Tiên Nghịch

Chương 1462: Ánh mắt cổ quái

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2646 chữ

Cảnh tượng lại biến đổi, thiếu niên kia lớn lên, quay về cố quốc đã bị diệt vong. Bảy ngày đẫm máu, sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông. Trong cảnh tượng này, cũng có ánh sáng bảy màu kia xuất hiện.
 
Trong cảnh tượng này, dòng sông máu kia dâng lên ngợp trời, giết chết rất nhiều tu sĩ từ xa đi tới. Nam tử toàn thân mặc áo xanh kia xoay người, mang theo vẻ bi thương rời đi.
 
Vương Lâm nhìn thấy những hình ảnh lóe lên bên trong đám sương máu kia, hắn nhìn thấy quá khứ của Thanh Thủy, nhìn thấy Thanh Thủy bước vào được tiên giới, nhìn thấy trên vẻ mặt của Thanh Thủy trong cảnh tượng kia không còn hiện lên sát khí nữa, mà lộ ra vẻ sung sướng.
 
Ở bên cạnh hắn có một nữ tử đang đứng. Nữ tử này tướng mạo cũng không phải là tuyệt mỹ, nhưng lộ ra một vẻ ôn nhu. Nàng nhu hòa nhìn Thanh Thủy, trên mặt hiện lên một nụ cười ngọt ngào.
 
Ở phía trước hai người họ còn có một lão già. Lão già này chính là Bạch Phàm, thần sắc hắn rất hiền lành, nhìn hai người một cách trìu mến, giống như là đang nói gì đó, Nhưng trong cảnh tượng kia vẫn có ánh sáng bảy màu mơ hồ xuất hiện trên bầu trời, ánh mắt lạnh lùng mang theo một vẻ kỳ dị, nhìn chằm chằm Thanh Thủy. Ánh mắt này xuất hiện rất nhiều lần, Vương Lâm càng nhìn càng cảm thấy cổ quái. Ánh mắt này như thể là nhìn vào một tấm gương, người kia cũng giống như là chính mình Sương máu bắt đầu chuyển động, trong nháy mắt hình ảnh trong đó lại thay đổi. Lúc này hiện lên là một màn kịch biến khiến cho hai mắt Vương Lâm lộ ra vẻ ngưng trọng và bi ai!
 
Trong hình ảnh kia, Thanh Thủy khoanh chân ngồi trên một đỉnh núi, đang thổ nạp. Đột nhiên người bảy màu trên bầu trời vươn tay ra chỉ xuống phía dưới.
 
Một chỉ này khiến cho thân thể Thanh Thủy bỗng nhiên chấn động, mở bừng hai mắt, bị một đám huyết quang cùng với một sự giết chóc xâm chiếm thần trí. Một tiếng rít gào kinh thiên động địa từ trong miệng hắn truyền ra, vang vọng cả Tiên Giới! Cùng lúc đó, ở đằng xa trong cảnh tượng này có Bạch Phàm đang đứng. Hắn ngơ ngác nhìn bầu trời, dường như hắn cảm nhận được một điều gì đó!
 
Thanh Thủy điên rồi!
 
Dưới sự giết chóc bao phủ trên người hắn hồi lâu, dưới sự điên cuồng của hắn giáng xuống Tiên Giới, dưới sự giết chóc vô tận, Vương Lâm nhìn thấy rất nhiều tu sĩ của Lôi Tiên Giới phải chết thảm trong tay Thanh Thủy. Hắn giống như là một ma đầu khát máu, càng giết càng điên cuồng!
 
Cho đến khi ở trong hình ảnh kia, ở phía trước Thanh Thủy xuất hiện một nữ tử. Ánh mắt nàng lộ ra vẻ bi thương, nhưng vẫn ôn nhu như trước. Nàng đã chết ở trong tay Thanh Thủy, nhưng trên mặt vẫn giấu đi sự đau khổ mà dịu dàng nhìn Thanh Thủy, giơ tay lên như muốn chạm vào mặt người yêu, nhưng cuối cùng cũng phải buông xuống một cách bất lực, nhắm hai mắt lại như nói một câu gì đó Chính là nhờ có câu nói này, cùng với những giọt máu nóng bóng trước khi nàng chết đã khiến cho Thanh Thủy điên cuồng kia trong nháy mắt tỉnh táo trở lại. Sau khi hắn tuyệt vọng đến cực điểm, mới có thể truyền ra một tiếng kêu bi thảm đến kinh thiên!
 
