đã có hơn bảy khối nghịch ngũ hành thi.
Thần thức của nàng tùy ý lướt qua ngọc giản kia, nhưng ngay lập tức tay phải nắm ngọc giản của nàng đột nhiên run rẩy, thần sắc lập tức trở nên cực kỳ ngưng trọng!
Nhưng lập tức vẻ ngưng trọng lập tức tiêu tan, thay vào đó là sự kinh hoàng và khiếp sợ. Tay phải của nàng suýt nữa thì làm rơi cả ngọc giản, vội vàng nắm chặt lại. Trong sắc mặt nàng lại hiện lên một cỗ ửng hồng khác thường, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập. Nàng lui lại mấy bước, mãi sau vẫn không bình phục lại được.
Không phải nàng không có đủ định lực mà là thứ mà nàng xem ở trong ngọc giản này, dù định lực của nàng còn tốt hơn nữa cũng chỉ thế thôi. Đừng nói là nàng, bất kỳ một người nào trong Thi Âm Tông, thậm chí ngay cả Tông chủ Thi Âm Tông thì khi thấy ngọc giản này, tâm thần sẽ lập tức trở nên điên cuồng!
- Đây… Đây… Nàng ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, thậm chí không thể thốt lên lời nào nữa. Sự dao động và rung động trong lòng nàng đã không biết dùng từ nào để biểu đạt. Phảng phất như có vô số thiên lôi đang nổ vang ở trong tâm thần nàng vậy.
Thần sắc của Vương Lâm vẫn bất động, tiếp nhận lấy chén trà do tộc nhân mang tới, đưa tên uống nhẹ một hớp, ánh mắt lại nhìn về phía nữ tử.
- Không biết thi này có thể xếp hàng thứ mấy?