Theo tiếng kêu bi thảm này, cảnh tượng kia sụp đổ. Dưới sự vận chuyển của đám sương máu, không ngờ những cảnh này lại quay trở lại từ đầu, liên tục tuần hoàn.
 
Hình như có một sức mạnh mờ ám muốn dùng phương thức tàn khốc này để không ngừng gợi lại ký ức của Thanh Thủy, muốn khiến cho hắn vĩnh viễn bị bao phủ bởi sự chém giết, điên cuồng, và bi ai, khiến cho hắn cả đời không thể thoát ra.
 
Dùng phương thức này để kích thích Thanh Thủy, khiến cho sát lục bổn nguyên trong cơ thể hắn dần dần lớn mạnh, chậm rãi thực chất hóa Vương Lâm rất đồng cảm với hắn. Chuyện cũ của Thanh Thủy hắn cũng đã biết được phần nào, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy cũng khiến cho sự thương xót trong lòng hắn càng đậm. Hắn thương xót cho cuộc đời của Thanh Thủy, thương cho những gì mà Thanh Thủy đã gặp phải.
 
-Thanh Thủy sư huynh, Vương Lâm ta hôm nay cho dù phải liều mạng dùng hết thảy cũng phải cứu ngươi ra!
 
Thần sắc Vương Lâm kiên định, xoay mạnh người, không hề nhìn những hình ảnh lặp đi lặp lại bên trong đám sương máu nữa, mà như một đạo cầu vồng lao thẳng tới chân thân của Huyền Vũ đang trấn áp hồn phách của Thanh Thủy kia!
 
Huyền Vũ này rất lớn, gần như to bằng cả Thất Thải Giới này. Mặc dù đã hóa đá nhưng khí tức từ trên người nó truyền ra cũng hùng mạnh đến cực điểm. Khi Vương Lâm tới gần, hắn càng cảm nhận được khí tức kia một cách rõ ràng.
 
Thậm chí hắn còn cảm thấy Huyền Vũ này không phải là đã chết, mà giống như là đang ngủ say!
 
-Muốn cứu Thanh Thủy, trước tiên phải giải thoát hồn phách của hắn!
 
Với khả năng tạo cấm chế của Vương Lâm, lúc này hắn đã nhìn ra được Huyền Vũ đã hóa đá này chính là mấu chốt để phá vỡ trận pháp này!
 
Nếu không phá vỡ Huyền Vũ đang trấn áp hồn phách của Thanh Thủy, như vậy mười cây cọc trên người hắn hoàn toàn không thể gỡ xuống! Điều này, Vương Lâm rất là chắc chắn!
 
Trong lúc tiến tới hắn đột nhiên lao thẳng xuống phía dưới, giơ tay phải lên nắm chặt lại, Đạo Cổ lực trong cơ thể ầm ầm ngưng tụ, hóa thành một quyền hư ảo lao thẳng tới Huyền Vũ kia.
 
Một quyền này vừa xuất ra lập tức cuồng phong bao phủ, trong tiếng ầm ầm trực tiếp giáng xuống lưng của con Huyền Vũ kia. Chỉ nghe thấy nổ ầm một tiếng, Huyền Vũ kia chấn động toàn thân, nhưng không hề bị tổn hại một chút nào.
 
Ngược lại còn có một luồng đại lực cuốn tới phía trước Vương Lâm, khiến cho thân thể Vương Lâm lập tức bị luồng đại lực này tấn công, phải lùi lại phía sau hơn mười trượng.
 
-Vỡ cho ta!
 
Vương Lâm hai mắt đỏ bừng, lại gào thét bước tới, giơ tay phải lên liên tiếp đánh ra mười quyền về phía trước! Mỗi một quyền của hắn đều là toàn bộ sức mạnh của thất tinh cổ Thần. Theo tiếng rít gào, nắm tay của hắn như hóa thành một cơn cuồng phong kinh thiên động địa, gào thét điên cuồng nhằm về phía Huyền Vũ.
 
Tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên động địa. Thân thể Huyền Vũ hóa đá kia chấn động, nhưng lưng nó cứng rắn không thể tưởng tượng được, dưới mười quyền này, không có một chút dấu hiệu nứt vỡ nào. Cùng lúc đó, lực phản chấn phát ra ngợp trời, ầm ầm cuốn thẳng tới Vương Lâm.
 
Tiếng rắc rắc đột nhiên từ trên cánh tay phải của Vương Lâm truyền ra, thân thể hắn lại tiếp tục lùi lại hơn trăm trượng, máu tươi tràn ra khóe miệng, nhưng thần sắc hắn cũng càng thêm dữ tợn.
 
Đúng lúc này, ngay khi tiếng ầm ầm vang vọng khắp Thất Thải Giới, một tiếng kêu rầu rĩ từ trong cơ thể của Huyền Vũ kia mơ hồ truyền ra. Tiếng kêu này nếu dùng tai thì không thể nghe được, chỉ có dùng tâm thần mới có thể cảm nhận được.
 
Ngay khi tiếng kêu này vang lên, trên mười vạn cái gai giống như mười vạn ngọn núi, những tu sĩ kia lập tức kêu lên. Thân thể bọn họ dường như đã được tự do trở lại, những cây cọc xuyên qua thân thể bất ngờ bị rút ra, máu tươi phun ra tung tóe. Những vết thương trên thân thể bọn họ nhúc nhích một cách quỷ dị, ngay lập tức khép lại.
 
Nhìn bên ngoài, ngoài quần áo bị tổn hại ra, thì tuyệt nhiên không nhìn thấy một chút thương thế nào. Mười vạn tu sĩ này hai mắt lộ ra vẻ điên cuồng, cả đám lập tức ngửa mặt lên trời rít gào, từ bốn phương tám hướng phóng về phía Vương Lâm. Đủ loại thần thông từ trong tay họ tràn ra với đủ những màu sắc bao phủ Thất Thải Giới này.
 
Hai mắt Vương Lâm lóe lên sát khí, kim hỏa trong mắt trái theo tay trái vung lên ầm ầm hiện ra. Ngọn lửa này mặc dù đã trở thành màu vàng, nhưng vẫn là hư hỏa, lúc này trong khuếch tán ra lập tức bao phủ toàn thân những tu sĩ đang phóng tới này.
 
Nhưng trong cơ thể của những tu sĩ này không có bất cứ một ngọn hư hỏa nào bùng lên. Hiện tượng này chỉ có thể giải thích, đó là mười vạn tu sĩ này hoàn toàn không phải là người sống, bọn họ sớm đã tử vong, hiện giờ bọn họ nhìn thì như còn sống, nhưng thực tế là đang bị một sức mạnh kỳ dị nào đó thao túng.
 
Tuy không có hư hỏa xuất hiện, nhưng uy lực ngọn lửa đã trở thành tiên hóa kia của Vương Lâm so với năm đó trên chiến trường ở Vân Hải đã hùng mạnh hơn vô số lần. lúc này khuếch tán ra, lập tức hừng hực bốc cháy. Còn có lôi đình màu vàng ầm ầm xuất hiện, hướng về bốn phía càn quét, tiếng sấm sét cuồn cuộn khắp thiên địa, khiến cho đám người kia tử thương vô số.
 
Nhưng đúng lúc này, gần mười vạn tu sĩ kia đang ở trong biển lửa màu vàng cùng với tiên lôi ầm ầm, thân thể đột nhiên đều tự nổ tung, máu thịt văng khắp nơi. Máu thịt của mười vạn tu sĩ này lập tức ngưng tụ lại với nhau, không ngừng nhúc nhích, trong nháy mắt đã tạo thành một cây đao khổng lồ gần như cao đến tận trời!
 
Cây đao này là một cây đao do máu thịt của mười vạn tu sĩ tạo thành, trong lúc dựng lên che khuất cả bầu trời, hình thành một cái bóng rất lớn che phủ mặt đất.
 
Từ xa nhìn lại, ở bên trong thân đao có thể nhìn thấy vô số những gương mặt vặn vẹo, còn có rất nhiều chân tay bị cắt cụt. Ngay khi thanh đao này xuất hiện đột nhiên giơ lên, trong tiếng gào thét thê lương của mười vạn tu sĩ kia, hướng về phía Vương Lâm nhanh chóng chém xuống!
 
Một nguy cơ tràn ngập tâm thần Vương Lâm, lúc này hắn có thể tiếp tục lùi bước, còn có thể rời khỏi Thất Thải Giới này mà không để ý tới sống chết của Thanh Thủy. Nhưng hắn sao có thể làm như vậy được, hắn không thể làm được!
 
Hai mắt lộ ra một vẻ điên cuồng, Vương Lâm đưa tay phải vỗ lên mi tâm. Bất ngờ bảy tinh điểm màu vàng trên mi tâm hắn nhanh chóng xoay tròn, thân thể hắn đột nhiên lớn lên, trong nháy mắt đã hóa thành cổ Thần cao ngàn trượng!
 
Ngay khi cây đao kia chém xuống, Vương Lâm giơ tay phải lên bầu trời chống mạnh một cái. Trong tiếng ầm ầm, cây đao do máu thịt tạo thành kia chém xuống, trực tiếp va chạm với tay phải của Vương Lâm.
 
Toàn thân Vương Lâm chấn động mạnh, hắn cảm nhận được rõ ràng vô số khí tức chết chóc mang theo những tiếng rít gào thê lương cùng với oán khí từ trong cây đao kia như một cơn cuồng phong nhập vào trong cơ thể. Còn có một luồng đại lực từ bên trong cây đao kia truyền đến, khiến cho hắn rung chuyển toàn thân!
 
Đây là sức mạnh thân thể của mười vạn tu sĩ ngưng tụ lại với nhau. Sức mạnh này còn được một thần thông kỳ dị nào đó thay đổi, sau khi khuếch đại lên gấp mấy lần, đã có thể đả thương thất tinh Cổ Thần!
 
Nhưng thân thể Vương Lâm cũng không hề lui lại phía sau một chút nào. Luồng đại lực kia bị hắn giữ lại bên trong cơ thể, hắn gầm nhẹ vung tay phải lên. Trong tiếng ầm ầm, cây đao do máu thịt tạo thành kia bị văng đi mấy trăm trượng.
 
-Khí lực vẫn còn chưa đủ, làm lại!
 
Thanh âm Vương Lâm vang lên. Cây đao kia càng gào thét lên kịch liệt, lại một lần nữa chém xuống!
 
Tiếng ầm ầm không ngừng vang vọng, càng ngày càng kịch liệt. Đồng thời cây đao tạo thành từ máu thịt kia đã chém xuống liên tục mấy trăm lần! Mấy trăm nhát chém này hóa thành một đao duy nhất, giống như muốn bổ đôi Vương Lâm, đột nhiên giáng xuống.
 
Giờ phút này, Vương Lâm không để ý tới lực bài xích trong cơ thể, khiến cho thân thể trong thời gian ngắn bộc phát ra toàn bộ sức mạnh. Đây là sự dung hợp ngắn ngủi giữa tiên và thần. Sức mạnh kỳ dị này bộc phát ra đủ để có thể giết chết cao thủ Không Linh Sơ Kỳ, Thiên Triệu Thượng Sư lúc trước chính là do sức mạnh bộc phát ra toàn bộ mười phần này của Vương Lâm giết chết!
 
Tiếng ầm ầm kinh thiên vang lên. Vương Lâm trong lúc thân thể chấn động phun ra một ngụm máu tươi, mượn toàn bộ lực tấn công giáng xuống dung hợp vào thân thể mình. Mượn lấy sức mạnh của đối phương, thân thể hắn hướng về Huyền Vũ hóa đá phía dưới lùi lại với một tốc độ chưa từng có!
 
Tốc độ lùi lại của hắn quá nhanh, gần như trong chớp mắt đã từ trên không trung hạ xuống. Ngay khi hắn tới gần Huyền Vũ này, Vương Lâm xoay mạnh người, lần đầu tiên trong đời thi triển đồng thời sức mạnh cổ Thần của cả hai tay. Hai tay hắn nắm lại, trong tiếng gào thét hung hăng đập vào lưng của Huyền Vũ kia!
 
-Vỡ cho ta!
 
Toàn bộ Thất Thải Giới trong nháy mắt đột nhiên chấn động. Mặt đất run lên, thiên địa như thể sắp sụp đổ. Theo hai nắm tay của Vương Lâm giáng xuống, cái mai cứng như đá của Huyền Vũ kia phát ra những tiếng rắc rắc!